Chương 2192
Kiếm Tử Tiên Tích
26/09/2022
Vẫn nên nhịn, nhịn thêm một chút.
“Tôi đã nói là không thả”
Diệp Lâm Quân lạnh lùng nói.
Vẻ mặt Tiêu Phong trở nên khó xử: “Nhưng mà Vệ binh Viêm Long ra lệnh, bảo chúng ta thả anh ta ra ngay!”
“Nói bây giờ sư phụ chỉ là một người bình thường, không có quyền giam giữ anh ta! Sư phụ làm vậy là trái với quy tắc.
“Bây giờ nước Chiến Ưng đang rất tức giận, thậm chí muốn dùng chuyện này để chèn ép Lạc Việt! Vệ binh Viêm Long ra lệnh cho chúng con nhanh chóng thả người!
Nghe Tiêu Phong nói, Jefferson lại càng thêm đắc ý.
Lạc Việt quả nhiên là một đám rác rưởi.
Kẻ trộm đồ đáng lẽ phải bị bắt, còn phải ngoan ngoãn tiễn anh ta đi.
Đúng là quá sung sướng.
“Sư phụ, nếu người không có ý kiến gì, con sẽ thả anh ta rat”
Tiêu Phong nhìn dqh im lặng không nói, không nhịn được hỏi.
Đồng thời vung tay lên.
Mấy người cấp dưới liền muốn đến mở cửa sắt, thả .Jefferson.
“Khoan đã!”
“Tôi xem ai dám?”
Diệp Lâm Quân âm trầm nói dọa sợ tất cả mọi người.
Ai cũng hoang mang nhìn anh.
“Sư phụ, con cũng chỉ là dựa theo quy định làm việc… Người… người không có quyền và lý do giam giữ anh ta.
Tiêu Phong nói.
Diệp Lâm Quân đứng bật dậy, cả giận: “Anh hỏi tôi có tư cách và quyền lợi gì à?”
“Tôi nói cho các người biết, tôi là con dân bình thường của Lạc Việt! Bất cứ sự uy hiếp nào đối với Lạc Việt đều liên quan đến tôi! Đây chính là quyền lợi, cũng chính là tư cách!”
Diệp Lâm Quân nhìn về phía đám người Tiêu Phong, hô to: “Các người hỏi lý do à?” “Anh ta xông vào viện bảo tàng của Lạc Việt trộm đồ, xúc phạm tới quy của của Lạc Việt chúng ta, đây chính là lý do!” “Chứng cứ vô cùng xác thực! Phải bắt anh ta lại” Nghe Diệp Lâm Quân gào thét, đám người Tiêu Phong liền bị hù sợ.
Không ai đám động đậy! “Cút nhanh lên!” Diệp Lâm Quân không nhịn được hô.
Thấy mấy người Tiêu Phong muốn đi, Jefferson lập tức sốt ruột.
“Này, các người không được đi, nhanh chóng thả tao ra đã, tao vẫn còn bên trong này!” “Keng keng keng…
Jeferson dùng sức đấm vào lồng sắt.
Tiếng động quá lón, khiến cho đoàn người Tiêu Phong dừng bước lại.
Ngay cả Diệp Lâm Quân đang cho chó ăn cũng đột nhiên đứng dậy, mỏ cửa lồng sắt ra.
Rầm! Một quyên liên đánh ngã.
Jeferson trên đất.
Bốp bốp bốp! Diệp Lâm Quân đè anh ta trên đất, không ngừng nên xuống.
Đánh cho máu tươi văng ra,.
Jeferson điên cuồng kêu thảm.
Chưa nói đến việc anh ta không dám đánh trả.
Bây giò thực lực của anh ta bị phong bế, không thi triển nổi một chiêu.
“Tôi đã nói là không thả”
Diệp Lâm Quân lạnh lùng nói.
Vẻ mặt Tiêu Phong trở nên khó xử: “Nhưng mà Vệ binh Viêm Long ra lệnh, bảo chúng ta thả anh ta ra ngay!”
“Nói bây giờ sư phụ chỉ là một người bình thường, không có quyền giam giữ anh ta! Sư phụ làm vậy là trái với quy tắc.
“Bây giờ nước Chiến Ưng đang rất tức giận, thậm chí muốn dùng chuyện này để chèn ép Lạc Việt! Vệ binh Viêm Long ra lệnh cho chúng con nhanh chóng thả người!
Nghe Tiêu Phong nói, Jefferson lại càng thêm đắc ý.
Lạc Việt quả nhiên là một đám rác rưởi.
Kẻ trộm đồ đáng lẽ phải bị bắt, còn phải ngoan ngoãn tiễn anh ta đi.
Đúng là quá sung sướng.
“Sư phụ, nếu người không có ý kiến gì, con sẽ thả anh ta rat”
Tiêu Phong nhìn dqh im lặng không nói, không nhịn được hỏi.
Đồng thời vung tay lên.
Mấy người cấp dưới liền muốn đến mở cửa sắt, thả .Jefferson.
“Khoan đã!”
“Tôi xem ai dám?”
Diệp Lâm Quân âm trầm nói dọa sợ tất cả mọi người.
Ai cũng hoang mang nhìn anh.
“Sư phụ, con cũng chỉ là dựa theo quy định làm việc… Người… người không có quyền và lý do giam giữ anh ta.
Tiêu Phong nói.
Diệp Lâm Quân đứng bật dậy, cả giận: “Anh hỏi tôi có tư cách và quyền lợi gì à?”
“Tôi nói cho các người biết, tôi là con dân bình thường của Lạc Việt! Bất cứ sự uy hiếp nào đối với Lạc Việt đều liên quan đến tôi! Đây chính là quyền lợi, cũng chính là tư cách!”
Diệp Lâm Quân nhìn về phía đám người Tiêu Phong, hô to: “Các người hỏi lý do à?” “Anh ta xông vào viện bảo tàng của Lạc Việt trộm đồ, xúc phạm tới quy của của Lạc Việt chúng ta, đây chính là lý do!” “Chứng cứ vô cùng xác thực! Phải bắt anh ta lại” Nghe Diệp Lâm Quân gào thét, đám người Tiêu Phong liền bị hù sợ.
Không ai đám động đậy! “Cút nhanh lên!” Diệp Lâm Quân không nhịn được hô.
Thấy mấy người Tiêu Phong muốn đi, Jefferson lập tức sốt ruột.
“Này, các người không được đi, nhanh chóng thả tao ra đã, tao vẫn còn bên trong này!” “Keng keng keng…
Jeferson dùng sức đấm vào lồng sắt.
Tiếng động quá lón, khiến cho đoàn người Tiêu Phong dừng bước lại.
Ngay cả Diệp Lâm Quân đang cho chó ăn cũng đột nhiên đứng dậy, mỏ cửa lồng sắt ra.
Rầm! Một quyên liên đánh ngã.
Jeferson trên đất.
Bốp bốp bốp! Diệp Lâm Quân đè anh ta trên đất, không ngừng nên xuống.
Đánh cho máu tươi văng ra,.
Jeferson điên cuồng kêu thảm.
Chưa nói đến việc anh ta không dám đánh trả.
Bây giò thực lực của anh ta bị phong bế, không thi triển nổi một chiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.