Chương 2650
Kiếm Tử Tiên Tích
28/04/2024
“Ha ha, vậy thì chúng tôi yên tâm rồi” Những bậc quyền quý ở đảo Kim Cương rối rít thở dài một hơi.
Bọn họ sợ sẽ có người tới đoạt.
“Đúng rồi, thằng nhóc kia đâu? Sao còn chưa tới?”
Bất chợt có người nhắc tới Diệp Lâm Quân:”Tôi nghĩ tên đó sẽ không tới đâu nhỉ?”
“Tôi cảm thấy có lẽ cậu ta không dám…”
Hà Công Đường vừa định nói Diệp Lâm Quân sẽ không dám tới.
Không nghĩ tới còn chưa nói hết câu thì bên ngoài vang lên một tiếng động lớn, giống như là sấm sét đánh xuống, nổ tung toàn trường.
Tất cả mọi người ở đây đều bị hấp dẫn nhìn qua.
Nơi xa có một bóng người xuất hiện, chính là Diệp Lâm Quân!
Ánh mắt của mọi người đều rối rít tập trung trên người của Diệp Lâm Quân đang đi tới.
“Thằng nhóc này vậy mà dám tới?”
Quách Phi Hiệp hùng hổ nói một câu.
Tất cả mọi người đều có phản ứng ban đầu là kinh ngạc!
Tuổi còn rất trẻ, quá bình thương!
“Hửm? Thăng nhóc này cuối cùng là người nào đây? Cũng dám giương oai với dòng họ Vua Cò Bạc hay sao?”
“Tôi cũng coi như là có kiến thức rộng, mấy trăm năm này những người mạnh nhất ở đại họ tôi đều biết hết! Thậm chí những người trẻ tuổi ở thế hệ của tôi chỉ cần nổi danh một chút tôi cũng biết Nhưng thằng nhóc này mặt mũi lạ quá, căn bản là tôi không biết nha!”
“Đúng vậy, thằng nhóc này hoàn toàn không rö! Không biết là từ đâu xuất hiện nữa, vậy mà cũng dám tới gây phiền phức cho dòng họ Vua Cò Bạc!”
Tiếng mọi người đều bàn luận vang lên bốn phía.
Căn bản là không ai biết Diệp Lâm Quân.
]Jimson cũng sửng sốt nửa ngày, anh ta kinh ngạc nói: “Người dám đến gây phiên phức cho nhà họ Hà chính là anh ta sao?”
Tiếng nói của.]imson chỉ nghe ra được bảy tám phâần,ngay từ đầu cho là một thế lực lớn tới tìm đòng họ Vua Cò Bạc.
Lại không nghĩ tới chỉ có một người.
“Đúng vậy! Chỉ có một người!”
đimson vẻ mặt lạnh như băng: “Chỉ có một người cũng dám khiêu khích nhà họ Hà? Muốn chết mài”
“Dừng lại!”
Hộ vệ ở cổng ngăn Diệp Lâm Quân lại.
“Để cậu ta đi vào!”
Vua Cò Bạc vung tay lên, hộ vệ lập tức tránh Ta.
Diệp Lâm Quân chắp hai tay sau lưng, từng bước đi vào trong Long Đằng sơn trang.
Nhìn quanh một vòng, Diệp Lâm Quân cười nói: “Ngược lại các người cũng rất để ý tới tôi đấy!
Nên tìm người đều tìm tới hết rồi này”
“Ha ha, vậy chắc chản là tôi muốn nhìn thử xem cậu làm sao lật tung chỗ này lên?”
Vua Cò Bạc cười lạnh một tiếng.
Căn bản là không coi lời nói của Diệp Lâm Quân ra gì.
Chỉ là mọi người đang xem một tiết mục thôi.
Ở đấy, Quách Phi Hiệp cũng cười khinh nói: “Hôm nay, thằng nhóc này phải chết ở đây là điều không thể nghỉ ngờ, lúc trước ở bến tàu tôi đã tha anh một lần, chỉ là để anh được sống lâu thêm mấy ngày mà thôi”
Bọn họ sợ sẽ có người tới đoạt.
“Đúng rồi, thằng nhóc kia đâu? Sao còn chưa tới?”
Bất chợt có người nhắc tới Diệp Lâm Quân:”Tôi nghĩ tên đó sẽ không tới đâu nhỉ?”
“Tôi cảm thấy có lẽ cậu ta không dám…”
Hà Công Đường vừa định nói Diệp Lâm Quân sẽ không dám tới.
Không nghĩ tới còn chưa nói hết câu thì bên ngoài vang lên một tiếng động lớn, giống như là sấm sét đánh xuống, nổ tung toàn trường.
Tất cả mọi người ở đây đều bị hấp dẫn nhìn qua.
Nơi xa có một bóng người xuất hiện, chính là Diệp Lâm Quân!
Ánh mắt của mọi người đều rối rít tập trung trên người của Diệp Lâm Quân đang đi tới.
“Thằng nhóc này vậy mà dám tới?”
Quách Phi Hiệp hùng hổ nói một câu.
Tất cả mọi người đều có phản ứng ban đầu là kinh ngạc!
Tuổi còn rất trẻ, quá bình thương!
“Hửm? Thăng nhóc này cuối cùng là người nào đây? Cũng dám giương oai với dòng họ Vua Cò Bạc hay sao?”
“Tôi cũng coi như là có kiến thức rộng, mấy trăm năm này những người mạnh nhất ở đại họ tôi đều biết hết! Thậm chí những người trẻ tuổi ở thế hệ của tôi chỉ cần nổi danh một chút tôi cũng biết Nhưng thằng nhóc này mặt mũi lạ quá, căn bản là tôi không biết nha!”
“Đúng vậy, thằng nhóc này hoàn toàn không rö! Không biết là từ đâu xuất hiện nữa, vậy mà cũng dám tới gây phiền phức cho dòng họ Vua Cò Bạc!”
Tiếng mọi người đều bàn luận vang lên bốn phía.
Căn bản là không ai biết Diệp Lâm Quân.
]Jimson cũng sửng sốt nửa ngày, anh ta kinh ngạc nói: “Người dám đến gây phiên phức cho nhà họ Hà chính là anh ta sao?”
Tiếng nói của.]imson chỉ nghe ra được bảy tám phâần,ngay từ đầu cho là một thế lực lớn tới tìm đòng họ Vua Cò Bạc.
Lại không nghĩ tới chỉ có một người.
“Đúng vậy! Chỉ có một người!”
đimson vẻ mặt lạnh như băng: “Chỉ có một người cũng dám khiêu khích nhà họ Hà? Muốn chết mài”
“Dừng lại!”
Hộ vệ ở cổng ngăn Diệp Lâm Quân lại.
“Để cậu ta đi vào!”
Vua Cò Bạc vung tay lên, hộ vệ lập tức tránh Ta.
Diệp Lâm Quân chắp hai tay sau lưng, từng bước đi vào trong Long Đằng sơn trang.
Nhìn quanh một vòng, Diệp Lâm Quân cười nói: “Ngược lại các người cũng rất để ý tới tôi đấy!
Nên tìm người đều tìm tới hết rồi này”
“Ha ha, vậy chắc chản là tôi muốn nhìn thử xem cậu làm sao lật tung chỗ này lên?”
Vua Cò Bạc cười lạnh một tiếng.
Căn bản là không coi lời nói của Diệp Lâm Quân ra gì.
Chỉ là mọi người đang xem một tiết mục thôi.
Ở đấy, Quách Phi Hiệp cũng cười khinh nói: “Hôm nay, thằng nhóc này phải chết ở đây là điều không thể nghỉ ngờ, lúc trước ở bến tàu tôi đã tha anh một lần, chỉ là để anh được sống lâu thêm mấy ngày mà thôi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.