Chương 793
Kiếm Tử Tiên Tích
12/02/2022
Cho nên khi Diệp Quân Lâm không thèm nhìn Nam Hồng Môn, tất cả đều nổi điên như đã thú.
“Giết hắn!
“Chôn cùng!”
“Chôn cùng!”
Đệ tử Nam Hồng Môn đỏ mắt kêu to.
Nếu không phải Phó Thương Long còn chưa ra lệnh thì họ đã xé xác Diệp Quân Lâm thành mảnh nhỏ.
“Ha ha ha ha… Lão phu phiêu bạt giang hồ năm mươi năm, chưa từng nghe ai nói là không để mắt tới Nam Hồng Môn ta đây!
Mày là kẻ đầu tiên!”
“Rốt cuộc mày dựa vào đâu mà không để mắt tới Nam Hồng Môn ta?” Phó Thương Long hỏi.
Diệp Quân Lâm cười, chậm rãi giơ nắm đấm lên: “Dựa vào cái này.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt. Thật kiêu ngạo, trước mặt hơn ngàn cao thủ của Nam Hồng Môn dám giơ nắm đấm? Quả thực là khiêu khích toàn bộ Nam Hồng Môn.
“Chỉ dựa vào năm đấm của mày sao?”
Phó Thương Long nở nụ cười.
Trung Phương lại lên tiếng: “Các người còn chưa đủ tư cách để anh ấy ra tay! Một mình tôi đủ để đánh hết cả đám rồi!”
Tiếng hít hà liên tục vang lên. Quá kiêu ngạo, cao thủ Nam Hồng Môn đa số đều là kẻ kiêu ngạo, nhưng cũng chưa từng gặp kẻ nào kiêu ngạo đến thế. Một người đánh toàn bộ Nam Hồng Môn? Phải có thực lực cỡ nào thì mới đám ăn nói kiêu ngạo đến thế?
“Hôm nay một mình anh em tôi ở đây, đánh không lại coi như tôi thua.“ Diệp Quân Lâm cười nói.
“Được, đủ kiêu ngạo, không hổ là người trẻ tuổi.” Phó Thương Long vung tay lên: “Người tới, bắt hắn cho tai”
“Đệ tam thập lục đường Nam Hồng Môn, Thiết Quyên Triệu Chính Phong nguyện giết chết kẻ này!”
“Đệ thập thất đường Nam Hồng Môn, Kim Đao Tiết Lý Khuê nguyện giết chết kẻ này!”
“Đệ nhị thập bát đường Nam Hồng Môn, Tàn Thối Chu Phương Nghị nguyện giết chết kẻ này!
Lập tức có cao thủ của Nam Hồng Môn xin được xuất chiến.
Trung Phương ngoắc ngón tay: “Cùng xông lên đi “Tìm chết!“ Mười mấy cao thủ Nam Hồng Môn đồng thời xông lên.
Đám người này đều là các cao thủ đứng đầu của các đại đường Nam Hồng Môn, thực lực của mỗi người có thể nói là nằm trêm cả bốn chiến tướng của Viên Phù Đồ Hà. Họ hợp sức với nhau, quả thực là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Nhưng chẳng mấy chống, đám cao thủ đứng đầu Nam Hồng Môn này đều bị đánh bay ra ngoài. Tất cả mọi người đều tràn ngập khó tin.
“Quả nhiên là có chút thực lực! Xông lên!”
Kế tiếp, các cao thủ của đại đường Nam Hồng Môn lần lượt ra tay, nhưng không một ai là đối thủ của Trung Phương. Đến một người bay ra một người. Không lâu sau, mấy trăm cao thủ đều bại trận. Đến lượt bên Nam Hồng Môn đều chấn kinh, ánh mắt tràn đây khiếp sợ. Quá mạnh, mấy trăm cao thủ của Nam Hồng Môn mà cũng không phải là đối thủ thì khủng bố biết chừng nào?
“Sáu nô tài xông lên!“ Phó Thương Long mặt âm trầm vung tay lên.
Sáu nô tài hợp sức xông lên. Họ cũng chỉ mạnh hơn cao thủ của các đại đường một chút, có thể chống đỡ lâu hon một xíu mà thôi, cuối cùng cũng đều bay ngược ra ngoài.
“Giết hắn!
“Chôn cùng!”
“Chôn cùng!”
Đệ tử Nam Hồng Môn đỏ mắt kêu to.
Nếu không phải Phó Thương Long còn chưa ra lệnh thì họ đã xé xác Diệp Quân Lâm thành mảnh nhỏ.
“Ha ha ha ha… Lão phu phiêu bạt giang hồ năm mươi năm, chưa từng nghe ai nói là không để mắt tới Nam Hồng Môn ta đây!
Mày là kẻ đầu tiên!”
“Rốt cuộc mày dựa vào đâu mà không để mắt tới Nam Hồng Môn ta?” Phó Thương Long hỏi.
Diệp Quân Lâm cười, chậm rãi giơ nắm đấm lên: “Dựa vào cái này.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt. Thật kiêu ngạo, trước mặt hơn ngàn cao thủ của Nam Hồng Môn dám giơ nắm đấm? Quả thực là khiêu khích toàn bộ Nam Hồng Môn.
“Chỉ dựa vào năm đấm của mày sao?”
Phó Thương Long nở nụ cười.
Trung Phương lại lên tiếng: “Các người còn chưa đủ tư cách để anh ấy ra tay! Một mình tôi đủ để đánh hết cả đám rồi!”
Tiếng hít hà liên tục vang lên. Quá kiêu ngạo, cao thủ Nam Hồng Môn đa số đều là kẻ kiêu ngạo, nhưng cũng chưa từng gặp kẻ nào kiêu ngạo đến thế. Một người đánh toàn bộ Nam Hồng Môn? Phải có thực lực cỡ nào thì mới đám ăn nói kiêu ngạo đến thế?
“Hôm nay một mình anh em tôi ở đây, đánh không lại coi như tôi thua.“ Diệp Quân Lâm cười nói.
“Được, đủ kiêu ngạo, không hổ là người trẻ tuổi.” Phó Thương Long vung tay lên: “Người tới, bắt hắn cho tai”
“Đệ tam thập lục đường Nam Hồng Môn, Thiết Quyên Triệu Chính Phong nguyện giết chết kẻ này!”
“Đệ thập thất đường Nam Hồng Môn, Kim Đao Tiết Lý Khuê nguyện giết chết kẻ này!”
“Đệ nhị thập bát đường Nam Hồng Môn, Tàn Thối Chu Phương Nghị nguyện giết chết kẻ này!
Lập tức có cao thủ của Nam Hồng Môn xin được xuất chiến.
Trung Phương ngoắc ngón tay: “Cùng xông lên đi “Tìm chết!“ Mười mấy cao thủ Nam Hồng Môn đồng thời xông lên.
Đám người này đều là các cao thủ đứng đầu của các đại đường Nam Hồng Môn, thực lực của mỗi người có thể nói là nằm trêm cả bốn chiến tướng của Viên Phù Đồ Hà. Họ hợp sức với nhau, quả thực là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Nhưng chẳng mấy chống, đám cao thủ đứng đầu Nam Hồng Môn này đều bị đánh bay ra ngoài. Tất cả mọi người đều tràn ngập khó tin.
“Quả nhiên là có chút thực lực! Xông lên!”
Kế tiếp, các cao thủ của đại đường Nam Hồng Môn lần lượt ra tay, nhưng không một ai là đối thủ của Trung Phương. Đến một người bay ra một người. Không lâu sau, mấy trăm cao thủ đều bại trận. Đến lượt bên Nam Hồng Môn đều chấn kinh, ánh mắt tràn đây khiếp sợ. Quá mạnh, mấy trăm cao thủ của Nam Hồng Môn mà cũng không phải là đối thủ thì khủng bố biết chừng nào?
“Sáu nô tài xông lên!“ Phó Thương Long mặt âm trầm vung tay lên.
Sáu nô tài hợp sức xông lên. Họ cũng chỉ mạnh hơn cao thủ của các đại đường một chút, có thể chống đỡ lâu hon một xíu mà thôi, cuối cùng cũng đều bay ngược ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.