Chương 428: Quân Hắc Long bao vây nhà họ Cửu
Y Y
03/05/2021
Sau khi biết được Thiên Tử được đón về nhà họ, đồng thời biết được gã ta là con cháu của nhà họ Cửu xong, Giang Cung Tuấn dẫn quân Hắc Long đích thân tới nhà họ Cửu bắt người.
Mục đích của anh chỉ có một, đó chính là bắt Thiên Tử, sử dụng thượng hình kiếm để giết gã ta.
Sau khi giết chết gã ta, mới tung bằng chứng trong tay ra ngoài, cho người trong thiên hạ một lời giải thích.
Tại vùng ngoại ô, thủ đô Nơi này có một cái sân.
Trong sân có hơi cổ kính, đã có lịch sử lâu đời, được dùng loại gỗ tốt nhất để xây dựng.
Bức tường bao quanh sân cao đến hơn ba mét, tường vây được sơn thành màu đỏ, bên trên lợp ngói trắng đỏ đan xen.
Trong sân là một đại sảnh.
Trưởng lão Cửu Khải Huân của nhà họ Cửu ngồi trên một chiếc ghế màu đỏ, trong tay cầm một tẩu hút, bên trong cái tẩu là thuốc lá sợi.
Ông †a rít mạnh một hơi, thuốc lá sợi bên trong tẩu hút cháy lên, há miệng phun ra một làn khói đặc.
Thiên Tử ngồi ở bên cạnh.
Anh ta giống như một đứa trẻ phạm lỗi, không nói được một lời.
“Bộp: Cửu Khải Huân võ lên bàn một cái.
Chén nước trên bàn lay động, nước trà bên trong sánh đầy ra bàn.
“Đồ khốn nạn”
Ông ta tức giận mắng, quở trách gã ta: “Cậu xem xem, mấy năm nay cậu ở bên ngoài làm gì, mặt mũi của nhà họ Cửu mất sạch rồi”
Thiên Tử cũng không dám nói một câu nào, cũng không giải thích cho mình.
“Thân là người nhà họ Cửu, lại đi giúp người khác làm việc.
Việc này mà truyền ra ngoài, thì bên ngoài sẽ nói về nhà họ Cửu như thế nào?”
“Trưởng, trưởng lão, tôi cũng là bất đắc dĩ thôi”
Lúc này, Cửu Thiên mới mở miệng, khóe mắt mờ sương, vài giọt nước mắt lăn xuống: “Ba tôi là con ngoài giá thú, không có địa vị ở trong gia tộc, tôi cũng là con riêng, cũng không có địa vị.
Người ngoài đều nhìn tôi mà chê cười, tôi đi ra ngoài đều không thể ngẩng đầu lên nổi.
Tôi không dựa vào người khác, lẽ nào còn dựa vào gia tộc hay sao?”
“Còn dám cãi lại?”
Cửu Thiên lập tức ngậm miệng lại, gã ta đứng dậy rồi quỳ phịch xuống đất, khóc: “Trưởng lão, tôi biết lỗi rồi, từ nay trở đi, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn ở trong gia tộc, tuyệt đối không đi ra ngoài, không tham gia vào chuyện bên ngoài nữa.”
“Cút xuống tự kiểm điểm”
“Vâng, vâng, vâng”
Thiên Tử như được đại xá, lập tức đứng dậy, xoay người rời đi.
Nhưng trong nháy mắt xoay người đứng lên, trên gương mặt của gã ta lại mang theo vẻ nặng nề.
Từ nhỏ gã ta đã không có địa vị trong gia tộc, vất vả lắm mới leo lên được đến đây, làm sao gã †a có thể cam tâm từ bỏ như vậy được.
Nếu bây giờ đã được đón về gia tộc, vậy gia tộc chắc chắn sẽ che chở gã ta.
Chỉ cần gã ta yên tâm ở trong gia tộc, vậy sớm muộn gì cũng có thể lấy được bản đồ kho báu của gia tộc.
Ngoài cửa, Giang Cung Tuấn dẫn một nghìn quân Hắc Long tới nơi.
Anh nhìn mảnh sân với đèn đuốc sáng trưng ở trước mặt, nhẹ giọng nói: “Chắc hẳn chính là nơi này đi”
Sau đó, anh ta lệnh: “Bao vây lại, tuyệt đối đừng để nghi phạm chạy thoát”
Quân Hắc Long lập tức tản ra, bao vây sân lại.
Bên trong sân, Cửu Khải Huân ngồi trên chiếc ghế gỗ màu đỏ, và hút thuốc.
Lúc này, một cô gái đi vào trong, nói: “Trưởng lão, có quân đội xuất hiện bên ngoài cửa, đã bao vây sân lại rồi ạ”
Cửu Khải Huân nâng mí mắt, hỏi: “Là quân Hắc Long do Giang Cung Tuấn dẫn đầu đúng không?”
“Vâng”
“Biết rồi, lui xuống đi”
Cửu Khải Huân hơi phất tay, chợt lôi điện thoại ra, nhấn một dãy số: “Ông Giang, hậu nhân của nhà họ Giang ông dẫn binh tới bao vây nhà họ Cửu tôi, niệm tình cậu ta là người nhà họ Giang, tôi mới đánh tiếng cho ông.
Nếu ông muốn giữ cậu ta lại, thì mau chóng tới đây.
Nếu không muốn giữ, vậy tôi sẽ giúp ông giải quyết”
Ông ta nói xong thì cúp máy, sau đó đứng dậy, chống gậy đi ra ngoài cửa.
Bên ngoài cửa lớn, vệ sĩ của nhà họ Cửu đang giằng co với Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn nhìn vệ sĩ của nhà họ Cửu chặn đường, nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Quân Hắc Long chấp pháp, người không có phận sự nhanh chóng rời đi, nếu không các người sẽ gây cản trở cho người thi hành công vụ.”
“Giang Cung Tuấn, cậu bớt ở nơi này cố ra vẻ với tôi đi.
Nơi này là nhà họ Cửu, dẫn người của cậu cút ngay, bằng không...”
Mục đích của anh chỉ có một, đó chính là bắt Thiên Tử, sử dụng thượng hình kiếm để giết gã ta.
Sau khi giết chết gã ta, mới tung bằng chứng trong tay ra ngoài, cho người trong thiên hạ một lời giải thích.
Tại vùng ngoại ô, thủ đô Nơi này có một cái sân.
Trong sân có hơi cổ kính, đã có lịch sử lâu đời, được dùng loại gỗ tốt nhất để xây dựng.
Bức tường bao quanh sân cao đến hơn ba mét, tường vây được sơn thành màu đỏ, bên trên lợp ngói trắng đỏ đan xen.
Trong sân là một đại sảnh.
Trưởng lão Cửu Khải Huân của nhà họ Cửu ngồi trên một chiếc ghế màu đỏ, trong tay cầm một tẩu hút, bên trong cái tẩu là thuốc lá sợi.
Ông †a rít mạnh một hơi, thuốc lá sợi bên trong tẩu hút cháy lên, há miệng phun ra một làn khói đặc.
Thiên Tử ngồi ở bên cạnh.
Anh ta giống như một đứa trẻ phạm lỗi, không nói được một lời.
“Bộp: Cửu Khải Huân võ lên bàn một cái.
Chén nước trên bàn lay động, nước trà bên trong sánh đầy ra bàn.
“Đồ khốn nạn”
Ông ta tức giận mắng, quở trách gã ta: “Cậu xem xem, mấy năm nay cậu ở bên ngoài làm gì, mặt mũi của nhà họ Cửu mất sạch rồi”
Thiên Tử cũng không dám nói một câu nào, cũng không giải thích cho mình.
“Thân là người nhà họ Cửu, lại đi giúp người khác làm việc.
Việc này mà truyền ra ngoài, thì bên ngoài sẽ nói về nhà họ Cửu như thế nào?”
“Trưởng, trưởng lão, tôi cũng là bất đắc dĩ thôi”
Lúc này, Cửu Thiên mới mở miệng, khóe mắt mờ sương, vài giọt nước mắt lăn xuống: “Ba tôi là con ngoài giá thú, không có địa vị ở trong gia tộc, tôi cũng là con riêng, cũng không có địa vị.
Người ngoài đều nhìn tôi mà chê cười, tôi đi ra ngoài đều không thể ngẩng đầu lên nổi.
Tôi không dựa vào người khác, lẽ nào còn dựa vào gia tộc hay sao?”
“Còn dám cãi lại?”
Cửu Thiên lập tức ngậm miệng lại, gã ta đứng dậy rồi quỳ phịch xuống đất, khóc: “Trưởng lão, tôi biết lỗi rồi, từ nay trở đi, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn ở trong gia tộc, tuyệt đối không đi ra ngoài, không tham gia vào chuyện bên ngoài nữa.”
“Cút xuống tự kiểm điểm”
“Vâng, vâng, vâng”
Thiên Tử như được đại xá, lập tức đứng dậy, xoay người rời đi.
Nhưng trong nháy mắt xoay người đứng lên, trên gương mặt của gã ta lại mang theo vẻ nặng nề.
Từ nhỏ gã ta đã không có địa vị trong gia tộc, vất vả lắm mới leo lên được đến đây, làm sao gã †a có thể cam tâm từ bỏ như vậy được.
Nếu bây giờ đã được đón về gia tộc, vậy gia tộc chắc chắn sẽ che chở gã ta.
Chỉ cần gã ta yên tâm ở trong gia tộc, vậy sớm muộn gì cũng có thể lấy được bản đồ kho báu của gia tộc.
Ngoài cửa, Giang Cung Tuấn dẫn một nghìn quân Hắc Long tới nơi.
Anh nhìn mảnh sân với đèn đuốc sáng trưng ở trước mặt, nhẹ giọng nói: “Chắc hẳn chính là nơi này đi”
Sau đó, anh ta lệnh: “Bao vây lại, tuyệt đối đừng để nghi phạm chạy thoát”
Quân Hắc Long lập tức tản ra, bao vây sân lại.
Bên trong sân, Cửu Khải Huân ngồi trên chiếc ghế gỗ màu đỏ, và hút thuốc.
Lúc này, một cô gái đi vào trong, nói: “Trưởng lão, có quân đội xuất hiện bên ngoài cửa, đã bao vây sân lại rồi ạ”
Cửu Khải Huân nâng mí mắt, hỏi: “Là quân Hắc Long do Giang Cung Tuấn dẫn đầu đúng không?”
“Vâng”
“Biết rồi, lui xuống đi”
Cửu Khải Huân hơi phất tay, chợt lôi điện thoại ra, nhấn một dãy số: “Ông Giang, hậu nhân của nhà họ Giang ông dẫn binh tới bao vây nhà họ Cửu tôi, niệm tình cậu ta là người nhà họ Giang, tôi mới đánh tiếng cho ông.
Nếu ông muốn giữ cậu ta lại, thì mau chóng tới đây.
Nếu không muốn giữ, vậy tôi sẽ giúp ông giải quyết”
Ông ta nói xong thì cúp máy, sau đó đứng dậy, chống gậy đi ra ngoài cửa.
Bên ngoài cửa lớn, vệ sĩ của nhà họ Cửu đang giằng co với Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn nhìn vệ sĩ của nhà họ Cửu chặn đường, nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Quân Hắc Long chấp pháp, người không có phận sự nhanh chóng rời đi, nếu không các người sẽ gây cản trở cho người thi hành công vụ.”
“Giang Cung Tuấn, cậu bớt ở nơi này cố ra vẻ với tôi đi.
Nơi này là nhà họ Cửu, dẫn người của cậu cút ngay, bằng không...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.