Chiến Thần Vương Gia Yêu Chiều Vương Phi
Chương 140
Hoàng Thiên Băng
02/11/2023
Bích Châu nhìn tiểu thư tỉnh lại trong lòng vui mừng, nhưng từ lúc tiểu thư
tỉnh dậy thì không khóc, không làm gì cả mà chỉ tựa đầu vào gối nhìn ra
ngoài cửa sổ làm cho Bích Châu đau lòng.
Nàng thà rằng tiểu thư khóc lên chứ không muốn tiểu thư như vậy.
May mà Tư Đồ tiểu thư đến kịp cứu tiểu thư nếu không nàng cũng không biết nên nói với lão gia như thế nào.
Tư Đồ Thiên Tuyết đi vào phòng nàng nhìn thân ảnh cô đơn yên tĩnh của Võ Thiến trong lòng tự trách.
" Thiến Thiến " Tư Đồ Thiên Tuyết đi đến bên cạnh giường giọng nói nhẹ nhàng kêu tên Võ Thiến.
" Thiên Tuyết, Thiên Tuyết " Võ Thiến ngẩn đầu nhìn Tư Đồ Thiên Tuyết nước mắt trong tự giác mà rơi.
Tư Đồ Thiên Tuyết ngồi xuống bên giường ôm lấy Võ Thiến vào lòng an ủi nàng " Thiến Thiến không sao, không sao nữa rồi " .
Võ Thiến khóc một lúc cảm thấy trong lòng khó chịu đỡ hơn nhiều, nhưng nàng lúc này mới cảm nhận được cả người không còn sức lực, mềm nhũn nhìn Tư Đồ Thiên Tuyết muốn hỏi nhưng lại không nói ra hơi.
" Không sao, đây chỉ là tác dụng phụ thôi ngươi ngủ một giấc ngày mai tỉnh lại là không sao rồi " Tư Đồ Thiên Tuyết làm sao không biết Võ Thiến là làm sao mà không nói được gì .
Mị dược này rất ít người giải được nó, nhưng giải được cũng có tác dụng phụ rất lớn trước đó sẽ làm cho người kiệt sức cả tháng trời thân thể suy yếu, nàng nghiên cứu cả nữa tháng trời mới làm tác dụng phụ giảm xuống thấp nhất là chỉ kiệt sức không nói được chuyện chỉ một đêm qua ngày mai là tốt rồi.
Tư Đồ Thiên Tuyết đỡ Võ Thiến nằm xuống đắp chăn lại cho nàng đợi nàng nhắm mắt ngủ rồi mới đi ra ngoài.
" Tiểu thư nhà ngươi ngủ rồi, không cần đi quấy rầy nàng " Tư Đồ Thiên Tuyết nhìn Bích Châu dặn dò rồi xoay người rời đi.
*
Tư Đồ Thiên Tuyết đến thư phòng.
Bởi vì Đông Nghi vừa mới nói cho nàng Minh tứ, Minh thất đã điều tra ra ai là người đứng sau đang chờ nàng ở thư phòng.
Tư Đồ Thiên Tuyết bước vào nàng đi đến ghế ngồi xuống dáng ngồi tùy ý nhìn hai người.
" Chủ tử " Minh tứ cùng Minh thất quỳ xuống hành lễ.
" Đứng lên đi " Tư Đồ Thiên Tuyết lên tiếng.
" Nói đi " .
" Là Lộ Nhan lên kế hoạch ở mời chủ tử cũng là nàng ý tứ, mới đầu Liễu Giai Nhàn không tính toán mời chủ tử không biết Lộ Nhan nói gì mà nàng đồng ý sau đó mới chủ tử" Minh tứ nói hết chuyện hắn biết quay sang nhìn Minh thất ý bảo hắn nói tiếp.
Minh thất tiếp theo lên tiếng " Sau khi chủ tử đưa Võ tiểu thư đi Liễu Giai Nhàn cùng Lộ Nhan cố ý dẫn các vị tiểu thư còn có vài vị công tử đi đến căn phòng đó nhưng không thấy được gì sau đó lấy cớ dẫn họ rời đi cho đến khi bữa tiệc kết thúc ".
" Các ngươi lui ra đi " Tư Đồ Thiên Tuyết cúi đầu nghịch cây sáo vừa được nàng lấy ra từ không gian.
Minh tứ, Minh thất không tiếng động rời đi.
Tư Đồ Thiên Tuyết lúc này mới ngẩn đầu lên nhìn về phía ngoài cửa sổ có một bóng người đang đứng bên ngoài không biết hắn đã đứng bao lâu rồi.
Mà lúc này Đông Phương Huyền Phong giống như cảm nhận được có người nhìn hắn, hắn xoay người nhìn lại bắt gặp được ánh mắt của Tư Đồ Thiên Tuyết nhìn hắn.
Hai người nhìn nhau đều không tự giác được bên môi nở nụ cười.
Tư Đồ Thiên Tuyết đứng lên đi ra bên ngoài .
Đợi cho nàng ra đến cửa nàng mới chú ý đến trên cánh tay của Đông Phương Huyền Phong có mộ cái áo khoác ngoài màu xanh.
Hắn đây là buổi tối sợ nàng lạnh cho nên mang đến cho nàng.
Tư Đồ Thiên Tuyết cảm thấy lúc này trong lòng dân lên một cổ ấm áp, nàng cứ như vậy đứng ở cửa ngìn hắn.
Đông Phương Huyền Phong thấy Tư Đồ Thiên Tuyết đứng ở đó nhìn hắn miệng lại nở một nụ cười.
Lúc này những cơn gió nhỏ thổi tới Đông Phương Huyền Phong liền nhanh chân bước đi tới trước mặt Tư Đồ Thiên Tuyết khoác áo ngoài lên trên người nàng.
" Đi thôi, Tuyết Nhi không có quên hôm nay Tuyết Nhi hẹn ta đi dạo phố đó chứ " Đông Phương Huyền Phong cột tốt áo khoác ngoài cho nàng xong lên tiếng.
Tư Đồ Thiên Tuyết nghe xong Đông Phương Huyền Phong nói mới nhớ ra nàng thật sự đã quên hôm nay nàng chính là ước hắn cùng nàng đi dạo phố.
Vì chuyện của Võ Thiến làm cho nàng quên đi " Phong, xin lỗi ta không cố ý quên đi " .
" Ta biết, bây giờ cũng không muộn " Đông Phương Huyền Phong ôn nhu xoa đầu tóc của nàng.
" Ân, chúng ta đi " Tư Đồ Thiên Tuyết cười lên nhìn thẳng Đông Phương Huyền Phong .
Hai người tay cầm tay đi ra ngoài dạo phố.
Những việc còn lại ngày mai nàng cho người đi làm sau, dù sao người muốn hãm hại nàng cũng không chạy được.
*
Lộ Nhan ngồi trong phòng tâm trạng buồn rầu kế hoạch của nàng hoàn mỹ như vậy sao Tư Đồ Thiên Tuyết lại không dính bẫy.
Nàng thật sự không biết sai ở chỗ nào?.
Hôm nay lúc nàng cùng Liễu Giai Nhàn dẫn các vị tiểu thư, công tử đi đến nhìn đến căn phòng trống không hơn nữa còn rất gọn gàng không giống có người đã tới.
Lúc đầu nàng tưởng Tư Đồ Thiên Tuyết ở căn phòng khác liền sai nha hoàn bên cạnh đi xem thử nhưng cũng không có. Sau đó nàng liền ra hiện cho Liễu Giai Nhàn dẫn mọi người rời đi.
Nàng thà rằng tiểu thư khóc lên chứ không muốn tiểu thư như vậy.
May mà Tư Đồ tiểu thư đến kịp cứu tiểu thư nếu không nàng cũng không biết nên nói với lão gia như thế nào.
Tư Đồ Thiên Tuyết đi vào phòng nàng nhìn thân ảnh cô đơn yên tĩnh của Võ Thiến trong lòng tự trách.
" Thiến Thiến " Tư Đồ Thiên Tuyết đi đến bên cạnh giường giọng nói nhẹ nhàng kêu tên Võ Thiến.
" Thiên Tuyết, Thiên Tuyết " Võ Thiến ngẩn đầu nhìn Tư Đồ Thiên Tuyết nước mắt trong tự giác mà rơi.
Tư Đồ Thiên Tuyết ngồi xuống bên giường ôm lấy Võ Thiến vào lòng an ủi nàng " Thiến Thiến không sao, không sao nữa rồi " .
Võ Thiến khóc một lúc cảm thấy trong lòng khó chịu đỡ hơn nhiều, nhưng nàng lúc này mới cảm nhận được cả người không còn sức lực, mềm nhũn nhìn Tư Đồ Thiên Tuyết muốn hỏi nhưng lại không nói ra hơi.
" Không sao, đây chỉ là tác dụng phụ thôi ngươi ngủ một giấc ngày mai tỉnh lại là không sao rồi " Tư Đồ Thiên Tuyết làm sao không biết Võ Thiến là làm sao mà không nói được gì .
Mị dược này rất ít người giải được nó, nhưng giải được cũng có tác dụng phụ rất lớn trước đó sẽ làm cho người kiệt sức cả tháng trời thân thể suy yếu, nàng nghiên cứu cả nữa tháng trời mới làm tác dụng phụ giảm xuống thấp nhất là chỉ kiệt sức không nói được chuyện chỉ một đêm qua ngày mai là tốt rồi.
Tư Đồ Thiên Tuyết đỡ Võ Thiến nằm xuống đắp chăn lại cho nàng đợi nàng nhắm mắt ngủ rồi mới đi ra ngoài.
" Tiểu thư nhà ngươi ngủ rồi, không cần đi quấy rầy nàng " Tư Đồ Thiên Tuyết nhìn Bích Châu dặn dò rồi xoay người rời đi.
*
Tư Đồ Thiên Tuyết đến thư phòng.
Bởi vì Đông Nghi vừa mới nói cho nàng Minh tứ, Minh thất đã điều tra ra ai là người đứng sau đang chờ nàng ở thư phòng.
Tư Đồ Thiên Tuyết bước vào nàng đi đến ghế ngồi xuống dáng ngồi tùy ý nhìn hai người.
" Chủ tử " Minh tứ cùng Minh thất quỳ xuống hành lễ.
" Đứng lên đi " Tư Đồ Thiên Tuyết lên tiếng.
" Nói đi " .
" Là Lộ Nhan lên kế hoạch ở mời chủ tử cũng là nàng ý tứ, mới đầu Liễu Giai Nhàn không tính toán mời chủ tử không biết Lộ Nhan nói gì mà nàng đồng ý sau đó mới chủ tử" Minh tứ nói hết chuyện hắn biết quay sang nhìn Minh thất ý bảo hắn nói tiếp.
Minh thất tiếp theo lên tiếng " Sau khi chủ tử đưa Võ tiểu thư đi Liễu Giai Nhàn cùng Lộ Nhan cố ý dẫn các vị tiểu thư còn có vài vị công tử đi đến căn phòng đó nhưng không thấy được gì sau đó lấy cớ dẫn họ rời đi cho đến khi bữa tiệc kết thúc ".
" Các ngươi lui ra đi " Tư Đồ Thiên Tuyết cúi đầu nghịch cây sáo vừa được nàng lấy ra từ không gian.
Minh tứ, Minh thất không tiếng động rời đi.
Tư Đồ Thiên Tuyết lúc này mới ngẩn đầu lên nhìn về phía ngoài cửa sổ có một bóng người đang đứng bên ngoài không biết hắn đã đứng bao lâu rồi.
Mà lúc này Đông Phương Huyền Phong giống như cảm nhận được có người nhìn hắn, hắn xoay người nhìn lại bắt gặp được ánh mắt của Tư Đồ Thiên Tuyết nhìn hắn.
Hai người nhìn nhau đều không tự giác được bên môi nở nụ cười.
Tư Đồ Thiên Tuyết đứng lên đi ra bên ngoài .
Đợi cho nàng ra đến cửa nàng mới chú ý đến trên cánh tay của Đông Phương Huyền Phong có mộ cái áo khoác ngoài màu xanh.
Hắn đây là buổi tối sợ nàng lạnh cho nên mang đến cho nàng.
Tư Đồ Thiên Tuyết cảm thấy lúc này trong lòng dân lên một cổ ấm áp, nàng cứ như vậy đứng ở cửa ngìn hắn.
Đông Phương Huyền Phong thấy Tư Đồ Thiên Tuyết đứng ở đó nhìn hắn miệng lại nở một nụ cười.
Lúc này những cơn gió nhỏ thổi tới Đông Phương Huyền Phong liền nhanh chân bước đi tới trước mặt Tư Đồ Thiên Tuyết khoác áo ngoài lên trên người nàng.
" Đi thôi, Tuyết Nhi không có quên hôm nay Tuyết Nhi hẹn ta đi dạo phố đó chứ " Đông Phương Huyền Phong cột tốt áo khoác ngoài cho nàng xong lên tiếng.
Tư Đồ Thiên Tuyết nghe xong Đông Phương Huyền Phong nói mới nhớ ra nàng thật sự đã quên hôm nay nàng chính là ước hắn cùng nàng đi dạo phố.
Vì chuyện của Võ Thiến làm cho nàng quên đi " Phong, xin lỗi ta không cố ý quên đi " .
" Ta biết, bây giờ cũng không muộn " Đông Phương Huyền Phong ôn nhu xoa đầu tóc của nàng.
" Ân, chúng ta đi " Tư Đồ Thiên Tuyết cười lên nhìn thẳng Đông Phương Huyền Phong .
Hai người tay cầm tay đi ra ngoài dạo phố.
Những việc còn lại ngày mai nàng cho người đi làm sau, dù sao người muốn hãm hại nàng cũng không chạy được.
*
Lộ Nhan ngồi trong phòng tâm trạng buồn rầu kế hoạch của nàng hoàn mỹ như vậy sao Tư Đồ Thiên Tuyết lại không dính bẫy.
Nàng thật sự không biết sai ở chỗ nào?.
Hôm nay lúc nàng cùng Liễu Giai Nhàn dẫn các vị tiểu thư, công tử đi đến nhìn đến căn phòng trống không hơn nữa còn rất gọn gàng không giống có người đã tới.
Lúc đầu nàng tưởng Tư Đồ Thiên Tuyết ở căn phòng khác liền sai nha hoàn bên cạnh đi xem thử nhưng cũng không có. Sau đó nàng liền ra hiện cho Liễu Giai Nhàn dẫn mọi người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.