Chương 276: Diệp quân lâm ăn bánh bao
Kiếm Tử Tiên Tích
12/02/2022
Diệp Quân Lâm thức thời rời khỏi tập đoàn. Mà Phương Tử Tình lần nữa họp bàn, vẫn giữ nguyên ý định cũ, tìm cách giảm thiểu tổn thất xuống mức thấp nhát.
Cô còn đặc biệt dặn dò mọi người không được để chuyện này tới tai Lục Nam Hiên. Cô không muốn Lục Nam Hiên biết chuyện bởi vì như vậy sẽ khiến ông chủ cảm thấy cô không có đủ năng lực giải quyết vấn đề.
Diệp Quân Lâm sau khi bước ra khỏi cổng tập đoàn liền được Thanh Long đến đón.
“Thanh Long, lần trước bảo cậu liên lạc với danh thủ Tần Bắc Sơn. Thế nào rồi?”
“Tướng quân, ông cụ Sơn vừa biết là ngài thì cực kì vui vẻ!
Ông ấy rất muốn tranh thủ thời gian, gặp được ngài càng sớm càng tốt!”
Diệp Quân Lâm mỉm cười.
“Nói lại với ông ấy, nếu được thì ba ngày sau hãy đến Tô Hàng!
Tôi muốn nhờ ông ấy giúp một việc!”
Thanh Long nghe vậy thì bật cười ha hả.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
“Vậy thì quá tốt! Tướng quân và Tần Bắc Sơn, một người là chiến thần bảo vệ đất nước, một người là bác sĩ nổi tiếng vang danh xa gần. Hai người đều là nhân vật quan trọng của đất nước chúng tai”
Tần Bắc Son là ai?
Đó là vị bác sĩ như ngôi sao sáng trên bâu trời, được mọi người vô cùng kính trọng!
Tỉnh thông y thuật, tay nghề tuyệt diệu, thông thạo đủ loại chữa trị Hơn chục năm qua ông đã cứu được cả triệu người có thừa!
Địawc biệt là ở lần đại dịch trước, chính Tần Bắc Sơn đã dẫn đầu tiền tuyến, đem theo hơn hàng chục thiên thần áo trắng tiến lên, đánh lùi “kẻ địch.”
Tần Bắc Son là vị thần trong lòng hàng nghìn người dân!
Trước đó nhờ cơ duyên, Diệp Quân Lâm đã từng cứu ông một mạng. Từ đó mối quan hệ của hai người được hình thành, càng ngày càng bền chặt.
Một người cầm lấy súng ống, một người nắm chặt dao mỗ trong tay, tất cả mọi thứ họ làm đều vì bốn từ bảo vệ đất nước.
Không biết đã có bao nhiêu quốc gia ước ao có hai vị thần hộ mệnh giống như vậy!
“Còn nữa, thông báo cho nhà họ Tiêu đưa hết những người nồi tiếng ở tiệc mừng lần trước đến chỗ tôi ngay.”
“Đã rõi”
Buổi tối, sau khi Diệp Quân Lâm trở về nhà, từ đầu đến cuối Lý Tử Nhiễm vẫn không hề nói chuyện với anh, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Vợ, chỉ là chuyện cỏn con thôi mà. Em nhất thiết phải chiến tranh lạnh với anh à?”
Diệp Quân Lâm dịu dàng nở nụ cười.
“Chuyện cỏn con? Em cũng đã nghĩ đây chỉ là chuyện nhỏ cho đến khi nó vượt khỏi tầm kiểm soát như hiện tại! Bởi vì một mình anh mà ảnh hưởng đến toàn bộ tập đoàn Vân Đình! Em nghĩ mãi cũng không thông suốt nồi, chuyện quỳ xuống xin lỗi đối với anh khó khăn lắm sao?”
Lý Tử Nhiễm khịt mũi. Diệp Quân Lâm nghe được những lời này sắc mặt liền đanh lại, lạnh giọng trả lời.
“Diệp Quân Lâm anh cả đời không lạy trời không lạy đất, làm sao có thể quỳ xuống trước mặt lũ rác rưởi này?”
“Em biết anh là người khí khái! Cũng biết chuyện này anh không hề làm sai! Nhưng anh không thể vì tập đoàn mà hạ mình cúi đầu một lần được hay sao?”
Lý Tử Nhiễm tức giận đến mức lớn tiếng hơn mọi thường rất nhiều. Diệp Quân Lâm từ đầu đến cuối vẫn kiên quyết lắc đầu.
“Không! Tuyệt đối không được! Anh không làm sai bất cứ chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không xin lỗi!”
“Vậy anh mau đi đi, em tạm thời không muốn nhìn thấy anh nữa!”
Cuối cùng, Lý Tử Nhiễm đẩy Diệp Quân Lâm ra khỏi cửa. Anh đi lại lòng vòng trong sân, vốn muốn đến nhà Phương Tử Tình ăn ké bữa cơm nhưng đối phương sớm đã đoán được, trực tiếp khóa chặt cửa. Hết cách, Diệp Quân Lâm chỉ có thể vớ bừa mây cái bánh bao còn sót lại.
Trên đường lớn, Diệp Quân Lâm đi lung tung không có mục đích rõ ràng, vừa đi vừa gặm bánh bao. Thảm Tâm Di lúc này vừa bàn xong một thương vụ làm ăn, vừa vặn đang trên đường trở về nhà. Chợt, cô nhác thấy bóng người quen thuộc.
“Tiểu Vương, người đàn ông kia có phải là Diệp Quân Lâm không vậy?”
Thẩm Tâm Di gọi trợ lý để cậu nhìn qua một chút. Tiểu Vương vừa liếc mắt lập tức xác nhận ngay.
“Dạ đúng rồi ạ, chính là Diệp Quân Lâm!”
“Diệp Quân Lâm vừa đi vừa gặm bánh bao, hẳn là hiện tại đang lưu lạc đầu đường xó chợ rồi.”
Tiểu Vương ngạc nhiên nhìn Diệp Quân Lâm, trong lúc đó Thảm Tâm Di nghe vậy liền bật cười.
“Haha, thật sự là đang gặm bánh bao! Đi, lái xe qua đó, để tôi nhìn rõ hơn nào!”
Diệp Quân Lâm đang ăn nốt những miếng cuối cùng, một chiếc Roll-Royce sang trọng đột nhiên ngừng lại ngay trước mặt anh.
“Diệp Quân Lâm, sao anh lại ăn bánh bao thế kia?”
Thẩm Tâm Di bước xuống xe, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Cô còn đặc biệt dặn dò mọi người không được để chuyện này tới tai Lục Nam Hiên. Cô không muốn Lục Nam Hiên biết chuyện bởi vì như vậy sẽ khiến ông chủ cảm thấy cô không có đủ năng lực giải quyết vấn đề.
Diệp Quân Lâm sau khi bước ra khỏi cổng tập đoàn liền được Thanh Long đến đón.
“Thanh Long, lần trước bảo cậu liên lạc với danh thủ Tần Bắc Sơn. Thế nào rồi?”
“Tướng quân, ông cụ Sơn vừa biết là ngài thì cực kì vui vẻ!
Ông ấy rất muốn tranh thủ thời gian, gặp được ngài càng sớm càng tốt!”
Diệp Quân Lâm mỉm cười.
“Nói lại với ông ấy, nếu được thì ba ngày sau hãy đến Tô Hàng!
Tôi muốn nhờ ông ấy giúp một việc!”
Thanh Long nghe vậy thì bật cười ha hả.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
“Vậy thì quá tốt! Tướng quân và Tần Bắc Sơn, một người là chiến thần bảo vệ đất nước, một người là bác sĩ nổi tiếng vang danh xa gần. Hai người đều là nhân vật quan trọng của đất nước chúng tai”
Tần Bắc Son là ai?
Đó là vị bác sĩ như ngôi sao sáng trên bâu trời, được mọi người vô cùng kính trọng!
Tỉnh thông y thuật, tay nghề tuyệt diệu, thông thạo đủ loại chữa trị Hơn chục năm qua ông đã cứu được cả triệu người có thừa!
Địawc biệt là ở lần đại dịch trước, chính Tần Bắc Sơn đã dẫn đầu tiền tuyến, đem theo hơn hàng chục thiên thần áo trắng tiến lên, đánh lùi “kẻ địch.”
Tần Bắc Son là vị thần trong lòng hàng nghìn người dân!
Trước đó nhờ cơ duyên, Diệp Quân Lâm đã từng cứu ông một mạng. Từ đó mối quan hệ của hai người được hình thành, càng ngày càng bền chặt.
Một người cầm lấy súng ống, một người nắm chặt dao mỗ trong tay, tất cả mọi thứ họ làm đều vì bốn từ bảo vệ đất nước.
Không biết đã có bao nhiêu quốc gia ước ao có hai vị thần hộ mệnh giống như vậy!
“Còn nữa, thông báo cho nhà họ Tiêu đưa hết những người nồi tiếng ở tiệc mừng lần trước đến chỗ tôi ngay.”
“Đã rõi”
Buổi tối, sau khi Diệp Quân Lâm trở về nhà, từ đầu đến cuối Lý Tử Nhiễm vẫn không hề nói chuyện với anh, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Vợ, chỉ là chuyện cỏn con thôi mà. Em nhất thiết phải chiến tranh lạnh với anh à?”
Diệp Quân Lâm dịu dàng nở nụ cười.
“Chuyện cỏn con? Em cũng đã nghĩ đây chỉ là chuyện nhỏ cho đến khi nó vượt khỏi tầm kiểm soát như hiện tại! Bởi vì một mình anh mà ảnh hưởng đến toàn bộ tập đoàn Vân Đình! Em nghĩ mãi cũng không thông suốt nồi, chuyện quỳ xuống xin lỗi đối với anh khó khăn lắm sao?”
Lý Tử Nhiễm khịt mũi. Diệp Quân Lâm nghe được những lời này sắc mặt liền đanh lại, lạnh giọng trả lời.
“Diệp Quân Lâm anh cả đời không lạy trời không lạy đất, làm sao có thể quỳ xuống trước mặt lũ rác rưởi này?”
“Em biết anh là người khí khái! Cũng biết chuyện này anh không hề làm sai! Nhưng anh không thể vì tập đoàn mà hạ mình cúi đầu một lần được hay sao?”
Lý Tử Nhiễm tức giận đến mức lớn tiếng hơn mọi thường rất nhiều. Diệp Quân Lâm từ đầu đến cuối vẫn kiên quyết lắc đầu.
“Không! Tuyệt đối không được! Anh không làm sai bất cứ chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không xin lỗi!”
“Vậy anh mau đi đi, em tạm thời không muốn nhìn thấy anh nữa!”
Cuối cùng, Lý Tử Nhiễm đẩy Diệp Quân Lâm ra khỏi cửa. Anh đi lại lòng vòng trong sân, vốn muốn đến nhà Phương Tử Tình ăn ké bữa cơm nhưng đối phương sớm đã đoán được, trực tiếp khóa chặt cửa. Hết cách, Diệp Quân Lâm chỉ có thể vớ bừa mây cái bánh bao còn sót lại.
Trên đường lớn, Diệp Quân Lâm đi lung tung không có mục đích rõ ràng, vừa đi vừa gặm bánh bao. Thảm Tâm Di lúc này vừa bàn xong một thương vụ làm ăn, vừa vặn đang trên đường trở về nhà. Chợt, cô nhác thấy bóng người quen thuộc.
“Tiểu Vương, người đàn ông kia có phải là Diệp Quân Lâm không vậy?”
Thẩm Tâm Di gọi trợ lý để cậu nhìn qua một chút. Tiểu Vương vừa liếc mắt lập tức xác nhận ngay.
“Dạ đúng rồi ạ, chính là Diệp Quân Lâm!”
“Diệp Quân Lâm vừa đi vừa gặm bánh bao, hẳn là hiện tại đang lưu lạc đầu đường xó chợ rồi.”
Tiểu Vương ngạc nhiên nhìn Diệp Quân Lâm, trong lúc đó Thảm Tâm Di nghe vậy liền bật cười.
“Haha, thật sự là đang gặm bánh bao! Đi, lái xe qua đó, để tôi nhìn rõ hơn nào!”
Diệp Quân Lâm đang ăn nốt những miếng cuối cùng, một chiếc Roll-Royce sang trọng đột nhiên ngừng lại ngay trước mặt anh.
“Diệp Quân Lâm, sao anh lại ăn bánh bao thế kia?”
Thẩm Tâm Di bước xuống xe, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.