Chương 559: Cuộc Điện Thoại Của Cao Mẫn Ngọc
Y Y
07/05/2021
Ba người họ đều bị sốc trước lời của Thạch Chí Bạch.
“Đúng vậy”
Thạch Chí Bạch thở dài: “Ông ta rất mạnh, nếu như không đủ mạnh sẽ không thu phục được nhiều cao thủ như vậy, càng sẽ không có tham vọng thống nhất thiên hạ”
Giang Cung Tuấn biết Cửu Ngân
- Lão Tổ của nhà họ Cửu cũng đã 160 tuổi.
Ở thời đại này, cho dù người bình thường, nếu biết chú ý giữ gìn sức khỏe, không mắc bệnh thì sống lâu trăm tuổi cũng là chuyện bình thường.
Mà bọn họ còn là một võ sĩ, anh không cảm thấy ngạc nhiên khi thấy họ sống hơn trăm tuổi, thậm chí hai trăm tuổi.
Nếu lúc đó Mộ Dung Xung thật sự trốn thoát, năm nay hắn mới 140 tuổi, khả năng còn sống là cực kỳ cao.
Một trăm năm trước đã đạt đến cảnh giới thứ bảy? Mới bốn mươi tuổi đã đạt đến cảnh giới thứ bảy? Đây nhất định là thiên tài võ học, giờ đã qua trăm năm, nhất định đã tiến vào cảnh giới thứ tám rồi.
HừI Nghĩ đến đây, anh không khỏi hít một hơi.
Giang Vô Song hỏi: “Anh còn biết chuyện gì khác về ông Cao không?”
Thạch Chí Bạch khẽ lắc đầu, nói: từ trước đến nay đều rất thần bí, người nhà họ Thạch cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết thứ ông tu luyện là Hàn Băng chân khí, nhưng trong quá trình tu luyện xảy ra chút vấn đề, khiến cơ thể rét cóng.”
Giang Cung Tuấn hỏi: “Ông ta sống ở đâu?”
Thạch Chí Bạch lắc đầu.
Anh ta không biết chuyện này.
Nhà họ Thạch không màng thế sự, càng không bao giờ đi điều tra.
“Cảm ơn anh rất nhiều: Giang Cung Tuấn biết nếu hỏi tiếp cũng sẽ không thu thập được thêm thông tin gì, thế nên anh đứng dậy, nhìn Đường Sở Vi và Giang Vô Song rồi nói: “Chúng ta đi thôi”
Cả hai người đồng loạt đứng lên.
Bọn họ rời khỏi nhà họ Thạch.
Sau khi ra ngoài, bọn họ bước lên xe.
Giang Cung Tuấn vừa lái xe vừa hỏi: “Mộ Dung Xuân thực sự mạnh như vậy sao?”
Giang Vô Song lắc đầu đáp: “Chuyện đó thì em không rõ, nhà họ Giang có rất ít ghi chép về trận chiến Cổ Môn, gần như là không có gì cả.
Ông nội cũng không kể chuyện này cho em, thậm chí đến chính ông nội cũng không biết”
“Haiz!”
Giang Cung Tuấn lại thở dài.
Nếu Mộ Dung Xuân là kẻ thù cuối cùng của anh, thì kẻ thù này thực sự khó triêu diệt rồi.
Giang Vô Song nói: "Bây giờ nó đã được đã chứng minh được chuyện này là do ông Cao
- tức Cao Nghị làm bại lộ, vậy thì chắc cũng sắp biết được phán đoán lúc trước là đúng hay sai rồi.
Bây giờ chỉ cần tìm được ông Cao là có thể khẳng định được có phải Giang Thời nói với ông ta hay không”
Lúc này ngay cả Đường Sở Vi cũng có chút nghỉ ngờ người đứng sau chính là Giang Thời.
Bởi vì suy đoán của Giang Vô Song đã được chứng thực là rất chính xác.
Nếu như tìm được Cao Nghị, thì có thể hoàn toàn chứng minh điều đó.
Giang Vô Song nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi: “Nếu thật sự là Giang Thời, anh sẽ làm thế nào?”
“Két, két...
Giang Cung Tuấn phanh gấp.
- ---------------------------
“Đúng vậy”
Thạch Chí Bạch thở dài: “Ông ta rất mạnh, nếu như không đủ mạnh sẽ không thu phục được nhiều cao thủ như vậy, càng sẽ không có tham vọng thống nhất thiên hạ”
Giang Cung Tuấn biết Cửu Ngân
- Lão Tổ của nhà họ Cửu cũng đã 160 tuổi.
Ở thời đại này, cho dù người bình thường, nếu biết chú ý giữ gìn sức khỏe, không mắc bệnh thì sống lâu trăm tuổi cũng là chuyện bình thường.
Mà bọn họ còn là một võ sĩ, anh không cảm thấy ngạc nhiên khi thấy họ sống hơn trăm tuổi, thậm chí hai trăm tuổi.
Nếu lúc đó Mộ Dung Xung thật sự trốn thoát, năm nay hắn mới 140 tuổi, khả năng còn sống là cực kỳ cao.
Một trăm năm trước đã đạt đến cảnh giới thứ bảy? Mới bốn mươi tuổi đã đạt đến cảnh giới thứ bảy? Đây nhất định là thiên tài võ học, giờ đã qua trăm năm, nhất định đã tiến vào cảnh giới thứ tám rồi.
HừI Nghĩ đến đây, anh không khỏi hít một hơi.
Giang Vô Song hỏi: “Anh còn biết chuyện gì khác về ông Cao không?”
Thạch Chí Bạch khẽ lắc đầu, nói: từ trước đến nay đều rất thần bí, người nhà họ Thạch cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết thứ ông tu luyện là Hàn Băng chân khí, nhưng trong quá trình tu luyện xảy ra chút vấn đề, khiến cơ thể rét cóng.”
Giang Cung Tuấn hỏi: “Ông ta sống ở đâu?”
Thạch Chí Bạch lắc đầu.
Anh ta không biết chuyện này.
Nhà họ Thạch không màng thế sự, càng không bao giờ đi điều tra.
“Cảm ơn anh rất nhiều: Giang Cung Tuấn biết nếu hỏi tiếp cũng sẽ không thu thập được thêm thông tin gì, thế nên anh đứng dậy, nhìn Đường Sở Vi và Giang Vô Song rồi nói: “Chúng ta đi thôi”
Cả hai người đồng loạt đứng lên.
Bọn họ rời khỏi nhà họ Thạch.
Sau khi ra ngoài, bọn họ bước lên xe.
Giang Cung Tuấn vừa lái xe vừa hỏi: “Mộ Dung Xuân thực sự mạnh như vậy sao?”
Giang Vô Song lắc đầu đáp: “Chuyện đó thì em không rõ, nhà họ Giang có rất ít ghi chép về trận chiến Cổ Môn, gần như là không có gì cả.
Ông nội cũng không kể chuyện này cho em, thậm chí đến chính ông nội cũng không biết”
“Haiz!”
Giang Cung Tuấn lại thở dài.
Nếu Mộ Dung Xuân là kẻ thù cuối cùng của anh, thì kẻ thù này thực sự khó triêu diệt rồi.
Giang Vô Song nói: "Bây giờ nó đã được đã chứng minh được chuyện này là do ông Cao
- tức Cao Nghị làm bại lộ, vậy thì chắc cũng sắp biết được phán đoán lúc trước là đúng hay sai rồi.
Bây giờ chỉ cần tìm được ông Cao là có thể khẳng định được có phải Giang Thời nói với ông ta hay không”
Lúc này ngay cả Đường Sở Vi cũng có chút nghỉ ngờ người đứng sau chính là Giang Thời.
Bởi vì suy đoán của Giang Vô Song đã được chứng thực là rất chính xác.
Nếu như tìm được Cao Nghị, thì có thể hoàn toàn chứng minh điều đó.
Giang Vô Song nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi: “Nếu thật sự là Giang Thời, anh sẽ làm thế nào?”
“Két, két...
Giang Cung Tuấn phanh gấp.
- ---------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.