Chương 1830
Kiếm Tử Tiên Tích
13/06/2022
““Hả? Tại sao lại vậy? Làm sao Diệp Lâm Quân có thể rời đi được chứ? Không thể nào!” Lý Hồng Thắng không thể hiểu được.
Làm sao Diệp Lâm Quân có thể vô duyên vô cớ rời khỏi biệt thự này được chứ? Những người khác cũng thấy mông lung.
Sau khi Trịnh Văn Viễn và Lý Từ Nhiệm biết tin thì thở phào một hơi đây nhẹ nhõm.
Ít nhất thì Diệp Lâm Quân đã chạy được rồi.
“Các người tiếp tục tìm xung quanh cho ta, chỉ cần thấy nó trong phạm vi mấy km thì chứng tỏ đêm nay nó đã tới! Nhìn thấy thì đưa nó đến đây ngay cho tai” Bà cụ tiếp tục ra lệnh.
Tất cả các cao thủ của môn phiệt Tây Đường đều được phái đi cùng lúc để tìm kiếm xung quanh biệt thự Thiên Hải.
Chỉ tìm kiếm rất lâu cũng không thấy ai.
Cuối cùng cũng có một nhóm báo tin vê, mọi người cùng nhau lao đến.
Một chiếc ô tô bị ngăn cản.
“Ai trên đó, xuống dưới hết cho tôi!” Cao thủ của môn phiệt Tây Đường quát lớn, nói.
Của mở.
Hai người bước xuống.
“Có việc gì không” Bắc Thiên Vương lạnh lùng nói.
“Các anh là…”
Khi mà mấy gã cao thủ của môn phiệt Tây Đường nhìn thấy khuôn mặt khủng bổ đầy quen thuộc của Diệp Lâm Quân, câu từ như mắc kẹt trong cổ họng, không thể nào tuôn ra.
Da đầu họ tê dại, như thể sắp nổ tung.
Trong đó đều là người đã đi theo Hoàng đế Tây Đường, bọn họ đã gặp Diệp Lâm Quân.
Có người liếc mắt một cái đã nhận ra anh.
“Có có có…’ Tên cầm đầu lắp bắp không nói được lời nào.
“Rầm!’ “Rầm!’ Sau khi phản ứng được; bọn họ nối tiếp nhau, lần lượt quỳ xuống đất.
Ai cũng không ngờ rằng mình sẽ thấy được sự tồn tại của vị này…
Dám cản xe của anh ta sao?
Muốn chết rồi đấy à?
Nhân vật được Hoàng đế Tây Đường coi trọng như vậy mà họ dám khiêu khích sao…
Diệp Lâm Quân nhíu mày: “Các người sao vậy? Muốn cướp à?”
“Hít!”
“Không, không không không, chúng tôi không dám!”
Mọi người đều muốn hộc máu.
Ai dám chứ ba?
“Không có gì thì cút đi!”
Diệp Lâm Quân lạnh lùng nói.
Anh và Bắc Thiên Vương lên xe.
“Thưa ngài, chờ một chút… Chủ nhân của chúng tôi muốn gặp ngài…”
Một trong số họ lập tức nói.
Vất vả lắm mới tìm thấy Diệp Lâm Quân, làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội này được?
“Bố mày không rảnh, tránh raI”
“Tụi bây dám theo thì ta giết hết!”
Diệp Lâm Quân lạnh lùng bỏ lại hai câu đó.
Bắc Thiên Vương lập tức lái xe rời đi.
Người của môn phiệt Tây Đường đông cứng tại chỗ, không biết phải làm sao.
“Ngẩn người đứng đó làm gì? Chạy về báo cho chủ nhân mau lên!”
Những người đã phản ứng lại đi thẳng vào biệt thự.
Làm sao Diệp Lâm Quân có thể vô duyên vô cớ rời khỏi biệt thự này được chứ? Những người khác cũng thấy mông lung.
Sau khi Trịnh Văn Viễn và Lý Từ Nhiệm biết tin thì thở phào một hơi đây nhẹ nhõm.
Ít nhất thì Diệp Lâm Quân đã chạy được rồi.
“Các người tiếp tục tìm xung quanh cho ta, chỉ cần thấy nó trong phạm vi mấy km thì chứng tỏ đêm nay nó đã tới! Nhìn thấy thì đưa nó đến đây ngay cho tai” Bà cụ tiếp tục ra lệnh.
Tất cả các cao thủ của môn phiệt Tây Đường đều được phái đi cùng lúc để tìm kiếm xung quanh biệt thự Thiên Hải.
Chỉ tìm kiếm rất lâu cũng không thấy ai.
Cuối cùng cũng có một nhóm báo tin vê, mọi người cùng nhau lao đến.
Một chiếc ô tô bị ngăn cản.
“Ai trên đó, xuống dưới hết cho tôi!” Cao thủ của môn phiệt Tây Đường quát lớn, nói.
Của mở.
Hai người bước xuống.
“Có việc gì không” Bắc Thiên Vương lạnh lùng nói.
“Các anh là…”
Khi mà mấy gã cao thủ của môn phiệt Tây Đường nhìn thấy khuôn mặt khủng bổ đầy quen thuộc của Diệp Lâm Quân, câu từ như mắc kẹt trong cổ họng, không thể nào tuôn ra.
Da đầu họ tê dại, như thể sắp nổ tung.
Trong đó đều là người đã đi theo Hoàng đế Tây Đường, bọn họ đã gặp Diệp Lâm Quân.
Có người liếc mắt một cái đã nhận ra anh.
“Có có có…’ Tên cầm đầu lắp bắp không nói được lời nào.
“Rầm!’ “Rầm!’ Sau khi phản ứng được; bọn họ nối tiếp nhau, lần lượt quỳ xuống đất.
Ai cũng không ngờ rằng mình sẽ thấy được sự tồn tại của vị này…
Dám cản xe của anh ta sao?
Muốn chết rồi đấy à?
Nhân vật được Hoàng đế Tây Đường coi trọng như vậy mà họ dám khiêu khích sao…
Diệp Lâm Quân nhíu mày: “Các người sao vậy? Muốn cướp à?”
“Hít!”
“Không, không không không, chúng tôi không dám!”
Mọi người đều muốn hộc máu.
Ai dám chứ ba?
“Không có gì thì cút đi!”
Diệp Lâm Quân lạnh lùng nói.
Anh và Bắc Thiên Vương lên xe.
“Thưa ngài, chờ một chút… Chủ nhân của chúng tôi muốn gặp ngài…”
Một trong số họ lập tức nói.
Vất vả lắm mới tìm thấy Diệp Lâm Quân, làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội này được?
“Bố mày không rảnh, tránh raI”
“Tụi bây dám theo thì ta giết hết!”
Diệp Lâm Quân lạnh lùng bỏ lại hai câu đó.
Bắc Thiên Vương lập tức lái xe rời đi.
Người của môn phiệt Tây Đường đông cứng tại chỗ, không biết phải làm sao.
“Ngẩn người đứng đó làm gì? Chạy về báo cho chủ nhân mau lên!”
Những người đã phản ứng lại đi thẳng vào biệt thự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.