Chương 433: Một người tác động cả ván cờ
Y Y
03/05/2021
Nhà họ Giang.
Trong đình nghỉ mát ngoài sân.
Một già một trẻ đang đánh cờ.
Lão giả nhìn qua tầm năm sáu mươi tuổi, mặc trang phục cổ xưa.
Người phụ nữ kia khoảng hai mươi tuổi, mặc chiếc váy màu trắng, đầu cài trâm hoa, ngũ quan xinh đẹp, da thịt trắng nõn, giống như một tác phẩm nghệ thuật được tỉ mỉ điêu khắc.
Cô ta rất đẹp, trên người không có hơi thở phàm trần, mà giống như một tiên nữ.
“Đêm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện”
Lão giả cầm quân cờ, vừa suy nghĩ, vừa mở miệng.
“Vâng”
Người phụ nữ mặc váy trắng mở miệng đáp: “Chuyện rất lớn, Thiên Tử đứng đầu năm đại tướng đã bị thượng hình kiếm giết, mà kẻ giết người...”
Người phụ nữ nhìn lão giả một chút, thấy vẻ mặt của ông ta không thay đổi gì, mới tiếp tục nói: “Kẻ giết người là cháu trai của Giang Thời
- Giang Cung Tuấn”
“Lão Diễm gọi điện thoại tới, nói đã bắt Giang Cung Tuấn, hỏi ý tứ của nhà họ Giang chúng ta, nói là trước khi trời tối mà không đến nhà họ Cửu đón người, thì sẽ giết Giang Cung Tuấn”
Lão giả chậm rãi nói: “Cháu nói xem, ông có nên đi hay không?”
Người phụ nữ nói: “Năm đó Giang Thời phản bội gia tộc, là kẻ có tội của gia tộc, một nhà ông ta đã sớm đã bị trục xuất ra khỏi gia tộc rồi, mặc dù Giang Cung Tuấn họ Giang, thế nhưng anh ta đã không phải là người nhà họ Giang nữa rồi”
Lão giả nhẹ nhàng gật đầu.
Quân đen rơi xuống, lại suy nghĩ, hỏi: “Đúng rồi, rốt cuộc Vương Thiên Điện này có lai lịch gì?”
Người phụ nữ kia lắc đầu: “Chưa từng nghe nói, nhưng mà ông nội, Giang Cung Tuấn đã tu luyện ra chân khí, năm nay anh ta còn chưa đến ba mươi, hơn nữa còn ở bên ngoài, không được gia tộc hướng dẫn, anh ta tu luyện ra chân khí như thế nào?”
Lão giả cũng cảm thấy rất khó hiểu.
“Ông cũng rất khó hiểu, việc này loạn, loạn đến mức ngay cả ông cũng có chút không rõ tình hình, rốt cuộc là ai ở sau lưng dạy dỗ tên nhóc Giang Cung Tuấn kia?”
Lão giả suy nghĩ.
Thế nhưng ông ta nghĩ mãi mà vẫn không rõ vấn đề này.
Người phụ nữ hỏi: “Vậy chúng ta có còn cứu Giang Cung Tuấn hay không?”
Lão giả lắc đầu, đáp: “Không thể cứu, chỉ sợ bên nhà họ Cửu cũng đang nghi ngờ, có lẽ bọn họ đang đoán đây là nhà họ Giang chúng ta tính toán ra, chỉ là bọn họ không xác định, lúc này mới bắt Giang Cung Tuấn, muốn thử nhà họ Giang chúng ta một chút, nếu như nhà họ Giang ra mặt, điều này cũng đồng nghĩa với việc biến tướng thừa nhận tất cả đều là nhà họ Giang chúng ta làm ra, như vậy có lẽ nhà họ Cửu sẽ bắt tay với hai nhà khác để chống lại nhà họ Giang chúng ta”
Lão giả không phải ai khác.
Ông ta là em trai của Giang Thời, tên là Giang Quốc Đạt.
Cũng là người cầm lái nhà họ Giang bây giờ.
Mặc dù ông ta không nhìn thấy rõ tình hình, thế nhưng vẫn hiểu được chút chuyện đó.
Bây giờ nhà họ Giang bọn họ không thể ra tay, một khi ra tay, như vậy tất cả trách nhiệm sẽ đổ hết lên người nhà họ Giang.
Hơn nữa một Giang Cung Tuấn còn chưa đủ để nhà họ Giang ra tay.
“Chẳng lẽ, ba mươi năm trước, trong trận hỏa hoạn kia còn có người sống sót, đây là do người đó giở trò quỷ?”
Giang Quốc Đạt nhẹ giọng thì thào.
Ông ta nhìn rất chính xác.
Thế nhưng ông ta cũng không xác định.
“Ông nội, chúng ta có phải đến nhà họ Cửu, làm sáng tỏ một chút không, nếu chúng ta không ra mặt, chẳng phải sẽ khiến nhà họ Cửu hiểu lầm sao?”
“Không đi”
Giang Quốc Đạt tùy ý ném quân cờ trong tay một cái.
Quân cờ rơi lên trên bàn cờ, bàn cờ lớn như vậy sụp đổ trong nháy mắt, quân cờ rơi lả tả trên đất, ông ta đứng lên, nói: “Chúng ta án binh bất động là được, ông muốn nhìn xem rốt cuộc là ai đang phá rối”
Cùng lúc đó.
Thiên An Cung.
“Ông Long, bây giờ Giang Cung Tuấn bị nhà họ Cửu bắt, tôi lấy được tình báo, nhà họ Cửu thông báo cho nhà họ Giang, muốn nhà họ Giang ra mặt, nếu như buổi tối hôm nay nhà họ Giang
- ---------------------------
Trong đình nghỉ mát ngoài sân.
Một già một trẻ đang đánh cờ.
Lão giả nhìn qua tầm năm sáu mươi tuổi, mặc trang phục cổ xưa.
Người phụ nữ kia khoảng hai mươi tuổi, mặc chiếc váy màu trắng, đầu cài trâm hoa, ngũ quan xinh đẹp, da thịt trắng nõn, giống như một tác phẩm nghệ thuật được tỉ mỉ điêu khắc.
Cô ta rất đẹp, trên người không có hơi thở phàm trần, mà giống như một tiên nữ.
“Đêm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện”
Lão giả cầm quân cờ, vừa suy nghĩ, vừa mở miệng.
“Vâng”
Người phụ nữ mặc váy trắng mở miệng đáp: “Chuyện rất lớn, Thiên Tử đứng đầu năm đại tướng đã bị thượng hình kiếm giết, mà kẻ giết người...”
Người phụ nữ nhìn lão giả một chút, thấy vẻ mặt của ông ta không thay đổi gì, mới tiếp tục nói: “Kẻ giết người là cháu trai của Giang Thời
- Giang Cung Tuấn”
“Lão Diễm gọi điện thoại tới, nói đã bắt Giang Cung Tuấn, hỏi ý tứ của nhà họ Giang chúng ta, nói là trước khi trời tối mà không đến nhà họ Cửu đón người, thì sẽ giết Giang Cung Tuấn”
Lão giả chậm rãi nói: “Cháu nói xem, ông có nên đi hay không?”
Người phụ nữ nói: “Năm đó Giang Thời phản bội gia tộc, là kẻ có tội của gia tộc, một nhà ông ta đã sớm đã bị trục xuất ra khỏi gia tộc rồi, mặc dù Giang Cung Tuấn họ Giang, thế nhưng anh ta đã không phải là người nhà họ Giang nữa rồi”
Lão giả nhẹ nhàng gật đầu.
Quân đen rơi xuống, lại suy nghĩ, hỏi: “Đúng rồi, rốt cuộc Vương Thiên Điện này có lai lịch gì?”
Người phụ nữ kia lắc đầu: “Chưa từng nghe nói, nhưng mà ông nội, Giang Cung Tuấn đã tu luyện ra chân khí, năm nay anh ta còn chưa đến ba mươi, hơn nữa còn ở bên ngoài, không được gia tộc hướng dẫn, anh ta tu luyện ra chân khí như thế nào?”
Lão giả cũng cảm thấy rất khó hiểu.
“Ông cũng rất khó hiểu, việc này loạn, loạn đến mức ngay cả ông cũng có chút không rõ tình hình, rốt cuộc là ai ở sau lưng dạy dỗ tên nhóc Giang Cung Tuấn kia?”
Lão giả suy nghĩ.
Thế nhưng ông ta nghĩ mãi mà vẫn không rõ vấn đề này.
Người phụ nữ hỏi: “Vậy chúng ta có còn cứu Giang Cung Tuấn hay không?”
Lão giả lắc đầu, đáp: “Không thể cứu, chỉ sợ bên nhà họ Cửu cũng đang nghi ngờ, có lẽ bọn họ đang đoán đây là nhà họ Giang chúng ta tính toán ra, chỉ là bọn họ không xác định, lúc này mới bắt Giang Cung Tuấn, muốn thử nhà họ Giang chúng ta một chút, nếu như nhà họ Giang ra mặt, điều này cũng đồng nghĩa với việc biến tướng thừa nhận tất cả đều là nhà họ Giang chúng ta làm ra, như vậy có lẽ nhà họ Cửu sẽ bắt tay với hai nhà khác để chống lại nhà họ Giang chúng ta”
Lão giả không phải ai khác.
Ông ta là em trai của Giang Thời, tên là Giang Quốc Đạt.
Cũng là người cầm lái nhà họ Giang bây giờ.
Mặc dù ông ta không nhìn thấy rõ tình hình, thế nhưng vẫn hiểu được chút chuyện đó.
Bây giờ nhà họ Giang bọn họ không thể ra tay, một khi ra tay, như vậy tất cả trách nhiệm sẽ đổ hết lên người nhà họ Giang.
Hơn nữa một Giang Cung Tuấn còn chưa đủ để nhà họ Giang ra tay.
“Chẳng lẽ, ba mươi năm trước, trong trận hỏa hoạn kia còn có người sống sót, đây là do người đó giở trò quỷ?”
Giang Quốc Đạt nhẹ giọng thì thào.
Ông ta nhìn rất chính xác.
Thế nhưng ông ta cũng không xác định.
“Ông nội, chúng ta có phải đến nhà họ Cửu, làm sáng tỏ một chút không, nếu chúng ta không ra mặt, chẳng phải sẽ khiến nhà họ Cửu hiểu lầm sao?”
“Không đi”
Giang Quốc Đạt tùy ý ném quân cờ trong tay một cái.
Quân cờ rơi lên trên bàn cờ, bàn cờ lớn như vậy sụp đổ trong nháy mắt, quân cờ rơi lả tả trên đất, ông ta đứng lên, nói: “Chúng ta án binh bất động là được, ông muốn nhìn xem rốt cuộc là ai đang phá rối”
Cùng lúc đó.
Thiên An Cung.
“Ông Long, bây giờ Giang Cung Tuấn bị nhà họ Cửu bắt, tôi lấy được tình báo, nhà họ Cửu thông báo cho nhà họ Giang, muốn nhà họ Giang ra mặt, nếu như buổi tối hôm nay nhà họ Giang
- ---------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.