Chương 460: Không thấy Đình Thi
Y Y
05/05/2021
Đường Sở Vi thực sự luyến tiếc Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn đã từng đối xử rất tốt, rất cẩn thận với cô, thế nhưng cô lại không biết quý trọng, mãi đến khi mất đi cô mới hối hận cũng không kịp.
Cô không trách Giang Cung Tuấn mà chỉ tự trách mình, đây đều là cô gieo gió gặt bão.
Hiện tại cô đang cố gắng muốn giữ anh lại.
Giang Cung Tuấn im lặng.
Đối mặt với sự níu kéo của Đường Sở Vi, anh thực sự muốn lưu lại, thế nhưng anh đã từng hứa hẹn với Đình Thi, đàn ông nên nhất ngôn cửu đỉnh, không thể nói lời không giữ lời.
"Nếu cái gì em cũng biết vậy hẳn em nên biết chuyện của Đình Thi" "Em biết."
Đường Sở Vi buông lỏng Giang Cung Tuấn ra, nói: "Anh đi đi" Giang Cung Tuấn không nhiều lời, xoay người rời đi.
Mà sắc mặt Đường Sở Vi thì trở nên thương cảm và bất đắc dĩ, đồng thời cô còn kiên định hơn.
Cô nhìn Giang Cung Tuấn rời đi, nhẹ giọng thì thào: "Em sẽ không từ bỏ, cho dù có phải đuổi tới chân trời góc biển em nhất định phải đuổi được anh trở về: Trong lòng Đường Sở Vi dâng lên niềm tin mạnh mẽ.
€ô tin tưởng chỉ cần mình nỗ lực, trở nên đủ ưu tú, sớm muộn gì cũng có một ngày mình có thể theo đuổi được Giang Cung Tuấn, cả đời cũng sẽ không xa nhau.
Giang Cung Tuấn đi xuống tầng.
Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người anh.
Anh cũng không nhiều lời, xoay người rời đi.
Sau khi anh rời đi, người nhà họ Đường và người nhà họ Hà mới nhỏ giọng thảo luận.
Không bao lâu sau Đường Sở Vi cũng đi xuống.
Đường Thành Lâm hỏi: "Sở Vị, tình huống thế nào rồi? Sao cháu lại để cậu ấy đi?" Đường Sở Vi nhẹ giọng nói: "Để anh ấy đi thôi, chẳng qua sớm muộn gì cháu cũng sẽ đưa anh ấy trở về.
Sau khi Giang Cung Tuấn rời khỏi biệt thự nhà họ Đường không khỏi xoay người nhìn biệt thự đèn đuốc sáng choang.
Anh ở nhà họ Đường không lâu, cùng Đường Sở Vi không lâu, cũng chỉ ở chung mấy tháng.
Thế nhưng Đường Sở Vi đã sớm khắc sâu trong đầu anh, cho dù tách ra anh vẫn sẽ nhớ thương, vẫn sẽ tưởng niệm.
Mệnh vận trêu ngươi.
Có lẽ là do chính bản thân anh tìm đường chết, hết thảy đều do chính bản thân anh tạo ra.
Hiện tại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Giữa yêu và trách nhiệm anh lựa chọn vế sau.
Đã làm sai thì phải chịu trách nhiệm.
Hơn nữa, Đình Thi cũng là một cô gái rất không tồi, một cô gái rất hiền lành.
"Sở Vị, xin lỗi."
Giang Cung Tuấn đứng bên ngoài biệt thự nhà họ Đường, nhìn biệt thự đèn đuốc sáng choang, trên mặt hiện lên vẻ tự trách, "Anh không phải một người chồng hợp cách, anh không thể tận tâm tận lực, anh không còn lựa chọn nào khác, chỉ có phụ em."
Giang Cung Tuấn đứng ngoài cửa vài phút mới xoay người rời đi.
Mà Đường Sở Vi cũng không có tâm tư tham gia tiệc sinh nhật gì nữa.
Cô về phòng, đứng trên ban công ngây người nhìn bóng đêm bên ngoài.
Sau khi Giang Cung Tuấn rời khỏi nhà họ Đường đã trực tiếp tới nhà Đan Thiến.
Lúc anh tới Hứa Linh cũng tới rồi.
- ---------------------------
Giang Cung Tuấn đã từng đối xử rất tốt, rất cẩn thận với cô, thế nhưng cô lại không biết quý trọng, mãi đến khi mất đi cô mới hối hận cũng không kịp.
Cô không trách Giang Cung Tuấn mà chỉ tự trách mình, đây đều là cô gieo gió gặt bão.
Hiện tại cô đang cố gắng muốn giữ anh lại.
Giang Cung Tuấn im lặng.
Đối mặt với sự níu kéo của Đường Sở Vi, anh thực sự muốn lưu lại, thế nhưng anh đã từng hứa hẹn với Đình Thi, đàn ông nên nhất ngôn cửu đỉnh, không thể nói lời không giữ lời.
"Nếu cái gì em cũng biết vậy hẳn em nên biết chuyện của Đình Thi" "Em biết."
Đường Sở Vi buông lỏng Giang Cung Tuấn ra, nói: "Anh đi đi" Giang Cung Tuấn không nhiều lời, xoay người rời đi.
Mà sắc mặt Đường Sở Vi thì trở nên thương cảm và bất đắc dĩ, đồng thời cô còn kiên định hơn.
Cô nhìn Giang Cung Tuấn rời đi, nhẹ giọng thì thào: "Em sẽ không từ bỏ, cho dù có phải đuổi tới chân trời góc biển em nhất định phải đuổi được anh trở về: Trong lòng Đường Sở Vi dâng lên niềm tin mạnh mẽ.
€ô tin tưởng chỉ cần mình nỗ lực, trở nên đủ ưu tú, sớm muộn gì cũng có một ngày mình có thể theo đuổi được Giang Cung Tuấn, cả đời cũng sẽ không xa nhau.
Giang Cung Tuấn đi xuống tầng.
Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người anh.
Anh cũng không nhiều lời, xoay người rời đi.
Sau khi anh rời đi, người nhà họ Đường và người nhà họ Hà mới nhỏ giọng thảo luận.
Không bao lâu sau Đường Sở Vi cũng đi xuống.
Đường Thành Lâm hỏi: "Sở Vị, tình huống thế nào rồi? Sao cháu lại để cậu ấy đi?" Đường Sở Vi nhẹ giọng nói: "Để anh ấy đi thôi, chẳng qua sớm muộn gì cháu cũng sẽ đưa anh ấy trở về.
Sau khi Giang Cung Tuấn rời khỏi biệt thự nhà họ Đường không khỏi xoay người nhìn biệt thự đèn đuốc sáng choang.
Anh ở nhà họ Đường không lâu, cùng Đường Sở Vi không lâu, cũng chỉ ở chung mấy tháng.
Thế nhưng Đường Sở Vi đã sớm khắc sâu trong đầu anh, cho dù tách ra anh vẫn sẽ nhớ thương, vẫn sẽ tưởng niệm.
Mệnh vận trêu ngươi.
Có lẽ là do chính bản thân anh tìm đường chết, hết thảy đều do chính bản thân anh tạo ra.
Hiện tại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Giữa yêu và trách nhiệm anh lựa chọn vế sau.
Đã làm sai thì phải chịu trách nhiệm.
Hơn nữa, Đình Thi cũng là một cô gái rất không tồi, một cô gái rất hiền lành.
"Sở Vị, xin lỗi."
Giang Cung Tuấn đứng bên ngoài biệt thự nhà họ Đường, nhìn biệt thự đèn đuốc sáng choang, trên mặt hiện lên vẻ tự trách, "Anh không phải một người chồng hợp cách, anh không thể tận tâm tận lực, anh không còn lựa chọn nào khác, chỉ có phụ em."
Giang Cung Tuấn đứng ngoài cửa vài phút mới xoay người rời đi.
Mà Đường Sở Vi cũng không có tâm tư tham gia tiệc sinh nhật gì nữa.
Cô về phòng, đứng trên ban công ngây người nhìn bóng đêm bên ngoài.
Sau khi Giang Cung Tuấn rời khỏi nhà họ Đường đã trực tiếp tới nhà Đan Thiến.
Lúc anh tới Hứa Linh cũng tới rồi.
- ---------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.