Chương 868
Kiếm Tử Tiên Tích
12/02/2022
Đây đúng là tự làm khổ mình.
Huống chỉ còn là Diệp Quân Lâm kém hơn bọn họ nhiều.
Nhìn một màn này, Võ Tiêu như kiến bò trên chảo nóng, mồ hôi lạnh ướt sũng người.
Cô rất muốn nói cho đám người này biết thân phận thật sự của Diệp Quân Lâm, nhưng thấy Diệp Quân Lâm nghiêm túc như vậy, cô chỉ đành ngồi chờ.
Thấy dáng vẻ đắc ý của đám Phùng Tử Thạc, Diệp Quân Lâm hỏi: “Lấy đi huy chương vốn thuộc về tôi, lương tâm các người vẫn còn yên ổn sao? Chẳng lẽ các người không có một tia áy náy nào à?”
“Tối.
Rõ ràng ba người họ cũng chần chừ một lúc.
Nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, bọn họ mặt không đỏ tim không đập mạnh nói: “Anh nói bậy!”
“Những huy chương này đều là chúng tôi dùng mạng đổi lấy, tất cả đều có hồ sơ ghi chép lại, cho dù có tra xét thế nào cũng là do chính chúng tôi có được! Có liên quan gì đến anh?”
“Diệp Quân Lâm, anh quá vô liêm sỉ rồi!
Huy chương của chúng tôi mà anh cũng dám nói là của mình?”
Những người khác cũng là vào trước là chủ, cho rằng Diệp Quân Lâm là kẻ mặt dày không biết xấu hổ.
“Anh có còn là quân nhân của Việt Nam không? Chúng tôi đúng là xấu hổ thay cho anh! Vậy mà lại vì mấy chiếc huy chương, thậm chí còn không thuộc về mình!”
Những người khác nhao nhao nổi giận.
“Sao Cảnh Bắc chúng ta lại có một kẻ không biết xấu hổ như anh chứ, không phục thì đánh một trận đi?”
Người có cơ thể cao to nhìn chằm chằm Diệp Quân Lâm.
Võ Tiêu kịp thời giải vây: “Mọi người đều là chiến hữu, làm loạn thì mất vui, cần gì phải vậy chứ?”
“Hừ! Nể mặt Võ Tiêu! Không phải anh ta nói cho người mang huy chương tới sao?
Nếu anh ta không mang ra được, xem tôi làm thế nào xử lý!”
Người kia cả giận nói.
Tất cả mọi người đều chờ huy chương mà Diệp Quân Lâm nói đến.
Bắc Phương mặc một bộ quần áo ngày thường nhanh chóng đi tới, ôm trong ngực một chiếc vali màu xAnh Lâm đội có mật mã.
Râầm!
Tiếng vang đặt lên bàn khiến cho tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Bắc Phương nhỏ giọng nói: ‘Huy chương nhiều quá nên tôi phải mang theo một cái rương.”
Những huy chương này của Diệp Quân Lâm vẫn luôn do Bắc Phương bảo quản.
Đơn giản là cực kỳ nhiều.
Diệp Quân Lâm lắc đầu: “Không sao, đủ rồi!”
Cuộc đối thoại của hai người khiến đám người kinh hãi.
Có bao nhiêu huy chương chứ?
Mà cần vali lớn như vậy, còn có cả mật mã?
Huống chỉ còn là Diệp Quân Lâm kém hơn bọn họ nhiều.
Nhìn một màn này, Võ Tiêu như kiến bò trên chảo nóng, mồ hôi lạnh ướt sũng người.
Cô rất muốn nói cho đám người này biết thân phận thật sự của Diệp Quân Lâm, nhưng thấy Diệp Quân Lâm nghiêm túc như vậy, cô chỉ đành ngồi chờ.
Thấy dáng vẻ đắc ý của đám Phùng Tử Thạc, Diệp Quân Lâm hỏi: “Lấy đi huy chương vốn thuộc về tôi, lương tâm các người vẫn còn yên ổn sao? Chẳng lẽ các người không có một tia áy náy nào à?”
“Tối.
Rõ ràng ba người họ cũng chần chừ một lúc.
Nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, bọn họ mặt không đỏ tim không đập mạnh nói: “Anh nói bậy!”
“Những huy chương này đều là chúng tôi dùng mạng đổi lấy, tất cả đều có hồ sơ ghi chép lại, cho dù có tra xét thế nào cũng là do chính chúng tôi có được! Có liên quan gì đến anh?”
“Diệp Quân Lâm, anh quá vô liêm sỉ rồi!
Huy chương của chúng tôi mà anh cũng dám nói là của mình?”
Những người khác cũng là vào trước là chủ, cho rằng Diệp Quân Lâm là kẻ mặt dày không biết xấu hổ.
“Anh có còn là quân nhân của Việt Nam không? Chúng tôi đúng là xấu hổ thay cho anh! Vậy mà lại vì mấy chiếc huy chương, thậm chí còn không thuộc về mình!”
Những người khác nhao nhao nổi giận.
“Sao Cảnh Bắc chúng ta lại có một kẻ không biết xấu hổ như anh chứ, không phục thì đánh một trận đi?”
Người có cơ thể cao to nhìn chằm chằm Diệp Quân Lâm.
Võ Tiêu kịp thời giải vây: “Mọi người đều là chiến hữu, làm loạn thì mất vui, cần gì phải vậy chứ?”
“Hừ! Nể mặt Võ Tiêu! Không phải anh ta nói cho người mang huy chương tới sao?
Nếu anh ta không mang ra được, xem tôi làm thế nào xử lý!”
Người kia cả giận nói.
Tất cả mọi người đều chờ huy chương mà Diệp Quân Lâm nói đến.
Bắc Phương mặc một bộ quần áo ngày thường nhanh chóng đi tới, ôm trong ngực một chiếc vali màu xAnh Lâm đội có mật mã.
Râầm!
Tiếng vang đặt lên bàn khiến cho tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Bắc Phương nhỏ giọng nói: ‘Huy chương nhiều quá nên tôi phải mang theo một cái rương.”
Những huy chương này của Diệp Quân Lâm vẫn luôn do Bắc Phương bảo quản.
Đơn giản là cực kỳ nhiều.
Diệp Quân Lâm lắc đầu: “Không sao, đủ rồi!”
Cuộc đối thoại của hai người khiến đám người kinh hãi.
Có bao nhiêu huy chương chứ?
Mà cần vali lớn như vậy, còn có cả mật mã?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.