Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 65

skyhero

08/04/2021

Lúc này Mộ Dung Cẩm đã sớm sợ vỡ mật, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Phan Doãn, Mộ Dung Cẩm chỉ hận không thể đập nát đầu của cô ta.

“Anh Cẩm, đi dạy dỗ anh ta! Lần này em sẽ chụp lại giúp anh!” Phan Doãn làm ra vẻ giận dữ, đồng thời lấy điện thoại ra, mở camera.

Mà Tần Trạm thì yên lặng ngồi ở chỗ đó, tiếp tục ăn cơm của mình.

“Người trẻ tuổi, giọng điệu thật lớn.” Ngũ Hào chắp tay sau lưng, liên tục cười lạnh.

Mộ Dung Cẩm kiên trì đứng lên, ngượng ngùng cười nói: “Hôm nay tôi không thoải mái, nếu không hôm nào chúng ta đánh lại, được không?”

“Hôm nào?” Ngũ Hào lập tức giận tím mặt, “Thằng nhóc, cậu dám đùa tôi?”

Một tiếng gầm thét thế mà mang theo cả nội lực, ngay cả chén nước trên bàn đều bị chấn động vỡ nát mấy cái.

Mộ Dung Cẩm càng thêm sợ hãi, anh ta lùi lại hai bước theo bản năng, mồ hôi lạnh to như hạt đậu chảy xuống từ trên trán.

“Thằng nhóc kia, nếu cậu không ra tay, tôi sẽ ra tay trước đấy.” Ngũ Hào siết chặt nắm đấm, lạnh giọng nói.

Việc đã đến nước này, Mộ Dung Cẩm cũng không quan tâm gì tới mặt mũi nữa.

Chỉ thấy anh ta vội vàng khua tay nói: “Anh à, thật ra anh hiểu nhầm rồi, tên tội phạm nước ngoài kia căn bản không phải do tôi giết, tôi… tôi khoác lác mà thôi.”

“Anh Cẩm, rõ ràng chính là anh mà, ngày đó anh còn nói nữa!” Phan Doãn ở một bên nói.

“Cô câm miệng cho tôi!” Mộ Dung Cẩm quát to.

“Ha ha ha! Hóa ra là hạng người ham sống sợ chết!” Ngũ Hào cất tiếng cười to lên, “Nếu không ra tay nữa, cậu sẽ không còn cơ hội đâu!”

Đã thấy hết đường chối cãi, Mộ Dung Cẩm đành phải cắn răng, đứng dậy.

Anh ta dồn hết sức cả người lên hai nắm đấm, chân dẫm trên mặt bàn, cơ thể bay lên không.

“Chịu chết đi!” Mộ Dung Cẩm hét lớn một tiếng, nắm đấm lao thẳng về phía ngực Ngũ Hào!

Ngũ Hào chắp tay sau lưng, không hề động một chút nào, mặc cho nắm đấm của Mộ Dung Cẩm rơi lên trên người.

“Rầm!”

Ngũ Hào ưỡn ngực mà lên, thế mà dùng ngực đánh tới hai tay của hắn.

Chỉ gặp Mộ Dung Cẩm lập tức rút lui, hai tay bị chấn động đến run lên.

Một quyền này, giống như đập vào trên đá!

“Tại sao có thể như vậy.” Mộ Dung Cẩm nhìn tay mình, mặt đầy vẻ hoảng sợ.

“Anh Cẩm, anh đừng ẩn giấu thực lực, mau chóng dạy dỗ anh ta! Chúng ta còn phải ăn cơm nữa!” Phan Doãn ở một bên thúc giục.



Nghe thấy Phan Doãn nói vậy, Mộ Dung Cẩm đen cả mặt.

“Á phụ nữ ngu xuẩn này, muốn hại chết mình sao!” Gân xanh nổi lên trên trán Mộ Dung Cẩm, thầm mắng liên tục.

“Ẩn giấu thực lực?” Ngũ Hào nhíu lông mày lại, “Được, vậy tôi sẽ cho cậu thêm một cơ hội.”

Mộ Dung Cẩm nào còn có tâm trạng đánh tiếp, anh ta gần như cầu xin tha thứ, nói: “Anh à, anh thật sự hiểu lầm rồi, hai người kia căn bản không phải do tôi giết, thậm chí tôi còn chưa từng nhìn thấy bọn họ!”

“Ha ha, sợ hãi?” Ngũ Hào cười lạnh một tiếng, “Lúc cậu ra tay với bọn họ, nên nghĩ tới Thập Long Môn chúng tôi sẽ trả thù.”

“Thật… Thật sự không phải là tôi!” Mộ Dung Cẩm gấp gáp đến mức sắp khóc, anh ta liều mạng giải thích không phải mình, mà Phan Doã thì ở một bên không ngừng nói chính là anh ta!

“Tôi không có thời gian nói nhảm với cậu.” Sắc mặt của Ngũ Hào lỗ dần dần lạnh xuống, “Đi chết đi!”

Vừa dứt lời, chỉ nhìn thấy cơ thể cao lớn của Ngũ Hào biến mất trong nháy mắt, sau đó liền tới đến trước người Mộ Dung Cẩm.

Ngay lập tức, anh ta dùng thân thể huých mạnh vào cơ thể yếu ớt của Mộ Dung Cẩm, thân thể Mộ Dung Cẩm lập tức bay ra ngoài, đập mạnh lên trên mặt bàn.

Một tiếng vang “răng rắc” thật lớn, toàn bộ mặt bàn đều bị nện đến nát.

Tần Trạm khẽ chau mày, anh vừa cầm lấy đũa chuẩn bị kẹp một miếng cá, cái bàn đã bị đập nát.

“Mấy người muốn đánh thì ra ngoài đánh, đừng quấy rầy tôi ăn cơm.” Tần Trạm lạnh giọng nói.

Ngũ Hào khẽ chau mày, không khỏi nhìn Tần Trạm một chút, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Mộ Dung Cẩm bị đánh đến mức miệng chảy đầy máu, anh ta bò từ dưới đất dậy, “bịch” một tiếng quỳ trên mặt đất, liều mạng cầu xin tha: “Thật sự không phải là tôi, anh à, tôi chỉ vì muốn tán cô nàng này nên mới bốc phét thế thôi, cầu xin anh hãy tha cho tôi, tôi biết sai rồi..”

“Anh Cẩm, anh nói cái gì đó…” Phan Doãn há to miệng, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

“Con mẹ nó cô câm miệng cho tôi!” Mộ Dung Cẩm xoay người lại, tức giận mắng to, “Đồ ngu này, ông đây chỉ muốn chơi cô mà thôi, nghe hiểu không?”

Phan Doãn ngây ra như phỗng, không nhịn được nức nở.

Ngũ Hào cười lạnh nói: “Đúng là đồ bỏ đi, làm sao, chỉ có chút bản lĩnh này thôi hả?”

“Anh à, cầu xin anh tha cho tôi đi…” Mộ Dung Cẩm nước mắt nước mũi giàn dụa nói.

Ngũ Hào hừ lạnh một tiếng, nói ra:

“Tha cho cậu? Cậu cảm thấy có thể sao?”

Phan Doãn bị dọa đến mức biến sắc mặt, sau khi biết Mộ Dung Cẩm căn bản không phải vị “anh hùng” kia, cô ta đã hoàn toàn luống cuống.

“Anh… anh à, chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi cả, tôi cam đoan mình không hề biết cái gì hết a…” Phan Doãn nơm nớp lo sợ nói.

Ngũ Hào cười ha ha nói: “Thập Long Môn chúng tôi làm việc sẽ không để lại hậu quả, hôm nay tất cả mấy người đều phải chết ở chỗ này! Em gái, đừng trách tôi, muốn trách thì trách cô không may mắn đi.”



Nói xong, anh ta đi tới trước mặt Mộ Dung Cẩm, bàn tay to lớn bắt lấy cả đầu anh ta.

“Kiếp sau đừng khoác lác nữa nhé.”

Ngũ Hào lạnh lùng nói.

Trên tay anh ta dần dần phát lực, gần như muốn bóp nát xương sọ Mộ Dung Cẩm.

Đau đớn kịch liệt khiến Mộ Dung Cẩm sống không bằng chết, không ngừng kêu rên.

Phan Doãn bị dọa đến mức khóc lên, cô ta che mắt, thậm chí không dám nhìn một màn này.

Theo lấy từng tiếng vang “răng rắc”, xương sọ của Mộ Dung Cẩm hoàn toàn đứt gãy, máu tươi chảy đầy hai tay Ngũ Hào.

Mộ Dung Cẩm không thể ngờ được, anh ta khoác lác vô số lần, thế mà lần này lại chết vì cái miệng.

“Được rồi, đến lượt mấy người.” Ngũ Hào lặng lẽ nhìn về phía mấy người Tần Trạm.

Tần Trạm không đổi sắc mặt, giống như không liên quan đến mình.

Mà Phan Doãn bị dọa đến mức sắc mặt như bụi đất, thậm chí quần đã ướt.

Đúng lúc này, điện thoại của Ngũ Hào bỗng nhiên vang lên.

Sau khi anh ta nhận điện thoại, liền nhíu mày lại.

“Hôm nay coi như mấy người may mắn, tha cho mấy người một mạng, nhưng tôi cảnh cáo mấy ngươi, tốt nhất đừng có mà nói lung tung.” Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Ngũ Hào liền cúp máy.

Phan Doãn lập tức thở ra nhẹ nhàng, cả người cô ta mềm nhũn, trực tiếp ngồi bệt xuống mặt đất.

Ngũ Hào nhìn về phía ngoài cửa sổ, đang chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, Tần Trạm bỗng nhiên mở miệng nói: “Giết người liền muốn đi ư? Tôi đã cho anh đi chưa?”

Ngũ Hào sững sờ, anh ta xoay người lại nhìn Tần Trạm, dường như có chút không thể tin được.

“Anh điên rồi sao!” Phan Doãn lập tức gấp gáp, “Con mẹ nó anh muốn chết, đừng có mà kéo chúng tôi cùng chết theo!”

Tần Trạm không để ý đến cô ta, anh chỉ vào thức ăn trên bàn, nói ra: “Ai cho phép anh quấy rầy tôi ăn cơm?”

“Cậu có bị bệnh không?” Ngũ Hào cau mày nói.

“Anh à, anh ta không có quan hệ gì với chúng tôi cả!” Phan Doãn vội vàng giải vây cho mình.

Ngũ Hào đánh giá Tần Trạm một chút, cũng không cảm giác được có nội lực dao động gì cả.

Thế là, anh ta lạnh lùng nhìn Tần Trạm, nói ra: “Muốn chết như vậy, vậy tôi sẽ chiều ý cậu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook