Chương 845
skyhero
26/05/2021
Lệnh bài có thể làm ra được hiệu quả như vậy thì chỉ có lệnh bài Vấn Đạo thật sự mà thôi, người khác không thể làm giả được nó.
“Anh ta có được lệnh bài Vấn Đạo, anh ta là ai vậy?”
Da đầu của Triệu Tân Đông đã tế dại, trái tim đập như trống bỏi, lúc trước thời điểm Tân Trạm lấy ra lệnh bài quá nhanh mà sư phụ lại lập tức ra tay tấn công, khiến họ bây giờ mới nhận ra rằng anh thật sự sở hữu lệnh bài này. “Chỉ có anh hùng hào kiệt trong top mười người đứng đầu mới có thể có được lệnh bài này, anh ta tên là Trình Tân… anh ta chính là Tân Trạm!”
Mãi đến lúc này, ngay cả những người ngốc nghếch nhất cũng đã nhận ra được điểm mấu chốt “Hóa ra anh ấy chính là Tân Trạm.
Tiết Đại Tráng cùng với các võ giả đến từ thế giới bên ngoài khác đều mở to mắt, rất nhiều người ở thế giới bên ngoài đều sùng bái anh, cho nên họ cũng không ngoại lệ.
Nhưng lại không ngờ rằng nhân vật thiên tài mà họ thường hay bàn tán lại vẫn luôn ở ngay bên cạnh minh.
Sắc mặt của Triệu Tân Đông và Hùng Tuyền đều trở nên khó coi, vốn dĩ họ còn cho rằng đối phó với một nhân vật bé nhỏ tầm thường tới từ thế giới bên ngoài mà thôi, nhưng bây giờ họ mới biết suy nghĩ của mình nực cười đến mức nào.
“Có chuyện gì vậy?”
Đúng lúc này, hư không bằng nhiên dao động một hồi, trưởng lão Tuần cau mày bước ra với vẻ mặt uy nghiêm.
“Trưởng lão Tuân Khi vừa nhìn thấy người đến, tất cả mọi người của phái Vẫn Tông lại lần nữa cung kính chào hỏi.
Giữa các vị trưởng lão cũng phần ra địa vị cao thấp, trưởng lão Tuần là vị trưởng lão có uy tín nhất trong phái Vấn Tông, thân phận cực kỳ cao quý, được coi là người luôn lời.
“Tân Trạm sao cậu cũng ở đây vậy?”
Trưởng lão Tân khẽ nhíu mày lại khi nhìn thấy lệnh bài Vấn Đạo lấp lánh trên bầu trời. Ông ta phất tay, ánh sáng của tấm lệnh bài đó chợt biến mất và quay trở lại trong tay của anh.
Lúc này những người của Hình Đường do dự trong giây lát, sau đó bước lên phía trước rồi kể lại một lượt chuyện đã xảy ra.
Trưởng lão Tân nhãn mày càng chặt hơn, ông ta không nghĩ tới việc Trích Tinh Các bị sập bên trong lại có nhiều nguyên nhân sâu xa như vậy.
“Nói như vậy là cả hai bên đều không thể đưa ra được bằng chứng, chỉ là lời nói của họ hoàn toàn khác nhau.” Ánh sáng chợt thoáng qua trong đôi mắt của trưởng lão Tuân, sau đó ông ta lên tiếng: “Nếu như việc đã đến nước này thì chuyện này hoãn lại ở đây rồi lại bàn sau, nhiều người vây quanh nơi đây còn ra cái gì nữa?” Trưởng lão Trịnh nở một nụ cười, Triệu Tân Đông và Hùng Tuyên đều thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tần Trạm với ánh mắt đắc thắng, Mấy người Tiết Đại Tráng lại tỏ ra vô cùng thất vọng, hóa ra trưởng lão của Vấn Tông lại có thái độ này.
Tần Trạm cũng nhíu mày lại, không nghĩ tới trưởng lão Tuần này lại có ý muốn hòa giải.
Nhóm người Tiết Đại Tráng bị lừa ra khỏi trận pháp của Tiên Cung, không những phải chịu sự thờ ở lạnh nhạt của phái Vấn Tông, hiểm nguy thoát khỏi sự giảm đạp của thủ triều và trải qua rất nhiều lần ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng dựa vào việc Tàn Trạm phá vỡ trận pháp mới có thể giữ được tính mạng.
Tuy nhiên kết quả cuối cùng mà trưởng lão Tuân đưa ra lại là hai bên đều nhượng bộ, không cần truy cứu trách nhiệm nữa?
Sự thật bị chôn vùi và để cho đám người Triệu Tân Đông tiếp tục tỏ ra ngang ngược ngạo mạn, rồi lại có thể tìm cơ hội ra tay với các võ giả của thế giới bên ngoài một lần nữa, điều này thật sự công bằng hay sao?
Ánh mắt của Tần Trạm trở nên lạnh lùng, anh nhất định sẽ không để cho Triệu Tân Đông và Hùng Tuyền cho giấu qua loa xong chuyện như vậy được.
“Doi dā.”
Tân Trạm đột nhiên lên tiếng, trưởng lão Tuân vừa định rời khỏi nghe thấy vậy lập tức dừng chân.
“Cậu Trạm, còn có chuyện gì nữa sao?” Trưởng lão Tuân mở miệng hỏi.
“Sự thật vẫn còn chưa được làm sáng tỏ, nếu cứ rời đi như vậy thì chẳng phải quá sớm hay sao?” Anh thản nhiên nói.
“Cậu Trạm, mỗi bên đều cho rằng mình đúng, chẳng lẽ hai bên không thể nhường nhịn một chút được à? Ông ta không vui nói “Mỗi người nhường nhịn một chút, hay là chỉ có những người võ giả của thế giới bên ngoài như chúng tôi bị thiệt thòi nhưng vẫn phải nhịn? Trưởng lão Tuân trong lòng ông biết rõ hơn ai hết.” Tần Trạm mở miệng chế giễu.
“Ý cậu là gì? Cậu Trạm tôi nể mặt cậu nên mới không truy cứu trách nhiệm, cậu đừng được nước lấn tới.
Sắc mặt của trưởng lão Tuân bỗng thay đổi, trầm giọng lên tiếng, một luồng khí lạnh trào dâng khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở trong khu vực đó đều đều cảm thấy cả người ớn lạnh “Ha ha, đám người Triệu Tân Đông thiết kế bẫy rập suýt chút nữa đã làm hại hàng trăm võ giả ở đây, vậy mà bây giờ lại trở thành chúng tôi được nước lấn tới?” Anh mỉm cười đầy châm biếm.
“Đó chỉ là lời nói một phía của cậu mà thôi, bằng chứng đâu?” Ông ta mỉa mai nói: “Nếu như có chứng cứ tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cậu, còn ngược lại cứ tiếp tục làm loạn dây dưa không dứt, thì tôi cũng không ngại tiến hành xử phạt cậu một chút đầu.
Trong lời nói của trưởng lão Tuân ăn chứa sự tức giận, ý tử cánh các cô cùng rõ ràng.
Trong lòng mấy người Tiết Đại Tráng đầy lo lắng, bước tới trước định khuyên nhủ Tân Trạm nhưng lại bị anh ra hiệu bằng ánh mắt ngăn lại.
Anh lắc đầu rồi cười nói: “Nếu như tôi có bằng chứng thì ông định xử lý như như thế nào?
“Đương nhiên là người nào làm người đấy chịu.” Trưởng lão Tuân nói đầy dứt khoát.
“Trưởng lão, tôi sẽ ghi nhớ câu nói này của ông, đúng là tôi có chứng Câu nói này của Tần Trạm tựa như tiếng sâm vang trời, khiến cho ảnh mặt của mọi người đều ngày ngẩn.
Vẻ mặt của Triệu Tân Đông chợt thay đổi.
“Đúng vậy, bằng chứng năm trong tay hai anh em chúng tôi.”
Đúng lúc này, một giọng nói đầy đắc ý vang lên ở vòng ngoài của đám đông.
Diệp Thành cùng với Lạc Việt Ban dẫn theo vài người đang bị trói chặt tách đám người đi vào.
Họ ném người như ném rác, đẩy vào vị trí chính giữa của đám đông.
Sau khi trông thấy mấy người bị trói, vẻ mặt của Hùng Tuyên bằng nhiên thay đổi một cách rõ rệt.
Tần Trạm khẽ mỉm cười, ngay từ đầu anh đã cử Diệp Thành và Lạc Việt Ban đi điều tra nguyên nhân xảy ra thủ triều.
Bởi vì anh tin rằng đợt thủ triều lần này là do con người gây ra, nếu như đã là do con người tạo thành thì chắc chắn sẽ tìm ra được manh mối.
Mà hai người họ cũng không làm anh phải thất vọng, trực tiếp dẫn mấy người còn sống trở về. “Đây là có chuyện gì vậy?” Trương lào Tuân mở miệng hỏi.
“Hãy nói ra tất cả những gì mà các người biết, nếu không ông đây sẽ giết chết mày.” Diệp Thành bước tới lấy ra tấm vải nhét trong miệng của một người rồi cười chế giễu nói.
“Cậu chủ, cứu tôi với.” Sắc mặt của người đó tái nhợt, cả người chảy đầy mồ hôi ướt nhẹp, rõ ràng đã sợ hãi đến mất mật, vừa mới mở miệng được ngay lập tức cầu xin Hùng Tuyền cứu mạng.
“Mẹ kiếp, ông đây kêu mày kể lại mọi chuyện cơ mà.” Lạc Việt Ban bước tới đả một cước lên người của gā ta.
“Là cậu chủ kêu tôi làm, cậu ấy đưa cho tôi một ít đan dược, rồi ra lệnh cho chúng tôi đi vào chỗ sâu trong dãy núi Quái Thú thu hút đám quái thủ lại đây để gây ra thủ triều, nhằm nhân hội này giết chết mấy tên võ giả khốn khiếp đến từ thế giới bên ngoài.
Người này tỏ ra hoảng hốt kể lại đầu đuôi câu chuyện một cách rõ ràng.
Kể cả làm thế nào để lừa gạt mấy người Tiết Đại Tráng ra ngoài sau đó xác định thời cơ, bao gồm cả chuyện thất bại trong việc gây ra thú triều lần thứ nhất, câu chủ lại truyền âm cho họ một lần nữa, ra lệnh cho họ gây ra đợt thứ hai.
Hiện trường bằng trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Hóa ra kẻ đầu sỏ gây ra hết thảy mọi chuyện như làm sập Trích Tích Các, phá hủy một lượng lớn đền đài của Tiên Cung cùng với làm bị thương và hy sinh rất nhiều đệ tử lại chính là người của mình.
Mà những võ giả đến từ thế giới bên ngoài bị họ chửi mắng thậm chí còn muốn giết chết kia lại là người bị hại. Triệu Tân Đông không ngừng nuốt nước miếng, còn Hùng Tuyên mồ hôi chảy đầy đâu.
Vẻ thất vọng chợt thoáng qua trong đôi mắt của trưởng lão Trịnh, mà sắc mặt của trưởng lão Tuân lại ngày càng nặng nề hơn.
Ông ta hít một hơi thật sâu, rồi nhấc một kẻ bị trói như bánh chưng đưa tới trước mặt, sau đó vỗ một chưởng lên đầu người đó.
Một lượng lớn linh khí không ngừng chuyển động, khiến người này kêu gào thảm thiết, bị trưởng lão Tuân thi triển bí thuật Soát hồn.
Ngay sau đó sắc mặt của trưởng lao Tuan trở nên tái mét, ném người họ xuống đất rồi lại bắt lấy một người khác.
Sau khi liên tiếp soát hôn của hai người, ông ta đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Hùng Tuyền.
Vẻ mặt của Hùng Tuyên thay đổi rõ rệt, quay đầu bỏ chạy.
Ánh mắt Tần Trạm lạnh lùng rồi lắc đầu, nếu như anh ta có thể chạy thoát dưới con mắt đang chăm chú theo dõi của mọi người phải Vấn Tông, vậy thì Vấn Tông cũng không còn xứng với danh hiệu Đệ nhất môn phải ở thế giới ẩn “Hu!” Trưởng lão Tuân hủ lạnh một tiếng rồi vươn tay ra bát lấy, hư không bỏng nhiên rung lên, vẻ kinh ngạc hiện lên trên khuôn mặt của Hùng Tuyên, không gian xung quanh đều bị trưởng lão Tuân bóp nát vụn, không gian nứt ra thành một khe hở hun hút lạnh lẽo, lóe lên từng tia sáng sắc bén làm cho anh ta không còn đường lui.
“Anh ta có được lệnh bài Vấn Đạo, anh ta là ai vậy?”
Da đầu của Triệu Tân Đông đã tế dại, trái tim đập như trống bỏi, lúc trước thời điểm Tân Trạm lấy ra lệnh bài quá nhanh mà sư phụ lại lập tức ra tay tấn công, khiến họ bây giờ mới nhận ra rằng anh thật sự sở hữu lệnh bài này. “Chỉ có anh hùng hào kiệt trong top mười người đứng đầu mới có thể có được lệnh bài này, anh ta tên là Trình Tân… anh ta chính là Tân Trạm!”
Mãi đến lúc này, ngay cả những người ngốc nghếch nhất cũng đã nhận ra được điểm mấu chốt “Hóa ra anh ấy chính là Tân Trạm.
Tiết Đại Tráng cùng với các võ giả đến từ thế giới bên ngoài khác đều mở to mắt, rất nhiều người ở thế giới bên ngoài đều sùng bái anh, cho nên họ cũng không ngoại lệ.
Nhưng lại không ngờ rằng nhân vật thiên tài mà họ thường hay bàn tán lại vẫn luôn ở ngay bên cạnh minh.
Sắc mặt của Triệu Tân Đông và Hùng Tuyền đều trở nên khó coi, vốn dĩ họ còn cho rằng đối phó với một nhân vật bé nhỏ tầm thường tới từ thế giới bên ngoài mà thôi, nhưng bây giờ họ mới biết suy nghĩ của mình nực cười đến mức nào.
“Có chuyện gì vậy?”
Đúng lúc này, hư không bằng nhiên dao động một hồi, trưởng lão Tuần cau mày bước ra với vẻ mặt uy nghiêm.
“Trưởng lão Tuân Khi vừa nhìn thấy người đến, tất cả mọi người của phái Vẫn Tông lại lần nữa cung kính chào hỏi.
Giữa các vị trưởng lão cũng phần ra địa vị cao thấp, trưởng lão Tuần là vị trưởng lão có uy tín nhất trong phái Vấn Tông, thân phận cực kỳ cao quý, được coi là người luôn lời.
“Tân Trạm sao cậu cũng ở đây vậy?”
Trưởng lão Tân khẽ nhíu mày lại khi nhìn thấy lệnh bài Vấn Đạo lấp lánh trên bầu trời. Ông ta phất tay, ánh sáng của tấm lệnh bài đó chợt biến mất và quay trở lại trong tay của anh.
Lúc này những người của Hình Đường do dự trong giây lát, sau đó bước lên phía trước rồi kể lại một lượt chuyện đã xảy ra.
Trưởng lão Tân nhãn mày càng chặt hơn, ông ta không nghĩ tới việc Trích Tinh Các bị sập bên trong lại có nhiều nguyên nhân sâu xa như vậy.
“Nói như vậy là cả hai bên đều không thể đưa ra được bằng chứng, chỉ là lời nói của họ hoàn toàn khác nhau.” Ánh sáng chợt thoáng qua trong đôi mắt của trưởng lão Tuân, sau đó ông ta lên tiếng: “Nếu như việc đã đến nước này thì chuyện này hoãn lại ở đây rồi lại bàn sau, nhiều người vây quanh nơi đây còn ra cái gì nữa?” Trưởng lão Trịnh nở một nụ cười, Triệu Tân Đông và Hùng Tuyên đều thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tần Trạm với ánh mắt đắc thắng, Mấy người Tiết Đại Tráng lại tỏ ra vô cùng thất vọng, hóa ra trưởng lão của Vấn Tông lại có thái độ này.
Tần Trạm cũng nhíu mày lại, không nghĩ tới trưởng lão Tuần này lại có ý muốn hòa giải.
Nhóm người Tiết Đại Tráng bị lừa ra khỏi trận pháp của Tiên Cung, không những phải chịu sự thờ ở lạnh nhạt của phái Vấn Tông, hiểm nguy thoát khỏi sự giảm đạp của thủ triều và trải qua rất nhiều lần ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng dựa vào việc Tàn Trạm phá vỡ trận pháp mới có thể giữ được tính mạng.
Tuy nhiên kết quả cuối cùng mà trưởng lão Tuân đưa ra lại là hai bên đều nhượng bộ, không cần truy cứu trách nhiệm nữa?
Sự thật bị chôn vùi và để cho đám người Triệu Tân Đông tiếp tục tỏ ra ngang ngược ngạo mạn, rồi lại có thể tìm cơ hội ra tay với các võ giả của thế giới bên ngoài một lần nữa, điều này thật sự công bằng hay sao?
Ánh mắt của Tần Trạm trở nên lạnh lùng, anh nhất định sẽ không để cho Triệu Tân Đông và Hùng Tuyền cho giấu qua loa xong chuyện như vậy được.
“Doi dā.”
Tân Trạm đột nhiên lên tiếng, trưởng lão Tuân vừa định rời khỏi nghe thấy vậy lập tức dừng chân.
“Cậu Trạm, còn có chuyện gì nữa sao?” Trưởng lão Tuân mở miệng hỏi.
“Sự thật vẫn còn chưa được làm sáng tỏ, nếu cứ rời đi như vậy thì chẳng phải quá sớm hay sao?” Anh thản nhiên nói.
“Cậu Trạm, mỗi bên đều cho rằng mình đúng, chẳng lẽ hai bên không thể nhường nhịn một chút được à? Ông ta không vui nói “Mỗi người nhường nhịn một chút, hay là chỉ có những người võ giả của thế giới bên ngoài như chúng tôi bị thiệt thòi nhưng vẫn phải nhịn? Trưởng lão Tuân trong lòng ông biết rõ hơn ai hết.” Tần Trạm mở miệng chế giễu.
“Ý cậu là gì? Cậu Trạm tôi nể mặt cậu nên mới không truy cứu trách nhiệm, cậu đừng được nước lấn tới.
Sắc mặt của trưởng lão Tuân bỗng thay đổi, trầm giọng lên tiếng, một luồng khí lạnh trào dâng khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở trong khu vực đó đều đều cảm thấy cả người ớn lạnh “Ha ha, đám người Triệu Tân Đông thiết kế bẫy rập suýt chút nữa đã làm hại hàng trăm võ giả ở đây, vậy mà bây giờ lại trở thành chúng tôi được nước lấn tới?” Anh mỉm cười đầy châm biếm.
“Đó chỉ là lời nói một phía của cậu mà thôi, bằng chứng đâu?” Ông ta mỉa mai nói: “Nếu như có chứng cứ tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cậu, còn ngược lại cứ tiếp tục làm loạn dây dưa không dứt, thì tôi cũng không ngại tiến hành xử phạt cậu một chút đầu.
Trong lời nói của trưởng lão Tuân ăn chứa sự tức giận, ý tử cánh các cô cùng rõ ràng.
Trong lòng mấy người Tiết Đại Tráng đầy lo lắng, bước tới trước định khuyên nhủ Tân Trạm nhưng lại bị anh ra hiệu bằng ánh mắt ngăn lại.
Anh lắc đầu rồi cười nói: “Nếu như tôi có bằng chứng thì ông định xử lý như như thế nào?
“Đương nhiên là người nào làm người đấy chịu.” Trưởng lão Tuân nói đầy dứt khoát.
“Trưởng lão, tôi sẽ ghi nhớ câu nói này của ông, đúng là tôi có chứng Câu nói này của Tần Trạm tựa như tiếng sâm vang trời, khiến cho ảnh mặt của mọi người đều ngày ngẩn.
Vẻ mặt của Triệu Tân Đông chợt thay đổi.
“Đúng vậy, bằng chứng năm trong tay hai anh em chúng tôi.”
Đúng lúc này, một giọng nói đầy đắc ý vang lên ở vòng ngoài của đám đông.
Diệp Thành cùng với Lạc Việt Ban dẫn theo vài người đang bị trói chặt tách đám người đi vào.
Họ ném người như ném rác, đẩy vào vị trí chính giữa của đám đông.
Sau khi trông thấy mấy người bị trói, vẻ mặt của Hùng Tuyên bằng nhiên thay đổi một cách rõ rệt.
Tần Trạm khẽ mỉm cười, ngay từ đầu anh đã cử Diệp Thành và Lạc Việt Ban đi điều tra nguyên nhân xảy ra thủ triều.
Bởi vì anh tin rằng đợt thủ triều lần này là do con người gây ra, nếu như đã là do con người tạo thành thì chắc chắn sẽ tìm ra được manh mối.
Mà hai người họ cũng không làm anh phải thất vọng, trực tiếp dẫn mấy người còn sống trở về. “Đây là có chuyện gì vậy?” Trương lào Tuân mở miệng hỏi.
“Hãy nói ra tất cả những gì mà các người biết, nếu không ông đây sẽ giết chết mày.” Diệp Thành bước tới lấy ra tấm vải nhét trong miệng của một người rồi cười chế giễu nói.
“Cậu chủ, cứu tôi với.” Sắc mặt của người đó tái nhợt, cả người chảy đầy mồ hôi ướt nhẹp, rõ ràng đã sợ hãi đến mất mật, vừa mới mở miệng được ngay lập tức cầu xin Hùng Tuyền cứu mạng.
“Mẹ kiếp, ông đây kêu mày kể lại mọi chuyện cơ mà.” Lạc Việt Ban bước tới đả một cước lên người của gā ta.
“Là cậu chủ kêu tôi làm, cậu ấy đưa cho tôi một ít đan dược, rồi ra lệnh cho chúng tôi đi vào chỗ sâu trong dãy núi Quái Thú thu hút đám quái thủ lại đây để gây ra thủ triều, nhằm nhân hội này giết chết mấy tên võ giả khốn khiếp đến từ thế giới bên ngoài.
Người này tỏ ra hoảng hốt kể lại đầu đuôi câu chuyện một cách rõ ràng.
Kể cả làm thế nào để lừa gạt mấy người Tiết Đại Tráng ra ngoài sau đó xác định thời cơ, bao gồm cả chuyện thất bại trong việc gây ra thú triều lần thứ nhất, câu chủ lại truyền âm cho họ một lần nữa, ra lệnh cho họ gây ra đợt thứ hai.
Hiện trường bằng trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Hóa ra kẻ đầu sỏ gây ra hết thảy mọi chuyện như làm sập Trích Tích Các, phá hủy một lượng lớn đền đài của Tiên Cung cùng với làm bị thương và hy sinh rất nhiều đệ tử lại chính là người của mình.
Mà những võ giả đến từ thế giới bên ngoài bị họ chửi mắng thậm chí còn muốn giết chết kia lại là người bị hại. Triệu Tân Đông không ngừng nuốt nước miếng, còn Hùng Tuyên mồ hôi chảy đầy đâu.
Vẻ thất vọng chợt thoáng qua trong đôi mắt của trưởng lão Trịnh, mà sắc mặt của trưởng lão Tuân lại ngày càng nặng nề hơn.
Ông ta hít một hơi thật sâu, rồi nhấc một kẻ bị trói như bánh chưng đưa tới trước mặt, sau đó vỗ một chưởng lên đầu người đó.
Một lượng lớn linh khí không ngừng chuyển động, khiến người này kêu gào thảm thiết, bị trưởng lão Tuân thi triển bí thuật Soát hồn.
Ngay sau đó sắc mặt của trưởng lao Tuan trở nên tái mét, ném người họ xuống đất rồi lại bắt lấy một người khác.
Sau khi liên tiếp soát hôn của hai người, ông ta đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Hùng Tuyền.
Vẻ mặt của Hùng Tuyên thay đổi rõ rệt, quay đầu bỏ chạy.
Ánh mắt Tần Trạm lạnh lùng rồi lắc đầu, nếu như anh ta có thể chạy thoát dưới con mắt đang chăm chú theo dõi của mọi người phải Vấn Tông, vậy thì Vấn Tông cũng không còn xứng với danh hiệu Đệ nhất môn phải ở thế giới ẩn “Hu!” Trưởng lão Tuân hủ lạnh một tiếng rồi vươn tay ra bát lấy, hư không bỏng nhiên rung lên, vẻ kinh ngạc hiện lên trên khuôn mặt của Hùng Tuyên, không gian xung quanh đều bị trưởng lão Tuân bóp nát vụn, không gian nứt ra thành một khe hở hun hút lạnh lẽo, lóe lên từng tia sáng sắc bén làm cho anh ta không còn đường lui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.