Chiến Thần Xuất Kích

Chương 532: Kẻ yếu mới tuân thủ luật lệnh

Y Y

07/05/2021

Giang Cung Tuấn kéo Giang Vô Song rời đi.

Chưa đi được bao lâu thì một tiếng hét lạnh lùng vang lên, tiếp đó anh cảm nhận được một sức mạnh khủng khiếp lướt qua người, tinh thần anh trở nên căng thẳng và có một cảm giác bị đe dọa.

Đột nhiên anh đẩy Giang Vô Song ra, cố hết sức xoay người rồi giơ tay ra để đỡ lấy.

Ram!

Hai bàn tay cùng đập vào nhau.

Ngay cả trong không khí cũng phát ra một tiếng dữ dội.

Sức mạnh đáng sợ bao trùm xung quanh, đảm đệ tử nhà họ Giang đứng cách đó không xa đã bắt đầu lảo đảo, thậm chí một số người còn chưa tu luyện được chân khí cũng bị ngã nhào xuống đất rồi phun ra một ngụm máu.

Giang Cung Tuấn chỉ cảm thấy một sức mạnh khủng khiếp bao phủ cả lòng bàn tay, cánh tay anh tê cứng, anh khẽ lùi lại mấy bước, huyết khí cuồn cuộn trong cơ thể, máu trào ra đến cổ họng nhưng anh vẫn ép mình chịu đựng không cho máu phun ra, còn Giang Quốc Đạt thì vẫn đứng vững vàng trên mặt đất.

Khuôn mặt già nua âm trầm của ông ta nhìn chằm chằm vào Giang Cung Tuấn.

Nỗi kinh hoàng trong lòng ông ta khó mà nguôi nổi.

Ông ta không ngờ rằng Giang Cung Tuấn lại trở nên mạnh như thế, lại có thể tiếp được một chưởng của ông ta. “Giang Cung Tuấn, cậu cũng giỏi che giấu sức mạnh đấy nhỉ” "Ha"

Giang Cung Tuấn cười nhạt.

Giang Quốc Đạt chất vấn: “Chân khí của cậu trở nên mạnh như vậy, chắc là sức mạnh của cậu đã đến Lục Cảnh rồi nhỉ?”

Cách đó không xa, người nhà họ Giang ai nấy đều vô cùng bàng hoàng.

Lục Cảnh?

Tất cả đều nhìn Giang Cung Tuấn với vẻ mặt khó tin. Bọn họ không ngờ rằng Giang Cung Tuấn đã luyện đến Lục Cảnh rồi.

Giang Cung Tuấn cười nhạt, anh không phủ định mà chuyển chủ đề nói chuyện, anh hỏi: “Tôi có thể đưa Vô Song rời đi không?”

Hai tay Giang Quốc Đạt chắp ra đằng sau, nói: “Đương nhiên là được, nhưng chỉ cần cô ta rời khỏi cổng nhà họ Giang nửa bước thì sẽ không còn là người nhà họ Giang nữa.”

Giang Cung Tuấn không nói gì, anh quay người rời đi. Anh đến trước mặt Giang Vô Song, kéo lấy cô “Đi



Giang Vô Song không hề do dự, cô đi theo Giang Cung Tuấn và rời khỏi nhà họ Giang.

Sau khi rời đi, sắc mặt Giang Cung Tuấn mới trở nên nhợt nhạt, anh không nhịn được mà phun ra một ngụm máu. “Anh Giang..

Giang Vô Song hoảng sợ, cô lập tức lấy khăn giấy ra lau vết máu trên khóe miệng cho Giang Cung Tuấn. "Mạnh thật.”

Sắc mặt Giang Cung Tuấn trắng bệch, anh nói một cách yếu ớt: “Không ngờ rằng Giang Quốc Đạt lại mạnh như vậy, ông ta chỉ đánh một đòn ngẫu nhiên mà đã có thể khiến cho huyết khí của anh đảo lộn.

Giang Vô Song dìu lấy Giang Cung Tuấn rồi hỏi: “Sao rồi, không có gì đáng ngại đúng không?”

Giang Cung Tuấn khẽ xua tay, nói: “Không có gì đáng ngại cả, chỉ là vết thương nhỏ, nghỉ ngơi một chút là khỏi rồi.” “Anh cũng lỗ mãng quá rồi, sao anh có thể để lộ sức mạnh của mình chứ?” Khuôn mặt xinh đẹp của Giang Vô Song cũng mang vẻ thận trọng. “Không sao cả.”

Giang Cung Tuấn nói: “Thiên hạ không biết có biết bao nhiều người, bao nhiêu thế lực muốn giết anh, anh cũng đã nhẫn nhịn bao lâu nay rồi, bây giờ nếu muốn ra tay với ông Cao cũng không cần phải nhẫn nhịn nữa rồi, anh lại muốn xem xem còn có ai dám ra tay với anh, anh sẽ xử lý từng người, từng người một, hơn nữa...

Giang Cung Tuấn ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Anh không tin tưởng Giang Quốc Đạt, anh phải làm cho ông ta kiêng sợ anh, chỉ có như thế thì ông ta mới hành động để trừ khử anh, và chỉ cần ông ta ra tay thì sẽ để lộ ra sơ hở.

Giang Quốc Đạt đối xử rất tốt với anh, rất quan tâm đến anh.

Nhưng ông ta càng làm như thế, Giang Cung Tuấn càng cảm thấy Giang Quốc Đạt có vấn đề.

Giang Quốc Đạt ông ta ngụy trang quá giỏi, giỏi đến mức nhìn không ra vấn đề gì, nhưng trực giác lại mách bảo với anh rằng Giang Quốc Đạt có vấn đề.

Nghe đến đây, Giang Vô Song liền im lặng. “Đi thôi.”

Giang Cung Tuấn quay người rời đi. Giang Vô Song đi sát theo sau anh.

Sau khi hai người rời đi, Giang Quốc Đạt mới bước ra khỏi sân nhà họ Giang, ông ta đứng ở cổng nhìn hai người đã đi xa.

Khuôn mặt già nua của ông ta dần dần trở nên nghiêm trọng, ông ta khẽ thì thào nói: “Tên nhóc này, tại sao chân khí lại trở nên mạnh như vậy, cho dù có đả thông được Nhậm đốc nhị mạch và Kỳ kinh bát mạch thì cũng không thể có được chân khí mạnh chỉ trong một thời gian ngắn như vậy được?”

Giang Quốc Đạt rất hoang mang.

Ông ta thật sự không thể hiểu được.

Càng không hiểu, ông ta lại càng sốt ruột, càng đứng ngồi không yên.

Sau khi Giang Cung Tuấn và Giang Vô Song đã đi xa. Giang Cung Tuấn mới tìm một nơi hẻo lánh rồi ngồi xếp bằng trên mặt đất, lấy chân khí để áp chế huyết khí đang cuồn cuộn trong cơ thể.



Anh vừa trị thương vừa hỏi: “Trong một tháng này, bên ngoài có xảy ra chuyện gì không?” "Không xảy ra chuyện lớn gì, chỉ là phía bên thành phố Tử Đằng, Hứa Linh đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại đến, nói là cần anh đưa ra chủ ý vì sắp không chống cự được nữa rồi, nhưng mấy hôm nay anh vẫn luôn ở sân sau để luyện công nên em không muốn làm phiền anh. “Phía bên thành phố Tử Đằng đã xảy ra chuyện gì rồi?” “Cao Mẫn Ngọc hành động rất nhanh gọn, trong vòng một tháng đã cho ra rất nhiều loại thuốc mới và đã nhanh chóng chiếm lĩnh được thị trường dược phẩm trong nước, cô ta còn ký hợp đồng với các bệnh viện trên toàn quốc và trở thành nhà cung cấp thuốc cho các bệnh viện lớn, trong khi Cứu Thế phía bên này vẫn luôn trong tình trạng sống dở chết dở, ngoài việc lôi kéo một số gia tộc nhỏ, doanh nghiệp nhỏ ra thì cũng không có động tĩnh gì cả.

Giang Vô Song giải thích ngắn gọn một lượt tình hình ở thành phố Tử Đằng. “Không cần vội.

Giang Cung Tuấn bình tĩnh, nói: “Chúng ta phải đặt kế hoạch ra tay với ông Cao, đầu tiên chúng ta phải loại bỏ hết tay chân của ông ta, phải để cho Cao Mẫn Ngọc ra tay" “Đúng rồi.”

Giang Vô Song nhớ ra được điều gì đó, liền nói: “Trong khoảng thời gian anh luyện Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm, Y Đình Thi đã đính hôn với người khác rồi, nhưng mà.

Nghe đến đây, Giang Cung Tuấn liếc nhìn Giang Vô Song, hỏi: "Nhưng mà cái gì?”

Giang Vô Song nói: “Vốn dĩ muốn đi hỏi ý kiến của anh, nhưng mà anh đang luyện võ nên em cũng không dám làm phiền và bọn em đã tự đưa ra quyết định là đi phá hoại lễ đính hôn của cô ta rồi ạ. “Hả?"

Giang Cung Tuấn ngày người.

Giang Vô Song vuốt vuốt nhẹ mái tóc rồi cười: “Mặc dù anh và Đường Sở Vi đã làm lành với nhau rồi, nhưng mà em vẫn lo là sau này anh sẽ hối hận, nên em đã cải trang thành anh đến lễ đính hôn và đưa Y Đình Thi đến thành phố Tử Đằng.

Sắc mặt Giang Cung Tuấn trở nên đen kịt Giang Vô Song này đúng là ở không nên muốn kiếm chuyện đây mà. . Đam Mỹ Sắc

Có điều, anh cũng không biết, Giang Vô Song làm như vậy có đúng hay không.

Rốt cuộc anh có tình cảm gì với Đình Thi hay không, anh cũng không biết. “Không cần cảm ơn em đâu."

Giang Vô Song mím miệng cười. “Sở Vi không tệ, nhưng Đình Thi cũng là một cô gái tốt, nhìn có vẻ mềm yếu nhưng lại rất kiên cường, cô ta vẫn luôn đợi anh, đợi anh nói một lời, nhưng anh lại chần chừ không tỏ thái độ gì cả, lần này em đã nói giúp anh rồi, em nói là đợi sau khi anh giải quyết xong những chuyện khó khăn này sẽ đưa cô ta về nông thôn sống ẩn dật. Anh không biết cô gái này vui mừng đến mức nào đâu, cô ta còn nói cái gì mà, cho dù anh có Đường Sở Vi rồi nhưng cô ta cũng không để ý, miễn là cô ta có thể ở bên cạnh anh là được rồi.”

Hình như Giang Vô Song đang nói về một chuyện không đáng để nhắc đến.

Giang Cung Tuấn không nhịn được mà nói: “Không phải em đang phá đám sao?” “Đó là bởi vì anh lớn lên ở cõi trần tục, chế độ một vợ một chồng cũng là sau khi thành lập nước Đoan Hùng mới được đề ra, còn trong giới cổ võ đại lại không tồn tại chế độ này, cường giả có tam thể tứ thiếp là điều rất bình thường. “Thật thế à?”

Giang Cung Tuấn ngây người. “Đương nhiên rồi, người khác không nói, chỉ nói đến Vương của nước Đoan Hùng, mặc dù bề ngoài ông ấy chỉ có một người vợ, nhưng mà anh có biết là ông ấy lén lút với bao nhiêu người phụ nữ không, phải nói là nhiều đến nỗi anh không tưởng tượng được đầu” “Luật lệnh chỉ nhằm vào kẻ yếu, và chỉ có kẻ yếu mới phải tuân thủ luật lệnh, còn cường giả chính là người tạo ra và quy định các luật lệnh, vì thế nên là, chỉ cần anh thích, cho dù là Đường Sở Vĩ hay là Hứa Linh thì cũng không thành vấn đề. Anh là cường giả, là anh hùng, bên cạnh không thể chỉ có một người phụ nữ được

Sắc mặt Giang Cung Tuấn lại trở nên đen kịt. Chuyện này anh thật sự chưa từng nghĩ đến. Trong lý tưởng của anh, chỉ cần một đời, một kiếp, một đôi.

Trái tim của mỗi người chỉ có thể chứa đựng được một người.

Làm sao có thể cưới hết như thế được, thể không phải là đảo lộn hết trật tự, quy tắc hay sao?

- ---------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chiến Thần Xuất Kích

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook