Chương 1978
Kiếm Tử Tiên Tích
22/07/2022
Đội cảm tử theo sau, càng chiến càng hăng.
Dường như sắp đánh bại khí thế đại quân của Bắc Ma.
Lạc Việt và cả thế giới đều đang theo dõi trận chiến này.
Mấy người trong nhà họ Lý cũng đều quan tâm đến trận chiến.
Thông qua nhiều kênh khác nhau để tìm hiểu tình trạng thực tế của cuộc chiến.
Đặc biệt là Lý Từ Nhiệm, người luôn quan tâm đến vấn đề này nhất.
Cô siết chặt tay.
Khi nghe đến tình hình ở trận chiến, Lý Từ Nhiệm mới thả lỏng.
“Diệp Lâm Quân thật may mắn! Là thành viên của đội cảm tử vậy mà lại không cần phải chịu chết! Hơn nữa, xem tình trạng này nói không chừng khi trở về lại được vinh quang!”
“Thằng nhóc đó cũng may mắn quá nhỉ?”
Lý Hồng Thăng và những người khác ghen tỉ.
Sắc mặt Ngô Thị Lan thì u ám.
Tất cả đều tự hỏi liệu việc để Diệp Lâm Quân đi chết thay có phải là một quyết định sai lầm hay không.
Nếu Diệp Lâm Quân sống sót trở về, vinh quang hiển hách, thay đổi một đời.
Đó không phải là những gì bọn họ muốn thấy.
Tuyệt đối không thể để Diệp Lâm Quân gặp họa được phúc.
Lúc này Hoàng Vạn Sinh và Hoàng Mộ Phong chạy vào.
“Các người đưa ra chủ ý tồi gì thế? Bao nhiêu lợi ích bây giờ đều bị Diệp Lâm Quân lấy đi hết rồi!” Hoàng Vạn Sinh hét lên.
Lý Từ Nhiệm ngạc nhiên nhìn hai người.
€ó thấy loại người nào không biết xấu hổ không?
Lúc đầu khi nghe tin đội quân cảm tử đi nạp mạng, ông ta không dám để cho con trai mình đi mà bảo Diệp Lâm Quân đi thay. Bây giờ nhìn thấy đội quân cảm tử không chết, lại chạy ra đây than trách.
Sao lúc đầu không chịu đĩ?
Hoàng Mộ Phong, người trước giờ chưa thấy xuất hiện lúc này đột nhiên hét lên: “Ba, như thế không được, vốn dĩ là vinh dự thuộc về con mà.
Có liên quan gì đến Diệp Lâm Quân?”
Hoàng Vạn Sinh suy nghĩ, nói: “Con trai yên †âm, công lao là của con. Cho dù là Diệp Lâm Quân đi, nhưng là đi với danh nghĩa của con. Có công lao gì, cũng đều sẽ tính cho con hết.”
“Đúng vậy, nếu Diệp Lâm Quân về đây, tất cả vinh quang và công lao đều thuộc về cậu Mộ Phong”
Mọi người đều hùa theo nói Nghe vậy, Hoàng Mộ Phong gật đầu: “Ừm, vậy thì còn được!”
Cảm giác này đúng là sướng thật!
Ngồi không cũng có lời!
Vô sỉ! Đúng là cực kỳ vô sỉ!
Lý Từ Nhiệm như sắp phát điên.
Diệp Lâm Quân đã ở trên chiến tuyến thay cậu ta đi nạp mạng, nhưng kết quả thì sao, toàn bộ công lao đều thuộc về cậu ta hết.
Thậm chí còn bị bọn họ chế giêu khinh thường!
Cả nhà Hoàng Mộ Phong chỉ toàn là những kẻ không biết liêm sỉ!
Vấn còn người như thế sao?
Dường như sắp đánh bại khí thế đại quân của Bắc Ma.
Lạc Việt và cả thế giới đều đang theo dõi trận chiến này.
Mấy người trong nhà họ Lý cũng đều quan tâm đến trận chiến.
Thông qua nhiều kênh khác nhau để tìm hiểu tình trạng thực tế của cuộc chiến.
Đặc biệt là Lý Từ Nhiệm, người luôn quan tâm đến vấn đề này nhất.
Cô siết chặt tay.
Khi nghe đến tình hình ở trận chiến, Lý Từ Nhiệm mới thả lỏng.
“Diệp Lâm Quân thật may mắn! Là thành viên của đội cảm tử vậy mà lại không cần phải chịu chết! Hơn nữa, xem tình trạng này nói không chừng khi trở về lại được vinh quang!”
“Thằng nhóc đó cũng may mắn quá nhỉ?”
Lý Hồng Thăng và những người khác ghen tỉ.
Sắc mặt Ngô Thị Lan thì u ám.
Tất cả đều tự hỏi liệu việc để Diệp Lâm Quân đi chết thay có phải là một quyết định sai lầm hay không.
Nếu Diệp Lâm Quân sống sót trở về, vinh quang hiển hách, thay đổi một đời.
Đó không phải là những gì bọn họ muốn thấy.
Tuyệt đối không thể để Diệp Lâm Quân gặp họa được phúc.
Lúc này Hoàng Vạn Sinh và Hoàng Mộ Phong chạy vào.
“Các người đưa ra chủ ý tồi gì thế? Bao nhiêu lợi ích bây giờ đều bị Diệp Lâm Quân lấy đi hết rồi!” Hoàng Vạn Sinh hét lên.
Lý Từ Nhiệm ngạc nhiên nhìn hai người.
€ó thấy loại người nào không biết xấu hổ không?
Lúc đầu khi nghe tin đội quân cảm tử đi nạp mạng, ông ta không dám để cho con trai mình đi mà bảo Diệp Lâm Quân đi thay. Bây giờ nhìn thấy đội quân cảm tử không chết, lại chạy ra đây than trách.
Sao lúc đầu không chịu đĩ?
Hoàng Mộ Phong, người trước giờ chưa thấy xuất hiện lúc này đột nhiên hét lên: “Ba, như thế không được, vốn dĩ là vinh dự thuộc về con mà.
Có liên quan gì đến Diệp Lâm Quân?”
Hoàng Vạn Sinh suy nghĩ, nói: “Con trai yên †âm, công lao là của con. Cho dù là Diệp Lâm Quân đi, nhưng là đi với danh nghĩa của con. Có công lao gì, cũng đều sẽ tính cho con hết.”
“Đúng vậy, nếu Diệp Lâm Quân về đây, tất cả vinh quang và công lao đều thuộc về cậu Mộ Phong”
Mọi người đều hùa theo nói Nghe vậy, Hoàng Mộ Phong gật đầu: “Ừm, vậy thì còn được!”
Cảm giác này đúng là sướng thật!
Ngồi không cũng có lời!
Vô sỉ! Đúng là cực kỳ vô sỉ!
Lý Từ Nhiệm như sắp phát điên.
Diệp Lâm Quân đã ở trên chiến tuyến thay cậu ta đi nạp mạng, nhưng kết quả thì sao, toàn bộ công lao đều thuộc về cậu ta hết.
Thậm chí còn bị bọn họ chế giêu khinh thường!
Cả nhà Hoàng Mộ Phong chỉ toàn là những kẻ không biết liêm sỉ!
Vấn còn người như thế sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.