Chương 52
Cuồng Thượng Gia Cuồng
04/02/2017
Editor: Ếch
Long Hương với Tô Tú lo lắng canh ngoài rừng, đến khi nhìn thấy Tư Mã đại nhân ôm tiểu phu nhân đi ra trong lòng mới nhẹ nhõm thở phào. Các nàng làm hạ nhân, gia đình chủ tử cơm lành canh ngọt bọn cô làm chuyện gì cũng thuận lợi.
Tư Mã để Nhược Ngu vào lều nghỉ tạm, còn mình thì đi ra đầm tắm cho bay bớt mùi rượu, sau đó soi trong nước thấy màu mắt đã trở về bình thường hắn mới ra khỏi nước, thay quần áo sạch, trước khi đi hắn đứng trên tảng đá lớn bên bờ đầm, lấy hứng một chậu nước rồi mới về lều. Vì cảm thấy áy náy với tiểu nương tử, đến rửa mặt hắn cũng tự tay làm. Trữ Kình Phong sờ đầu NHược Ngu đang nằm trên giường mây, trước tiên nhúng ướt khăn lau mặt cho nàng, rồi lau đôi chân lấm bẩn vì suýt rơi guốc của nàng.
Nhược Ngu còn nhớ rõ bản thân vừa mới nói lúc nãy, đã nói muốn làm nương tử tốt giúp tướng công rửa chân giờ ngược lại Trữ ca ca rửa lau mặt rửa chân cho mình, nàng có chút ngượng ngùng đỏ mặt. Nghĩ vậy, nàng trượt xuống giường mây muốn thay hắn lau. Nhưng Trữ Kình Phong vừa tắm rửa xong đâu có việc gì cho nàng làm, hắn ôm nàng vào ngực, nói: “Thừa dịp hiện tại mát mẻ, ngủ một giấc được không?”
Gào khóc một hồi, lại thêm đêm qua ngủ không ngon, kỳ thực Nhược Ngu cũng rã rời. Trữ ca ca mới tắm xong, cả người mát lạnh, nàng nương theo vạt áo khép hờ của hắn, âm thầm luồn tay nhỏ dán lên ngực hắn, thật sự rất thoải mái. Nhược Ngu vẫn có vài thói quen của trẻ con, ví như trước khi đi ngủ thích sờ người, không phải là kiểu sờ khiêu khích trên giường mà là một biện pháp tìm khiếm cảm giác an toàn, giống như hiện tại, mấy ngón tay nàng đang vuốt ve chỗ thịt mềm mại bên trong cánh tay, sờ sờ, sờ sờ,…
Trữ Kình Phong nghiêm mặt nhìn bóng cây đại thụ rậm rạp in xuống nóc lều, nhẹ nhàng hít vào rồi lại thở ra, im lặng nhìn quyển binh pháp mới, nỗ lực dẹp đám lửa nhảy loạn trong bụng. Không bao lâu sau, kích thích truyền từ tay hắn cũng ngừng, bên tai vọng lại tiếng thở sâu ngọt ngào, Trữ Kình Phong lúc này mới xoay nhẹ người, nhích thân thể lại gần thiếu nữ, nới lỏng trường bào, cọ nhẹ người vào chỗ mềm mại…
Đây là nữ tử duy nhất trong cuộc đời này khiến hắn động tâm, không ngờ hôm nay lại rơi vào hoàn cảnh khó xử: Không thể đụng, không thể hôn. Nếu không biết vị còn tốt, đằng này lại vừa khai trai, hưởng vị rồi… Trữ Kình Phong cảm thấy bản thân sắp ứng nghiệm câu nói: Ngày nghẹn chết cách không xa.
Nhược Ngu trước giờ không buồn lâu, lên núi nghỉ hè tránh nóng, thoải mái ngủ cả buổi chiều, sau khi tỉnh lại phiền não đã tan thành mây khói. Đầu tiên, nàng yên lặng tự nghịch đầu ngón tay, sau vùi vào lòng Trữ ca ca, lấy cái miệng nhỏ cắn cằm hắn. Trữ Kình Phong hôm nay không cạo râu. Lúc gặm nhám nhám, Nhược Ngu gặm hăng say, cuối cùng ngay cả môi cũng không tha. Tư Mã đại nhân dĩ nhiên không làm từ gỗ, lập tức mở mắt đảo khách thành chủ, ngậm cái miệng nhỏ nhắn lỗ mãng, dây dưa với nàng, chỉ chốc lát sau đã đổi chiến trường xuống cổ rồi xương quai xanh. Nhược Ngu lúc đầu cười khanh khách, thế nhưng rất nhanh cách quần áo cảm thấy người dưới cọ vào vật rắn, lập tức không chịu tiếp tục, càu nhàu bò dậy, trong miệng lẩm bẩm: “Không chơi…”Lúc Tư Mã đại nhân đi ra khỏi lều, vẻ mặt lạnh lùng khó có khi xuất hiện thương cảm, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.
Từ núi Thanh Diệp trở về, đoàn xe Tư Mã đại nhân đi ngang qua ngoại ô thì thấy một thiếu niên mang theo lão bộc đứng trên đường. Thị vệ mở đường phía trước vừa nhìn liền nhận ra đây là thứ đệ Trữ Kình Phong: Trữ Vong. Đi núi Thanh Diệp tất phải qua con đường ngoại thành, nên lúc đoàn xe Trữ Kình Phong qua Trữ Vong cũng biết tin huynh trưởng qua đây. Trữ Vong luôn đọc tứ thư ngũ kinh, là một nho sinh chính cống, nên đạo lý ‘yêu đệ phụng dưỡng huynh trưởng’ luôn ghi khắc trong lòng. Hắn vẫn luôn hối hận vì không lớn lên bên người phụ thân, không thể tẫn hiếu với phụ thân, giờ chỉ còn lại một người anh càng phải coi huynh trưởng như cha. Trước kia, Trữ Kình Phong ra lệnh miễn hắn thỉnh an mỗi tháng, nay hiếm khi ca ca đi ngang qua đây tất nhiên bản thân nên dâng một ly trà. Vì thế, hắn đặt bàn nhỏ bên đường, đốt lò nấu nước pha trà, lại lo lắng huynh trưởng khó chịu vì trời nóng bức nên chuẩn bị sẵn quả mơ phơi khô nấu nước ô mai, tuy trong nhà không có hầm băng cũng ngâm nước giếng mát lạnh, sau đó thay một bộ khăn áo chỉnh tề đứng đợi bên đường.
Nhưng lần đợi này bắt đầu từ sáng đến lúc mặt trời lặn, ấm đun nước đã chêm cả thùng nước to, đến cả than cũng bảo lão bộc về nhà lấy thêm thì mới nghe thấy tiếng vó ngựa. Trữ Vong vui mừng sửa sang mũ áo, chắp tay đợi đoàn xe đi qua.
Nghe thị vệ bẩm báo Trữ Vong muốn dâng trà, Trữ Kình Phong vén rèm lên, nhìn bàn trà đơn sơ phía xa, rồi nhìn thiếu niên đứng dưới nắng vọng lại, thì hơi nhăn lông mày nói: “Nói với hắn, bản tọa đi xe mệt mỏi đã ngủ rồi, cảm ơn hắn lần này, bảo hắn mau về đi.”
Thị vệ thuật lại lời này cho Trữ Vong, ánh mắt nóng bỏng của thiếu niên kia lập tức suy sụp, luống cuống xoa tay nói: “Vậy… Trữ Vong cung tiễn đại ca.”
Nhược Ngu cũng nghe thị vệ nói, nằm úp sấp trong xe cách màn nhìn ra ngoài, tự nhiên nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của Trữ Vong, đôi mắt giống Trữ ca ca dường như muốn khóc. Thấy xe xe lăn bánh, Nhược Ngu đột nhiên hô: “Dừng xe”
Trữ Kình Phong ngạc nhiên nhìn nàng. Nàng kéo ống tay áo hắn năn nỉ: “Nhược Ngu khát nước, muốn uống trà tiểu thúc pha.”
Trữ Kình Phong không vui nói: “Nếu nàng khát, trên xe có sẵn nước lê, trà lạnh, cái gì cũng không thiếu, kêu Tô Tú chuẩn bị là được.”
Nhược Ngu phồng má: “Trữ ca ca, ca ca hung dữ với đệ đệ của mình mà lại đối tốt với thái tử, chẳng lẽ chỉ có thứ xấu xa mới là huynh đệ của ca ca?”
Lần lên án này chính là chọc chỗ chột dạ trong lòng Tư Mã đại nhân, hắn biết hình ảnh bản thân trong mắt Nhược Ngu là tên ác đồ đệ nhất, nếu không nhanh chóng tẩy trắng thì hậu họa vô cùng. Hắn suy nghĩ một chút, liền hướng phía mã xa vung tay nói: “Dừng lại.”
Trữ Vong vốn lã chã chực khóc, chờ đoàn xe rời đi, không ngờ xe ngựa mới đi lại dừng, chốc lát sau thị vệ lúc nãy gọi Trữ Vong thiếu gia lại nói chuyện. Hắn thấp thỏm đi tới xe ngựa liền nghe Tư Mã đại nhân nói: “Tẩu tử của ngươi dạ dày không tốt, không ăn được thức ăn ngoài phủ, tâm ý của ngươi ta nhận, hôm nay nếu đã đi ngang qua chi bằng tới nhà ngươi ngồi một chút.”
Lời này vừa nói ra, trên mặt Trữ Vong ửng hồng hưng phấn, tay chân luống cuống nói: “… Trữ Vong dẫn đường cho ca ca.”
Vì thế, hắn với lão bộc bước dài bước ngắn đi phía trước, vừa đi vừa dặn lão bộc đi về trước vẩy nước quét sân, sửa sang lau dọn bàn, chuẩn bị trái cây trà bánh..
Đây là lần đầu Trữ Kình Phong đến biệt viện phụ thân bố trí. Phụ thân không thích thiếp thất xuất thân kém cỏi, ít lui tới, người thiếp cũng an phận, luôn ở trong viện nuôi con. Có lẽ bà ta tự ti với xuất thân của mình, bỏ công sức cho con đi học. Tiền phát cho bà hàng tháng không nhiều, bà đều nhịn ăn nhịn tiêu cho con đi học thư viện tốt nhất. Có người nói học vấn Trữ Vong không kém, thế nhưng không có người tiến cử hiền tài sao có được công danh? Đến huynh trưởng cũng không để ý thì con tiểu thiếp càng khó nổi danh. Người thiếp thân thể không tốt, nghe đồn năm trước mất vì bệnh, lúc đó Trữ Kình Phong nghe xong cũng quên, tựa hồ có sai người tặng bạc. Hiện giờ trong biệt viện ngoại thành này chỉ còn Trữ Vong và lão bộc Thuận bá.
Nhược Ngu được đỡ xuống xe ngựa, tò mò nhìn quanh căn nhà, lần thứ hai khẳng định Trữ ca ca đối xử không tốt với đệ đệ. Tường viện này làm từ đất vàng, hai gian nhà ngói tuy quét tước sạch sẽ nhưng vẫn thấy rõ đã cũ nát, bên nhà là một đống củi cao, trong nhà nuôi mấy con gà mái chắc để lấy trứng làm phụ thu, còn có thêm một con chó con đang liếm cái mũi đen, bị đám người tràn vào trong sân làm hoảng sợ, cụp đuôi chui vào ổ gà, chỉ ló ra đôi mắt tò mò hỏi đâu ra nhiều khách vậy.
Trữ Vong không ngờ đại ca tâm huyết trào dâng đại giá quang lâm, không kịp chuẩn bị gì, nhìn thân hình to lớn của đại ca ngồi trên chiếc ghế ọp ẹp, làm cái ghế kêu cót két, nhất thời tự thấy mặc cảm muốn xin lỗi đại ca xuất thân cao quý. Hắn nên lường trước được điều này, mượn bộ bàn ghế bằng gỗ lim của quản thôn phía đông Bạch tiên sinh mới phải, hiện tại cũng chỉ đành chuẩn bị chu đáo bữa cơm, nên nhanh chóng lệnh cho lão bộc nhanh chóng làm thịt con gà mái đãi đại ca hiếm khi tới chơi.
Trong lòng Trữ Kình Phong không có đệ đệ tàng hình này, đường đệ, biểu đệ bên cạnh hắn ai không xuất thân danh môn vọng tộc? Xuất thân cùng khí chất vô tình đã quyết định bạn bè kết giao, người kém quá xa dù muốn thân cận nhưng dần cũng thành xa. Hắn với Trữ Vong tuy cùng cha nhưng hai người không lớn lên cùng nhau, đệ đệ tuy thông minh nhưng lớn lên ở nông thôn, mỗi lần thấy hắn đều lo lắng sợ hãi, tự nhiên hắn không thân thiết. Nhưng hôm nay, vì Nhược Ngu nên vào biệt viện này, hắn không nhịn được nhíu mi, cho dù là thứ đệ nhưng cũng là đệ đệ Trữ Kình Phong, chỗ này…. Quá nghèo túng!
Long Hương với Tô Tú lo lắng canh ngoài rừng, đến khi nhìn thấy Tư Mã đại nhân ôm tiểu phu nhân đi ra trong lòng mới nhẹ nhõm thở phào. Các nàng làm hạ nhân, gia đình chủ tử cơm lành canh ngọt bọn cô làm chuyện gì cũng thuận lợi.
Tư Mã để Nhược Ngu vào lều nghỉ tạm, còn mình thì đi ra đầm tắm cho bay bớt mùi rượu, sau đó soi trong nước thấy màu mắt đã trở về bình thường hắn mới ra khỏi nước, thay quần áo sạch, trước khi đi hắn đứng trên tảng đá lớn bên bờ đầm, lấy hứng một chậu nước rồi mới về lều. Vì cảm thấy áy náy với tiểu nương tử, đến rửa mặt hắn cũng tự tay làm. Trữ Kình Phong sờ đầu NHược Ngu đang nằm trên giường mây, trước tiên nhúng ướt khăn lau mặt cho nàng, rồi lau đôi chân lấm bẩn vì suýt rơi guốc của nàng.
Nhược Ngu còn nhớ rõ bản thân vừa mới nói lúc nãy, đã nói muốn làm nương tử tốt giúp tướng công rửa chân giờ ngược lại Trữ ca ca rửa lau mặt rửa chân cho mình, nàng có chút ngượng ngùng đỏ mặt. Nghĩ vậy, nàng trượt xuống giường mây muốn thay hắn lau. Nhưng Trữ Kình Phong vừa tắm rửa xong đâu có việc gì cho nàng làm, hắn ôm nàng vào ngực, nói: “Thừa dịp hiện tại mát mẻ, ngủ một giấc được không?”
Gào khóc một hồi, lại thêm đêm qua ngủ không ngon, kỳ thực Nhược Ngu cũng rã rời. Trữ ca ca mới tắm xong, cả người mát lạnh, nàng nương theo vạt áo khép hờ của hắn, âm thầm luồn tay nhỏ dán lên ngực hắn, thật sự rất thoải mái. Nhược Ngu vẫn có vài thói quen của trẻ con, ví như trước khi đi ngủ thích sờ người, không phải là kiểu sờ khiêu khích trên giường mà là một biện pháp tìm khiếm cảm giác an toàn, giống như hiện tại, mấy ngón tay nàng đang vuốt ve chỗ thịt mềm mại bên trong cánh tay, sờ sờ, sờ sờ,…
Trữ Kình Phong nghiêm mặt nhìn bóng cây đại thụ rậm rạp in xuống nóc lều, nhẹ nhàng hít vào rồi lại thở ra, im lặng nhìn quyển binh pháp mới, nỗ lực dẹp đám lửa nhảy loạn trong bụng. Không bao lâu sau, kích thích truyền từ tay hắn cũng ngừng, bên tai vọng lại tiếng thở sâu ngọt ngào, Trữ Kình Phong lúc này mới xoay nhẹ người, nhích thân thể lại gần thiếu nữ, nới lỏng trường bào, cọ nhẹ người vào chỗ mềm mại…
Đây là nữ tử duy nhất trong cuộc đời này khiến hắn động tâm, không ngờ hôm nay lại rơi vào hoàn cảnh khó xử: Không thể đụng, không thể hôn. Nếu không biết vị còn tốt, đằng này lại vừa khai trai, hưởng vị rồi… Trữ Kình Phong cảm thấy bản thân sắp ứng nghiệm câu nói: Ngày nghẹn chết cách không xa.
Nhược Ngu trước giờ không buồn lâu, lên núi nghỉ hè tránh nóng, thoải mái ngủ cả buổi chiều, sau khi tỉnh lại phiền não đã tan thành mây khói. Đầu tiên, nàng yên lặng tự nghịch đầu ngón tay, sau vùi vào lòng Trữ ca ca, lấy cái miệng nhỏ cắn cằm hắn. Trữ Kình Phong hôm nay không cạo râu. Lúc gặm nhám nhám, Nhược Ngu gặm hăng say, cuối cùng ngay cả môi cũng không tha. Tư Mã đại nhân dĩ nhiên không làm từ gỗ, lập tức mở mắt đảo khách thành chủ, ngậm cái miệng nhỏ nhắn lỗ mãng, dây dưa với nàng, chỉ chốc lát sau đã đổi chiến trường xuống cổ rồi xương quai xanh. Nhược Ngu lúc đầu cười khanh khách, thế nhưng rất nhanh cách quần áo cảm thấy người dưới cọ vào vật rắn, lập tức không chịu tiếp tục, càu nhàu bò dậy, trong miệng lẩm bẩm: “Không chơi…”Lúc Tư Mã đại nhân đi ra khỏi lều, vẻ mặt lạnh lùng khó có khi xuất hiện thương cảm, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.
Từ núi Thanh Diệp trở về, đoàn xe Tư Mã đại nhân đi ngang qua ngoại ô thì thấy một thiếu niên mang theo lão bộc đứng trên đường. Thị vệ mở đường phía trước vừa nhìn liền nhận ra đây là thứ đệ Trữ Kình Phong: Trữ Vong. Đi núi Thanh Diệp tất phải qua con đường ngoại thành, nên lúc đoàn xe Trữ Kình Phong qua Trữ Vong cũng biết tin huynh trưởng qua đây. Trữ Vong luôn đọc tứ thư ngũ kinh, là một nho sinh chính cống, nên đạo lý ‘yêu đệ phụng dưỡng huynh trưởng’ luôn ghi khắc trong lòng. Hắn vẫn luôn hối hận vì không lớn lên bên người phụ thân, không thể tẫn hiếu với phụ thân, giờ chỉ còn lại một người anh càng phải coi huynh trưởng như cha. Trước kia, Trữ Kình Phong ra lệnh miễn hắn thỉnh an mỗi tháng, nay hiếm khi ca ca đi ngang qua đây tất nhiên bản thân nên dâng một ly trà. Vì thế, hắn đặt bàn nhỏ bên đường, đốt lò nấu nước pha trà, lại lo lắng huynh trưởng khó chịu vì trời nóng bức nên chuẩn bị sẵn quả mơ phơi khô nấu nước ô mai, tuy trong nhà không có hầm băng cũng ngâm nước giếng mát lạnh, sau đó thay một bộ khăn áo chỉnh tề đứng đợi bên đường.
Nhưng lần đợi này bắt đầu từ sáng đến lúc mặt trời lặn, ấm đun nước đã chêm cả thùng nước to, đến cả than cũng bảo lão bộc về nhà lấy thêm thì mới nghe thấy tiếng vó ngựa. Trữ Vong vui mừng sửa sang mũ áo, chắp tay đợi đoàn xe đi qua.
Nghe thị vệ bẩm báo Trữ Vong muốn dâng trà, Trữ Kình Phong vén rèm lên, nhìn bàn trà đơn sơ phía xa, rồi nhìn thiếu niên đứng dưới nắng vọng lại, thì hơi nhăn lông mày nói: “Nói với hắn, bản tọa đi xe mệt mỏi đã ngủ rồi, cảm ơn hắn lần này, bảo hắn mau về đi.”
Thị vệ thuật lại lời này cho Trữ Vong, ánh mắt nóng bỏng của thiếu niên kia lập tức suy sụp, luống cuống xoa tay nói: “Vậy… Trữ Vong cung tiễn đại ca.”
Nhược Ngu cũng nghe thị vệ nói, nằm úp sấp trong xe cách màn nhìn ra ngoài, tự nhiên nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của Trữ Vong, đôi mắt giống Trữ ca ca dường như muốn khóc. Thấy xe xe lăn bánh, Nhược Ngu đột nhiên hô: “Dừng xe”
Trữ Kình Phong ngạc nhiên nhìn nàng. Nàng kéo ống tay áo hắn năn nỉ: “Nhược Ngu khát nước, muốn uống trà tiểu thúc pha.”
Trữ Kình Phong không vui nói: “Nếu nàng khát, trên xe có sẵn nước lê, trà lạnh, cái gì cũng không thiếu, kêu Tô Tú chuẩn bị là được.”
Nhược Ngu phồng má: “Trữ ca ca, ca ca hung dữ với đệ đệ của mình mà lại đối tốt với thái tử, chẳng lẽ chỉ có thứ xấu xa mới là huynh đệ của ca ca?”
Lần lên án này chính là chọc chỗ chột dạ trong lòng Tư Mã đại nhân, hắn biết hình ảnh bản thân trong mắt Nhược Ngu là tên ác đồ đệ nhất, nếu không nhanh chóng tẩy trắng thì hậu họa vô cùng. Hắn suy nghĩ một chút, liền hướng phía mã xa vung tay nói: “Dừng lại.”
Trữ Vong vốn lã chã chực khóc, chờ đoàn xe rời đi, không ngờ xe ngựa mới đi lại dừng, chốc lát sau thị vệ lúc nãy gọi Trữ Vong thiếu gia lại nói chuyện. Hắn thấp thỏm đi tới xe ngựa liền nghe Tư Mã đại nhân nói: “Tẩu tử của ngươi dạ dày không tốt, không ăn được thức ăn ngoài phủ, tâm ý của ngươi ta nhận, hôm nay nếu đã đi ngang qua chi bằng tới nhà ngươi ngồi một chút.”
Lời này vừa nói ra, trên mặt Trữ Vong ửng hồng hưng phấn, tay chân luống cuống nói: “… Trữ Vong dẫn đường cho ca ca.”
Vì thế, hắn với lão bộc bước dài bước ngắn đi phía trước, vừa đi vừa dặn lão bộc đi về trước vẩy nước quét sân, sửa sang lau dọn bàn, chuẩn bị trái cây trà bánh..
Đây là lần đầu Trữ Kình Phong đến biệt viện phụ thân bố trí. Phụ thân không thích thiếp thất xuất thân kém cỏi, ít lui tới, người thiếp cũng an phận, luôn ở trong viện nuôi con. Có lẽ bà ta tự ti với xuất thân của mình, bỏ công sức cho con đi học. Tiền phát cho bà hàng tháng không nhiều, bà đều nhịn ăn nhịn tiêu cho con đi học thư viện tốt nhất. Có người nói học vấn Trữ Vong không kém, thế nhưng không có người tiến cử hiền tài sao có được công danh? Đến huynh trưởng cũng không để ý thì con tiểu thiếp càng khó nổi danh. Người thiếp thân thể không tốt, nghe đồn năm trước mất vì bệnh, lúc đó Trữ Kình Phong nghe xong cũng quên, tựa hồ có sai người tặng bạc. Hiện giờ trong biệt viện ngoại thành này chỉ còn Trữ Vong và lão bộc Thuận bá.
Nhược Ngu được đỡ xuống xe ngựa, tò mò nhìn quanh căn nhà, lần thứ hai khẳng định Trữ ca ca đối xử không tốt với đệ đệ. Tường viện này làm từ đất vàng, hai gian nhà ngói tuy quét tước sạch sẽ nhưng vẫn thấy rõ đã cũ nát, bên nhà là một đống củi cao, trong nhà nuôi mấy con gà mái chắc để lấy trứng làm phụ thu, còn có thêm một con chó con đang liếm cái mũi đen, bị đám người tràn vào trong sân làm hoảng sợ, cụp đuôi chui vào ổ gà, chỉ ló ra đôi mắt tò mò hỏi đâu ra nhiều khách vậy.
Trữ Vong không ngờ đại ca tâm huyết trào dâng đại giá quang lâm, không kịp chuẩn bị gì, nhìn thân hình to lớn của đại ca ngồi trên chiếc ghế ọp ẹp, làm cái ghế kêu cót két, nhất thời tự thấy mặc cảm muốn xin lỗi đại ca xuất thân cao quý. Hắn nên lường trước được điều này, mượn bộ bàn ghế bằng gỗ lim của quản thôn phía đông Bạch tiên sinh mới phải, hiện tại cũng chỉ đành chuẩn bị chu đáo bữa cơm, nên nhanh chóng lệnh cho lão bộc nhanh chóng làm thịt con gà mái đãi đại ca hiếm khi tới chơi.
Trong lòng Trữ Kình Phong không có đệ đệ tàng hình này, đường đệ, biểu đệ bên cạnh hắn ai không xuất thân danh môn vọng tộc? Xuất thân cùng khí chất vô tình đã quyết định bạn bè kết giao, người kém quá xa dù muốn thân cận nhưng dần cũng thành xa. Hắn với Trữ Vong tuy cùng cha nhưng hai người không lớn lên cùng nhau, đệ đệ tuy thông minh nhưng lớn lên ở nông thôn, mỗi lần thấy hắn đều lo lắng sợ hãi, tự nhiên hắn không thân thiết. Nhưng hôm nay, vì Nhược Ngu nên vào biệt viện này, hắn không nhịn được nhíu mi, cho dù là thứ đệ nhưng cũng là đệ đệ Trữ Kình Phong, chỗ này…. Quá nghèo túng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.