Chương 860: Nam Kha Kiểm
skyhero
28/05/2021
Điều này khiến Tần Trạm rung động, bảo kiểm như vậy tạo thành một
kiểm trận, mỗi một thanh kiếm đều cần phải có linh khí và thần thức hoàn toàn đồng đều nhau, nếu thi triển thuật Ngự Kiếm, chắc chắn sẽ thành
công gấp đôi.
Chín mươi chín thanh phi kiểm xuất hiện, e là phần lớn Thiên Kiêu chỉ có thể rút lui.
“Bộ kiếm này tên là Nam Kha, ba năm trước, có một ngày tôi đột nhiên cảm thấy phúc đến nên lòng cũng sáng ra, lấy sắc trên trời rơi xuống luyện thành bộ kiếm này. Luyện liên tục mười ngày mười đêm, tổng cộng được chín mươi chín thanh kiếm Ánh mắt Thiết Lang hồi tưởng lại, phảng phất một chút ngà ngà say: “Lúc đó, sau khi luyện xong thì tôi sức cùng lực kiệt, ngủ liên tục tám ngày, lúc tỉnh lại thì hoàn toàn quên mất, khi đó vì sao lại luyện ra vật này. Cho nên mới lấy điển tích giấc mộng Nam Kha để đặt tên cho kiếm”
“Kiểm trận của chín mươi chín thanh phi kiếm bây giờ trong giới tu luyện đã chẳng còn mấy ai có thể khống chế được, từ đó bộ kiếm này vẫn luôn bị gác trên giá binh khí. Tôi vốn cho rằng bộ kiếm này sẽ an giấc ở đây rồi, xem ra bây giờ, có lẽ thứ này là đặc biệt chuẩn bị cho cậu đấy.” Thiết Lang lộ vẻ thổn thức rồi nói.
“Cầm lấy đi, bộ kiếm này thuộc về cậu rồi.”
Thiết Lang nâng tay, chín mươi chín thanh Nam Kha Kiếm rơi xuống trước mặt Tần Trạm.
Tần Trạm hơi do dự nói: “Tiền bối, đây đều là những đồ vật mà ông yêu quý, tôi không nỡ lấy đi như vậy, tôi tham gia Thiên Kiêu Thịnh Hội, những thanh kiếm này khó tránh khỏi sẽ “Ha ha, số mệnh của kiếm không phải là lặng lẽ nằm ở đây đợi đến lúc rỉ sét loang lỗ không ai hỏi han, mà là đấu một trận thật oanh liệt, cho dù có gãy thì chí ít cũng đã từng lưu lại dấu vết.
Thiết Lang nói rất có ý cảnh, Tần Trạm ở bên cạnh lắng nghe, trái tim khẽ động.
Cảnh tượng này cũng chạm vào trái tim anh, khiến Tần Trạm có cảm giác tâm tình của mình thăng hoa rất nhiều.
Thiết Lang nói xong thì những thanh Nam Kha Kiểm này đều run nhẹ.
Giống như trong kiếm có linh hồn, giống như hiểu được ý của Thiết Lang.
“Nhìn thấy chưa, đừng tưởng binh khí đều là những vật vô hồn, thực ra bọn chúng đều có tình cảm cả đấy.
Thiết Lang cười lớn, vẫy tay giao hai thanh kiếm Huyền Băng và Hỏa Long cho Tần Trạm.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Tần Trạm, Thiết Lang nói: “Bộ Nam Kha Kiểm là tôi trả công cho cậu, còn hai thanh kiếm này là Tiêu Nam Dương thua cược cậu “Hơn nữa, cậu cũng không cần phải lo hai thanh kiếm này và bộ Nam Kha Kiểm không tương thích với nhau, lát nữa tôi sẽ giúp cậu chia đều sự khác biệt, hai thanh kiếm này nên là kiếm chủ trong kiểm trận của cậu.”
“Cảm ơn tiền bối” Sóng lòng Tần Trạm trào dâng, vốn dĩ chuyến đi này anh chỉ định giành được mười mấy thanh phi kiếm để bổ sung vào kiểm trận, thế mà lại có được hơn một trăm thần binh có tính chất thượng thừa.
“Đừng cảm ơn tôi, tôi cũng không rộng lượng thế.” Thiết Lang ranh mãnh nói: “Kiếm là tặng cậu, nhưng còn sửa lại vật này, thì cậu nợ tôi một ân tình. Đợi lần sau tôi mở lò luyện kiếm thì tên nhóc cậu phải làm Trận Pháp sư cho tôi.”
“Chuyện này tất nhiên không thành vấn đề”
Tần Trạm cười nói: “Nhưng tiền bối vẫn muốn luyện kiếm sao?”
“Lần này chỉ là một thần binh cấp tám, giấc mộng lớn nhất của tôi ở đời này đó là luyện ra thần binh Đỉnh Phong cấp tám, khi đó vẫn phải nhờ vào cậu rồi.” Thiết Lang nghiêm túc nói.
“Tiền bối yên tâm, đến lúc đó tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Tần Trạm nói với vẻ mặt trịnh trọng, hôm nay Thiết Lang có ân với anh, đợi đến lúc Thiết Lang luyện thần binh Đỉnh Phong, đương nhiên anh sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ.
Vả lại Tần Trạm cũng muốn xem lúc luyện thần binh thì sẽ xảy ra chuyện gì, chắc hẳn sẽ rất tuyệt.
Ngay sau đó, Thiết Lang ném bình rượu đi, rồi lại lấy búa sắt ra, gõ ở bên ngoài điện.
Ánh sáng trên hai thanh kiếm Hỏa Long và Huyền Băng không ngừng lóe lên, dần dần đến gần bên cạnh Nam Kha Kiếm, cuối cùng cũng đồng nhất với nhau.
Tần Trạm ở bên cạnh quan sát, cũng âm thầm học được thủ pháp luyện khí của Thiết Lang, bổ sung cho kinh nghiệm luyện khí của mình.
Cuối cùng, Thiết Lang đánh một nhát búa cuối cùng, giữa những thanh bảo kiếm này sinh ra mối liên hệ nhất định với nhau, Tân Trạm nhắm mắt cảm nhận, kinh ngạc khi cảm giác được hai thanh kiếm Hỏa Long và Huyền Băng như hợp thành một thể với Nam Kha Kiếm.
Điều này khiến Tần Trạm không kiềm được lại cảm khái về năng lực luyện khí của Thiết Lang thêm lần nữa, quả không hổ danh là một luyện khí sư hàng đầu của thế giới ẩn.
“Tiếp kiếm!”
Lúc này, Thiết Lang đột nhiên nghịch ngợm, ông ấy giơ tay vẫy.
Ngay lập tức một trăm lẻ một thanh phi kiểm bay lên, lao về phía Tần Trạm.
Chiêu này của Thiết Lang cũng là vì muốn thăm dò, vì Tần Trạm từng khoe rằng cần một trăm phi kiểm, rốt cuộc thật sự có bản lĩnh để điều khiển hay không?
Đối diện với một trăm thanh kiếm này, Tân Trạm chỉ nhàn nhạt cười.
Trong lúc Ngự Kiếm Quyết đang chuyển động, anh hơi giơ tay lên.
Bỗng chốc, những thanh phi kiếm này như bị đóng băng lại, rồi đột ngột dừng lại, lơ lửng trước mặt Tần Trạm.
Sau đó Tần Trạm xoay chuyển suy nghĩ, những thanh phi kiếm này run rẩy rồi bay lên trời, xếp thành một hàng rồi hóa thành vầng hào quang, quanh quẩn trên không trung. Kiếm Hỏa Long được Tần Trạm xếp ở đầu tiên, lúc bay lên đã phát ra tiếng rồng gầm. Còn kiếm Huyền Băng ở giữa khung xương, khí lạnh bao trùm khiến bốn bề đột nhiên vô cùng lạnh lẽo.
Một trăm thanh phi kiếm trên không trung như một con giao long, tự do bay lượn, cảnh tượng vô cùng chấn động.
“Đa tạ tiền bối.”
Tần Trạm thi triển một lúc, cảm giác trường kiếm rất nhẹ nhàng và linh hoạt, điều khiển quả thực như cá gặp nước, trong lòng cũng rất sảng khoái.
Anh vươn tay chỉ, một trăm lẻ một thanh phi kiếm đột nhiên rơi xuống, nối đuôi nhau đâm vào một điểm trên mặt đất.
“Thủ pháp tốt lắm, những thanh kiếm này ở trong tay cậu thì tốt hơn ở đây phủ bụi với tôi, sẽ không bị chôn vùi nữa”
Ánh mắt Thiết Lang lóe lên tia tán thưởng, cũng ngầm gật đầu.
Bữa tiệc kết thúc, Tần Trạm chào tạm biệt Thiết Lang, ông Triệu và những người khác, Phan Việt Minh dùng thuyền rồng tiền anh, nhanh chóng rời khỏi Khẩu Tiên Tông.
Nhưng lần này quay lại, ba thầy trò Một Mắt bất chợt im nhuw thóc, cho dù Tiêu Thanh Hoa có sỉ nhục cỡ nào thì cũng chỉ cúi thấp đầu không nói gì khiến Tiêu Thanh Hoa vô cùng sảng khoái, hai người đã đấu nhiều năm như vậy, cũng xem như nhờ Tần Trạm mà mình chiếm thế thượng phong một lần.
Thái độ của Phan Việt Minh cũng khác trước rất nhiều, vô cùng khách sáo với Tần Trạm, không còn bộ dạng lạnh lùng cao ngạo như trước nữa.
Nếu không phải Tần Trạm cảm thấy quá phách lối nên từ chối thì Phan Việt Minh còn định lái thuyền rồng phi thẳng đến bên ngoài biệt viện Tiên Cung rồi.
Hạ cánh lần nữa, sau đó chào tạm biệt Tiêu Thanh Hoa.
Tần Trạm với Tiết Đại Tráng về thắng biệt viện Tiên Cung.
Ba ngày sau Tần Trạm vẫn không đi Vấn Tông xem thi đấu mà tiếp tục ở biệt Viện tu luyện.
Thường ngày tu luyện và Ngự Kiếm Quyết thì không cần nói, thậm chí ngay cả Vạn Luyện Khí Tần Trạm cũng không bỏ qua, mặc dù khoảng cách luyện từ mười vạn đến trăm vạn giống như sông sâu, nhưng góp gió thành bão, Tân Trạm cũng hoàn toàn không từ bỏ.
Ngoài việc tu luyện, Tần Trạm không ngừng cảm nhận được hơi thở của Thủ Ấn Chi Thuật màu xanh, thậm chí Tần Trạm cũng không ngại sử dụng khí căn nguyên đã giành được của từ chuông đồng để nâng cao khả năng lĩnh hội.
Nhưng chỉ trong một hai ngày ngắn ngủi thì khó mà thấy được thành quả.
Cho đến ngày thứ tư, vòng đấu đầu tiên ở Vấn Tông kết thúc, Tần Trạm mới cùng mấy người Diệp Thành đến quảng trường.
Lúc này, võ giả tham gia Thiên Kiêu Thịnh Hội phần lớn đều đã bị đào thải.
Chỉ còn lại một nghìn người.
Hình dáng của võ đài cũng đã thay đổi, quy mô võ đài lớn hơn nhưng số lượng thì giảm đi.
Lúc này, một nghìn võ giả đứng một chỗ, tài năng lộ rõ, hơi thở cuộn trào ngút trời, không biết trong những người này, sẽ có bao nhiêu người trở thành Thiên Kiêu của năm này, nổi danh thiên hạ.
Chín mươi chín thanh phi kiểm xuất hiện, e là phần lớn Thiên Kiêu chỉ có thể rút lui.
“Bộ kiếm này tên là Nam Kha, ba năm trước, có một ngày tôi đột nhiên cảm thấy phúc đến nên lòng cũng sáng ra, lấy sắc trên trời rơi xuống luyện thành bộ kiếm này. Luyện liên tục mười ngày mười đêm, tổng cộng được chín mươi chín thanh kiếm Ánh mắt Thiết Lang hồi tưởng lại, phảng phất một chút ngà ngà say: “Lúc đó, sau khi luyện xong thì tôi sức cùng lực kiệt, ngủ liên tục tám ngày, lúc tỉnh lại thì hoàn toàn quên mất, khi đó vì sao lại luyện ra vật này. Cho nên mới lấy điển tích giấc mộng Nam Kha để đặt tên cho kiếm”
“Kiểm trận của chín mươi chín thanh phi kiếm bây giờ trong giới tu luyện đã chẳng còn mấy ai có thể khống chế được, từ đó bộ kiếm này vẫn luôn bị gác trên giá binh khí. Tôi vốn cho rằng bộ kiếm này sẽ an giấc ở đây rồi, xem ra bây giờ, có lẽ thứ này là đặc biệt chuẩn bị cho cậu đấy.” Thiết Lang lộ vẻ thổn thức rồi nói.
“Cầm lấy đi, bộ kiếm này thuộc về cậu rồi.”
Thiết Lang nâng tay, chín mươi chín thanh Nam Kha Kiếm rơi xuống trước mặt Tần Trạm.
Tần Trạm hơi do dự nói: “Tiền bối, đây đều là những đồ vật mà ông yêu quý, tôi không nỡ lấy đi như vậy, tôi tham gia Thiên Kiêu Thịnh Hội, những thanh kiếm này khó tránh khỏi sẽ “Ha ha, số mệnh của kiếm không phải là lặng lẽ nằm ở đây đợi đến lúc rỉ sét loang lỗ không ai hỏi han, mà là đấu một trận thật oanh liệt, cho dù có gãy thì chí ít cũng đã từng lưu lại dấu vết.
Thiết Lang nói rất có ý cảnh, Tần Trạm ở bên cạnh lắng nghe, trái tim khẽ động.
Cảnh tượng này cũng chạm vào trái tim anh, khiến Tần Trạm có cảm giác tâm tình của mình thăng hoa rất nhiều.
Thiết Lang nói xong thì những thanh Nam Kha Kiểm này đều run nhẹ.
Giống như trong kiếm có linh hồn, giống như hiểu được ý của Thiết Lang.
“Nhìn thấy chưa, đừng tưởng binh khí đều là những vật vô hồn, thực ra bọn chúng đều có tình cảm cả đấy.
Thiết Lang cười lớn, vẫy tay giao hai thanh kiếm Huyền Băng và Hỏa Long cho Tần Trạm.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Tần Trạm, Thiết Lang nói: “Bộ Nam Kha Kiểm là tôi trả công cho cậu, còn hai thanh kiếm này là Tiêu Nam Dương thua cược cậu “Hơn nữa, cậu cũng không cần phải lo hai thanh kiếm này và bộ Nam Kha Kiểm không tương thích với nhau, lát nữa tôi sẽ giúp cậu chia đều sự khác biệt, hai thanh kiếm này nên là kiếm chủ trong kiểm trận của cậu.”
“Cảm ơn tiền bối” Sóng lòng Tần Trạm trào dâng, vốn dĩ chuyến đi này anh chỉ định giành được mười mấy thanh phi kiếm để bổ sung vào kiểm trận, thế mà lại có được hơn một trăm thần binh có tính chất thượng thừa.
“Đừng cảm ơn tôi, tôi cũng không rộng lượng thế.” Thiết Lang ranh mãnh nói: “Kiếm là tặng cậu, nhưng còn sửa lại vật này, thì cậu nợ tôi một ân tình. Đợi lần sau tôi mở lò luyện kiếm thì tên nhóc cậu phải làm Trận Pháp sư cho tôi.”
“Chuyện này tất nhiên không thành vấn đề”
Tần Trạm cười nói: “Nhưng tiền bối vẫn muốn luyện kiếm sao?”
“Lần này chỉ là một thần binh cấp tám, giấc mộng lớn nhất của tôi ở đời này đó là luyện ra thần binh Đỉnh Phong cấp tám, khi đó vẫn phải nhờ vào cậu rồi.” Thiết Lang nghiêm túc nói.
“Tiền bối yên tâm, đến lúc đó tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Tần Trạm nói với vẻ mặt trịnh trọng, hôm nay Thiết Lang có ân với anh, đợi đến lúc Thiết Lang luyện thần binh Đỉnh Phong, đương nhiên anh sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ.
Vả lại Tần Trạm cũng muốn xem lúc luyện thần binh thì sẽ xảy ra chuyện gì, chắc hẳn sẽ rất tuyệt.
Ngay sau đó, Thiết Lang ném bình rượu đi, rồi lại lấy búa sắt ra, gõ ở bên ngoài điện.
Ánh sáng trên hai thanh kiếm Hỏa Long và Huyền Băng không ngừng lóe lên, dần dần đến gần bên cạnh Nam Kha Kiếm, cuối cùng cũng đồng nhất với nhau.
Tần Trạm ở bên cạnh quan sát, cũng âm thầm học được thủ pháp luyện khí của Thiết Lang, bổ sung cho kinh nghiệm luyện khí của mình.
Cuối cùng, Thiết Lang đánh một nhát búa cuối cùng, giữa những thanh bảo kiếm này sinh ra mối liên hệ nhất định với nhau, Tân Trạm nhắm mắt cảm nhận, kinh ngạc khi cảm giác được hai thanh kiếm Hỏa Long và Huyền Băng như hợp thành một thể với Nam Kha Kiếm.
Điều này khiến Tần Trạm không kiềm được lại cảm khái về năng lực luyện khí của Thiết Lang thêm lần nữa, quả không hổ danh là một luyện khí sư hàng đầu của thế giới ẩn.
“Tiếp kiếm!”
Lúc này, Thiết Lang đột nhiên nghịch ngợm, ông ấy giơ tay vẫy.
Ngay lập tức một trăm lẻ một thanh phi kiểm bay lên, lao về phía Tần Trạm.
Chiêu này của Thiết Lang cũng là vì muốn thăm dò, vì Tần Trạm từng khoe rằng cần một trăm phi kiểm, rốt cuộc thật sự có bản lĩnh để điều khiển hay không?
Đối diện với một trăm thanh kiếm này, Tân Trạm chỉ nhàn nhạt cười.
Trong lúc Ngự Kiếm Quyết đang chuyển động, anh hơi giơ tay lên.
Bỗng chốc, những thanh phi kiếm này như bị đóng băng lại, rồi đột ngột dừng lại, lơ lửng trước mặt Tần Trạm.
Sau đó Tần Trạm xoay chuyển suy nghĩ, những thanh phi kiếm này run rẩy rồi bay lên trời, xếp thành một hàng rồi hóa thành vầng hào quang, quanh quẩn trên không trung. Kiếm Hỏa Long được Tần Trạm xếp ở đầu tiên, lúc bay lên đã phát ra tiếng rồng gầm. Còn kiếm Huyền Băng ở giữa khung xương, khí lạnh bao trùm khiến bốn bề đột nhiên vô cùng lạnh lẽo.
Một trăm thanh phi kiếm trên không trung như một con giao long, tự do bay lượn, cảnh tượng vô cùng chấn động.
“Đa tạ tiền bối.”
Tần Trạm thi triển một lúc, cảm giác trường kiếm rất nhẹ nhàng và linh hoạt, điều khiển quả thực như cá gặp nước, trong lòng cũng rất sảng khoái.
Anh vươn tay chỉ, một trăm lẻ một thanh phi kiếm đột nhiên rơi xuống, nối đuôi nhau đâm vào một điểm trên mặt đất.
“Thủ pháp tốt lắm, những thanh kiếm này ở trong tay cậu thì tốt hơn ở đây phủ bụi với tôi, sẽ không bị chôn vùi nữa”
Ánh mắt Thiết Lang lóe lên tia tán thưởng, cũng ngầm gật đầu.
Bữa tiệc kết thúc, Tần Trạm chào tạm biệt Thiết Lang, ông Triệu và những người khác, Phan Việt Minh dùng thuyền rồng tiền anh, nhanh chóng rời khỏi Khẩu Tiên Tông.
Nhưng lần này quay lại, ba thầy trò Một Mắt bất chợt im nhuw thóc, cho dù Tiêu Thanh Hoa có sỉ nhục cỡ nào thì cũng chỉ cúi thấp đầu không nói gì khiến Tiêu Thanh Hoa vô cùng sảng khoái, hai người đã đấu nhiều năm như vậy, cũng xem như nhờ Tần Trạm mà mình chiếm thế thượng phong một lần.
Thái độ của Phan Việt Minh cũng khác trước rất nhiều, vô cùng khách sáo với Tần Trạm, không còn bộ dạng lạnh lùng cao ngạo như trước nữa.
Nếu không phải Tần Trạm cảm thấy quá phách lối nên từ chối thì Phan Việt Minh còn định lái thuyền rồng phi thẳng đến bên ngoài biệt viện Tiên Cung rồi.
Hạ cánh lần nữa, sau đó chào tạm biệt Tiêu Thanh Hoa.
Tần Trạm với Tiết Đại Tráng về thắng biệt viện Tiên Cung.
Ba ngày sau Tần Trạm vẫn không đi Vấn Tông xem thi đấu mà tiếp tục ở biệt Viện tu luyện.
Thường ngày tu luyện và Ngự Kiếm Quyết thì không cần nói, thậm chí ngay cả Vạn Luyện Khí Tần Trạm cũng không bỏ qua, mặc dù khoảng cách luyện từ mười vạn đến trăm vạn giống như sông sâu, nhưng góp gió thành bão, Tân Trạm cũng hoàn toàn không từ bỏ.
Ngoài việc tu luyện, Tần Trạm không ngừng cảm nhận được hơi thở của Thủ Ấn Chi Thuật màu xanh, thậm chí Tần Trạm cũng không ngại sử dụng khí căn nguyên đã giành được của từ chuông đồng để nâng cao khả năng lĩnh hội.
Nhưng chỉ trong một hai ngày ngắn ngủi thì khó mà thấy được thành quả.
Cho đến ngày thứ tư, vòng đấu đầu tiên ở Vấn Tông kết thúc, Tần Trạm mới cùng mấy người Diệp Thành đến quảng trường.
Lúc này, võ giả tham gia Thiên Kiêu Thịnh Hội phần lớn đều đã bị đào thải.
Chỉ còn lại một nghìn người.
Hình dáng của võ đài cũng đã thay đổi, quy mô võ đài lớn hơn nhưng số lượng thì giảm đi.
Lúc này, một nghìn võ giả đứng một chỗ, tài năng lộ rõ, hơi thở cuộn trào ngút trời, không biết trong những người này, sẽ có bao nhiêu người trở thành Thiên Kiêu của năm này, nổi danh thiên hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.