Chương 2140
Kiếm Tử Tiên Tích
11/09/2022
Sau khi ước hẹn chúng thần bị phá vỡ thì các cường giả chí tôn ở khắp nơi trên thế giới đều ngo ngoe muốn động.
Nhưng người làm ra hành động đầu tiên chính là tộc Thác Bạt.
Mọi người lũ lượt đi về phía nam.
Đội quân này có số lượng gắp ba đội ngũ của Thác Bạt Tôn Vạn hôm trước.
Nhất là số cường giả chí tôn và thực lực cũng không chỉ gấp ba.
Tộc Thác Bạt vừa ra trận thì đã hô to khẩu hiệu: Người cản đường giết không tha!”
Vệ binh Việm Lõng chỉ có thể tránh đường, mặc kệ cho họ đi.
Cùng lúc đó.
Khắp nơi ở Lạc Việt đều có cường giả chí tôn rời núi.
Nhưng bọn họ cũng không có đánh giống khua chiêng giống như tộc Thác Bạt mà là im lặng chui vào thế giới của người bình thường.
Giờ phút này, đám người Tiêu Phong đang phụ trách chiến khu trung bộ của Lạc Việt.
Khi bọn họ nhìn thấy tộc Thác Bạt lũ lượt đi về phía nam thì bắt đầu sốt ruột.
“Đừng nói là bọn họ nhằm vào thầy Diệp Lâm Quân nhé?”
“Chắc chắn là thế! Người phá vỡ ước hẹn chúng thần chính là người của tộc Thác Bạt, bây giờ chắc-chắn bọn họ đang nhằm về phía thầy Diệp Lâm Quân!” Mọi người nói.
“Chúng ta phải ngăn cản, không thể để cho bọn họ làm thầy Diệp Lâm Quân bị thương!”
Tất cả mọi người đều đang chuẩn bị liều mạng. Nhưng Tiêu Phong suy nghĩ một chút rồi nói: “Để cho bọn họ đi qua đi!”
“Hả?” Tất cả mọi người đều vô cùng sững sờ.
“Tiêu Phong cậu có ý gì đây? Muốn khoanh tay nhìn bọn họ đi đối phó với thầy Diệp Lâm Quân à?”
Tiêu Phong liếc qua đám người một cái rồi nói: “Đầu tiên, chúng ta không thể nào ngăn được bọn họ! Đối đầu với bọn họ thì chỉ làm tăng thêm thương vong mà thổi! Tiếp theo, thầy Diệp Lâm Quân chắc chắn có cách đối phó.’ Mọi người nghe thế thì sững sờ.
“Chắc chắn thầy ấy không phải là người bình thường, người bình thường làm sao huấn luyện được chúng ta đạt tới trình độ như ngày hôm nay chứ? Còn có bé Quân mạnh tới cỡ nào, mọi người không nghĩ tới à?”
“Điều đáng sợ hơn chính là chí tôn giả lần trước, tại sao anh ấy lại biết có người trong bóng tối rồi còn cố ý dẫn tới cho chúng ta luyện tập?”
“A?” Mọi người nghĩ tới đây thì rất sợ hãi.
“Cho nên tôi chắc chắn rằng thầy Diệp Lâm Quân không phải là người bình thường” Tiêu Phong nói với vẻ khẳng định.
Cuối cùng thì chiến khu trung bộ thả cho đám người tộc Thác Bạt đi qua.
Nhưng Tiêu Phóng đã gửi tin cho Diệp Lâm Quân từ trước, Diệp Lâm Quân trả lời là để anh giải quyết, bảo Tiêu Phong phong tỏa tất cả tin tức.
Sau khi Tiêu Phong làm theo thì tộc Thác Bạt biến mất một cách hoàn toàn, không hề có một ai hay biết!”
Sau khi trải qua trận chiến kia thì Diệp Lâm Quân cũng hiểu thêm về thực lực của mình.
Anh không sợ tộc Thác Bạt.
Nhưng điều khiến cho Diệp Lâm Quân cảm thấy thắc mắc là anh phát hiện trong bóng tối có người đang theo dõi cả nhà anh.
Nhất là lúc mấy người bé Quân huấn luyện.
Dường như bọn họ cảm thấy rất hứng thú.
Nhưng tạm thời bọn họ không có địch ý thì Diệp Lâm Quân cũng giả vờ như không phát hiện ra.
Anh muốn xem xem bọn họ muốn làm cái gì!
Nhưng người làm ra hành động đầu tiên chính là tộc Thác Bạt.
Mọi người lũ lượt đi về phía nam.
Đội quân này có số lượng gắp ba đội ngũ của Thác Bạt Tôn Vạn hôm trước.
Nhất là số cường giả chí tôn và thực lực cũng không chỉ gấp ba.
Tộc Thác Bạt vừa ra trận thì đã hô to khẩu hiệu: Người cản đường giết không tha!”
Vệ binh Việm Lõng chỉ có thể tránh đường, mặc kệ cho họ đi.
Cùng lúc đó.
Khắp nơi ở Lạc Việt đều có cường giả chí tôn rời núi.
Nhưng bọn họ cũng không có đánh giống khua chiêng giống như tộc Thác Bạt mà là im lặng chui vào thế giới của người bình thường.
Giờ phút này, đám người Tiêu Phong đang phụ trách chiến khu trung bộ của Lạc Việt.
Khi bọn họ nhìn thấy tộc Thác Bạt lũ lượt đi về phía nam thì bắt đầu sốt ruột.
“Đừng nói là bọn họ nhằm vào thầy Diệp Lâm Quân nhé?”
“Chắc chắn là thế! Người phá vỡ ước hẹn chúng thần chính là người của tộc Thác Bạt, bây giờ chắc-chắn bọn họ đang nhằm về phía thầy Diệp Lâm Quân!” Mọi người nói.
“Chúng ta phải ngăn cản, không thể để cho bọn họ làm thầy Diệp Lâm Quân bị thương!”
Tất cả mọi người đều đang chuẩn bị liều mạng. Nhưng Tiêu Phong suy nghĩ một chút rồi nói: “Để cho bọn họ đi qua đi!”
“Hả?” Tất cả mọi người đều vô cùng sững sờ.
“Tiêu Phong cậu có ý gì đây? Muốn khoanh tay nhìn bọn họ đi đối phó với thầy Diệp Lâm Quân à?”
Tiêu Phong liếc qua đám người một cái rồi nói: “Đầu tiên, chúng ta không thể nào ngăn được bọn họ! Đối đầu với bọn họ thì chỉ làm tăng thêm thương vong mà thổi! Tiếp theo, thầy Diệp Lâm Quân chắc chắn có cách đối phó.’ Mọi người nghe thế thì sững sờ.
“Chắc chắn thầy ấy không phải là người bình thường, người bình thường làm sao huấn luyện được chúng ta đạt tới trình độ như ngày hôm nay chứ? Còn có bé Quân mạnh tới cỡ nào, mọi người không nghĩ tới à?”
“Điều đáng sợ hơn chính là chí tôn giả lần trước, tại sao anh ấy lại biết có người trong bóng tối rồi còn cố ý dẫn tới cho chúng ta luyện tập?”
“A?” Mọi người nghĩ tới đây thì rất sợ hãi.
“Cho nên tôi chắc chắn rằng thầy Diệp Lâm Quân không phải là người bình thường” Tiêu Phong nói với vẻ khẳng định.
Cuối cùng thì chiến khu trung bộ thả cho đám người tộc Thác Bạt đi qua.
Nhưng Tiêu Phóng đã gửi tin cho Diệp Lâm Quân từ trước, Diệp Lâm Quân trả lời là để anh giải quyết, bảo Tiêu Phong phong tỏa tất cả tin tức.
Sau khi Tiêu Phong làm theo thì tộc Thác Bạt biến mất một cách hoàn toàn, không hề có một ai hay biết!”
Sau khi trải qua trận chiến kia thì Diệp Lâm Quân cũng hiểu thêm về thực lực của mình.
Anh không sợ tộc Thác Bạt.
Nhưng điều khiến cho Diệp Lâm Quân cảm thấy thắc mắc là anh phát hiện trong bóng tối có người đang theo dõi cả nhà anh.
Nhất là lúc mấy người bé Quân huấn luyện.
Dường như bọn họ cảm thấy rất hứng thú.
Nhưng tạm thời bọn họ không có địch ý thì Diệp Lâm Quân cũng giả vờ như không phát hiện ra.
Anh muốn xem xem bọn họ muốn làm cái gì!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.