Chương 129: Giấc mơ hoang đường
Kiếm Tử Tiên Tích
12/02/2022
Diệp Quân Lâm nói mấy lời này, không chỉ Lâm Mị và những người khác không tin, mà ngay cả Tiêu Thắm cũng không tin được. Anh rễ của cô thực sự tài giỏi như vậy sao?
Cô biết rằng anh có năng lực, nhưng để lấy lại tập đoàn Quân Lâm, hơn nữa còn hạ bệ nhà họ Tiêu, làm sao anh có thể chứ.
Ngay cả khi anh còn đang ở thời kỳ đỉnh cao của mình sáu năm về trước, thì đó cũng là việc hoàn toàn không có khả năng.
Trước mặt nhà họ Tiêu, anh chỉ giống như một hạt cát mà thôi.
“Ha ha ha.” Mấy giây sau, cơn chấn động đã qua đi, Vương Học Long và những người khác liền bật ra những tràng cười.
Đây là câu nói đùa kinh điển nhất mà họ từng được nghe. Một kẻ thất bại vừa mới ra tù, hiện đang ăn bám vợ, lại có thể chiếm lấy sản nghiệp hàng chục tỷ của nhà họ Tiêu hay sao.
Vì đã từng làm việc với Diệp Quân Lâm, cả Lâm Mị và Chung Đào đều rất rõ về tính khí của anh. Trước đây, họ cũng quen với kiểu nói chuyện đao to búa lớn này rồi. Diệp Quân Lâm luôn nói một cách rất thản nhiên về những điều không thẻ.
Có điều, lời đã nói ra, anh đều lần lượt thực hiện chúng.
Nhưng đó là Diệp Quân Lâm của sáu năm trước.
Năng lực, mục tiêu cùng các mối quan hệ anh đều nắm sẵn trong tay. Mọi thứ đều có thể thực hiện một cách dễ dàng.
Nhưng Diệp Quân Lâm bây giò đã không còn là anh của ngày trước. Chỉ với bàn tay trắng, làm sao anh có thể đạt được một điều vô lý khiến bất cứ ai nghe thấy cũng phải khiếp sợ như vậy?
Huống chi, điều anh vừa nói tới lại là về khối tài sản kếch xù của nhà họ Tiêu. Điều này là hoàn toàn không thê.
Nếu nó thực sự xảy ra, thì chắc chắn mặt trời ngày mai sẽ mọc lên từ đằng tây.
Nói cách khác, anh chính là đang nằm mơ giữa ban ngày.
Tuy nhiên, Lâm Mị không vạch trần giấc mộng đẹp của Diệp Quân Lâm ngay tại chỗ, mà chỉ cười nói: “Vậy thì thay mặt Bảo tàng Văn học của tôi, xin phép chúc mừng chiến thắng của chủ tịch Diệp trong công cuộc chiếm lại tập đoàn Quân Lâm và đánh bại nhà họ Tiêu.”
Những người khác cũng vừa cười vừa nói: “Đúng vậy, Quân Lâm, chẳng máy chốc anh sẽ sở hữu khối tài sản 50 tỷ. Lúc đó, nhớ hãy giúp đỡ anh em chúng tôi một chút, mỗi người chừng 5 tỷ thì chắc cũng không khó khăn gì đâu nhỉ.”
Điều mà tất cả không ngờ tới, đó là Diệp Quân Lâm thực sự coi trọng những lời châm chọc của họ.
Anh nói với Lâm Mị: “Thật sự cảm ơn cô. Nếu có dịp hợp tác, lúc đó nhất định tôi sẽ nhớ tới cô.”
Chung Đào vẫn im lặng, chỉ nhìn Diệp Quân Lâm bằng ánh mắt thương hại. Diệp Quân Lâm trong mắt cô lúc này, đơn giản là quá đáng thương. Một người từng tài giỏi là thế, bây giờ lại chỉ có thể tự ru ngủ bản thân bằng những suy nghĩ nông nỗi tự mẩn.
Cô nén một tiếng thở dài, cảm thấy thật đáng buồn. Hai mươi năm nay, cô chưa từng nhìn lầm một người hay một sự vật nào. Lần duy nhất cô đánh giá sai một người, chính là Diệp Quân Lâm.
Vốn tưởng anh tài giỏi hơn người, cuối cùng anh lại chỉ là một tên phế vật.
Vương Học Long vỗ vai Diệp Quân Lâm, tiếp tục chế nhạo: “Anh bạn, đừng nản lòng, chúng tôi vẫn rất tin vào năng lực của anh. Thành thật mà nói, anh có biết về công nghệ y học cốt lõi do nhà họ Tiêu phát triển không? Chỉ với công nghệ đó họ cũng đã kiếm được tới 20 tỷ, mà đó chỉ là một phần nhỏ trong những dự án kinh doanh và đầu tư của nhà họ Tiêu.”
Lâm Mị mỉm cười quyến rũ: “Thật sự đáng sợ, một dự án nhỏ cũng đã lớn bằng cả công ty của người khác.”
Sau đó cô nhìn về phía Diệp Quân Lâm: “Lời mời của tôi về vị trí giám đốc kĩ thuật là thật, Quân Lâm. Tôi biết anh có năng lực, có điều tư tưởng của anh thực sự không được bình thường. Chỉ cần anh chịu suy nghĩ lại, tôi rất tin tưởng anh có thể có một tương lai sáng lạn.”
“Đúng vậy, nếu cần giúp đỡ, anh cũng có thể tới tìm tôi. Kỹ thuật y học của anh thực sự đã giúp cho nhà họ Tiêu phát triển.” Ngay cả Chung Đào cũng muốn tuyển anh về công ty của mình.
Sẽ thật tuyệt nếu có thể trở thành cấp trên của người đàn ông này.
“Đào, em đang nói gì thế?” Đột nhiên, một giọng nói nghiêm khắc truyền đến.
Một người đàn ông cao lớn mặc vest và đeo giày da xuất hiện, khuôn mặt thoáng vẻ không hài lòng. Anh ta tên là Tề Lân, một thành viên cấp cao của tập đoàn Tiêu Thị, cũng là tay chân thân cận của Tiêu Nhược Phong. Địa vị của anh trong thành phố Tô Hàng này thực sự rất cao, có thể coi như người đại diện của Tiêu Nhược Phong.
Tề Lân và Chung Đào có mối quan hệ rất tốt, thậm chí có tin đồn rằng họ đang hẹn hò với nhau. Trên thực tế, tuy mối quan hệ này cũng chưa được xác định, nhưng Tề Lân là ứng cử viên đầu tiên có thể kết hôn cùng Chung Đào.
Cô biết rằng anh có năng lực, nhưng để lấy lại tập đoàn Quân Lâm, hơn nữa còn hạ bệ nhà họ Tiêu, làm sao anh có thể chứ.
Ngay cả khi anh còn đang ở thời kỳ đỉnh cao của mình sáu năm về trước, thì đó cũng là việc hoàn toàn không có khả năng.
Trước mặt nhà họ Tiêu, anh chỉ giống như một hạt cát mà thôi.
“Ha ha ha.” Mấy giây sau, cơn chấn động đã qua đi, Vương Học Long và những người khác liền bật ra những tràng cười.
Đây là câu nói đùa kinh điển nhất mà họ từng được nghe. Một kẻ thất bại vừa mới ra tù, hiện đang ăn bám vợ, lại có thể chiếm lấy sản nghiệp hàng chục tỷ của nhà họ Tiêu hay sao.
Vì đã từng làm việc với Diệp Quân Lâm, cả Lâm Mị và Chung Đào đều rất rõ về tính khí của anh. Trước đây, họ cũng quen với kiểu nói chuyện đao to búa lớn này rồi. Diệp Quân Lâm luôn nói một cách rất thản nhiên về những điều không thẻ.
Có điều, lời đã nói ra, anh đều lần lượt thực hiện chúng.
Nhưng đó là Diệp Quân Lâm của sáu năm trước.
Năng lực, mục tiêu cùng các mối quan hệ anh đều nắm sẵn trong tay. Mọi thứ đều có thể thực hiện một cách dễ dàng.
Nhưng Diệp Quân Lâm bây giò đã không còn là anh của ngày trước. Chỉ với bàn tay trắng, làm sao anh có thể đạt được một điều vô lý khiến bất cứ ai nghe thấy cũng phải khiếp sợ như vậy?
Huống chi, điều anh vừa nói tới lại là về khối tài sản kếch xù của nhà họ Tiêu. Điều này là hoàn toàn không thê.
Nếu nó thực sự xảy ra, thì chắc chắn mặt trời ngày mai sẽ mọc lên từ đằng tây.
Nói cách khác, anh chính là đang nằm mơ giữa ban ngày.
Tuy nhiên, Lâm Mị không vạch trần giấc mộng đẹp của Diệp Quân Lâm ngay tại chỗ, mà chỉ cười nói: “Vậy thì thay mặt Bảo tàng Văn học của tôi, xin phép chúc mừng chiến thắng của chủ tịch Diệp trong công cuộc chiếm lại tập đoàn Quân Lâm và đánh bại nhà họ Tiêu.”
Những người khác cũng vừa cười vừa nói: “Đúng vậy, Quân Lâm, chẳng máy chốc anh sẽ sở hữu khối tài sản 50 tỷ. Lúc đó, nhớ hãy giúp đỡ anh em chúng tôi một chút, mỗi người chừng 5 tỷ thì chắc cũng không khó khăn gì đâu nhỉ.”
Điều mà tất cả không ngờ tới, đó là Diệp Quân Lâm thực sự coi trọng những lời châm chọc của họ.
Anh nói với Lâm Mị: “Thật sự cảm ơn cô. Nếu có dịp hợp tác, lúc đó nhất định tôi sẽ nhớ tới cô.”
Chung Đào vẫn im lặng, chỉ nhìn Diệp Quân Lâm bằng ánh mắt thương hại. Diệp Quân Lâm trong mắt cô lúc này, đơn giản là quá đáng thương. Một người từng tài giỏi là thế, bây giờ lại chỉ có thể tự ru ngủ bản thân bằng những suy nghĩ nông nỗi tự mẩn.
Cô nén một tiếng thở dài, cảm thấy thật đáng buồn. Hai mươi năm nay, cô chưa từng nhìn lầm một người hay một sự vật nào. Lần duy nhất cô đánh giá sai một người, chính là Diệp Quân Lâm.
Vốn tưởng anh tài giỏi hơn người, cuối cùng anh lại chỉ là một tên phế vật.
Vương Học Long vỗ vai Diệp Quân Lâm, tiếp tục chế nhạo: “Anh bạn, đừng nản lòng, chúng tôi vẫn rất tin vào năng lực của anh. Thành thật mà nói, anh có biết về công nghệ y học cốt lõi do nhà họ Tiêu phát triển không? Chỉ với công nghệ đó họ cũng đã kiếm được tới 20 tỷ, mà đó chỉ là một phần nhỏ trong những dự án kinh doanh và đầu tư của nhà họ Tiêu.”
Lâm Mị mỉm cười quyến rũ: “Thật sự đáng sợ, một dự án nhỏ cũng đã lớn bằng cả công ty của người khác.”
Sau đó cô nhìn về phía Diệp Quân Lâm: “Lời mời của tôi về vị trí giám đốc kĩ thuật là thật, Quân Lâm. Tôi biết anh có năng lực, có điều tư tưởng của anh thực sự không được bình thường. Chỉ cần anh chịu suy nghĩ lại, tôi rất tin tưởng anh có thể có một tương lai sáng lạn.”
“Đúng vậy, nếu cần giúp đỡ, anh cũng có thể tới tìm tôi. Kỹ thuật y học của anh thực sự đã giúp cho nhà họ Tiêu phát triển.” Ngay cả Chung Đào cũng muốn tuyển anh về công ty của mình.
Sẽ thật tuyệt nếu có thể trở thành cấp trên của người đàn ông này.
“Đào, em đang nói gì thế?” Đột nhiên, một giọng nói nghiêm khắc truyền đến.
Một người đàn ông cao lớn mặc vest và đeo giày da xuất hiện, khuôn mặt thoáng vẻ không hài lòng. Anh ta tên là Tề Lân, một thành viên cấp cao của tập đoàn Tiêu Thị, cũng là tay chân thân cận của Tiêu Nhược Phong. Địa vị của anh trong thành phố Tô Hàng này thực sự rất cao, có thể coi như người đại diện của Tiêu Nhược Phong.
Tề Lân và Chung Đào có mối quan hệ rất tốt, thậm chí có tin đồn rằng họ đang hẹn hò với nhau. Trên thực tế, tuy mối quan hệ này cũng chưa được xác định, nhưng Tề Lân là ứng cử viên đầu tiên có thể kết hôn cùng Chung Đào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.