Chương 624
Kiếm Tử Tiên Tích
12/02/2022
Thư ký của Trương Kế Hàng lập tức liên hệ với phụ huynh của những người này.
“Không ai được bỏ đi trước!”
Trần Đằng bỏ lại một câu, liền cùng mọi người đi vào câu lạc bộ.
Sở Thiên Truyền và mười mấy cậu ấm, tất cả quỷ trên mặt đấy, bọn họ khóc không ra nước mắt.
Chuyện xảy ra là chuyện không ai ngờ!
Qúa đáng sọ!
Chẳng máy chốc, một đoàn xe đi tới.
Phân biệt là nhà họ Chung, nhà họ Doãn, nhà họ Phạm, nhà họ Trương, các gia chủ của các gia tộc.
Vừa nãy họ đã được giải thích về chuyện đã xảy ra.
Những người này đều sợ chết khiếp.
“Đám ranh con này đắc tội ai không tốt? Lại cứ phải đi đắc tội những người này!”
“Người ta nói một câu, cả gia tộc đều đi tong!”
Sau khi xuống xe, các gia chủ của các gia tộc lớn ào ào xông về phía đám Trương Đông Húc.
“Bồp!”
Trương Đông Húc bị gia chủ nhà họ Trương đạp cho một cước bay đi mấy mét.
“Bóp!”
“Bùm bùm bóp bốp…”
Những người khác cũng lần lượt chịu hành hung.
“Ay ya…”
Chẳng bao lâu sau, mấy người này bị đánh đến phát ra tiếng kêu thảm thiết như tiếng giết heo.
Các vị gia chủ đều xông lên đánh rất hăng.
Bắt được một người, liền hung hăng đánh, tuyệt đối không lưu tình một tí nào.
Sở Thiên Truyền thấy các cậu ấm ở tỉnh thành bị đánh đên nỗi máu bắn tung tóe, anh ta cũng sợ chết khiếp.
Nếu như người có tính khí nóng nảy như Sở Nhậm Hùng mà biết chuyện này, anh ta nghĩ anh ta phải một tháng không xuống được giường.
“Mau chạy…”
Sở Thiên Truyền và tùy tùng lặng lẽ trốn đi.
Cuối cùng, các cậu ấm của tỉnh thành đều được xe cứu thương đưa đi.
Chuyện này đã gây chấn động trong tỉnh thành.
Mọi người đều phỏng đoán xem là đã xảy ra chuyện gì, nhóm cậu ấm tỉnh thành bị đánh tới nhập viện.
Khi Sở Thiên Truyền trở lại sơn trang Hoằng Nguyên, Sở Nhậm Hùng rất ngạc nhiên.
“Sao mà về nhanh thế?”
“Ông nội, bọn họ quá khoác lác. Cháu nghĩ mình về trước thì tốt hơn. Dù sao thì ngày mai còn phải gặp mặt Tiêu Thắm, nếu bị nắm nhược điểm thì không hay!”
Sở Thiên Truyền sờ sờ cái mũi.
Sở Nhậm Hùng nhìn anh ta với vẻ tán thưởng, ông ta nói: “Ừ, rất tốt. Đây mới là hậu duệ của nhà họ Sở ta! Chơi thì được, nhưng phải biết thời cơ!”
“Ông nội, cháu đi nghỉ ngơi trước đây. Cháu hứa sẽ lấy trạng thái tốt nhất cho ngày mail”
Sở Thiên Truyền lấy cớ đi nghỉ ngơi.
Anh ta đang vừa lo vừa sợ.
Căn bản là không dám nói cho Sở Nhậm Hùng biết là mình đã chọc vào họa lớn.
“Không ai được bỏ đi trước!”
Trần Đằng bỏ lại một câu, liền cùng mọi người đi vào câu lạc bộ.
Sở Thiên Truyền và mười mấy cậu ấm, tất cả quỷ trên mặt đấy, bọn họ khóc không ra nước mắt.
Chuyện xảy ra là chuyện không ai ngờ!
Qúa đáng sọ!
Chẳng máy chốc, một đoàn xe đi tới.
Phân biệt là nhà họ Chung, nhà họ Doãn, nhà họ Phạm, nhà họ Trương, các gia chủ của các gia tộc.
Vừa nãy họ đã được giải thích về chuyện đã xảy ra.
Những người này đều sợ chết khiếp.
“Đám ranh con này đắc tội ai không tốt? Lại cứ phải đi đắc tội những người này!”
“Người ta nói một câu, cả gia tộc đều đi tong!”
Sau khi xuống xe, các gia chủ của các gia tộc lớn ào ào xông về phía đám Trương Đông Húc.
“Bồp!”
Trương Đông Húc bị gia chủ nhà họ Trương đạp cho một cước bay đi mấy mét.
“Bóp!”
“Bùm bùm bóp bốp…”
Những người khác cũng lần lượt chịu hành hung.
“Ay ya…”
Chẳng bao lâu sau, mấy người này bị đánh đến phát ra tiếng kêu thảm thiết như tiếng giết heo.
Các vị gia chủ đều xông lên đánh rất hăng.
Bắt được một người, liền hung hăng đánh, tuyệt đối không lưu tình một tí nào.
Sở Thiên Truyền thấy các cậu ấm ở tỉnh thành bị đánh đên nỗi máu bắn tung tóe, anh ta cũng sợ chết khiếp.
Nếu như người có tính khí nóng nảy như Sở Nhậm Hùng mà biết chuyện này, anh ta nghĩ anh ta phải một tháng không xuống được giường.
“Mau chạy…”
Sở Thiên Truyền và tùy tùng lặng lẽ trốn đi.
Cuối cùng, các cậu ấm của tỉnh thành đều được xe cứu thương đưa đi.
Chuyện này đã gây chấn động trong tỉnh thành.
Mọi người đều phỏng đoán xem là đã xảy ra chuyện gì, nhóm cậu ấm tỉnh thành bị đánh tới nhập viện.
Khi Sở Thiên Truyền trở lại sơn trang Hoằng Nguyên, Sở Nhậm Hùng rất ngạc nhiên.
“Sao mà về nhanh thế?”
“Ông nội, bọn họ quá khoác lác. Cháu nghĩ mình về trước thì tốt hơn. Dù sao thì ngày mai còn phải gặp mặt Tiêu Thắm, nếu bị nắm nhược điểm thì không hay!”
Sở Thiên Truyền sờ sờ cái mũi.
Sở Nhậm Hùng nhìn anh ta với vẻ tán thưởng, ông ta nói: “Ừ, rất tốt. Đây mới là hậu duệ của nhà họ Sở ta! Chơi thì được, nhưng phải biết thời cơ!”
“Ông nội, cháu đi nghỉ ngơi trước đây. Cháu hứa sẽ lấy trạng thái tốt nhất cho ngày mail”
Sở Thiên Truyền lấy cớ đi nghỉ ngơi.
Anh ta đang vừa lo vừa sợ.
Căn bản là không dám nói cho Sở Nhậm Hùng biết là mình đã chọc vào họa lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.