Chương 1122: Gia nhập vào Thần Viện
Y Y
19/06/2021
Năng lực của những đệ tử tham gia cuộc kiểm tra đánh giá này quá yếu, cho dù Giang Cung Tuấn đang dẫn theo Du Huyền thì anh vẫn thành công được lựa chọn trở thành đệ tử của Thần Viện.
Tiếp đó, anh đến khu vực nghỉ ngơi để nghỉ ngơi.
Sau khi Du Huyền trở thành đệ tử của Thần Viện, cô ấy rất phấn khích, cứ vây quanh Giang Cung Tuấn và không ngừng nói những lời cảm ơn.
Đối với chuyện này, Giang Cung Tuấn chỉ mỉm cười.
Sau đó, cuộc chiến lại được tiếp tục.
Cuộc chiến được liên tục diễn ra trong đấu trường, mọi người không ngừng lọt vào danh sách và trở thành đệ tử của Thần Viện.
Sau khi trải qua nhiều cuộc chém giết lẫn nhau thì có một nghìn đệ tử đã được lựa chọn.
“Mọi người, chúc mừng mọi người đã trở thành đệ tử của Thần Viện”
Giọng của trưởng lão Tiêu Minh Hoàng vang lên.
“Tiếp theo sẽ có một trận chiến đấu khác. Trận chiến đấu này sẽ trực tiếp quyết định ra mười người đứng đầu và các vị trí đứng đầu này cũng có rất nhiều lợi ích. Mười người đứng đầu có thể trở thành đệ tử của các trưởng lão và người đứng thứ nhất sẽ trở thành đệ tử của viện trưởng”
“Ngoài điều đó ra thì mười đệ tử đứng đầu cũng có thể có được tư cách tiến vào Tàng Kinh Các của Thần Viện để lựa chọn thần thông”
“Tuy nhiên, mười người đứng đầu so tài không phải ở trong Sơn Nguyệt Đồ mà là ở trong Thần Viện. Các đệ tử đang ở trong Sơn Nguyệt Đồ hãy đợi mấy ngày, tôi sẽ lập tức chạy về Thần Viện và mời ngài viện trưởng tự mình lập ra quy tắc so tài của mười người đứng đầu”
Sau khi nghe những lời nói của Tiêu Minh Hoàng, Giang Cung Tuấn mới biết được rằng trận chiến đấu tiếp theo sẽ tiến hành ở Thần Viện.
Thần Viện ư?
Rốt cuộc thì đây là loại học viện như thế nào nhỉ?
Giang Cung Tuấn cũng rất mong chờ.
Mong chờ học viện đẳng cấp đứng đầu vùng đất Tam Thiên Phong Ấn này.
Ngay sau đó, Tiêu Minh Hoàng rời khỏi Sơn Nguyệt Đồ. Khi đi, ông ấy còn mang theo Sơn Nguyệt Đồ và đến Thần Viện trước.
Tốc độ đi đường của ông ấy rất nhanh và chỉ trong hai ngày, ông ta đã lập tức trở về Thần Viện.
Và các đệ tử ở trong Sơn Nguyệt Đồ cũng đều rời đi cái núi này.
Giang Cung Tuấn và những người khác xuất hiện ở bên ngoài một ngọn núi.
Ở phía trước là những dãy núi trập trùng và nối liền nhau. Trong núi có nhiều ngọn núi có đỉnh cao vút lên tận mây trời, khi nhìn tiếp thì thấy có sương trắng bao phủ, lúc ẩn lúc hiện giống như chốn thần tiên ở nơi trần gian vậy.
“Anh Giang, đây chính là Thiên Sơn, là nơi ở của Thần Viện”
Nhìn thấy dãy núi ở phía trước, Du Huyền hưng phấn đến mức khuôn mặt của cô ấy đỏ bừng lên: “Trụ sở của Thần Viện nằm ở tại trên đỉnh của núi Thiên Sơn và Thiên Sơn chính là trung tâm của Giới Sơ Khai. Nơi này là nơi tập trung linh khí và linh khí của Thần Viện là thánh địa tu luyện trong lòng của vô số người tu luyện và vô số người của thế giới bên ngoài”
Du Huyền giới thiệu một chút về Thần Viện.
“Ở phía trước chính là núi Thiên Sơn rồi.”
Giọng nói của Tiêu Minh Hoàng vang lên.
Sau đó, dưới sự hướng dẫn của Tiểu Minh Hoàng, một nghìn đệ tử mới gia nhập Thần Viện đã tiến vào dãy núi Thiên Sơn và leo lên khu vực trung tâm nhất của dãy núi Thiên Sơn. Ngọn núi này có độ cao mấy chục nghìn mét.
Có rất nhiều tòa nhà trên đỉnh núi.
Chẳng mấy chốc, bọn học đã đến được đỉnh núi.
Ở ngay phía trước đỉnh núi là một đại điện nguy nga và tráng lệ. Lúc này, trong đại điện có rất nhiều người đang tập trung với nhau và bọn họ đều là những nhân vật quan trọng của Thần Viện.
Một nghìn đệ tử xuất hiện ở trong đại điện.
Ở trước đại điện, có một người đàn ông trung niên.
Ông ta mặc một chiếc áo choàng màu trắng, dáng vẻ lịch lãm và có phong thái của một người vô cùng xuất sắc.
Khí tức trên người ông ta rất mạnh mẽ làm cho một nghìn đệ tử mới gia nhập Thần Viện ngay cả thở mạnh thôi mà cũng không dám.
Tiêu Minh Hoàng đối mặt với người đàn ông trung niên mặc áo choàng màu trắng trên đại điện, bàn tay ôm nắm đấm và nói: “Viện trưởng, thật may mắn là tôi đã hoàn thành được nhiệm vụ.
Lần này tôi sẽ đến thành Hoàng Thám để thu nhận đệ tử và sau khi trải qua rất nhiều vòng tuyển chọn thì cuối cùng tôi đã chọn ra được một nghìn đệ tử xuất sắc nhất”
“Xuất sắc nhất ư?”.
Vị viện trưởng mặc áo choàng màu trắng còn chưa lên tiếng thì đã có một giọng nói lộ ra vẻ nghi ngờ vang lên trên đại điện: “Trưởng lão Tiêu à, tôi nghe nói những người này là đồ thừa từ cuộc tuyển chọn của Minh Lam Tông. Minh Lam Tông đã lựa chọn tất cả những thiên tài thật sự rồi. Tôi còn nghe nói rằng lần này, Minh Lam Tông vậy mà đã chọn ra được một bậc đại thần thông”
Người vừa mới lên tiếng nói chuyện cũng là một trưởng lão.
Ông ta tên là Vạn Thanh Tuyệt và luôn luôn có mâu thuẫn với Tiêu Minh Hoàng.
Khuôn mặt của Tiêu Minh Hoàng lộ ra vẻ bất đắc dĩ, sau đó ông ấy nói rằng: “Chuyện này cũng không có cách nào khác. Tôi không ngờ rằng lần này Minh Lam Tông lại có hành động nhanh như vậy. Bọn họ vậy mà đã tuyển chọn đệ tử trước Thần Viện của chúng ta rồi”
Vạn Thanh Tuyệt đứng dậy và nhìn một nghìn người trong đại diện, vẻ mặt của ông ta không hài lòng và nói: “Ông hãy nhìn xem những người mà ông đã chọn là cái thứ gì đi”.
Vạn Thanh Tuyệt nhìn giống như khoảng năm mươi tuổi, trên người mặc áo choàng màu vàng, ông ta nhìn lướt qua một nghìn người và bằng cách sử dụng thần thức của mình, ông ta biết rõ ràng tu vi của một nghìn người này.
Ông ta đặc biệt chú ý đến việc Du Huyền.
“Đây là cái thứ gì vậy? Ngay cả những người vẫn còn ở Thần Thông cảnh mà ông cũng lựa chọn vào ư? Trưởng lão Tiêu, ông làm việc kiểu gì thế này? Có phải ông đã gian lận vì lợi ích cá nhân trong lần tuyển chọn này không?”
Nghe vậy, Du Huyền cúi đầu và không dám nói câu nào.
Tiêu Minh Hoàng đang định giải thích.
“Được rồi”
Đúng lúc này, người đàn ông mặc quần áo màu trắng đứng đầu ở trên đại điện lên tiếng.
Ông ta là viện trưởng.
Và cũng là một trong những người mạnh nhất ở trong giới Sơ Khai.
Vị viện trưởng lên tiếng nói: “Chuyện này cũng không thể trách trưởng lão Tiêu được”
Viện trưởng không trách mắng khiến Tiêu Minh Hoàng thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Minh Hoàng nói rằng: “Viện trưởng, dựa vào thông lệ trước đây, sau khi đệ tử được tuyển chọn và đưa đến Thần Viện thì sẽ tổ chức một cuộc thi đấu võ và quyết định chọn ra mười người đứng đầu. Mười người đứng đầu này có thể được trở thành đệ tử của các trưởng lão và viện trưởng cũng sẽ tự mình thu nhận một đệ tử cuối cùng. Hơn nữa, cuộc thi đấu tiếp theo xin được mời viện trưởng làm người chủ trì. ”.
Vị viện trưởng còn chưa lên tiếng mà Vạn Thanh Tuyệt đã lập tức nói: “Tôi cảm thấy chuyện này là không cần thiết. Vì những người này đều là những người còn sót lại từ việc tuyển chọn của Minh Lam Tông cho nên dù có giỏi đến đầu thì cũng không thể sánh bằng với đệ tử của Minh Lam Tông được. Tôi nghĩ cứ để cho bọn họ làm đệ tử chuyên phụ trách việc vặt trước và quét sân khoảng mười năm rồi nói tiếp”
“Chuyện này.”
Biểu cảm của Tiêu Minh Hoàng trông rất khó chịu.
Vị viện trưởng cũng thật sự là không có tâm trạng đi tổ chức cuộc thi đấu gì đó.
Bởi vì, lần này các đệ tử thật sự không tốt.
Ông ta hơi có ý định từ bỏ và nói: “Không cần tổ thức thi đấu gì đâu. Trưởng lão Tiêu, ông tự mình thu xếp cho những đệ tử này đi.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Tiêu Minh Hoàng cũng không dám nói gì nữa.
Ông ta dẫn theo một nghìn đệ tử và rời đi.
Sau khi rời khỏi đại điện, ông ấy nhìn một nghìn người mà chính mình đã lựa chọn, sau đó khuôn mặt của ông ấy lộ ra vẻ áy náy và nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, tôi sẽ thu xếp chỗ ở tạm thời cho các người trước, sau đó sẽ có đệ tử đến thông báo cho các người về những việc cần làm mỗi ngày”
“Vâng”
Trưởng lão đã ra quyết định như vậy rồi nên ai cũng không dám nói lời nào.
Sau đó Tiêu Minh Hoàng dẫn những người này rời khỏ noi cao nhất của Thần Viện và đi đến một ngọn núi khác. Những đệ tử sống trên ngọn núi này đều là những đệ tử bình thường và năng lực cũng không quá mạnh.
Nhưng Thần Viện Không hổ danh là một học viện siêu cấp.
Ngay cả những đệ tử bình thường cũng được phân chia vào một sàn độc lập.
Vì không có thi đáu nên Giang Cung Tuấn rất vui vẻ và rãnh rỗi.
Dù sao thì mục đích của anh cũng chỉ là tìm một nơi để tu luyện mà thôi. Đối với anh, vì đã có một cường giả chỉ dạy là Tố Quỳnh ở phía sau rồi nên anh cũng không cần làm đệ tử của ai nữa.
Trong sân độc lập.
Giang Cung Tuấn đang ngồi ở trong sân.
Cửa sân được mở ra, Du Huyền mặc quần áo màu trắng, dáng vẻ xinh đẹp, thân hình phát triển rất tốt mà đi tới, cô ấy cười nói: “Anh Giang?
“Ừ.”
Giang Cung Tuấn gật đầu thể hiện bản thân đáp lại lời của Du Huyền.
“Anh Giang a, lần này tôi thật sự cảm ơn anh. Nhờ có anh mà tôi mới có thể trở thành đệ tử của Thần Viện. Sau khi trở thành đệ tử của Thần Viện, tôi có thể để cho gia tộc của mình được nở mày nở mặt và như vậy thì gia tộc tôi ở thành Luân Hoàng cũng sẽ không còn sợ gia tộc họ Chu nữa rồi.
Giang Cung Tuấn thản nhiên cười một tiếng và nói: “Tôi đưa cô vào Thần Viện nhưng sau đó thì cô phải đụa vào chính mình. Cô phải cố gắng nỗ lực tu luyện để nâng caod được tu vi càng sớm càng tốt”
“Vâng, tôi biết rồi”
Du Huyền gật cái đầu nhỏ của mình.
Tiếp đó, anh đến khu vực nghỉ ngơi để nghỉ ngơi.
Sau khi Du Huyền trở thành đệ tử của Thần Viện, cô ấy rất phấn khích, cứ vây quanh Giang Cung Tuấn và không ngừng nói những lời cảm ơn.
Đối với chuyện này, Giang Cung Tuấn chỉ mỉm cười.
Sau đó, cuộc chiến lại được tiếp tục.
Cuộc chiến được liên tục diễn ra trong đấu trường, mọi người không ngừng lọt vào danh sách và trở thành đệ tử của Thần Viện.
Sau khi trải qua nhiều cuộc chém giết lẫn nhau thì có một nghìn đệ tử đã được lựa chọn.
“Mọi người, chúc mừng mọi người đã trở thành đệ tử của Thần Viện”
Giọng của trưởng lão Tiêu Minh Hoàng vang lên.
“Tiếp theo sẽ có một trận chiến đấu khác. Trận chiến đấu này sẽ trực tiếp quyết định ra mười người đứng đầu và các vị trí đứng đầu này cũng có rất nhiều lợi ích. Mười người đứng đầu có thể trở thành đệ tử của các trưởng lão và người đứng thứ nhất sẽ trở thành đệ tử của viện trưởng”
“Ngoài điều đó ra thì mười đệ tử đứng đầu cũng có thể có được tư cách tiến vào Tàng Kinh Các của Thần Viện để lựa chọn thần thông”
“Tuy nhiên, mười người đứng đầu so tài không phải ở trong Sơn Nguyệt Đồ mà là ở trong Thần Viện. Các đệ tử đang ở trong Sơn Nguyệt Đồ hãy đợi mấy ngày, tôi sẽ lập tức chạy về Thần Viện và mời ngài viện trưởng tự mình lập ra quy tắc so tài của mười người đứng đầu”
Sau khi nghe những lời nói của Tiêu Minh Hoàng, Giang Cung Tuấn mới biết được rằng trận chiến đấu tiếp theo sẽ tiến hành ở Thần Viện.
Thần Viện ư?
Rốt cuộc thì đây là loại học viện như thế nào nhỉ?
Giang Cung Tuấn cũng rất mong chờ.
Mong chờ học viện đẳng cấp đứng đầu vùng đất Tam Thiên Phong Ấn này.
Ngay sau đó, Tiêu Minh Hoàng rời khỏi Sơn Nguyệt Đồ. Khi đi, ông ấy còn mang theo Sơn Nguyệt Đồ và đến Thần Viện trước.
Tốc độ đi đường của ông ấy rất nhanh và chỉ trong hai ngày, ông ta đã lập tức trở về Thần Viện.
Và các đệ tử ở trong Sơn Nguyệt Đồ cũng đều rời đi cái núi này.
Giang Cung Tuấn và những người khác xuất hiện ở bên ngoài một ngọn núi.
Ở phía trước là những dãy núi trập trùng và nối liền nhau. Trong núi có nhiều ngọn núi có đỉnh cao vút lên tận mây trời, khi nhìn tiếp thì thấy có sương trắng bao phủ, lúc ẩn lúc hiện giống như chốn thần tiên ở nơi trần gian vậy.
“Anh Giang, đây chính là Thiên Sơn, là nơi ở của Thần Viện”
Nhìn thấy dãy núi ở phía trước, Du Huyền hưng phấn đến mức khuôn mặt của cô ấy đỏ bừng lên: “Trụ sở của Thần Viện nằm ở tại trên đỉnh của núi Thiên Sơn và Thiên Sơn chính là trung tâm của Giới Sơ Khai. Nơi này là nơi tập trung linh khí và linh khí của Thần Viện là thánh địa tu luyện trong lòng của vô số người tu luyện và vô số người của thế giới bên ngoài”
Du Huyền giới thiệu một chút về Thần Viện.
“Ở phía trước chính là núi Thiên Sơn rồi.”
Giọng nói của Tiêu Minh Hoàng vang lên.
Sau đó, dưới sự hướng dẫn của Tiểu Minh Hoàng, một nghìn đệ tử mới gia nhập Thần Viện đã tiến vào dãy núi Thiên Sơn và leo lên khu vực trung tâm nhất của dãy núi Thiên Sơn. Ngọn núi này có độ cao mấy chục nghìn mét.
Có rất nhiều tòa nhà trên đỉnh núi.
Chẳng mấy chốc, bọn học đã đến được đỉnh núi.
Ở ngay phía trước đỉnh núi là một đại điện nguy nga và tráng lệ. Lúc này, trong đại điện có rất nhiều người đang tập trung với nhau và bọn họ đều là những nhân vật quan trọng của Thần Viện.
Một nghìn đệ tử xuất hiện ở trong đại điện.
Ở trước đại điện, có một người đàn ông trung niên.
Ông ta mặc một chiếc áo choàng màu trắng, dáng vẻ lịch lãm và có phong thái của một người vô cùng xuất sắc.
Khí tức trên người ông ta rất mạnh mẽ làm cho một nghìn đệ tử mới gia nhập Thần Viện ngay cả thở mạnh thôi mà cũng không dám.
Tiêu Minh Hoàng đối mặt với người đàn ông trung niên mặc áo choàng màu trắng trên đại điện, bàn tay ôm nắm đấm và nói: “Viện trưởng, thật may mắn là tôi đã hoàn thành được nhiệm vụ.
Lần này tôi sẽ đến thành Hoàng Thám để thu nhận đệ tử và sau khi trải qua rất nhiều vòng tuyển chọn thì cuối cùng tôi đã chọn ra được một nghìn đệ tử xuất sắc nhất”
“Xuất sắc nhất ư?”.
Vị viện trưởng mặc áo choàng màu trắng còn chưa lên tiếng thì đã có một giọng nói lộ ra vẻ nghi ngờ vang lên trên đại điện: “Trưởng lão Tiêu à, tôi nghe nói những người này là đồ thừa từ cuộc tuyển chọn của Minh Lam Tông. Minh Lam Tông đã lựa chọn tất cả những thiên tài thật sự rồi. Tôi còn nghe nói rằng lần này, Minh Lam Tông vậy mà đã chọn ra được một bậc đại thần thông”
Người vừa mới lên tiếng nói chuyện cũng là một trưởng lão.
Ông ta tên là Vạn Thanh Tuyệt và luôn luôn có mâu thuẫn với Tiêu Minh Hoàng.
Khuôn mặt của Tiêu Minh Hoàng lộ ra vẻ bất đắc dĩ, sau đó ông ấy nói rằng: “Chuyện này cũng không có cách nào khác. Tôi không ngờ rằng lần này Minh Lam Tông lại có hành động nhanh như vậy. Bọn họ vậy mà đã tuyển chọn đệ tử trước Thần Viện của chúng ta rồi”
Vạn Thanh Tuyệt đứng dậy và nhìn một nghìn người trong đại diện, vẻ mặt của ông ta không hài lòng và nói: “Ông hãy nhìn xem những người mà ông đã chọn là cái thứ gì đi”.
Vạn Thanh Tuyệt nhìn giống như khoảng năm mươi tuổi, trên người mặc áo choàng màu vàng, ông ta nhìn lướt qua một nghìn người và bằng cách sử dụng thần thức của mình, ông ta biết rõ ràng tu vi của một nghìn người này.
Ông ta đặc biệt chú ý đến việc Du Huyền.
“Đây là cái thứ gì vậy? Ngay cả những người vẫn còn ở Thần Thông cảnh mà ông cũng lựa chọn vào ư? Trưởng lão Tiêu, ông làm việc kiểu gì thế này? Có phải ông đã gian lận vì lợi ích cá nhân trong lần tuyển chọn này không?”
Nghe vậy, Du Huyền cúi đầu và không dám nói câu nào.
Tiêu Minh Hoàng đang định giải thích.
“Được rồi”
Đúng lúc này, người đàn ông mặc quần áo màu trắng đứng đầu ở trên đại điện lên tiếng.
Ông ta là viện trưởng.
Và cũng là một trong những người mạnh nhất ở trong giới Sơ Khai.
Vị viện trưởng lên tiếng nói: “Chuyện này cũng không thể trách trưởng lão Tiêu được”
Viện trưởng không trách mắng khiến Tiêu Minh Hoàng thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Minh Hoàng nói rằng: “Viện trưởng, dựa vào thông lệ trước đây, sau khi đệ tử được tuyển chọn và đưa đến Thần Viện thì sẽ tổ chức một cuộc thi đấu võ và quyết định chọn ra mười người đứng đầu. Mười người đứng đầu này có thể được trở thành đệ tử của các trưởng lão và viện trưởng cũng sẽ tự mình thu nhận một đệ tử cuối cùng. Hơn nữa, cuộc thi đấu tiếp theo xin được mời viện trưởng làm người chủ trì. ”.
Vị viện trưởng còn chưa lên tiếng mà Vạn Thanh Tuyệt đã lập tức nói: “Tôi cảm thấy chuyện này là không cần thiết. Vì những người này đều là những người còn sót lại từ việc tuyển chọn của Minh Lam Tông cho nên dù có giỏi đến đầu thì cũng không thể sánh bằng với đệ tử của Minh Lam Tông được. Tôi nghĩ cứ để cho bọn họ làm đệ tử chuyên phụ trách việc vặt trước và quét sân khoảng mười năm rồi nói tiếp”
“Chuyện này.”
Biểu cảm của Tiêu Minh Hoàng trông rất khó chịu.
Vị viện trưởng cũng thật sự là không có tâm trạng đi tổ chức cuộc thi đấu gì đó.
Bởi vì, lần này các đệ tử thật sự không tốt.
Ông ta hơi có ý định từ bỏ và nói: “Không cần tổ thức thi đấu gì đâu. Trưởng lão Tiêu, ông tự mình thu xếp cho những đệ tử này đi.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Tiêu Minh Hoàng cũng không dám nói gì nữa.
Ông ta dẫn theo một nghìn đệ tử và rời đi.
Sau khi rời khỏi đại điện, ông ấy nhìn một nghìn người mà chính mình đã lựa chọn, sau đó khuôn mặt của ông ấy lộ ra vẻ áy náy và nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, tôi sẽ thu xếp chỗ ở tạm thời cho các người trước, sau đó sẽ có đệ tử đến thông báo cho các người về những việc cần làm mỗi ngày”
“Vâng”
Trưởng lão đã ra quyết định như vậy rồi nên ai cũng không dám nói lời nào.
Sau đó Tiêu Minh Hoàng dẫn những người này rời khỏ noi cao nhất của Thần Viện và đi đến một ngọn núi khác. Những đệ tử sống trên ngọn núi này đều là những đệ tử bình thường và năng lực cũng không quá mạnh.
Nhưng Thần Viện Không hổ danh là một học viện siêu cấp.
Ngay cả những đệ tử bình thường cũng được phân chia vào một sàn độc lập.
Vì không có thi đáu nên Giang Cung Tuấn rất vui vẻ và rãnh rỗi.
Dù sao thì mục đích của anh cũng chỉ là tìm một nơi để tu luyện mà thôi. Đối với anh, vì đã có một cường giả chỉ dạy là Tố Quỳnh ở phía sau rồi nên anh cũng không cần làm đệ tử của ai nữa.
Trong sân độc lập.
Giang Cung Tuấn đang ngồi ở trong sân.
Cửa sân được mở ra, Du Huyền mặc quần áo màu trắng, dáng vẻ xinh đẹp, thân hình phát triển rất tốt mà đi tới, cô ấy cười nói: “Anh Giang?
“Ừ.”
Giang Cung Tuấn gật đầu thể hiện bản thân đáp lại lời của Du Huyền.
“Anh Giang a, lần này tôi thật sự cảm ơn anh. Nhờ có anh mà tôi mới có thể trở thành đệ tử của Thần Viện. Sau khi trở thành đệ tử của Thần Viện, tôi có thể để cho gia tộc của mình được nở mày nở mặt và như vậy thì gia tộc tôi ở thành Luân Hoàng cũng sẽ không còn sợ gia tộc họ Chu nữa rồi.
Giang Cung Tuấn thản nhiên cười một tiếng và nói: “Tôi đưa cô vào Thần Viện nhưng sau đó thì cô phải đụa vào chính mình. Cô phải cố gắng nỗ lực tu luyện để nâng caod được tu vi càng sớm càng tốt”
“Vâng, tôi biết rồi”
Du Huyền gật cái đầu nhỏ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.