Chương 1908
Kiếm Tử Tiên Tích
01/07/2022
Diệp Lâm Quân nghe Tây Thiên Vương nói trong bốn môn phiệt lớn thì mạnh nhất là môn phiệt Bắc An, sau đó là môn phiệt Đông Thiên.
Môn phiệt Đông Thiên có tính đặc thù là tất cả phạm vi hoạt động đều ở trên biển.
Bọn họ sinh sống trên các hòn đảo thân bí, ngay cả vệ tỉnh cũng không tìm thấy được.
Cho nên bọn họ rất mạnh.
Anh không ngờ tới lại được gặp người của môn phiệt Đông Thiên ở nơi này.
“Vì sao các người tới tìm tôi?” Diệp Lâm Quân hỏi.
“Nhận được nhờ vả của một người quen cũ, từ lúc ngài chạy tới Tỉnh Quốc, chúng tôi đã chú ý tới ngài rồi!” “Nhất là khi ngài thoát khỏi núi Cửu Long, nhảy vào biển chạy trốn, chúng tôi một đường đi theo.
Ngài còn mạnh hơn so với tưởng tượng của chúng tôi rất nhiều, chúng tôi đuổi theo lâu như vậy mới tìm được nơi này.’ Người kia nói.
“Người quen cũ nhờ vả?”
Vẻ mặt Diệp Lâm Quân tràn đầy nghỉ hoặc.
Vị người quen này tuyệt đối không phải vệ binh Viêm Long hoặc là Lạc Việt.
Vậy sẽ là ai?
Lần này Tinh Quốc tiến hành phong tỏa nghiêm mật.
Lạc Việt không thể phái người đi vào được.
Ngược lại, môn phiệt Đông Thiên này hoạt động ở hải vực lân cận có thể chui vào Tinh Quốc.
Đây là điều mà Tinh Quốc không thể ngờ tới.
“Chúng tôi nhận được lệnh, nếu như ngài còn sống rời khỏi núi Cửu Long, môn phiệt Đông Thiên sẽ dốc toàn lực trợ giúp ngài.”
“Xem ra ngài không khiến cho người đó thất vọng! Ngài đã còn sống rời đi!”
“Từ giờ trở đi, môn phiệt Đông Thiên sẽ chịu trách nhiệm cho an nguy của ngài, chúng ta sẽ rời khỏi Tỉnh Quốc.”
“Với lại đã có người để mắt tới ngài rồi, chính là thân phận Diệp Lâm Quân của ngài, ngài nhất định phải đi! Tinh Quốc đã không còn là nơi an toàn rồi.”
Diệp Lâm Quân giật mình trong lòng.
Sợ là hai mẹ con kia đã tố cáo anh rồi.
“Có điều ân nhân của tôi là ai?”
Diệp Lâm Quân càng ngày càng thấy hồ đồ.
Còn có người muốn cứu mình?
Mà giọng điệu này rất quen…
Đồng thời có thể khiến cho môn phiệt Đông Thiên ra tay, không tiếc chui vào Tinh Quốc cứu người.
Vậy thì rõ ràng là vị ân nhân này của mình không tầm thường.
Diệp Lâm Quân cũng không từ chối bọn họ.
Môn phiệt Đông Thiên là một thế lực lánh đời, nhất định có rất nhiều cổ được, y thuật cổ cũng rất thịnh hành.
Đối với việc khôi phục cho bản thân có lợi cực lớn.
Diệp Lâm Quân nhanh chóng đi theo người của môn phiệt Đông Thiên rời khỏi Tinh Quốc.
Đi tới một hải đảo thần bí ở phương đông của Lạc Việt.
Ở đây dưỡng thương khôi phục lại sức mạnh.
Có điều Diệp Lâm Quân cũng không gửi tin cho Lạc Việt hay bất kỳ người nào.
Dù sao người của môn phiệt Đông Thiên cũng không muốn bị bại lộ.
Mọi chuyện cứ chờ khôi phục lại rồi nói.
“Thật ra anh ta có thể không chết, chỉ cần uống dược tễ mà chúng ta ban thưởng cho là được, anh ta có thể hoàn toàn sống sót.
Người của vệ binh Viêm Long thở dài.
Môn phiệt Đông Thiên có tính đặc thù là tất cả phạm vi hoạt động đều ở trên biển.
Bọn họ sinh sống trên các hòn đảo thân bí, ngay cả vệ tỉnh cũng không tìm thấy được.
Cho nên bọn họ rất mạnh.
Anh không ngờ tới lại được gặp người của môn phiệt Đông Thiên ở nơi này.
“Vì sao các người tới tìm tôi?” Diệp Lâm Quân hỏi.
“Nhận được nhờ vả của một người quen cũ, từ lúc ngài chạy tới Tỉnh Quốc, chúng tôi đã chú ý tới ngài rồi!” “Nhất là khi ngài thoát khỏi núi Cửu Long, nhảy vào biển chạy trốn, chúng tôi một đường đi theo.
Ngài còn mạnh hơn so với tưởng tượng của chúng tôi rất nhiều, chúng tôi đuổi theo lâu như vậy mới tìm được nơi này.’ Người kia nói.
“Người quen cũ nhờ vả?”
Vẻ mặt Diệp Lâm Quân tràn đầy nghỉ hoặc.
Vị người quen này tuyệt đối không phải vệ binh Viêm Long hoặc là Lạc Việt.
Vậy sẽ là ai?
Lần này Tinh Quốc tiến hành phong tỏa nghiêm mật.
Lạc Việt không thể phái người đi vào được.
Ngược lại, môn phiệt Đông Thiên này hoạt động ở hải vực lân cận có thể chui vào Tinh Quốc.
Đây là điều mà Tinh Quốc không thể ngờ tới.
“Chúng tôi nhận được lệnh, nếu như ngài còn sống rời khỏi núi Cửu Long, môn phiệt Đông Thiên sẽ dốc toàn lực trợ giúp ngài.”
“Xem ra ngài không khiến cho người đó thất vọng! Ngài đã còn sống rời đi!”
“Từ giờ trở đi, môn phiệt Đông Thiên sẽ chịu trách nhiệm cho an nguy của ngài, chúng ta sẽ rời khỏi Tỉnh Quốc.”
“Với lại đã có người để mắt tới ngài rồi, chính là thân phận Diệp Lâm Quân của ngài, ngài nhất định phải đi! Tinh Quốc đã không còn là nơi an toàn rồi.”
Diệp Lâm Quân giật mình trong lòng.
Sợ là hai mẹ con kia đã tố cáo anh rồi.
“Có điều ân nhân của tôi là ai?”
Diệp Lâm Quân càng ngày càng thấy hồ đồ.
Còn có người muốn cứu mình?
Mà giọng điệu này rất quen…
Đồng thời có thể khiến cho môn phiệt Đông Thiên ra tay, không tiếc chui vào Tinh Quốc cứu người.
Vậy thì rõ ràng là vị ân nhân này của mình không tầm thường.
Diệp Lâm Quân cũng không từ chối bọn họ.
Môn phiệt Đông Thiên là một thế lực lánh đời, nhất định có rất nhiều cổ được, y thuật cổ cũng rất thịnh hành.
Đối với việc khôi phục cho bản thân có lợi cực lớn.
Diệp Lâm Quân nhanh chóng đi theo người của môn phiệt Đông Thiên rời khỏi Tinh Quốc.
Đi tới một hải đảo thần bí ở phương đông của Lạc Việt.
Ở đây dưỡng thương khôi phục lại sức mạnh.
Có điều Diệp Lâm Quân cũng không gửi tin cho Lạc Việt hay bất kỳ người nào.
Dù sao người của môn phiệt Đông Thiên cũng không muốn bị bại lộ.
Mọi chuyện cứ chờ khôi phục lại rồi nói.
“Thật ra anh ta có thể không chết, chỉ cần uống dược tễ mà chúng ta ban thưởng cho là được, anh ta có thể hoàn toàn sống sót.
Người của vệ binh Viêm Long thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.