Chương 2188
Kiếm Tử Tiên Tích
25/09/2022
“Ha ha! Ăn trộm đồ sao? Là tao tới lấy được không? Lạc Việt sẽ sớm là của chúng tao. Những thứ này là của chúng tao! Ngay cả mẹ, vợ và con gái của chúng mày cũng là của chúng tao!”
“Đám đàn ông chúng mày chỉ có thể làm nô lệ, và phải tranh giành.đồ-ăn với.nhau như mấy con cho hoang!”
Jefferson cười lớn, không để đám người vào trong mắt.
Sau khi nhóm Tiêu Phong nghe điều này, tất cả mọi người vô cùng tức giận.
Nhưng Diệp Lâm Quân phía sau lại như có điều suy nghĩ.
“Tránh hết sang một bên cho tao! Nếu không †ao giết sạch chúng mày!”
Jefferson giận dữ nói.
“Thật sao? Anh muốn giết hết chúng tôi à?”
Khí thế của mấy người Tiêu Phong vừa tỏa ra.
Khuôn mặt của.Jefferson lập tức thay đổi.
“Đều là cấp chí tôn?”
Đây là điều Jefferson không bao giờ ngờ tới.
Năm cường giả cấp chí tôn cùng xuất hiện một lúc.
Phía sau còn có rất nhiều cường giả ngụy cấp!
“Bắt lấy!”
Diệp Lâm Quân hạ lệnh một tiếng, đám người Tiêu Phong lập tức ra tay.
Cho dù.Jefferson rất mạnh, nhưng khi đối đầu với nhiều cao thủ như vậy, anh ta vần bị bắt lại.
“Dám chạy tới Lạc Việt trộm đồ? Lá gan lớn đấy!”
Diệp Lâm Quân cười mỉa mai nói.
“Phì, một đám nô lệ! Mau thả tao ra, nếu không chúng mày sẽ phải chết!”
Jefferson nổi giận mắng.
“Bốp!”
Diệp Lâm Quân hung hăng quất một bàn tay vào mặt.Jefferson.
Một tát này khiến Jefferson da tróc thịt bong, suýt nữa thì mất mạng.
JJefferson trợn tròn mắt.
Vừa rồi anh ta dùng dụng cụ dò xét quá, Diệp Lâm Quân chính là một người bình thường.
Vì sao anh lại có sức lực khủng khiếp đến vậy?
“Sư phụ, nên xử lý thế nào?”
Tiêu Phong xin chỉ thị.
“Trước mắt bắt về, giam lại rồi nói sau. Trộm đồ trong viện bảo tàng là tội lớn.”
Diệp Lâm Quân nói.
vefferson nghe xong lập tức luống cuống.
“Các người không thể bắt tao, tao không trộm đồ! Còn nữa, đây vốn là đồ của tao, nhanh thôi Lạc Việt sẽ là của chúng tao!”
1Jefferson hộ lớn.
Bốp!
Diệp Lâm Quân lại tát thêm một cái nữa lên mặt anh ta.
efferson vẫn kêu gào như cũ: “Biết tao là ai không? Lập tức thả tao ra ngay, tao đến từ nước Chiến Ưng đây, đắc tội với tao thì chúng mày đều phải chết!”
“Chúng mày có gì chứng minh là tao trộm đồ không?”
Jefferson cười đến càn rỡ.
“Đám đàn ông chúng mày chỉ có thể làm nô lệ, và phải tranh giành.đồ-ăn với.nhau như mấy con cho hoang!”
Jefferson cười lớn, không để đám người vào trong mắt.
Sau khi nhóm Tiêu Phong nghe điều này, tất cả mọi người vô cùng tức giận.
Nhưng Diệp Lâm Quân phía sau lại như có điều suy nghĩ.
“Tránh hết sang một bên cho tao! Nếu không †ao giết sạch chúng mày!”
Jefferson giận dữ nói.
“Thật sao? Anh muốn giết hết chúng tôi à?”
Khí thế của mấy người Tiêu Phong vừa tỏa ra.
Khuôn mặt của.Jefferson lập tức thay đổi.
“Đều là cấp chí tôn?”
Đây là điều Jefferson không bao giờ ngờ tới.
Năm cường giả cấp chí tôn cùng xuất hiện một lúc.
Phía sau còn có rất nhiều cường giả ngụy cấp!
“Bắt lấy!”
Diệp Lâm Quân hạ lệnh một tiếng, đám người Tiêu Phong lập tức ra tay.
Cho dù.Jefferson rất mạnh, nhưng khi đối đầu với nhiều cao thủ như vậy, anh ta vần bị bắt lại.
“Dám chạy tới Lạc Việt trộm đồ? Lá gan lớn đấy!”
Diệp Lâm Quân cười mỉa mai nói.
“Phì, một đám nô lệ! Mau thả tao ra, nếu không chúng mày sẽ phải chết!”
Jefferson nổi giận mắng.
“Bốp!”
Diệp Lâm Quân hung hăng quất một bàn tay vào mặt.Jefferson.
Một tát này khiến Jefferson da tróc thịt bong, suýt nữa thì mất mạng.
JJefferson trợn tròn mắt.
Vừa rồi anh ta dùng dụng cụ dò xét quá, Diệp Lâm Quân chính là một người bình thường.
Vì sao anh lại có sức lực khủng khiếp đến vậy?
“Sư phụ, nên xử lý thế nào?”
Tiêu Phong xin chỉ thị.
“Trước mắt bắt về, giam lại rồi nói sau. Trộm đồ trong viện bảo tàng là tội lớn.”
Diệp Lâm Quân nói.
vefferson nghe xong lập tức luống cuống.
“Các người không thể bắt tao, tao không trộm đồ! Còn nữa, đây vốn là đồ của tao, nhanh thôi Lạc Việt sẽ là của chúng tao!”
1Jefferson hộ lớn.
Bốp!
Diệp Lâm Quân lại tát thêm một cái nữa lên mặt anh ta.
efferson vẫn kêu gào như cũ: “Biết tao là ai không? Lập tức thả tao ra ngay, tao đến từ nước Chiến Ưng đây, đắc tội với tao thì chúng mày đều phải chết!”
“Chúng mày có gì chứng minh là tao trộm đồ không?”
Jefferson cười đến càn rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.