Chương 862: Tuần thủ Liễu Nhật Hạ
skyhero
28/05/2021
**********
Tần Trạm có một bản đồ địa hình được vẽ bằng tay Tổng Đức Ngọc đưa cho anh, mà mấy năm gần đây địa hình của Vấn Tông cũng không có gì thay đổi nhiều. Cho nên trên đường đi Tần Trạm cũng không gặp phải trở ngại gì.
Đi đến một sườn đồi hoang vắng không người, Tần Trạm không vội đi tiếp mà dừng chân tại đó, anh tìm một khoảng đất trống kín đảo, bắt đầu vẽ trận pháp.
“Không được, trận pháp này sẽ lưu lại luồng hơi thở linh khí của mình, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, lại bị Vấn Tông phát hiện, sẽ trở thành chứng cứ rành rành.
Sau vài giây suy nghĩ kỹ càng, Tần Trạm dứt khoát không dùng đến linh khí nữa, mà sử dụng Vạn Luyện Khí để vẽ trận pháp.
Vạn Luyện Khí có không ít những tác dụng kỳ diệu, nguyên nhân là do không ngừng tôi luyện, thậm chí đến luồng hơi thở linh khí của thân thể cũng bị nó gội rửa sạch sẽ. Vì vậy nếu dùng nó để thi triển linh thuật, về cơ bản sẽ không để lại bất kỳ dấu vết
gì. Tân Trạm nhanh chóng vẽ xuống một trận pháp Truyền Tổng nhỏ, nhìn thấy trận pháp từ từ phát ra ánh sáng rực rỡ được vài giây sau đó lại từ từ tối dần xuống, anh hài lòng gật gật đâu.
Ngay sau đó Tần Trạm không ngừng nghỉ mà vẽ ngay một trận pháp Truyền Tổng khác ở khoảng đất bên cạnh. Anh đã vẽ tổng cộng ba tọa trận pháp, sau khi vẽ xong cũng không hề dừng lâu tại đó mà đi tiếp về phía sau núi Vấn Tông.
Tần Trạm cần tìm một người.
Phía sau núi của Vấn Tông là nhà lao trọng yếu, bao bọc bốn phía xung quanh là những ánh sáng dày đặc của trận pháp. Bên trong thì có trưởng lão cảnh giới Hóa Cảnh cấp cao trấn thủ, người canh gác đi tuần thì nhiều vô số kể, đi đi lại lại không ngừng nghỉ. Tu vi ít nhất cũng đạt đến đại võ tông cấp cao.
Nơi này không thể dùng biện pháp cứng rắn để xông vào được, Tổng Đức Ngọc từng được đi vào nhà lao phía sau núi âu cũng là vì nhờ một người khác dẫn anh ta vào.
Người này cũng là mấu chốt cho việc Tân Trạm xông vào nơi cấm địa, anh nhất định lại lấy được lòng tin của người này. Liễu Nhật Hạ là một người số vố giả tuân thủ, anh ta kết thúc nhiệm vụ của buổi sáng, đang trên đường đi về nhà.
Nhưng lúc đi qua một rừng cây, thần sắc anh ta đột ngột thay đổi, bước chân nhanh chóng dừng lại, nghi hoặc nhìn về phía rừng cây.
“Ai? Ra đây cho tôi!
Anh ta thấp giọng quát lên một tiếng, chỉ nhìn thấy trong rừng cây dường như có một cái bóng lướt qua. Chân mày của Liễu Nhật Hạ nhăn lại, đi đến bên cạnh rừng cây, nhưng rất nhanh lại lùi lại đằng sau.
“Anh cũng thận trọng phết đấy chứ."
Đúng lúc Liễu Nhật Hạ đang nghi ngờ không hiểu gì diễn ra, thì ngay lúc này đằng sau lưng anh ta vang lên một giọng nói.
Sắc mặt Liễu Nhật Hạ đột ngột thay đổi, mạnh mẽ quay đầu lại. Ngay sau đó liền nhìn thấy một cậu thanh niên đang đứng cách lưng anh khoảng một mét.
Mồ hôi lạnh chảy xuống từ mặt Liễu Nhật Hạ, từ đầu đến cuối anh ta đều không hề hay biết người này xuất hiện từ lúc nào.
"Không cần căng thẳng, tôi là bạn của Tổng Đức Ngọc "Tổng Đức Ngọc?
Liễu Nhật Hạ nghe thấy cái tên này, sắc mặt đột nhiên cứng lại, nhưng cũng đã bỏ thanh bảo kiếm trong tay xuống.
Nhưng ngay sau đó không biết anh ta nhớ ra chuyện gì, lắc đầu nói: “Anh nhầm người rồi, tôi không quen biết người này.”
“Anh không quen biết Tổng Đức Ngọc, thể tại sao lại không phòng ngự nữa?" Tần Trạm cười nói.
“Tôi không hiểu anh đang nói gì? Tôi bỏ vũ khí xuống chỉ đơn giản là bởi vì lúc nãy quá kinh ngạc, bây giờ nghĩ lại, trong cái đất sau núi Vấn Tông này không một ai dám giết người."
Liễu Nhật Hạ cười lại cười, khôi phục bộ dạng bình tĩnh nói: “Tôi quả thật không quen biết người này, các tù."
Nói xong, Liễu Nhật Hạ liên sải chân rời đi.
Tần Trạm nhìn theo bóng lưng của Liễu Nhật Hạ, than thở nói: “Ân nhân cứu mạng, nhanh như vậy mà đã quên rồi sao?”
Bước chân của Liễu Nhật Hạ bất ngờ dừng lại, sắc mặt phức tạp nhìn về hướng Tân Trạm. Tân Trạm không để ý đến Liễu Nhật Hạ, tiếp tục chậm rãi mở lời, giống như đang độc thoại một mình.
“Tổng Đức Ngọc trước đây là Ngũ Thánh Tử của Vấn Tông, nhưng bởi vì đức hạnh còn khiếm khuyết, nên bị trưởng lão Triệu phế đi tu vi, đuổi ra khỏi Vấn Tông, cuối cùng chỉ còn nước nương tựa lẫn nhau với người mẹ già."
Sắc mặt Liễu Nhật Hạ không ngừng thay đổi, ánh mắt phức tạp.
“Lúc còn ở Vấn Tông cậu ấy không có nhiều bạn bè, người mà thân cận nhất, lại là tuần thú ở phía sau núi, tên Liễu Nhật Hạ. Vợ của Liễu Nhật Hạ hấp hối vì bệnh nặng, Liễu Nhật Hạ vì muốn cứu vợ đã chạy vạy khắp nơi để tìm kiếm thầy thuốc giỏi, thậm chí còn quỷ trước mặt trưởng lão sau núi ba ngày ba đêm. Cuối cùng Tổng Đức Ngọc bị anh cảm động, lấy linh dược mà cậu ấy khổ cực lắm mới có được, mới cứu sống vợ anh, từ đó hai người liền trở thành bạn tâm giao.
"Đừng nói nữa.
Liễu Nhật Hạ hít mạnh một hơi, thần sắc dần dần trở về trạng thái ban đầu.
“Anh rốt cuộc là ai, dù anh có thật sự hiểu Đức Ngọc, nhưng tôi cũng không tin anh là bạn của Tổng Đức Ngọc."
"Đây không phải nơi có thể nói
chuyện, hay là chúng ta tìm một nơi khác."
Tần Trạm chỉ chỉ rừng cây bên
cạnh.
Liễu Nhật Hạ gật đầu, hai người đi sâu vào trong đó, tìm thấy một khoảng đất trống, ngồi xuống đối diện nhau.
“Nói đi, anh muốn nói chuyện gì với tôi?” Liễu Nhật Hạ nói trước.
Tần Trạm không đáp lời, mà lật bàn tay một cái, lấy ra một miếng ngọc bội bị vỡ, đưa cho Liễu Nhật Hạ.
Vật này là tín vật mà Tổng Đức Ngọc đưa cho anh, cậu ấy từng nói Liễu Nhật Hạ nhìn thấy vật này sẽ tin tưởng anh.
"Đây là bảo vật mà Đức Ngọc yêu quý nhất.
Liễu Nhật Hạ cầm lấy miếng ngọc vỡ, bàn tay hơi run rẩy.
“Nhưng vẫn có khả năng là anh giết Tổng Đức Ngọc, sau đó mới tìm kiếm ký ức của cậu ấy.
Nhưng điều lại khiến Tần Trạm bất ngờ, Liễu Nhật Hạ căn chặt răng, vẫn giữ thái độ cảnh giác đối với Tân Tram.
Nhưng đây cũng là điều bình thường, dù sao ngày trước tính cách của Tổng Đức Ngọc quái gở, bạn bè không nhiều. Giờ lại qua mấy năm rồi, tự nhiên có người lạ đến xưng là bạn
bè.
“Nếu có thêm một vật nữa, anh
có lẽ sẽ tin thôi."
Tần Trạm lỗi một bức thư ra, đưa cho Liễu Nhật Hạ.
Liễu Nhật Hạ nhận ra nét chữ của Tổng Đức Ngọc, chỉ cần liếc qua một cái cũng biết bức thư này là do chính tay Tổng Đức Ngọc viết. "Trạng thái bây giờ của Tổng Đức Ngọc anh cũng biết rồi đấy, nếu như tôi tiêu hồn, cậu ấy chắc chắn không thể sống tiếp, cũng không thể nào có bức thư mà cậu ấy viết cho anh. Dù sao chuyện mà hai người từng làm, là bí mật mà người khác không thể biết được." Tần Trạm chậm rãi nói.
Liễu Nhật Hạ đọc bức thư, nước mắt chảy đầm đìa. Tần Trạm không biết trong thư Tổng Đức Ngọc đã viết những gì, nhưng không có chút nghi ngờ nào, bây giờ Liễu Nhật Hạ đã tin anh rồi.
Sau khi cẩn thận cất đi phong thư, Liễu Nhật Hạ mới nhìn Tần Trạm, đột nhiên từ từ quỳ xuống, hướng về phía Tân Trạm vải vài cái vang dội.
“Ân công, anh cứu Đức Ngọc, thi cũng là ân nhân của Liễu Nhật Hạ này." Liễu Nhật Hạ nói xong, mới từ từ đứng dậy, nói: "Anh nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì?"
"Tôi cũng giống như Tổng Đức Ngọc, muốn đi vào nhà lao của Vấn Tông.” Tần Trạm cũng không lòng vòng, nói trực tiếp vào vấn đề.
“Sao thế, khó lắm sao?" Tần Trạm thấy Tổng Đức Ngọc nhíu mày, nghi ngờ hỏi.
“Cũng không phải quá khó, nhưng mà sau khi chuyện của Tổng Đức Ngọc xảy ra, nhà lao phía sau núi đã tăng cao cảnh giác hơn rất nhiều rồi, tôi có thể dẫn anh vào trong, nhưng về phần trận pháp tôi không có cách nào giúp anh được.
"Chuyện này thì không cần anh phải bận tâm, tôi khắc có cách giải quyết. Còn về việc lúc nào đi, tôi sẽ thông báo cho anh sau.
Tần Trạm nói xong liền rời khỏi nơi này.
Trong mắt Liễu Nhật Hạ ánh lên
vẻ phức tạp, rất lâu sau đó mới rời khỏi nơi này.
Bóng hình của Tần Trạm lại xuất hiện ngay sau khi Liễu Nhật Hạ rời đi. Một luồng hơi thở của anh đã đi theo Liễu Nhật Hạ rời khỏi nơi này.
Tuy có Tổng Đức Ngọc bảo đảm có thể tin tưởng Liễu Nhật Hạ, nhưng Tần Trạm từ trước tới nay chưa từng đặt hết lòng tin lên một người mà bản thân hoàn toàn không quen biết.
Nếu như tay Liễu Nhật Hạ này là một tên vong ân bội nghĩa, Tần Trạm cũng không ngại trực tiếp giết chết, không giữ lại nhân chứng sống.
Liễu Nhật Hạ không hề hay biết Tần Trạm đang âm thầm quan sát bản thân trong bóng tối, anh ta về đến nhà, nấu một bát canh thuốc cho vợ mình. Trong nhà, người vợ cứ lúc lúc lại họ lên, Liễu Nhật Hạ nghe thấy âm thanh này, trái tim như bị một con dao cửa qua.
"Tên trưởng lão Triệu đáng chết, làm thương vợ mình, lại còn làm hại anh em mình.
Lửa giận lan ra trong lòng Liễu Nhật Hạ, suýt chút nữa không nhịn được mà bóp vỡ bình thuốc.
Tần Trạm đang ẩn thần bên cạnh, im lặng nhìn chăm chú.
Thuốc sắc xong, Liễu Nhật Hạ bưng vào trong nhà, bên trong là một người phụ nữ mặt mày hốc hác tiều tụy đang nằm ở đó. Tuy rằng không
Tần Trạm có một bản đồ địa hình được vẽ bằng tay Tổng Đức Ngọc đưa cho anh, mà mấy năm gần đây địa hình của Vấn Tông cũng không có gì thay đổi nhiều. Cho nên trên đường đi Tần Trạm cũng không gặp phải trở ngại gì.
Đi đến một sườn đồi hoang vắng không người, Tần Trạm không vội đi tiếp mà dừng chân tại đó, anh tìm một khoảng đất trống kín đảo, bắt đầu vẽ trận pháp.
“Không được, trận pháp này sẽ lưu lại luồng hơi thở linh khí của mình, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, lại bị Vấn Tông phát hiện, sẽ trở thành chứng cứ rành rành.
Sau vài giây suy nghĩ kỹ càng, Tần Trạm dứt khoát không dùng đến linh khí nữa, mà sử dụng Vạn Luyện Khí để vẽ trận pháp.
Vạn Luyện Khí có không ít những tác dụng kỳ diệu, nguyên nhân là do không ngừng tôi luyện, thậm chí đến luồng hơi thở linh khí của thân thể cũng bị nó gội rửa sạch sẽ. Vì vậy nếu dùng nó để thi triển linh thuật, về cơ bản sẽ không để lại bất kỳ dấu vết
gì. Tân Trạm nhanh chóng vẽ xuống một trận pháp Truyền Tổng nhỏ, nhìn thấy trận pháp từ từ phát ra ánh sáng rực rỡ được vài giây sau đó lại từ từ tối dần xuống, anh hài lòng gật gật đâu.
Ngay sau đó Tần Trạm không ngừng nghỉ mà vẽ ngay một trận pháp Truyền Tổng khác ở khoảng đất bên cạnh. Anh đã vẽ tổng cộng ba tọa trận pháp, sau khi vẽ xong cũng không hề dừng lâu tại đó mà đi tiếp về phía sau núi Vấn Tông.
Tần Trạm cần tìm một người.
Phía sau núi của Vấn Tông là nhà lao trọng yếu, bao bọc bốn phía xung quanh là những ánh sáng dày đặc của trận pháp. Bên trong thì có trưởng lão cảnh giới Hóa Cảnh cấp cao trấn thủ, người canh gác đi tuần thì nhiều vô số kể, đi đi lại lại không ngừng nghỉ. Tu vi ít nhất cũng đạt đến đại võ tông cấp cao.
Nơi này không thể dùng biện pháp cứng rắn để xông vào được, Tổng Đức Ngọc từng được đi vào nhà lao phía sau núi âu cũng là vì nhờ một người khác dẫn anh ta vào.
Người này cũng là mấu chốt cho việc Tân Trạm xông vào nơi cấm địa, anh nhất định lại lấy được lòng tin của người này. Liễu Nhật Hạ là một người số vố giả tuân thủ, anh ta kết thúc nhiệm vụ của buổi sáng, đang trên đường đi về nhà.
Nhưng lúc đi qua một rừng cây, thần sắc anh ta đột ngột thay đổi, bước chân nhanh chóng dừng lại, nghi hoặc nhìn về phía rừng cây.
“Ai? Ra đây cho tôi!
Anh ta thấp giọng quát lên một tiếng, chỉ nhìn thấy trong rừng cây dường như có một cái bóng lướt qua. Chân mày của Liễu Nhật Hạ nhăn lại, đi đến bên cạnh rừng cây, nhưng rất nhanh lại lùi lại đằng sau.
“Anh cũng thận trọng phết đấy chứ."
Đúng lúc Liễu Nhật Hạ đang nghi ngờ không hiểu gì diễn ra, thì ngay lúc này đằng sau lưng anh ta vang lên một giọng nói.
Sắc mặt Liễu Nhật Hạ đột ngột thay đổi, mạnh mẽ quay đầu lại. Ngay sau đó liền nhìn thấy một cậu thanh niên đang đứng cách lưng anh khoảng một mét.
Mồ hôi lạnh chảy xuống từ mặt Liễu Nhật Hạ, từ đầu đến cuối anh ta đều không hề hay biết người này xuất hiện từ lúc nào.
"Không cần căng thẳng, tôi là bạn của Tổng Đức Ngọc "Tổng Đức Ngọc?
Liễu Nhật Hạ nghe thấy cái tên này, sắc mặt đột nhiên cứng lại, nhưng cũng đã bỏ thanh bảo kiếm trong tay xuống.
Nhưng ngay sau đó không biết anh ta nhớ ra chuyện gì, lắc đầu nói: “Anh nhầm người rồi, tôi không quen biết người này.”
“Anh không quen biết Tổng Đức Ngọc, thể tại sao lại không phòng ngự nữa?" Tần Trạm cười nói.
“Tôi không hiểu anh đang nói gì? Tôi bỏ vũ khí xuống chỉ đơn giản là bởi vì lúc nãy quá kinh ngạc, bây giờ nghĩ lại, trong cái đất sau núi Vấn Tông này không một ai dám giết người."
Liễu Nhật Hạ cười lại cười, khôi phục bộ dạng bình tĩnh nói: “Tôi quả thật không quen biết người này, các tù."
Nói xong, Liễu Nhật Hạ liên sải chân rời đi.
Tần Trạm nhìn theo bóng lưng của Liễu Nhật Hạ, than thở nói: “Ân nhân cứu mạng, nhanh như vậy mà đã quên rồi sao?”
Bước chân của Liễu Nhật Hạ bất ngờ dừng lại, sắc mặt phức tạp nhìn về hướng Tân Trạm. Tân Trạm không để ý đến Liễu Nhật Hạ, tiếp tục chậm rãi mở lời, giống như đang độc thoại một mình.
“Tổng Đức Ngọc trước đây là Ngũ Thánh Tử của Vấn Tông, nhưng bởi vì đức hạnh còn khiếm khuyết, nên bị trưởng lão Triệu phế đi tu vi, đuổi ra khỏi Vấn Tông, cuối cùng chỉ còn nước nương tựa lẫn nhau với người mẹ già."
Sắc mặt Liễu Nhật Hạ không ngừng thay đổi, ánh mắt phức tạp.
“Lúc còn ở Vấn Tông cậu ấy không có nhiều bạn bè, người mà thân cận nhất, lại là tuần thú ở phía sau núi, tên Liễu Nhật Hạ. Vợ của Liễu Nhật Hạ hấp hối vì bệnh nặng, Liễu Nhật Hạ vì muốn cứu vợ đã chạy vạy khắp nơi để tìm kiếm thầy thuốc giỏi, thậm chí còn quỷ trước mặt trưởng lão sau núi ba ngày ba đêm. Cuối cùng Tổng Đức Ngọc bị anh cảm động, lấy linh dược mà cậu ấy khổ cực lắm mới có được, mới cứu sống vợ anh, từ đó hai người liền trở thành bạn tâm giao.
"Đừng nói nữa.
Liễu Nhật Hạ hít mạnh một hơi, thần sắc dần dần trở về trạng thái ban đầu.
“Anh rốt cuộc là ai, dù anh có thật sự hiểu Đức Ngọc, nhưng tôi cũng không tin anh là bạn của Tổng Đức Ngọc."
"Đây không phải nơi có thể nói
chuyện, hay là chúng ta tìm một nơi khác."
Tần Trạm chỉ chỉ rừng cây bên
cạnh.
Liễu Nhật Hạ gật đầu, hai người đi sâu vào trong đó, tìm thấy một khoảng đất trống, ngồi xuống đối diện nhau.
“Nói đi, anh muốn nói chuyện gì với tôi?” Liễu Nhật Hạ nói trước.
Tần Trạm không đáp lời, mà lật bàn tay một cái, lấy ra một miếng ngọc bội bị vỡ, đưa cho Liễu Nhật Hạ.
Vật này là tín vật mà Tổng Đức Ngọc đưa cho anh, cậu ấy từng nói Liễu Nhật Hạ nhìn thấy vật này sẽ tin tưởng anh.
"Đây là bảo vật mà Đức Ngọc yêu quý nhất.
Liễu Nhật Hạ cầm lấy miếng ngọc vỡ, bàn tay hơi run rẩy.
“Nhưng vẫn có khả năng là anh giết Tổng Đức Ngọc, sau đó mới tìm kiếm ký ức của cậu ấy.
Nhưng điều lại khiến Tần Trạm bất ngờ, Liễu Nhật Hạ căn chặt răng, vẫn giữ thái độ cảnh giác đối với Tân Tram.
Nhưng đây cũng là điều bình thường, dù sao ngày trước tính cách của Tổng Đức Ngọc quái gở, bạn bè không nhiều. Giờ lại qua mấy năm rồi, tự nhiên có người lạ đến xưng là bạn
bè.
“Nếu có thêm một vật nữa, anh
có lẽ sẽ tin thôi."
Tần Trạm lỗi một bức thư ra, đưa cho Liễu Nhật Hạ.
Liễu Nhật Hạ nhận ra nét chữ của Tổng Đức Ngọc, chỉ cần liếc qua một cái cũng biết bức thư này là do chính tay Tổng Đức Ngọc viết. "Trạng thái bây giờ của Tổng Đức Ngọc anh cũng biết rồi đấy, nếu như tôi tiêu hồn, cậu ấy chắc chắn không thể sống tiếp, cũng không thể nào có bức thư mà cậu ấy viết cho anh. Dù sao chuyện mà hai người từng làm, là bí mật mà người khác không thể biết được." Tần Trạm chậm rãi nói.
Liễu Nhật Hạ đọc bức thư, nước mắt chảy đầm đìa. Tần Trạm không biết trong thư Tổng Đức Ngọc đã viết những gì, nhưng không có chút nghi ngờ nào, bây giờ Liễu Nhật Hạ đã tin anh rồi.
Sau khi cẩn thận cất đi phong thư, Liễu Nhật Hạ mới nhìn Tần Trạm, đột nhiên từ từ quỳ xuống, hướng về phía Tân Trạm vải vài cái vang dội.
“Ân công, anh cứu Đức Ngọc, thi cũng là ân nhân của Liễu Nhật Hạ này." Liễu Nhật Hạ nói xong, mới từ từ đứng dậy, nói: "Anh nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì?"
"Tôi cũng giống như Tổng Đức Ngọc, muốn đi vào nhà lao của Vấn Tông.” Tần Trạm cũng không lòng vòng, nói trực tiếp vào vấn đề.
“Sao thế, khó lắm sao?" Tần Trạm thấy Tổng Đức Ngọc nhíu mày, nghi ngờ hỏi.
“Cũng không phải quá khó, nhưng mà sau khi chuyện của Tổng Đức Ngọc xảy ra, nhà lao phía sau núi đã tăng cao cảnh giác hơn rất nhiều rồi, tôi có thể dẫn anh vào trong, nhưng về phần trận pháp tôi không có cách nào giúp anh được.
"Chuyện này thì không cần anh phải bận tâm, tôi khắc có cách giải quyết. Còn về việc lúc nào đi, tôi sẽ thông báo cho anh sau.
Tần Trạm nói xong liền rời khỏi nơi này.
Trong mắt Liễu Nhật Hạ ánh lên
vẻ phức tạp, rất lâu sau đó mới rời khỏi nơi này.
Bóng hình của Tần Trạm lại xuất hiện ngay sau khi Liễu Nhật Hạ rời đi. Một luồng hơi thở của anh đã đi theo Liễu Nhật Hạ rời khỏi nơi này.
Tuy có Tổng Đức Ngọc bảo đảm có thể tin tưởng Liễu Nhật Hạ, nhưng Tần Trạm từ trước tới nay chưa từng đặt hết lòng tin lên một người mà bản thân hoàn toàn không quen biết.
Nếu như tay Liễu Nhật Hạ này là một tên vong ân bội nghĩa, Tần Trạm cũng không ngại trực tiếp giết chết, không giữ lại nhân chứng sống.
Liễu Nhật Hạ không hề hay biết Tần Trạm đang âm thầm quan sát bản thân trong bóng tối, anh ta về đến nhà, nấu một bát canh thuốc cho vợ mình. Trong nhà, người vợ cứ lúc lúc lại họ lên, Liễu Nhật Hạ nghe thấy âm thanh này, trái tim như bị một con dao cửa qua.
"Tên trưởng lão Triệu đáng chết, làm thương vợ mình, lại còn làm hại anh em mình.
Lửa giận lan ra trong lòng Liễu Nhật Hạ, suýt chút nữa không nhịn được mà bóp vỡ bình thuốc.
Tần Trạm đang ẩn thần bên cạnh, im lặng nhìn chăm chú.
Thuốc sắc xong, Liễu Nhật Hạ bưng vào trong nhà, bên trong là một người phụ nữ mặt mày hốc hác tiều tụy đang nằm ở đó. Tuy rằng không
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.