Chương 2322
skyhero
28/02/2022
Nói tới đây thì ý của Tam trưởng lão đã rất rõ ràng rồi. Ông †a đang cảnh cáo anh, hay có thể nói là uy hiếp. Nếu như anh lại yêu cầu được chia bốn mươi phần trăm lợi ích thì người nhà họ Diệp sẽ ra tay với anh.
Trong lòng Tân Trạm bắt đầu xem thường, nếu người khác lật lọng với Tân Trạm thì sợ rằng lúc này anh đã trở mặt rồi.
Tam trưởng lão căn bản không biết, chỉ cần anh thả Phệ Thiên Trùng ra thì đám người này sẽ chết hơn phân nửa chỉ trong chớp mắt.
Nhưng Tân Trạm không thể làm như vậy vì dù nói như thế nào đi chăng nữa thì Diệp Thành cũng là người anh em vào sinh ra tử với anh, chị em Diệp Anh Sương cũng đối xử với anh rất tử tế.
Mấy kẻ này làm người không ra gì nhưng dù gì cũng là người nhà họ Diệp, nếu như giết chết toàn bộ thì ngày tháng sau này Diệp Thành sẽ rất khó xử.
Tạm thời anh sẽ không giết đám người này nhưng không có nghĩa là sẽ không dạy dỗ một trận. . Bạn đang đọc truyện tại { TRUмtг цуen. V Л }
Tân Trạm lặng lẽ mở mắt thần ra, quét một lượt về hướng đại điện, trong lòng Tân Trạm đã có những suy nghĩ nhất định.
“Được, tôi muốn hai toà tiên điện” Sau đó anh chỉ chỉ hai tòa tiên điện phía trước.
Tam trưởng lão khẽ mỉm cười, quả nhiên sau một phen đe dọa dụ dỗ của mình, Tân Trạm thực sự chịu thua. Cho cậu bốn mươi phần trăm lợi ích á? Cậu xứng sao?
Có điều ông ta cũng không muốn động thủ, dù sao phía xa còn có hai người là lão Vân và lão Tùng nhìn. Nhưng dứt khoát đừng nghĩ đến chuyện có được bốn mươi phần trăm lợi ích từ chuyến đi này.
“Mà Tam trưởng lão này, tôi muốn xác định một chuyện”
Trước khi Tân Trạm cất bước rời đi thì chăm chú nhìn về phía đối phương.
“Hai tòa tiên điện này là phần thưởng lúc trước tôi phá trận tại cửa núi đúng không?”
“Đương nhiên” Tam trưởng lão gật đầu nói.
“Nói cách khác, nếu lát sau các người lại muốn phá trận thì tôi cũng không có nghĩa vụ phải giúp đỡ”
Nghe Tân Trạm nói thế thì Tam trưởng lão, Ngũ trưởng lão và một số người nhà họ Diệp đều hơi biến sắc.
Mặc dù thấy Tân Trạm đạt được lợi ích thì họ không thoải mái lắm nhưng cũng không ai có thể phủ nhận thực lực của Tân Trạm ở phương diện phá trận.
Tam trưởng lão cũng đảo mắt rồi suy ngẫm một hồi.
Từ sau khi loại bỏ trận pháp Hộ Sơn, dọc đường họ đi, lão Tùng đều có thể phá giải tất cả các trận pháp gặp phải.
Mà lão Tùng cầm tiền làm việc, nếu như thật sự gặp phải vấn đề thì chắc chắn tìm lão Tùng sẽ có lợi hơn nhiều.
Chỉ cần về sau không tồn tại loại trận pháp như trận Hộ Sơn kia thì họ cũng chẳng cần dùng đến Tân Trạm.
“Ha ha, Trình đạo hữu yên tâm, cậu an tâm đi tìm cơ duyên đi, nhưng việc khác không cần nhọc lòng nữa” Sau khi hạ quyết tâm, Tam trưởng lão tự tin đáp lại.
“Vậy ông phải nhớ kỹ mình vừa nói” Tân Trạm cười nhạt, cũng không nhiều lời với ông ta nữa mà quay người rời đi.
“Tam trưởng lão, sao ông lại có thể lật lọng như thế hả?”
Đúng lúc đó, không biết hai chị em Diệp Anh Sương đã trở về từ lúc nào, hai người đều nổi giận đùng đùng.
Diệp Anh Sương càng không nhịn được: “Trước đó Trình đạo hữu yêu cầu một nửa lợi ích, sau đó vì nể mặt nhà họ Diệp nên mới hạ xuống bốn mươi phần trăm. Rõ ràng lúc đó ông đã đáp ứng rồi, bây giờ đến được tiên tông, ông lại chỉ chia cho anh ấy bảo vật có trong hai tòa cung điện, ông làm như vậy có thích hợp không?”
Trong lòng Tân Trạm bắt đầu xem thường, nếu người khác lật lọng với Tân Trạm thì sợ rằng lúc này anh đã trở mặt rồi.
Tam trưởng lão căn bản không biết, chỉ cần anh thả Phệ Thiên Trùng ra thì đám người này sẽ chết hơn phân nửa chỉ trong chớp mắt.
Nhưng Tân Trạm không thể làm như vậy vì dù nói như thế nào đi chăng nữa thì Diệp Thành cũng là người anh em vào sinh ra tử với anh, chị em Diệp Anh Sương cũng đối xử với anh rất tử tế.
Mấy kẻ này làm người không ra gì nhưng dù gì cũng là người nhà họ Diệp, nếu như giết chết toàn bộ thì ngày tháng sau này Diệp Thành sẽ rất khó xử.
Tạm thời anh sẽ không giết đám người này nhưng không có nghĩa là sẽ không dạy dỗ một trận. . Bạn đang đọc truyện tại { TRUмtг цуen. V Л }
Tân Trạm lặng lẽ mở mắt thần ra, quét một lượt về hướng đại điện, trong lòng Tân Trạm đã có những suy nghĩ nhất định.
“Được, tôi muốn hai toà tiên điện” Sau đó anh chỉ chỉ hai tòa tiên điện phía trước.
Tam trưởng lão khẽ mỉm cười, quả nhiên sau một phen đe dọa dụ dỗ của mình, Tân Trạm thực sự chịu thua. Cho cậu bốn mươi phần trăm lợi ích á? Cậu xứng sao?
Có điều ông ta cũng không muốn động thủ, dù sao phía xa còn có hai người là lão Vân và lão Tùng nhìn. Nhưng dứt khoát đừng nghĩ đến chuyện có được bốn mươi phần trăm lợi ích từ chuyến đi này.
“Mà Tam trưởng lão này, tôi muốn xác định một chuyện”
Trước khi Tân Trạm cất bước rời đi thì chăm chú nhìn về phía đối phương.
“Hai tòa tiên điện này là phần thưởng lúc trước tôi phá trận tại cửa núi đúng không?”
“Đương nhiên” Tam trưởng lão gật đầu nói.
“Nói cách khác, nếu lát sau các người lại muốn phá trận thì tôi cũng không có nghĩa vụ phải giúp đỡ”
Nghe Tân Trạm nói thế thì Tam trưởng lão, Ngũ trưởng lão và một số người nhà họ Diệp đều hơi biến sắc.
Mặc dù thấy Tân Trạm đạt được lợi ích thì họ không thoải mái lắm nhưng cũng không ai có thể phủ nhận thực lực của Tân Trạm ở phương diện phá trận.
Tam trưởng lão cũng đảo mắt rồi suy ngẫm một hồi.
Từ sau khi loại bỏ trận pháp Hộ Sơn, dọc đường họ đi, lão Tùng đều có thể phá giải tất cả các trận pháp gặp phải.
Mà lão Tùng cầm tiền làm việc, nếu như thật sự gặp phải vấn đề thì chắc chắn tìm lão Tùng sẽ có lợi hơn nhiều.
Chỉ cần về sau không tồn tại loại trận pháp như trận Hộ Sơn kia thì họ cũng chẳng cần dùng đến Tân Trạm.
“Ha ha, Trình đạo hữu yên tâm, cậu an tâm đi tìm cơ duyên đi, nhưng việc khác không cần nhọc lòng nữa” Sau khi hạ quyết tâm, Tam trưởng lão tự tin đáp lại.
“Vậy ông phải nhớ kỹ mình vừa nói” Tân Trạm cười nhạt, cũng không nhiều lời với ông ta nữa mà quay người rời đi.
“Tam trưởng lão, sao ông lại có thể lật lọng như thế hả?”
Đúng lúc đó, không biết hai chị em Diệp Anh Sương đã trở về từ lúc nào, hai người đều nổi giận đùng đùng.
Diệp Anh Sương càng không nhịn được: “Trước đó Trình đạo hữu yêu cầu một nửa lợi ích, sau đó vì nể mặt nhà họ Diệp nên mới hạ xuống bốn mươi phần trăm. Rõ ràng lúc đó ông đã đáp ứng rồi, bây giờ đến được tiên tông, ông lại chỉ chia cho anh ấy bảo vật có trong hai tòa cung điện, ông làm như vậy có thích hợp không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.