Chương 1174: Quay về Thần Viện
Y Y
22/06/2021
Ngọc Mỹ kiên quyết yêu cầu khiến Giang Cung Tuấn không còn cách nào khác đành phải cho cô vào Tiên phủ. Sau đó, Giang Cung Tuấn xoay người rời đi, sau khi nhận ra phương hướng liền nhanh chóng đi về phía trước.
Ngoại hình của anh đã bị tiết lộ ra ngoài. Đi lại trong Giới Sơ Khai như thế này, tung tích của anh rất có thể sẽ bị lộ, vì vậy anh đã tạo ra một chiếc mặt nạ. Đây là một chiếc mặt nạ màu bạc, che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ nửa mặt dưới.
Một ngày sau, Giang Cung Tuấn xuất hiện trong một thành phố. Bởi vì anh không quen thuộc với Giới Sơ Khai nên bây giờ anh cần mua một bản đồ để có thể tìm thấy Thần Viện.
Mặc dù bây giờ anh đã là một tu sĩ nhưng vẫn cần phải ăn, đây là thói quen đã hình thành khi ở Trái Đất, nếu không ăn gì trong một khoảng thời gian dài anh sẽ cảm thấy rất trống rỗng, như thể mất đi thứ gì đó.
Một thành phố trong Giới Sơ Khai, Thành phố này khá thịnh vượng, có rất nhiều người qua lại.
Tại một quán cơm trong thành phố.
Phía trong góc nhỏ, một người đàn ông khoác áo choàng đen trên mặt đeo mặt nạ bạc đang ngồi chậm rãi thưởng thức những món ăn trên bàn.
Trong quán cơm có rất nhiều người đang tụ tập, bọn họ ngồi nói chuyện cùng nhau cả buổi trời.
“Biết gì chưa, Minh Lam Tông đã bị tiêu diệt rồi!”
“Ấy! Biết cả rồi, nghe bảo là do Ma tộc tiêu diệt, tôi còn biết được tin Ma tộc bao vây tấn công Minh Lam Tông, các cao thủ của Giới Sơ Khai cũng tham gia vào cuộc chiến nhưng toàn bộ đều bị giết chết hết”
Cả đám người tụ tập lại với nhau, không ngừng bàn luận về chuyện của Minh Lam Tông. Tuy nhiên, rút cuộc chân tướng của chuyện lần này là gì lại không một ai biết.
Giang Cung Tuấn nghe xong mấy lời này cũng không nói gì nhiều, anh lấy từ trong Tiên phủ ra một quả linh quả sau đó ném lên trên bàn coi như tiền cơm.
Rời khỏi quán cơm, anh đến của hàng tạp hóa trong thành phố mua một bản đồ chi tiết về Giới Sơ Khai. Sau khi ra khỏi thành phố, anh cầm bản đồ ra quan sát thật cẩn thận.
Xác nhận một lúc, anh nhận ra nơi này cách Thần Viện rất xa, ngay cả với thực lực của anh hiện tại cho dù lập tức lên đường ngay bây giờ cũng phải mất ít nhất mười ngày mới đến nơi: “Hy vọng Thần Viện không xảy ra chuyện gì”.
Giang Cung Tuấn gấp bản đồ lại, gấp rút lên đường. Trong vòng mười ngày tiếp theo anh đều đang trên đường tới Thần Viện.
Thần Viện là một trong những học viện mạnh nhất thế giới, sức mạnh của nó không kém gì Minh Lam Tông thậm chí còn có phần mạnh hơn. Mà ở gần Thần Viện cũng có một thành phố, thành phố đó tên là Nguyệt Quang Thành.
Giang Cung Tuấn đã đến được Nguyệt Quang Thành những thành phố vốn náo nhiệt phồn hoa trước kia giờ đây đã biến thành một thành phố chết, thành phố hoang rộng lớn không có lấy một bóng người.
Cộp cộp cộp.
Từ phía xa truyền đến tiếng bước chân đang tiến gần.
Giang Cung Tuấn đang đứng giữa thành lập tức quay người lại nhìn, phía xa xuất hiện một đoàn kỵ binh, cả đoàn có khoảng hơn năm mươi người, toàn bộ đều cưỡi ngựa mặc áo giáp sắt.
Đám binh lính tức tốc xông đến bao vây Giang Cung Tuấn.
Tên tướng lĩnh cầm đầu lạnh lùng hét to: “Mi là kẻ nào? Đến Nguyệt Quang Thành có việc gì?”
Giang CUng Tuấn biết Nguyệt Quang Thành là thuộc hạ của Thần Viện, thuộc quyền quản lý của Thần Viện, các tu sĩ trong Nguyệt Quang Thành đều đã được sơ tán chỉ còn một số binh sĩ vẫn đang đi tuần tra, điều này cho thấy Cổ Tung Diệp, Khoa Vương và những người khác đã quay trở lại, vì phải để phong Ma Tộc nê họ mới sơ tán tất cả mọi người rời thành/ Giang CUng Tuấn cũng biết rằng những binh lính này là người của Thần Viện, Anh tháo mặt xuống để lộ ra diện mạo thật của bản thân, nhìn vào một vài binh lính rồi nói: “Ta là Giang Cung Tuấn, là đệ tử của đại trưởng lãi Tiêu Minh Hoàng ở thần Viện, vừa trở về từ Minh Nam Tông”
“Giang Cung Tuấn?”
Tên tướng lĩnh hơi sửng sốt, hiển nhiên anh ta từng nghe nói đến Giang Cung Tuấn nhưng chưa từng gặp mặt anh: “Đợi đấy”.
Toàn bộ binh lính dưới trướng tên tướng lĩnh cất thanh kiếm đang cầm trong tay đi, giơ tay ra trong lòng bàn tay bỗng xuất hiện vài dấu ấn một luồng chân khí phóng thẳng lên bầu trời.
Giang Cung Tuấn biết anh ta đang thông báo đến các lãnh đạo cấp cao của Thần Viện. Anh cũng rất kiên nhẫn chờ đợi, đợi khoảng mười phút từ phía xa có vài người bay từ trên trời xuống. Tốc độ của mấy người này cực kì nhanh mới vừa ở tận phía xa, trong chớp mắt đã xuất hiện trong Nguyệt Quang Thành. Giang Cung Tuấn cũng biết mấy người này, họ chính là Cổ Tung Diệp, Khoa Vương còn có cả sư phụ của anh. Giang Cung Tuấn đi tới phía trước họ, hai tay chắp lại cung kính chào: “Sư phụ, Khoa Vương đại nhân, chú Cổ”
Cổ Tung Diệp xuất hiện trước mặt Giang Cung Tuấn hỏi: “Cuối cùng cháu cũng trở về rồi, Ngọc Mỹ đâu?”.
Trước mặt những người này Giang Cung Tuấn cũng không hề giấu diếm, cởi chiếc nhẫn đang đeo ra khỏi ngón tay, chiếc nhẫn lập tức biến thành một chiếc Tiên phủ, Tiên phủ không ngừng to ra sau đó anh thông báo cho Tổ Quỳnh để Tổ Quỳnh đưa Ngọc Mỹ ra ngoài.
Nhìn thấy Giang Cung Tuấn sở hữu bảo vật thần kỳ đến vậy, tất cả người đứng đó đều rất kinh ngạc. Nhưng bọn họ cũng chỉ đứng sửng sốt chứ không thắc mắc nhiều thêm.
Rất nhanh sau đó Ngọc Mỹ đã xuất hiện: “Cha!”
Ngọc Mỹ vừa xuất hiện liền nhìn thấy Cổ Tung Diệp trên mặt không giấu nổi sự mừng rỡ, vui mừng nói: “May quả cha vẫn ổn, thật may quá!”
Khoa Vương đứng ra nói: “Thôi được rồi, về Thần Viện trước đã rồi nói tiếp”
“Phải” Giang Cung Tuấn gật đầu.
Dưới sự lãnh đạo của Cổ Tung Diệp, Giang Cung Tuấn và những người khác cuối cùng cũng về đến Thần Viện. Thần Viện bây giờ được bảo vệ cực kì nghiêm ngặt, phía bên ngoài Thần Viện có một trận pháp rất mạnh, trận pháp này là do Cổ Tung Diệp với Khoa Vương kết hợp cùng một số cao thủ trong thiên hạ tạo nên. Mục đích là để đề phòng cao thủ của Ma tộc đến tấn công.
Thần Viện, đính chính, đại điện.
Mấy người Khoa Vương, Cổ Tung Diệp, Tiêu Minh Hoàng, Giang Cung Tuấn, Ngọc Mỹ đều đã tập trung tại đây.
Cổ Tung Diệp nhìn về phía Giang Cung Tuấn nói: “Cung Tuấn, không lâu nữa Thần Viện sẽ trở thành một chiến trường, không thích hợp ở lại đây quá lâu, cháu tốt nhất nên rời khỏi đây”.
Giang Cung Tuấn đáp lại: “Cũng chính bởi cháu lo Thần Viện sẽ xảy ra chuyện nên mới quay lại đây xem thử”
Khoa Vương nói: “Mấy năm gần đây Ma tộc hoạt động rất thường xuyên, do Minh Lam Thánh Hoàng cấu kết với Ma tộc dẫn đến giới chúng ta phải chịu tổn thất nặng nề, rất nhiều cao thủ đã bị giết trong trận chiến của Minh Lam Tông lần đó.”
“Phải”
Tiêu Minh Hoàng tiếp lời: “Bọn ta đã lên kế hoạch quyết đấu một trận sống còn với Ma tộc, địa điểm chính là tại Thần Viện. Hiện giờ tất cả học sinh trong Thần Viện đều đã được sơ tán. đến khu vực an toàn hết rồi. Giờ đây chỉ còn cần đợi đại quân của Ma tộc xuất hiện tại Thần Viện là được” . Truyện Truyện Teen
Sau khi biết học sinh của Thần Viện đều đã được sơ tán đến khu an toàn Giang Cung Tuấn mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Anh đến đây cũng vì lo lắng cho Du Huyền.
Khoa Vương rút ra một tấm lệnh bài đưa cho Giang Cung Tuấn.
Giang CUng Tuấn khẽ ngạc nhiên hỏi: “Đây là cái gì?”
Khoa Vương đáp lại: “Đây là lệnh bài để mở Long Vực. Long vực cứ năm mươi năm lại mở một lần, lần trước mở chính là do Thần Viện chúng ta tôt chức, vì thế lệnh bài này mới nằm trong tay tôi. Vẫn chưa hoàn thành việc chuyển giao lại lệnh bài thì Minh Lam Tông đã xảy ra chuyện rồi, giờ đây tôi giao lại lệnh bài cho anh, có lệnh bài này trong tay anh có thể mở được Long Vực, vào trong đó tu luyện một khoảng thời gian”
Giang CUng Tuấn nhận lấy lệnh bài, lệnh bài chỉ có kích thước ngang lòng bàn tay, có mày đồng và có một số từ ngữ bí ẩn được khắc phía trên.
Khoa Vương giải thích: “Long Vực là thánh địa để luyện tập trong Giới Sơ Khai, đã được lưu truyền từ xa xưa. Rất nhiều cao thủ trong Giới Sở Khai đều đã từng đến Long Vực và tu luyện ở đó, vị trí của Long Vực nằm trên một hòn đảo trong vùng biển mênh mông vô tận”
“Xung quanh hòn đảo có một trận pháp vô cùng bí ẩn, không ai có thể mở được trận pháp đó.
Chỉ có cách sử dụng lệnh bài này mới có thể mở được trận pháp đó ra”
“Phải”
Khoa Vương gật đầu nói: “Bây giờ tôi giao cho anh lệnh bài này, anh cần đưa Ngọc Mỹ đến đó tu luyện một khoảng thời gian, sau đó rời khỏi Thần Viện càng sớm càng tốt, trở về Trái Đất, Giới Sơ Khai sắp trở nên hỗn loạn, anh tuyệt đối không nên ở lại đây.”
Ngoại hình của anh đã bị tiết lộ ra ngoài. Đi lại trong Giới Sơ Khai như thế này, tung tích của anh rất có thể sẽ bị lộ, vì vậy anh đã tạo ra một chiếc mặt nạ. Đây là một chiếc mặt nạ màu bạc, che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ nửa mặt dưới.
Một ngày sau, Giang Cung Tuấn xuất hiện trong một thành phố. Bởi vì anh không quen thuộc với Giới Sơ Khai nên bây giờ anh cần mua một bản đồ để có thể tìm thấy Thần Viện.
Mặc dù bây giờ anh đã là một tu sĩ nhưng vẫn cần phải ăn, đây là thói quen đã hình thành khi ở Trái Đất, nếu không ăn gì trong một khoảng thời gian dài anh sẽ cảm thấy rất trống rỗng, như thể mất đi thứ gì đó.
Một thành phố trong Giới Sơ Khai, Thành phố này khá thịnh vượng, có rất nhiều người qua lại.
Tại một quán cơm trong thành phố.
Phía trong góc nhỏ, một người đàn ông khoác áo choàng đen trên mặt đeo mặt nạ bạc đang ngồi chậm rãi thưởng thức những món ăn trên bàn.
Trong quán cơm có rất nhiều người đang tụ tập, bọn họ ngồi nói chuyện cùng nhau cả buổi trời.
“Biết gì chưa, Minh Lam Tông đã bị tiêu diệt rồi!”
“Ấy! Biết cả rồi, nghe bảo là do Ma tộc tiêu diệt, tôi còn biết được tin Ma tộc bao vây tấn công Minh Lam Tông, các cao thủ của Giới Sơ Khai cũng tham gia vào cuộc chiến nhưng toàn bộ đều bị giết chết hết”
Cả đám người tụ tập lại với nhau, không ngừng bàn luận về chuyện của Minh Lam Tông. Tuy nhiên, rút cuộc chân tướng của chuyện lần này là gì lại không một ai biết.
Giang Cung Tuấn nghe xong mấy lời này cũng không nói gì nhiều, anh lấy từ trong Tiên phủ ra một quả linh quả sau đó ném lên trên bàn coi như tiền cơm.
Rời khỏi quán cơm, anh đến của hàng tạp hóa trong thành phố mua một bản đồ chi tiết về Giới Sơ Khai. Sau khi ra khỏi thành phố, anh cầm bản đồ ra quan sát thật cẩn thận.
Xác nhận một lúc, anh nhận ra nơi này cách Thần Viện rất xa, ngay cả với thực lực của anh hiện tại cho dù lập tức lên đường ngay bây giờ cũng phải mất ít nhất mười ngày mới đến nơi: “Hy vọng Thần Viện không xảy ra chuyện gì”.
Giang Cung Tuấn gấp bản đồ lại, gấp rút lên đường. Trong vòng mười ngày tiếp theo anh đều đang trên đường tới Thần Viện.
Thần Viện là một trong những học viện mạnh nhất thế giới, sức mạnh của nó không kém gì Minh Lam Tông thậm chí còn có phần mạnh hơn. Mà ở gần Thần Viện cũng có một thành phố, thành phố đó tên là Nguyệt Quang Thành.
Giang Cung Tuấn đã đến được Nguyệt Quang Thành những thành phố vốn náo nhiệt phồn hoa trước kia giờ đây đã biến thành một thành phố chết, thành phố hoang rộng lớn không có lấy một bóng người.
Cộp cộp cộp.
Từ phía xa truyền đến tiếng bước chân đang tiến gần.
Giang Cung Tuấn đang đứng giữa thành lập tức quay người lại nhìn, phía xa xuất hiện một đoàn kỵ binh, cả đoàn có khoảng hơn năm mươi người, toàn bộ đều cưỡi ngựa mặc áo giáp sắt.
Đám binh lính tức tốc xông đến bao vây Giang Cung Tuấn.
Tên tướng lĩnh cầm đầu lạnh lùng hét to: “Mi là kẻ nào? Đến Nguyệt Quang Thành có việc gì?”
Giang CUng Tuấn biết Nguyệt Quang Thành là thuộc hạ của Thần Viện, thuộc quyền quản lý của Thần Viện, các tu sĩ trong Nguyệt Quang Thành đều đã được sơ tán chỉ còn một số binh sĩ vẫn đang đi tuần tra, điều này cho thấy Cổ Tung Diệp, Khoa Vương và những người khác đã quay trở lại, vì phải để phong Ma Tộc nê họ mới sơ tán tất cả mọi người rời thành/ Giang CUng Tuấn cũng biết rằng những binh lính này là người của Thần Viện, Anh tháo mặt xuống để lộ ra diện mạo thật của bản thân, nhìn vào một vài binh lính rồi nói: “Ta là Giang Cung Tuấn, là đệ tử của đại trưởng lãi Tiêu Minh Hoàng ở thần Viện, vừa trở về từ Minh Nam Tông”
“Giang Cung Tuấn?”
Tên tướng lĩnh hơi sửng sốt, hiển nhiên anh ta từng nghe nói đến Giang Cung Tuấn nhưng chưa từng gặp mặt anh: “Đợi đấy”.
Toàn bộ binh lính dưới trướng tên tướng lĩnh cất thanh kiếm đang cầm trong tay đi, giơ tay ra trong lòng bàn tay bỗng xuất hiện vài dấu ấn một luồng chân khí phóng thẳng lên bầu trời.
Giang Cung Tuấn biết anh ta đang thông báo đến các lãnh đạo cấp cao của Thần Viện. Anh cũng rất kiên nhẫn chờ đợi, đợi khoảng mười phút từ phía xa có vài người bay từ trên trời xuống. Tốc độ của mấy người này cực kì nhanh mới vừa ở tận phía xa, trong chớp mắt đã xuất hiện trong Nguyệt Quang Thành. Giang Cung Tuấn cũng biết mấy người này, họ chính là Cổ Tung Diệp, Khoa Vương còn có cả sư phụ của anh. Giang Cung Tuấn đi tới phía trước họ, hai tay chắp lại cung kính chào: “Sư phụ, Khoa Vương đại nhân, chú Cổ”
Cổ Tung Diệp xuất hiện trước mặt Giang Cung Tuấn hỏi: “Cuối cùng cháu cũng trở về rồi, Ngọc Mỹ đâu?”.
Trước mặt những người này Giang Cung Tuấn cũng không hề giấu diếm, cởi chiếc nhẫn đang đeo ra khỏi ngón tay, chiếc nhẫn lập tức biến thành một chiếc Tiên phủ, Tiên phủ không ngừng to ra sau đó anh thông báo cho Tổ Quỳnh để Tổ Quỳnh đưa Ngọc Mỹ ra ngoài.
Nhìn thấy Giang Cung Tuấn sở hữu bảo vật thần kỳ đến vậy, tất cả người đứng đó đều rất kinh ngạc. Nhưng bọn họ cũng chỉ đứng sửng sốt chứ không thắc mắc nhiều thêm.
Rất nhanh sau đó Ngọc Mỹ đã xuất hiện: “Cha!”
Ngọc Mỹ vừa xuất hiện liền nhìn thấy Cổ Tung Diệp trên mặt không giấu nổi sự mừng rỡ, vui mừng nói: “May quả cha vẫn ổn, thật may quá!”
Khoa Vương đứng ra nói: “Thôi được rồi, về Thần Viện trước đã rồi nói tiếp”
“Phải” Giang Cung Tuấn gật đầu.
Dưới sự lãnh đạo của Cổ Tung Diệp, Giang Cung Tuấn và những người khác cuối cùng cũng về đến Thần Viện. Thần Viện bây giờ được bảo vệ cực kì nghiêm ngặt, phía bên ngoài Thần Viện có một trận pháp rất mạnh, trận pháp này là do Cổ Tung Diệp với Khoa Vương kết hợp cùng một số cao thủ trong thiên hạ tạo nên. Mục đích là để đề phòng cao thủ của Ma tộc đến tấn công.
Thần Viện, đính chính, đại điện.
Mấy người Khoa Vương, Cổ Tung Diệp, Tiêu Minh Hoàng, Giang Cung Tuấn, Ngọc Mỹ đều đã tập trung tại đây.
Cổ Tung Diệp nhìn về phía Giang Cung Tuấn nói: “Cung Tuấn, không lâu nữa Thần Viện sẽ trở thành một chiến trường, không thích hợp ở lại đây quá lâu, cháu tốt nhất nên rời khỏi đây”.
Giang Cung Tuấn đáp lại: “Cũng chính bởi cháu lo Thần Viện sẽ xảy ra chuyện nên mới quay lại đây xem thử”
Khoa Vương nói: “Mấy năm gần đây Ma tộc hoạt động rất thường xuyên, do Minh Lam Thánh Hoàng cấu kết với Ma tộc dẫn đến giới chúng ta phải chịu tổn thất nặng nề, rất nhiều cao thủ đã bị giết trong trận chiến của Minh Lam Tông lần đó.”
“Phải”
Tiêu Minh Hoàng tiếp lời: “Bọn ta đã lên kế hoạch quyết đấu một trận sống còn với Ma tộc, địa điểm chính là tại Thần Viện. Hiện giờ tất cả học sinh trong Thần Viện đều đã được sơ tán. đến khu vực an toàn hết rồi. Giờ đây chỉ còn cần đợi đại quân của Ma tộc xuất hiện tại Thần Viện là được” . Truyện Truyện Teen
Sau khi biết học sinh của Thần Viện đều đã được sơ tán đến khu an toàn Giang Cung Tuấn mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Anh đến đây cũng vì lo lắng cho Du Huyền.
Khoa Vương rút ra một tấm lệnh bài đưa cho Giang Cung Tuấn.
Giang CUng Tuấn khẽ ngạc nhiên hỏi: “Đây là cái gì?”
Khoa Vương đáp lại: “Đây là lệnh bài để mở Long Vực. Long vực cứ năm mươi năm lại mở một lần, lần trước mở chính là do Thần Viện chúng ta tôt chức, vì thế lệnh bài này mới nằm trong tay tôi. Vẫn chưa hoàn thành việc chuyển giao lại lệnh bài thì Minh Lam Tông đã xảy ra chuyện rồi, giờ đây tôi giao lại lệnh bài cho anh, có lệnh bài này trong tay anh có thể mở được Long Vực, vào trong đó tu luyện một khoảng thời gian”
Giang CUng Tuấn nhận lấy lệnh bài, lệnh bài chỉ có kích thước ngang lòng bàn tay, có mày đồng và có một số từ ngữ bí ẩn được khắc phía trên.
Khoa Vương giải thích: “Long Vực là thánh địa để luyện tập trong Giới Sơ Khai, đã được lưu truyền từ xa xưa. Rất nhiều cao thủ trong Giới Sở Khai đều đã từng đến Long Vực và tu luyện ở đó, vị trí của Long Vực nằm trên một hòn đảo trong vùng biển mênh mông vô tận”
“Xung quanh hòn đảo có một trận pháp vô cùng bí ẩn, không ai có thể mở được trận pháp đó.
Chỉ có cách sử dụng lệnh bài này mới có thể mở được trận pháp đó ra”
“Phải”
Khoa Vương gật đầu nói: “Bây giờ tôi giao cho anh lệnh bài này, anh cần đưa Ngọc Mỹ đến đó tu luyện một khoảng thời gian, sau đó rời khỏi Thần Viện càng sớm càng tốt, trở về Trái Đất, Giới Sơ Khai sắp trở nên hỗn loạn, anh tuyệt đối không nên ở lại đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.