Chương 557: Lời Nhắc Nhở Của Giang Thời
Y Y
07/05/2021
Đường Sở Vi tin tưởng Giang Thời.
Nhưng Giang Vô Song nói cũng có lý, cô cảm thấy có thể thử.
Giang Cung Tuấn suy nghĩ một lúc.
Mục đích của anh là tiêu diệt ông Cao, dụ thêm người của Cổ Môn đến giăng lưới bắt gọn một mẻ.
Nếu hợp tác với ông Cao thì có thể biết được nhiều chuyện của Cổ Môn, cũng là chuyện tốt.
“Được, anh sẽ đến nhà họ Thạch hoặc nhà họ Long một chuyến, nhưng anh không biết hai gia đình này sống ở đâu”
“Em sẽ đi cùng anh”
Giang Vô Song nói: “Ông nội từng đưa em đến đó, em biết chỗ”
“Ừ”
Giang Cung Tuấn đáp.
Nếu có Giang Vô Song dẫn đường, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Đường Sở Vi không muốn cho hai người có cơ hội tiếp xúc riêng, vội vàng nói: "Ông xã, cho em đi theo với nhé!”
“Sở Vi, không phải đi chơi đâu, đang đi làm chuyện hệ trọng đấy!”
“Em biết, em đã không còn là Đường Sở Vi của ngày xưa nữa, em đã luyện tới cảnh giớ thứ ba rồi, cũng không thua kém Giang Vô Song mà”
Nói xong cô khẽ nhìn sang Giang Vô Song.
Sao Giang Vô Song lại không biết suy nghĩ của Đường Sở Vi, không khỏi nở nụ cười: “Vậy thì cùng đi đi.”
“Đi thôi”
Giang Cung Tuấn cũng không nói thêm gì.
Cả ba rời khỏi phủ Thiên Soái.
Ngay lúc này, ở tứ hợp viện ông Cao đang ở.
Sau khi hay tin Giang Cung Tuấn phế võ công Cửu Diễm, ông ta rất lo lắng, ngồi ở trong viện thật lâu không nói lời nào.
Cao Mãn Ngọc luôn đứng sau lưng ông ta.
Cô ấy cũng không nói gì.
“Haiz..."
Sau một lúc trầm mặc, ông Cao cất tiếng thở dài.
Ông ta thực sự không ngờ Giang Cung Tuấn lại mạnh đến mức nào.
Ông ta cho rằng lần này cả ba gia tộc cùng nhau hành động, cho dù Giang Cung Tuấn không bị giết chết cũng sẽ bị bắt giữ.
Ai ngờ Giang Cung Tuấn lại mạnh như vậy, có thể phế được võ công của Cửu Diễm, dọa cho bọn người họ họ Thạch và nhà họ Long hoảng sợ tháo chạy.
“Ông Cao..”
Cao Mãn Ngọc khẽ gọi.
Cao Nghị nhổm dậy tựa người vào vào ghế, nhìn bầu trời xanh thẳm, u buồn nói: “Mẫn Ngọc, có phải lần này ta khó thoát rồi không? Thủ lĩnh không muốn gặp ta, nhất định là muốn bỏ mặc ta rồi.
Hiện tại tộc trưởng Cửu tộc đã bị phế võ công, bọn người nhà họ Thạch và nhà họ Long sế không tùy tiện hành động nữa Cao Mãn Ngọc đáp: “Không phải là không có cơ hội, ngài nghĩ Giang Cung Tuấn có chịu được nhà họ Cửu báo thù hay không?”
Đúng lúc này, một người đàn ông đi tới, cúi đầu và trầm giọng nói: “Thưa ngài, thưa cô, có tin truyền đến, Lão Tổ nhà họ Cửu đã có hành động, ông ta đã đến nhà họ Giang, nhưng chưa được bao lâu đã quay về rồi.”
Nghe đến đây, mặt Cao xám xịt.
Điều này cho thấy nhà họ Cửu cũng không làm được gì.
“Làm thế nào đây?”
Ông ta trở nên lo lắng.
Ông ta không muốn chết.
Ít nhất là không muốn chết thảm như vậy, không muốn làm một con cờ bị ruồng bỏ như thế này.
“Ông Cao, nếu chúng ta hợp tác với Giang Cung Tuấn thì sao?”
Cao Mẫn Ngọc đột nhiên nói.
- ---------------------------
Nhưng Giang Vô Song nói cũng có lý, cô cảm thấy có thể thử.
Giang Cung Tuấn suy nghĩ một lúc.
Mục đích của anh là tiêu diệt ông Cao, dụ thêm người của Cổ Môn đến giăng lưới bắt gọn một mẻ.
Nếu hợp tác với ông Cao thì có thể biết được nhiều chuyện của Cổ Môn, cũng là chuyện tốt.
“Được, anh sẽ đến nhà họ Thạch hoặc nhà họ Long một chuyến, nhưng anh không biết hai gia đình này sống ở đâu”
“Em sẽ đi cùng anh”
Giang Vô Song nói: “Ông nội từng đưa em đến đó, em biết chỗ”
“Ừ”
Giang Cung Tuấn đáp.
Nếu có Giang Vô Song dẫn đường, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Đường Sở Vi không muốn cho hai người có cơ hội tiếp xúc riêng, vội vàng nói: "Ông xã, cho em đi theo với nhé!”
“Sở Vi, không phải đi chơi đâu, đang đi làm chuyện hệ trọng đấy!”
“Em biết, em đã không còn là Đường Sở Vi của ngày xưa nữa, em đã luyện tới cảnh giớ thứ ba rồi, cũng không thua kém Giang Vô Song mà”
Nói xong cô khẽ nhìn sang Giang Vô Song.
Sao Giang Vô Song lại không biết suy nghĩ của Đường Sở Vi, không khỏi nở nụ cười: “Vậy thì cùng đi đi.”
“Đi thôi”
Giang Cung Tuấn cũng không nói thêm gì.
Cả ba rời khỏi phủ Thiên Soái.
Ngay lúc này, ở tứ hợp viện ông Cao đang ở.
Sau khi hay tin Giang Cung Tuấn phế võ công Cửu Diễm, ông ta rất lo lắng, ngồi ở trong viện thật lâu không nói lời nào.
Cao Mãn Ngọc luôn đứng sau lưng ông ta.
Cô ấy cũng không nói gì.
“Haiz..."
Sau một lúc trầm mặc, ông Cao cất tiếng thở dài.
Ông ta thực sự không ngờ Giang Cung Tuấn lại mạnh đến mức nào.
Ông ta cho rằng lần này cả ba gia tộc cùng nhau hành động, cho dù Giang Cung Tuấn không bị giết chết cũng sẽ bị bắt giữ.
Ai ngờ Giang Cung Tuấn lại mạnh như vậy, có thể phế được võ công của Cửu Diễm, dọa cho bọn người họ họ Thạch và nhà họ Long hoảng sợ tháo chạy.
“Ông Cao..”
Cao Mãn Ngọc khẽ gọi.
Cao Nghị nhổm dậy tựa người vào vào ghế, nhìn bầu trời xanh thẳm, u buồn nói: “Mẫn Ngọc, có phải lần này ta khó thoát rồi không? Thủ lĩnh không muốn gặp ta, nhất định là muốn bỏ mặc ta rồi.
Hiện tại tộc trưởng Cửu tộc đã bị phế võ công, bọn người nhà họ Thạch và nhà họ Long sế không tùy tiện hành động nữa Cao Mãn Ngọc đáp: “Không phải là không có cơ hội, ngài nghĩ Giang Cung Tuấn có chịu được nhà họ Cửu báo thù hay không?”
Đúng lúc này, một người đàn ông đi tới, cúi đầu và trầm giọng nói: “Thưa ngài, thưa cô, có tin truyền đến, Lão Tổ nhà họ Cửu đã có hành động, ông ta đã đến nhà họ Giang, nhưng chưa được bao lâu đã quay về rồi.”
Nghe đến đây, mặt Cao xám xịt.
Điều này cho thấy nhà họ Cửu cũng không làm được gì.
“Làm thế nào đây?”
Ông ta trở nên lo lắng.
Ông ta không muốn chết.
Ít nhất là không muốn chết thảm như vậy, không muốn làm một con cờ bị ruồng bỏ như thế này.
“Ông Cao, nếu chúng ta hợp tác với Giang Cung Tuấn thì sao?”
Cao Mẫn Ngọc đột nhiên nói.
- ---------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.