Chương 617
Kiếm Tử Tiên Tích
12/02/2022
Mấy người Hướng Văn Quân định nói ra thân phận.
Nhưng Long Dã lại khoát tay, mọi người đều bình tĩnh lại.
“Cậu có chuyện gì?”
Long Dã hỏi với giọng ồm ồm.
Trương Đông Húc không đề ý đến anh, trực tiếp nhìn sang Diệp Quân Lâm, chỉ vào anh rôi nói: “Này, thăng ranh này ra đây, tôi có chuyện bàn với anh!”
Trương Đông Húc nói với giọng ra lệnh!
“Àm!”
Thấy thế, Hướng Văn Quân và bảy tám người phụ trách của quân khu Kim Lăng đều sợ hãi!
Người này điên rồi à?
Thê mà lại dám hét năm quát sáu với tướng quân Côn Luân?
Lại còn ngay ở trước mặt máy vị chỉ huy có thân phận cao nhất quân khu Kim Lăng nữa chứ!
Hướng Văn Quân không chịu nồi nữa, lập tức phẫn nộ nói: “Cậu có biết anh ấy là ai không?”
“Tôi mặc kệ anh ta là ai! Bây giờ cậu chủ Sở nhà họ Sở ở Hoa Hải muốn anh ta qua đây! Anh ta phải nghe lời!”
Trương Đông Húc cười lạnh nói.
Dù rằng anh ta cũng không biết thân phận của Diệp Quân Lâm.
Nhưng có Sở Thiên Truyền chống lưng.
Anh ta tin chắc là bối cảnh của Diệp Quân Lâm có mạnh nữa thì cũng không bằng cậu chủ Sở!
Đám người Hướng Văn Quân, Long Dã đưa mắt nhìn nhau.
Thật là nực cười, lại còn xấu hồ nữa.
Xảy ra chuyện này trước mặt tướng quân Côn Luân, mặt mũi của họ mắt sạch rồi.
Điều nực cười là những cậu chủ này lại chọc vào chiến thần Côn Luân…
Diệp Quân Lâm cười lạnh nói: “Sao tôi phải lời cậu?”
“Anh… đây là cậu chủ Sở nhà họ Sở ở Hoa Hải đấy! Nếu thằng ranh anh thức thời thì đi theo tôi!” . ngôn tình ngược
Trương Đông Húc thẹn quá hóa giận.
Giọng nói của Sở Thiên Truyền đằng sau truyền tới: “Sao thế Trương Đông Húc? Đến chút chuyện cỏn con này mà cũng làm không xong à?”
Lời này làm cho Trương Đông Húc càng giận.
“Tôi chỉ cho anh ba giây, một, hai… đứng lại cho tôi, không được đi!”
Trương Đông Húc còn chưa đến xong, đoàn người Diệp Quân Lâm đã đầy anh ta ra, đi thẳng vào câu lạc bộ Ám Dạ.
“Này này này, mấy người đều bị điếc à? Đứng lại cho tôi!”
Nhưng bắt luận Trương Đông Húc kêu thế nào, mấy người Diệp Quân Lâm cũng không để ý.
Trương Đông Húc định xông lên.
“Từ đãt”
Đoàn người Sở Thiên Truyền đi tới.
“Trương Đông Húc không được à, cậu không có tiếng nói ở Kim Lăng hả?”
Sở Thiên Truyền nhìn anh ta đầy thất vọng.
Trương Đông Húc thực sự sắp tức điên rồi.
Anh ta nắm chặt nắm đấm, thề nhất định phải cho Diệp Quân Lâm biết tay.
Sau khi đi vào câu lạc bộ Ám Dạ.
Nhưng Long Dã lại khoát tay, mọi người đều bình tĩnh lại.
“Cậu có chuyện gì?”
Long Dã hỏi với giọng ồm ồm.
Trương Đông Húc không đề ý đến anh, trực tiếp nhìn sang Diệp Quân Lâm, chỉ vào anh rôi nói: “Này, thăng ranh này ra đây, tôi có chuyện bàn với anh!”
Trương Đông Húc nói với giọng ra lệnh!
“Àm!”
Thấy thế, Hướng Văn Quân và bảy tám người phụ trách của quân khu Kim Lăng đều sợ hãi!
Người này điên rồi à?
Thê mà lại dám hét năm quát sáu với tướng quân Côn Luân?
Lại còn ngay ở trước mặt máy vị chỉ huy có thân phận cao nhất quân khu Kim Lăng nữa chứ!
Hướng Văn Quân không chịu nồi nữa, lập tức phẫn nộ nói: “Cậu có biết anh ấy là ai không?”
“Tôi mặc kệ anh ta là ai! Bây giờ cậu chủ Sở nhà họ Sở ở Hoa Hải muốn anh ta qua đây! Anh ta phải nghe lời!”
Trương Đông Húc cười lạnh nói.
Dù rằng anh ta cũng không biết thân phận của Diệp Quân Lâm.
Nhưng có Sở Thiên Truyền chống lưng.
Anh ta tin chắc là bối cảnh của Diệp Quân Lâm có mạnh nữa thì cũng không bằng cậu chủ Sở!
Đám người Hướng Văn Quân, Long Dã đưa mắt nhìn nhau.
Thật là nực cười, lại còn xấu hồ nữa.
Xảy ra chuyện này trước mặt tướng quân Côn Luân, mặt mũi của họ mắt sạch rồi.
Điều nực cười là những cậu chủ này lại chọc vào chiến thần Côn Luân…
Diệp Quân Lâm cười lạnh nói: “Sao tôi phải lời cậu?”
“Anh… đây là cậu chủ Sở nhà họ Sở ở Hoa Hải đấy! Nếu thằng ranh anh thức thời thì đi theo tôi!” . ngôn tình ngược
Trương Đông Húc thẹn quá hóa giận.
Giọng nói của Sở Thiên Truyền đằng sau truyền tới: “Sao thế Trương Đông Húc? Đến chút chuyện cỏn con này mà cũng làm không xong à?”
Lời này làm cho Trương Đông Húc càng giận.
“Tôi chỉ cho anh ba giây, một, hai… đứng lại cho tôi, không được đi!”
Trương Đông Húc còn chưa đến xong, đoàn người Diệp Quân Lâm đã đầy anh ta ra, đi thẳng vào câu lạc bộ Ám Dạ.
“Này này này, mấy người đều bị điếc à? Đứng lại cho tôi!”
Nhưng bắt luận Trương Đông Húc kêu thế nào, mấy người Diệp Quân Lâm cũng không để ý.
Trương Đông Húc định xông lên.
“Từ đãt”
Đoàn người Sở Thiên Truyền đi tới.
“Trương Đông Húc không được à, cậu không có tiếng nói ở Kim Lăng hả?”
Sở Thiên Truyền nhìn anh ta đầy thất vọng.
Trương Đông Húc thực sự sắp tức điên rồi.
Anh ta nắm chặt nắm đấm, thề nhất định phải cho Diệp Quân Lâm biết tay.
Sau khi đi vào câu lạc bộ Ám Dạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.