Chiến Thần Vương Gia Yêu Chiều Vương Phi
Chương 143: Tỉnh lại
Hoàng Thiên Băng
30/11/2023
Ngự thư phòng Hoàng đế ngồi trên ghế phê duyệt tấu chương.
Hoàng đế bỏ xuống tấu chương trên tay ánh mắt nhìn thẳng về trước ‘’ Tại sao không có ai nói cho trẫm thổ phỉ trên núi có động tĩnh trở lại. Trẫm cần các ngươi làm gì? ".
Các đại thần hôm nay được Hoàng đế giữ lại kêu đi ngự thư phòng đều cùng lúc quỳ xuống " Xin bệ hạ bớt giận ".
Không biết là tấu chương của ai.
Bọn hắn cũng là mới biết mấy ngày nay mà thôi, chỉ biết thổ phỉ trên núi lại có động tĩnh xuống núi. Sau đó cho người đi điều tra cho nên không ai viết tấu chương dân lên cho Hoàng Đế.
" Bệ hạ Lý tướng quân cầu kiến " Đức công công mở miệng nói.
" Truyền hắn vào điện " Lý Nhân tiến đến cầu kiếu chắc chắn là có chuyện gấp cần thông báo.
Lý Nhân bước đi trước mặt Hoàng Đế hành lễ " Thần Lý Nhân tham kiến bệ hạ ".
" Ngươi có chuyện gì nói đi " Hoàng đế nói.
" Hôm nay một đội quân của thần đi tuần trên núi phát hiện có người chết, sau khi kiểm tra qua đó là xe ngựa Liễu phủ. Hôm nay chở Liễu phu nhân cùng Liễu tiểu thư đi chùa cầu phúc. Thần cũng đã cho người đi xung quanh điều tra biết được là bọn thổ phỉ trên núi đã bắt đi Liễu phu nhân cùng Liễu tiểu thư về trại " Lý Nhân thông báo.
Theo hắn biết lúc hắn vào cung thì Liễu hầu gia cũng đã biết được đã cho người đi lên núi xem tình hình cứu người.
" Truyền ý chỉ của trầm làm Hạ Đình dẫn theo hai ngàn ngự lâm quân đi lên núi cứu người, bắt đầu lĩnh thổ phỉ về đây. Ai phản kháng giết không tha. Nhưng không được làm người già, phụ nhân, trẻ nhỏ bị thương. " Hoàng đế nghe được trong lòng dân lên cơn thịnh nộ.
Đức công công nhanh chóng đi ra ngoài truyền chỉ.
Mà trong ngự thư phòng lúc này các đại thần đang quỳ trong lòng lo sợ bị Hoàng đế phạt.
" Lui ra ngoài hết cho trẫm " Hoàng đế nhìn đám đại thần quỳ trên đất.
*
Một hắc y nhân xuất hiện trong phòng hành lễ nhìn nữ tử đang nhắm mắt nằm trên ghế quý phi " Chủ tử Liễu phủ đã biết tin cũng đã cho người đi cứu người. Hơn nữa trong cung Hoàng Đế đã biết chuyện cũng đã cử cấm vệ quân đi ".
" Vậy sao…ngươi lui ra đi " Nữ tử mở mắt ra nhìn bầu trời lúc này đã không còn mưa nữa.
Dù Hoàng đế biết sớm hơn dự đoán của nàng cũng không sao? Dù sao thì mục đích của nàng cũng đã thực hiện được.
Không gã được cho thái tử chỉ là mới bắt đầu mà thôi nàng chỉ hy vọng Liễu Giai Nhàn còn sức để chịu đựng chuyện sau đó.
Người tiếp theo tất nhiên là Lộ Nhan.
*
Trên núi.
Sơn trại canh phòng lớn nhất một nam tử ngồi trên ghế trên người một bộ áo khoác lông hổ, trên khuôn mặt có một vết sẹo dài làm cho khuôn mặt càng trông dữ dằn, hung tợn hơn.
" Trại chủ lần này chúng ta bắt được hai người trong đó tiểu đệ thấy cô nương kia nhan sắc xinh đẹp rất xứng đôi với trại chủ ".
" Trại chủ Bất cừ nói rất đúng vị cô nương kia rất hợp là tam phu nhân ".
" Ân, bổn trại chủ cũng thấy như vậy " Nam tử vang lên.
" Kia không bằng ngay tối nay tổ chức lễ cưới để trại chủ rước mỹ nhân vào lòng " Một vị nam tử khác lên tiếng.
" Đúng đó ‘’.
" Tiểu nhân cũng tán thành ‘’.
" Vậy theo ý các ngươi đi làm đi " Nam tử trên mặt hiện lên sự háo sắc.
Mà lúc này một nam nhân trung niên lên tiếng " Trại chủ người…người có thể ban cho tiểu nhân vị phu nhân hay không " hắn không cầu được đến cô nương kia chí ít thì phụ nhân kia nhìn tuy nhiều tuổi hơn hắn nhưng những nét đẹp trên mặt vẫn có thể thấy được.
Cho nên có thể có được phụ nhân kia cũng tốt.
" Nếu ngươi thích vậy ban cho ngươi đó " trong số thuộc hạ hắn biết Ngỗ Sa là người ham mê sắc đẹp nhất, còn háo sắc hơn cả hắn.
Trong nhà Ngô Sa đã có bảy người thê tử mà mỗi người một vẻ. Từ lúc cha hắn còn giữa vị trí trại hủ này thì đã dung túng cho Ngô Sa đến đời hắn cũng vậy.
Chỉ vì trước khi mất cha hắn đã dặn dò hắn qua muốn thay đổi vị trí ai cũng được muốn giết ai cũng được trừ Ngô Sa này ra.
Cho nên từ lúc hắn lên làm trại chủ dù có thay đổi ai, vị trí nào chỉ riêng vị trí phó tam trại chủ là không đổi.
Lúc này trong một căn phòng khác hai người Liễu Giai Nhàn cùng Liễu phu nhân vẫn còn hôn mê chưa tỉnh lại.
Liễu Giai Nhàn cử động tay sờ sờ cổ, toàn thân không có chỗ nào không đau, từ từ mở mắt ra.
Nàng nhìn căn phòng xa lạ đây là đang ở đâu. Sau một hồi Liễu Giai Nhàn mới ý thức được trên đường đến chùa nàng cùng mẫu thân gặp đạo tặc sau đó thì nàng ngất đi không còn nhớ nữa.
Phải rồi mẫu thân đâu Liễu Giai Nhàn nhìn xung quanh nhìn đến Liễu phu nhân đang nằm trên giường cách nàng không xa.
Nàng cố gắng đứng dậy đi về phía mẫu thân.
" Nương, nương người tỉnh dậy đi " Liễu Giai Nhàn đưa tay lay người Liễu phu nhân.
Liễu phu nhân cũng từ từ tỉnh lại, bà nhìn đến nữ nhi ngồi bên cạnh vẻ mặt lo lắng.
Hoàng đế bỏ xuống tấu chương trên tay ánh mắt nhìn thẳng về trước ‘’ Tại sao không có ai nói cho trẫm thổ phỉ trên núi có động tĩnh trở lại. Trẫm cần các ngươi làm gì? ".
Các đại thần hôm nay được Hoàng đế giữ lại kêu đi ngự thư phòng đều cùng lúc quỳ xuống " Xin bệ hạ bớt giận ".
Không biết là tấu chương của ai.
Bọn hắn cũng là mới biết mấy ngày nay mà thôi, chỉ biết thổ phỉ trên núi lại có động tĩnh xuống núi. Sau đó cho người đi điều tra cho nên không ai viết tấu chương dân lên cho Hoàng Đế.
" Bệ hạ Lý tướng quân cầu kiến " Đức công công mở miệng nói.
" Truyền hắn vào điện " Lý Nhân tiến đến cầu kiếu chắc chắn là có chuyện gấp cần thông báo.
Lý Nhân bước đi trước mặt Hoàng Đế hành lễ " Thần Lý Nhân tham kiến bệ hạ ".
" Ngươi có chuyện gì nói đi " Hoàng đế nói.
" Hôm nay một đội quân của thần đi tuần trên núi phát hiện có người chết, sau khi kiểm tra qua đó là xe ngựa Liễu phủ. Hôm nay chở Liễu phu nhân cùng Liễu tiểu thư đi chùa cầu phúc. Thần cũng đã cho người đi xung quanh điều tra biết được là bọn thổ phỉ trên núi đã bắt đi Liễu phu nhân cùng Liễu tiểu thư về trại " Lý Nhân thông báo.
Theo hắn biết lúc hắn vào cung thì Liễu hầu gia cũng đã biết được đã cho người đi lên núi xem tình hình cứu người.
" Truyền ý chỉ của trầm làm Hạ Đình dẫn theo hai ngàn ngự lâm quân đi lên núi cứu người, bắt đầu lĩnh thổ phỉ về đây. Ai phản kháng giết không tha. Nhưng không được làm người già, phụ nhân, trẻ nhỏ bị thương. " Hoàng đế nghe được trong lòng dân lên cơn thịnh nộ.
Đức công công nhanh chóng đi ra ngoài truyền chỉ.
Mà trong ngự thư phòng lúc này các đại thần đang quỳ trong lòng lo sợ bị Hoàng đế phạt.
" Lui ra ngoài hết cho trẫm " Hoàng đế nhìn đám đại thần quỳ trên đất.
*
Một hắc y nhân xuất hiện trong phòng hành lễ nhìn nữ tử đang nhắm mắt nằm trên ghế quý phi " Chủ tử Liễu phủ đã biết tin cũng đã cho người đi cứu người. Hơn nữa trong cung Hoàng Đế đã biết chuyện cũng đã cử cấm vệ quân đi ".
" Vậy sao…ngươi lui ra đi " Nữ tử mở mắt ra nhìn bầu trời lúc này đã không còn mưa nữa.
Dù Hoàng đế biết sớm hơn dự đoán của nàng cũng không sao? Dù sao thì mục đích của nàng cũng đã thực hiện được.
Không gã được cho thái tử chỉ là mới bắt đầu mà thôi nàng chỉ hy vọng Liễu Giai Nhàn còn sức để chịu đựng chuyện sau đó.
Người tiếp theo tất nhiên là Lộ Nhan.
*
Trên núi.
Sơn trại canh phòng lớn nhất một nam tử ngồi trên ghế trên người một bộ áo khoác lông hổ, trên khuôn mặt có một vết sẹo dài làm cho khuôn mặt càng trông dữ dằn, hung tợn hơn.
" Trại chủ lần này chúng ta bắt được hai người trong đó tiểu đệ thấy cô nương kia nhan sắc xinh đẹp rất xứng đôi với trại chủ ".
" Trại chủ Bất cừ nói rất đúng vị cô nương kia rất hợp là tam phu nhân ".
" Ân, bổn trại chủ cũng thấy như vậy " Nam tử vang lên.
" Kia không bằng ngay tối nay tổ chức lễ cưới để trại chủ rước mỹ nhân vào lòng " Một vị nam tử khác lên tiếng.
" Đúng đó ‘’.
" Tiểu nhân cũng tán thành ‘’.
" Vậy theo ý các ngươi đi làm đi " Nam tử trên mặt hiện lên sự háo sắc.
Mà lúc này một nam nhân trung niên lên tiếng " Trại chủ người…người có thể ban cho tiểu nhân vị phu nhân hay không " hắn không cầu được đến cô nương kia chí ít thì phụ nhân kia nhìn tuy nhiều tuổi hơn hắn nhưng những nét đẹp trên mặt vẫn có thể thấy được.
Cho nên có thể có được phụ nhân kia cũng tốt.
" Nếu ngươi thích vậy ban cho ngươi đó " trong số thuộc hạ hắn biết Ngỗ Sa là người ham mê sắc đẹp nhất, còn háo sắc hơn cả hắn.
Trong nhà Ngô Sa đã có bảy người thê tử mà mỗi người một vẻ. Từ lúc cha hắn còn giữa vị trí trại hủ này thì đã dung túng cho Ngô Sa đến đời hắn cũng vậy.
Chỉ vì trước khi mất cha hắn đã dặn dò hắn qua muốn thay đổi vị trí ai cũng được muốn giết ai cũng được trừ Ngô Sa này ra.
Cho nên từ lúc hắn lên làm trại chủ dù có thay đổi ai, vị trí nào chỉ riêng vị trí phó tam trại chủ là không đổi.
Lúc này trong một căn phòng khác hai người Liễu Giai Nhàn cùng Liễu phu nhân vẫn còn hôn mê chưa tỉnh lại.
Liễu Giai Nhàn cử động tay sờ sờ cổ, toàn thân không có chỗ nào không đau, từ từ mở mắt ra.
Nàng nhìn căn phòng xa lạ đây là đang ở đâu. Sau một hồi Liễu Giai Nhàn mới ý thức được trên đường đến chùa nàng cùng mẫu thân gặp đạo tặc sau đó thì nàng ngất đi không còn nhớ nữa.
Phải rồi mẫu thân đâu Liễu Giai Nhàn nhìn xung quanh nhìn đến Liễu phu nhân đang nằm trên giường cách nàng không xa.
Nàng cố gắng đứng dậy đi về phía mẫu thân.
" Nương, nương người tỉnh dậy đi " Liễu Giai Nhàn đưa tay lay người Liễu phu nhân.
Liễu phu nhân cũng từ từ tỉnh lại, bà nhìn đến nữ nhi ngồi bên cạnh vẻ mặt lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.