Chương 1132: Khiến toàn trường khiếp sợ
Y Y
20/06/2021
Dưới ánh nhìn chăm chú của Ngọc Mỹ, Giang Cung Tuấn lại tiến vào hang đá một lần nữa.
Sau khi tiến vào hang đá, anh đứng cách thần kiếm hai mét. Khí tức của thanh kiếm này.
rất mạnh, kiếm khí cũng rất khủng bố, Giang Cung Tuấn cảm giác được thân thể mình như bị lửa đốt cháy.
Ngọc Mỹ vẫn đi theo anh, thấy Giang Cung Tuấn có thể bình yên đứng trước thân kiếm, không khỏi lẩm bẩm nói: “Tên nhóc này cũng không tồi đó chứ, không ngờ lại có thể chịu dựng được kiếm ý ở nơi này”
Giang Cung Tuấn đứng yên, một lưồng tỉnh thần lực truyền ra từ trong Tiên phủ, nó giao lưu với thần kiếm, sau đó cưỡng ép đoạt lấy kiếm thuật được ghi trong thần kiếm.
Sau đó, nó hóa thành một luồng sáng màu lửa đỏ chảy vào giữa mày của Giang Cung Tuấn.
Giờ phút này, trong đầu Giang Cung Tuấn hiện ra rất nhiều tin tức.
Đây là một bộ kiếm thuật hoàn chỉnh.
Từ tâm pháp cho đến chiêu thức.
Những tin tức này, tựa như được in vào trong đầu của Giang Cung Tuấn vậy.
Bởi vì trên thân kiếm nở rộ ánh sáng màu đỏ, Ngọc Mỹ cũng không nhìn thấy cảnh tia sáng màu đỏ chui vào giữa mày Giang Cung Tuấn.
Vài giây sau, Giang Cung Tuấn xoay người, lập tức rời đi.
Ngọc Mỹ nhìn thanh kiếm một cái, cũng không chần chừ, nhanh chóng rời khỏi.
Kế tiếp, mỗi khi đi được một khoảng cách, Giang Cung Tuấn đều sẽ gặp được một cái hang đá, mà trong mỗi hang đá đều có một thanh thần kiếm, dưới sự trợ giúp của Tố Quỳnh, kiếm thuật trong thần kiếm đều được khắc vào đầu của anh.
Có điều, hiện tại anh tạm thời không có thời gian để học, cũng không có thời gian để đi tu luyện.
Mộ Kiếm của Cổ Tộc rất lớn.
Lối đi trong hẻm núi rất dài, một đường tiến về phía trước, ngay cả Giang Cung Tuấn cũng cảm nhận được một chút áp lực, đương nhiên cũng chỉ là một chút mà thôi.
Không đến một ngày, anh đã đi ra khỏi hẻm núi.
còn lại đều bị đào thải.
Núi Thông Thiên, ngọn núi chính, võ đài Võ đài rất lớn, rộng tầm mười ngàn mét, bốn phía có một ít vòng sáng thần bí, đó là trận pháp bảo vệ.
Lúc này, một trăm người trẻ tuổi vượt qua Mộ Kiếm đứng ở trên võ đài, đại trưởng lão Cổ Ngọc đứng đầu, mở miệng nói: “Trận chiến kế tiếp rất đơn giản, cứ một chọi một mà chiến, người thắng được thăng cấp, cứ như vậy cho đến khi lọc ra được mười người đúng đầu.
Phương thức lựa chọn đối thủ cũng rất đơn giản, chia làm hai tổ, giữa hai tổ được tự do lựa chọn đối thủ”
“Nếu lần này người đứng ra lựa chọn đối thủ mà thăng, thì lần sau người đó không được quyền chọn nữa, mà sẽ trở thành người bị chọn”
“Hiểu chưa?”
“Hiểu”
Mọi người đồng thanh đáp, âm thanh vang dội cả võ đài Sau đó, một trăm người tùy ý đứng, xếp thành hai hàng.
“Bên tay trái bắt đầu chọn đối thủ, theo thứ tự từ trên xuống, có thế lựa chọn bất kỳ người nào ở đối diện làm đối thủ của mình”
Đại trưởng lão mở miệng nói.
Giang Cung Tuấn phát hiện, anh đứng ở hàng bên trái, hơn nữa còn đứng ở vị trí thứ nhất.
“Bắt đầu từ cậu”
Giọng Cổ Ngọc truyền đến.
Lúc này Giang Cung Tuấn mới phản ứng lại, anh nhìn đám người đối diện, phát hiện phía đối diện cũng có kha khá kẻ mạnh.
Trong đó có Ngọc Mỹ, có Bậc đại thần thông của Minh Lam Tông, Giang Cung Tuấn biết tên của anh ta là Xung Phan Bá Còn có đệ tử của Tà Kim Thánh, Tây Định Trí.
Tiếp theo chính là đệ tử của Đế Hoàng, Lâm Dinh Thiện.
Những người này đều đã từng được Tiêu Minh Hoàng giới thiệu và nhấn mạnh qua, thực lực của bọn họ rất mạnh, đều là tuyển thủ hạt giống cho mười vị trí đầu.
Nhìn thấy những người này, Giang Cung Tuấn hơi nhíu mày.
Chiến đấu đến cuối cùng, anh chắc chẳn sẽ phải đấu với một trong số bọn họ.
“Đứng sững ra đó làm gì, mau chọn đi”
Thấy Giang Cung Tuấn đứng đờ ra cả buổi không chịu chọn người, Cổ Ngọc không khỏi nhíu mày, thúc giục anh.
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn mới hoàn hồn lại.
Anh tùy tay chỉ một đệ tử của Cổ Tộc.
“Người này đi”
Sau khi Giang Cung Tuấn chọn người xong, thì mấy người đứng sau lưng anh cũng lần lượt lựa chọn đối thủ.
Tiếp theo là bắt đầu thi đấu.
Giang Cung Tuấn là người đưa ra sự lựa chọn đầu tiên cho nên anh cũng là người đầu tiên bước lên võ đài.
Đối thủ của anh là một đệ tử của Cổ Tộc.
Ở bên ngoài võ đài, Ngọc Mỹ vô tư cười, nhìn trưởng lão Tiêu Minh Hoàng đang đứng cạnh mình mà nói: “Trưởng lão Tiêu, tôi thấy khả năng nhìn người của đệ tử của ông thật là kém nha, người mà anh ta chọn không phải là một đệ tử bình thường đâu, người đó là cháu trai ruột của một vị trưởng lão của Gổ Tộc đó, từ nhỏ đã được ông ta chú tâm bồi dưỡng, đừng nhìn bề ngoài anh ta còn trẻ nhưng mà thực lực của anh ta không hề yếu chút nào, đã là Nhập Thành giai đoạn thứ tư rồi”
Tiêu Minh Hoàng cười nhạt nói: “Vậy thì chúng ta cứ chờ xem kịch vui thôi, tôi tin tưởng Giang Cung Tụ: Mà lúc này, ở trên võ đài, vị đệ tử của Cổ Tộc kia đột nhiên rút kiếm ra, thanh trường kiếm chia thẳng ra ngoài, kiếm khí xông ra cuồn cuộn, anh ta nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Giang Cung Tuấn thì lập tức nói: “Mau rút kiếm đi..”
Giang Cung Tuấn cười khẽ một cái.
Những người mạnh đa phần đều ở phe đối diện của anh, nếu cứ đánh tiếp như vậy, sớm hay muộn gì anh cũng phải chiến với bọn họ, cho nên hiện tại anh phải thể hiện ra sinh lực cuồn cuộn của mình, để những kẻ mạnh bên kia cảm thấy kinh ngạc, như vậy lúc sau khi tới lượt họ chọn người, họ sẽ tạm loại anh ra khỏi danh sách muốn chọn.
“Đánh với anh, tôi không cần phải dùng tới kiếm”
“Ha ha, ngông cưồng quá nhỉ”
Vị đệ tử của Cổ Tộc cười to một tiếng.
Một khí tức cực kỳ mạnh mế đột nhiên bừng lên từ trong cơ thể anh ta.
Anh ta cầm kiếm, nhanh chóng phóng về phía Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn đứng trên mặt đất, bất động như núi.
Trường kiếm sắc bén quét tới, muốn đâm vào ngực của anh, nhưng mà, cho dù anh hiên ngang đứng đó không hề nhúc nhích, thanh kiếm sắc bén đó cũng không thể đâm thủng thân thể anh được.
“Chỉ có vậy thôi hả”
Giang Cung Tuấn cười nhạt.
“Anh”
Đệ tử của Cổ Tộc giật mình Rõ ràng anh ta đã dùng hết toàn lực, nhưng thanh kiếm trong tay lại không thể đâm thủng thân thể của tên nhóc này.
Giang Cung Tuấn đột nhiên dùng sức.
Sức mạnh của thân thể biến ảo mà ra, ép cho thanh kiếm của đối thủ gãy đôi, đối phương cũng bị một chiêu này đánh bay ra ngoài, ngã một cú thật mạnh trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.
“Sức mạnh thân thể khiếp quá”
“Thì ra là một tu sĩ luyện thể”
“Cổ Quân đã đạt tới cảnh giới Nhập Thành giai đoạn thứ tư, lại dùng toàn lực ra tay, thế mà vẫn không thể làm người kia bị thương, thân thể anh rốt cuộc mạnh tới mức nào vậy”
Bên ngoài võ đài, không ít người của Cổ Tộc giật nẩy mình.
Ngay cả tông chủ của Minh Lam Tông cũng sửng sốt không thôi, khuôn mặt thô kệch của ông ta mang theo đôi chút âm u, lẩm bẩm nói: “Thật không ngờ, trong Thần Viện còn có.
người có thân thể mạnh mẽ như tỈ Tất cả mọi người đều kinh ngạc, chỉ có Tiêu Minh Hoàng vui vẻ ra mặi Ngọc Mỹ liếc Tiêu Minh Hoàng một cái, trên gương mặt xinh đẹp mang theo nét ngạc nhiên, nói: “Thật không ngờ Giang Cung Tuấn còn là một tu sĩ luyện thể, rốt cuộc thân thể của anh ấy đã đạt tới cảnh giới nào vậy, ít nhất chắc cũng phải là Nhập Thành giai đoạn thứ năm nhỉ”
Tiêu Minh Hoàng đắc ý cười nói: “Chờ đến lúc thi đấu cô sẽ biết”
Giang Cung Tuấn trên căn bản không hề dùng sức, nhưng vẫn có thế đánh bại đối thủ Cổ Ngọc lên võ đài, nói: “Vòng thứ nhất, Giang Cung Tuấn thẳng”
Nói xong, ông ta nhìn Giang Cung Tuấn: “Cậu đi xuống nghỉ ngơi trước đi, chờ mọi người ở đây tỷ thí xong một lượt, mới tiến hành lượt tỷ thí thứ hai”
“Vâng”
Giang Cung Tuấn gật đầu, xoay người đi xuống võ đài, anh đi đến bên người của Tiêu Minh Hoàng, cười nói: “Thưa sư phụ, con không làm sư phụ mất mặt nhỉ”
“Con làm tốt lắm, tốt lắm, vô cùng tốt”
Tiêu Minh Hoàng khen liền ba câu tốt.
Ngọc Mỹ đứng bên cạnh cũng giơ ngón tay cái lên, nói: “Thì ra là tu sĩ luyện thể, xem ra tôi đã xem thường anh rồi”
Giang Cung Tuấn khiêm tốn đáp trả: “Quá khen, quá khen.”
Sau khi tiến vào hang đá, anh đứng cách thần kiếm hai mét. Khí tức của thanh kiếm này.
rất mạnh, kiếm khí cũng rất khủng bố, Giang Cung Tuấn cảm giác được thân thể mình như bị lửa đốt cháy.
Ngọc Mỹ vẫn đi theo anh, thấy Giang Cung Tuấn có thể bình yên đứng trước thân kiếm, không khỏi lẩm bẩm nói: “Tên nhóc này cũng không tồi đó chứ, không ngờ lại có thể chịu dựng được kiếm ý ở nơi này”
Giang Cung Tuấn đứng yên, một lưồng tỉnh thần lực truyền ra từ trong Tiên phủ, nó giao lưu với thần kiếm, sau đó cưỡng ép đoạt lấy kiếm thuật được ghi trong thần kiếm.
Sau đó, nó hóa thành một luồng sáng màu lửa đỏ chảy vào giữa mày của Giang Cung Tuấn.
Giờ phút này, trong đầu Giang Cung Tuấn hiện ra rất nhiều tin tức.
Đây là một bộ kiếm thuật hoàn chỉnh.
Từ tâm pháp cho đến chiêu thức.
Những tin tức này, tựa như được in vào trong đầu của Giang Cung Tuấn vậy.
Bởi vì trên thân kiếm nở rộ ánh sáng màu đỏ, Ngọc Mỹ cũng không nhìn thấy cảnh tia sáng màu đỏ chui vào giữa mày Giang Cung Tuấn.
Vài giây sau, Giang Cung Tuấn xoay người, lập tức rời đi.
Ngọc Mỹ nhìn thanh kiếm một cái, cũng không chần chừ, nhanh chóng rời khỏi.
Kế tiếp, mỗi khi đi được một khoảng cách, Giang Cung Tuấn đều sẽ gặp được một cái hang đá, mà trong mỗi hang đá đều có một thanh thần kiếm, dưới sự trợ giúp của Tố Quỳnh, kiếm thuật trong thần kiếm đều được khắc vào đầu của anh.
Có điều, hiện tại anh tạm thời không có thời gian để học, cũng không có thời gian để đi tu luyện.
Mộ Kiếm của Cổ Tộc rất lớn.
Lối đi trong hẻm núi rất dài, một đường tiến về phía trước, ngay cả Giang Cung Tuấn cũng cảm nhận được một chút áp lực, đương nhiên cũng chỉ là một chút mà thôi.
Không đến một ngày, anh đã đi ra khỏi hẻm núi.
còn lại đều bị đào thải.
Núi Thông Thiên, ngọn núi chính, võ đài Võ đài rất lớn, rộng tầm mười ngàn mét, bốn phía có một ít vòng sáng thần bí, đó là trận pháp bảo vệ.
Lúc này, một trăm người trẻ tuổi vượt qua Mộ Kiếm đứng ở trên võ đài, đại trưởng lão Cổ Ngọc đứng đầu, mở miệng nói: “Trận chiến kế tiếp rất đơn giản, cứ một chọi một mà chiến, người thắng được thăng cấp, cứ như vậy cho đến khi lọc ra được mười người đúng đầu.
Phương thức lựa chọn đối thủ cũng rất đơn giản, chia làm hai tổ, giữa hai tổ được tự do lựa chọn đối thủ”
“Nếu lần này người đứng ra lựa chọn đối thủ mà thăng, thì lần sau người đó không được quyền chọn nữa, mà sẽ trở thành người bị chọn”
“Hiểu chưa?”
“Hiểu”
Mọi người đồng thanh đáp, âm thanh vang dội cả võ đài Sau đó, một trăm người tùy ý đứng, xếp thành hai hàng.
“Bên tay trái bắt đầu chọn đối thủ, theo thứ tự từ trên xuống, có thế lựa chọn bất kỳ người nào ở đối diện làm đối thủ của mình”
Đại trưởng lão mở miệng nói.
Giang Cung Tuấn phát hiện, anh đứng ở hàng bên trái, hơn nữa còn đứng ở vị trí thứ nhất.
“Bắt đầu từ cậu”
Giọng Cổ Ngọc truyền đến.
Lúc này Giang Cung Tuấn mới phản ứng lại, anh nhìn đám người đối diện, phát hiện phía đối diện cũng có kha khá kẻ mạnh.
Trong đó có Ngọc Mỹ, có Bậc đại thần thông của Minh Lam Tông, Giang Cung Tuấn biết tên của anh ta là Xung Phan Bá Còn có đệ tử của Tà Kim Thánh, Tây Định Trí.
Tiếp theo chính là đệ tử của Đế Hoàng, Lâm Dinh Thiện.
Những người này đều đã từng được Tiêu Minh Hoàng giới thiệu và nhấn mạnh qua, thực lực của bọn họ rất mạnh, đều là tuyển thủ hạt giống cho mười vị trí đầu.
Nhìn thấy những người này, Giang Cung Tuấn hơi nhíu mày.
Chiến đấu đến cuối cùng, anh chắc chẳn sẽ phải đấu với một trong số bọn họ.
“Đứng sững ra đó làm gì, mau chọn đi”
Thấy Giang Cung Tuấn đứng đờ ra cả buổi không chịu chọn người, Cổ Ngọc không khỏi nhíu mày, thúc giục anh.
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn mới hoàn hồn lại.
Anh tùy tay chỉ một đệ tử của Cổ Tộc.
“Người này đi”
Sau khi Giang Cung Tuấn chọn người xong, thì mấy người đứng sau lưng anh cũng lần lượt lựa chọn đối thủ.
Tiếp theo là bắt đầu thi đấu.
Giang Cung Tuấn là người đưa ra sự lựa chọn đầu tiên cho nên anh cũng là người đầu tiên bước lên võ đài.
Đối thủ của anh là một đệ tử của Cổ Tộc.
Ở bên ngoài võ đài, Ngọc Mỹ vô tư cười, nhìn trưởng lão Tiêu Minh Hoàng đang đứng cạnh mình mà nói: “Trưởng lão Tiêu, tôi thấy khả năng nhìn người của đệ tử của ông thật là kém nha, người mà anh ta chọn không phải là một đệ tử bình thường đâu, người đó là cháu trai ruột của một vị trưởng lão của Gổ Tộc đó, từ nhỏ đã được ông ta chú tâm bồi dưỡng, đừng nhìn bề ngoài anh ta còn trẻ nhưng mà thực lực của anh ta không hề yếu chút nào, đã là Nhập Thành giai đoạn thứ tư rồi”
Tiêu Minh Hoàng cười nhạt nói: “Vậy thì chúng ta cứ chờ xem kịch vui thôi, tôi tin tưởng Giang Cung Tụ: Mà lúc này, ở trên võ đài, vị đệ tử của Cổ Tộc kia đột nhiên rút kiếm ra, thanh trường kiếm chia thẳng ra ngoài, kiếm khí xông ra cuồn cuộn, anh ta nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Giang Cung Tuấn thì lập tức nói: “Mau rút kiếm đi..”
Giang Cung Tuấn cười khẽ một cái.
Những người mạnh đa phần đều ở phe đối diện của anh, nếu cứ đánh tiếp như vậy, sớm hay muộn gì anh cũng phải chiến với bọn họ, cho nên hiện tại anh phải thể hiện ra sinh lực cuồn cuộn của mình, để những kẻ mạnh bên kia cảm thấy kinh ngạc, như vậy lúc sau khi tới lượt họ chọn người, họ sẽ tạm loại anh ra khỏi danh sách muốn chọn.
“Đánh với anh, tôi không cần phải dùng tới kiếm”
“Ha ha, ngông cưồng quá nhỉ”
Vị đệ tử của Cổ Tộc cười to một tiếng.
Một khí tức cực kỳ mạnh mế đột nhiên bừng lên từ trong cơ thể anh ta.
Anh ta cầm kiếm, nhanh chóng phóng về phía Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn đứng trên mặt đất, bất động như núi.
Trường kiếm sắc bén quét tới, muốn đâm vào ngực của anh, nhưng mà, cho dù anh hiên ngang đứng đó không hề nhúc nhích, thanh kiếm sắc bén đó cũng không thể đâm thủng thân thể anh được.
“Chỉ có vậy thôi hả”
Giang Cung Tuấn cười nhạt.
“Anh”
Đệ tử của Cổ Tộc giật mình Rõ ràng anh ta đã dùng hết toàn lực, nhưng thanh kiếm trong tay lại không thể đâm thủng thân thể của tên nhóc này.
Giang Cung Tuấn đột nhiên dùng sức.
Sức mạnh của thân thể biến ảo mà ra, ép cho thanh kiếm của đối thủ gãy đôi, đối phương cũng bị một chiêu này đánh bay ra ngoài, ngã một cú thật mạnh trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.
“Sức mạnh thân thể khiếp quá”
“Thì ra là một tu sĩ luyện thể”
“Cổ Quân đã đạt tới cảnh giới Nhập Thành giai đoạn thứ tư, lại dùng toàn lực ra tay, thế mà vẫn không thể làm người kia bị thương, thân thể anh rốt cuộc mạnh tới mức nào vậy”
Bên ngoài võ đài, không ít người của Cổ Tộc giật nẩy mình.
Ngay cả tông chủ của Minh Lam Tông cũng sửng sốt không thôi, khuôn mặt thô kệch của ông ta mang theo đôi chút âm u, lẩm bẩm nói: “Thật không ngờ, trong Thần Viện còn có.
người có thân thể mạnh mẽ như tỈ Tất cả mọi người đều kinh ngạc, chỉ có Tiêu Minh Hoàng vui vẻ ra mặi Ngọc Mỹ liếc Tiêu Minh Hoàng một cái, trên gương mặt xinh đẹp mang theo nét ngạc nhiên, nói: “Thật không ngờ Giang Cung Tuấn còn là một tu sĩ luyện thể, rốt cuộc thân thể của anh ấy đã đạt tới cảnh giới nào vậy, ít nhất chắc cũng phải là Nhập Thành giai đoạn thứ năm nhỉ”
Tiêu Minh Hoàng đắc ý cười nói: “Chờ đến lúc thi đấu cô sẽ biết”
Giang Cung Tuấn trên căn bản không hề dùng sức, nhưng vẫn có thế đánh bại đối thủ Cổ Ngọc lên võ đài, nói: “Vòng thứ nhất, Giang Cung Tuấn thẳng”
Nói xong, ông ta nhìn Giang Cung Tuấn: “Cậu đi xuống nghỉ ngơi trước đi, chờ mọi người ở đây tỷ thí xong một lượt, mới tiến hành lượt tỷ thí thứ hai”
“Vâng”
Giang Cung Tuấn gật đầu, xoay người đi xuống võ đài, anh đi đến bên người của Tiêu Minh Hoàng, cười nói: “Thưa sư phụ, con không làm sư phụ mất mặt nhỉ”
“Con làm tốt lắm, tốt lắm, vô cùng tốt”
Tiêu Minh Hoàng khen liền ba câu tốt.
Ngọc Mỹ đứng bên cạnh cũng giơ ngón tay cái lên, nói: “Thì ra là tu sĩ luyện thể, xem ra tôi đã xem thường anh rồi”
Giang Cung Tuấn khiêm tốn đáp trả: “Quá khen, quá khen.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.