Chương 467: Thủ đô có chuyện
Y Y
05/05/2021
Giang Cung Tuấn gật đầu.
Chắc chắn ông chủ chữ thiên số một đã biết chuyện gì đó, mà chắc chắn kẻ địch cũng đoán được anh sẽ tìm đến cho nên mới giết người diệt khẩu trước.
Giang Cung Tuấn lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Sau đó bắt đầu kiểm tra phòng làm việc.
Cửa phòng và cửa sổ của phòng làm việc đều không hỏng, nhưng cửa sổ đang mở.
Anh suy đoán kẻ giết người đã nhảy từ trên cửa sổ xuống.
Rất nhanh cảnh sát đã đến, bắt đầu lấy dấu vết điều tra.
Mà Giang Cung Tuấn cũng biết đầu mối này đã bị chặt đứt, tiếp tục ở lại đây cũng không cách nào nhận được đáp án anh muốn.
Anh lựa chọn trở về.
Dọc theo đường đi, anh không nói lời nào.
"Lẽ nào ông nội còn sống thật, những chuyện này đều là ông nội làm ra?" Giang Cung Tuấn vừa lái xe vừa suy nghĩ.
Giờ khắc này anh cảm thấy rất loạn.
Cảm thấy rất bất lực.
Loại cảm giác bất lực này đã rất nhiều năm chưa từng xuất hiện.
Giang Vô Song cũng có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của Giang Cung Tuấn.
Cô ta an ủi: "Anh Giang, yên tâm đi, em tin tưởng Đình Thi, Hứa Linh và Sở Vi sẽ không sao.
đâu.
Hiện tại anh không thể rối rắm được, anh nhất định phải mạnh mẽ hơn, trở nên mạnh mẽ trong thời gian ngắn nhất."
Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi.
Nói thì nói vậy.
Nhưng ba người phụ nữ vừa biến mất kia đều có dây dưa tình cảm không thể cắt rời với anh.
Anh không cách nào tĩnh tâm cũng không cách nào có thể không nghĩ tới bất kỳ chuyện gì, không làm bất cứ chuyện gì.
Rất nhanh bọn họ đã trở về nhà Đan Thiến.
Đan Thiến vừa thấy vẻ mặt Giang Cung Tuấn đã biết chuyến này anh không có thu hoạch gì, cô †a cũng rất biết điều mà không mở miệng hỏi thăm.
Giang Cung Tuấn vừa về đến đã dựa trên ghế sofa.
Giang Vô Song rất biết điều không tới quấy Đan Thiến kéo Giang Vô Song đi qua bên cạnh, hỏi nhỏ: "Chị Vô Song, thế nào rồi, có điều tra được gì không?”
Giang Vô Song nhỏ giọng nói: 'Không có, chúng tôi tới chậm một bước, người đã bị giết."
Đan Thiến cũng rất biết điều không hỏi thăm nữa.
Cả ngày hôm nay Giang Cung Tuấn vẫn luôn trầm tĩnh ít lời.
Mà Giang Vô Song cũng tìm cơ hội báo cáo rõ những chuyện đã xảy ra ở thành phố Tử Đằng cho Giang Quốc Đạt ở thủ đô xa xa.
Cô ta được phái tới bảo vệ Giang Cung Tuấn, đồng thời trên người còn mang một nhiệm vụ khác, đó chính là chú ý Giang Cung Tuấn.
Những chuyện Giang Vô Song đã đồng ý với Giang Cung Tuấn, một câu cô ta cũng không nói, nhưng chuyện đám người Y Đình Thi, Hứa Linh, Đường Sở Vi biến mất, còn có người rất có khả năng là Giang Thời xuất hiện, cô ta cũng không giấu giếm.
Rất nhanh đã đến tối.
Trong phòng khách biệt thự nhà họ Đan.
Giang Cung Tuấn đã nghĩ cả ngày.
Anh đứng lên từ trên ghế sofa, thở một hơi thật dài sau đó lại nhìn Giang Vô Song và Đan Thiến đang ngồi đối diện.
"Anh đã nghĩ thông suốt, hiện tại anh nhất định phải mau chóng tăng thực lực lên.
Anh cần trở về phòng bế quan, tối đa một tuần là anh có
Chắc chắn ông chủ chữ thiên số một đã biết chuyện gì đó, mà chắc chắn kẻ địch cũng đoán được anh sẽ tìm đến cho nên mới giết người diệt khẩu trước.
Giang Cung Tuấn lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Sau đó bắt đầu kiểm tra phòng làm việc.
Cửa phòng và cửa sổ của phòng làm việc đều không hỏng, nhưng cửa sổ đang mở.
Anh suy đoán kẻ giết người đã nhảy từ trên cửa sổ xuống.
Rất nhanh cảnh sát đã đến, bắt đầu lấy dấu vết điều tra.
Mà Giang Cung Tuấn cũng biết đầu mối này đã bị chặt đứt, tiếp tục ở lại đây cũng không cách nào nhận được đáp án anh muốn.
Anh lựa chọn trở về.
Dọc theo đường đi, anh không nói lời nào.
"Lẽ nào ông nội còn sống thật, những chuyện này đều là ông nội làm ra?" Giang Cung Tuấn vừa lái xe vừa suy nghĩ.
Giờ khắc này anh cảm thấy rất loạn.
Cảm thấy rất bất lực.
Loại cảm giác bất lực này đã rất nhiều năm chưa từng xuất hiện.
Giang Vô Song cũng có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của Giang Cung Tuấn.
Cô ta an ủi: "Anh Giang, yên tâm đi, em tin tưởng Đình Thi, Hứa Linh và Sở Vi sẽ không sao.
đâu.
Hiện tại anh không thể rối rắm được, anh nhất định phải mạnh mẽ hơn, trở nên mạnh mẽ trong thời gian ngắn nhất."
Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi.
Nói thì nói vậy.
Nhưng ba người phụ nữ vừa biến mất kia đều có dây dưa tình cảm không thể cắt rời với anh.
Anh không cách nào tĩnh tâm cũng không cách nào có thể không nghĩ tới bất kỳ chuyện gì, không làm bất cứ chuyện gì.
Rất nhanh bọn họ đã trở về nhà Đan Thiến.
Đan Thiến vừa thấy vẻ mặt Giang Cung Tuấn đã biết chuyến này anh không có thu hoạch gì, cô †a cũng rất biết điều mà không mở miệng hỏi thăm.
Giang Cung Tuấn vừa về đến đã dựa trên ghế sofa.
Giang Vô Song rất biết điều không tới quấy Đan Thiến kéo Giang Vô Song đi qua bên cạnh, hỏi nhỏ: "Chị Vô Song, thế nào rồi, có điều tra được gì không?”
Giang Vô Song nhỏ giọng nói: 'Không có, chúng tôi tới chậm một bước, người đã bị giết."
Đan Thiến cũng rất biết điều không hỏi thăm nữa.
Cả ngày hôm nay Giang Cung Tuấn vẫn luôn trầm tĩnh ít lời.
Mà Giang Vô Song cũng tìm cơ hội báo cáo rõ những chuyện đã xảy ra ở thành phố Tử Đằng cho Giang Quốc Đạt ở thủ đô xa xa.
Cô ta được phái tới bảo vệ Giang Cung Tuấn, đồng thời trên người còn mang một nhiệm vụ khác, đó chính là chú ý Giang Cung Tuấn.
Những chuyện Giang Vô Song đã đồng ý với Giang Cung Tuấn, một câu cô ta cũng không nói, nhưng chuyện đám người Y Đình Thi, Hứa Linh, Đường Sở Vi biến mất, còn có người rất có khả năng là Giang Thời xuất hiện, cô ta cũng không giấu giếm.
Rất nhanh đã đến tối.
Trong phòng khách biệt thự nhà họ Đan.
Giang Cung Tuấn đã nghĩ cả ngày.
Anh đứng lên từ trên ghế sofa, thở một hơi thật dài sau đó lại nhìn Giang Vô Song và Đan Thiến đang ngồi đối diện.
"Anh đã nghĩ thông suốt, hiện tại anh nhất định phải mau chóng tăng thực lực lên.
Anh cần trở về phòng bế quan, tối đa một tuần là anh có
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.