Chiến Tranh Lạnh Ba Năm, Chu Thiếu Gian Nan Theo Đuổi Vợ
Chương 37: Cao Một Mét Năm, Bụng Bia Đầu Hói
Điểu Tùng Mễ
30/10/2024
Ngu Giai Tiếu cất điện thoại, khoanh tay dựa vào cửa đánh giá cô ấy từ trên xuống dưới: “Cô là ai?”
Đàm Tinh Thần cũng liếc cô ấy một cái: “Cô là ai?”
Ngu Giai Tiếu hất tóc một cái: “Tôi là chồng của cô ấy.”
“Xì!” Đàm Tinh Thần biểu hiện rõ sự khinh bỉ, “Cô là chồng của cô ấy? Cô họ Chu…”
Còn chưa nói hết câu, một cái bánh quy đã bị nhét vào miệng, chặn lại hai chữ phía sau.
Lâm Ngữ Hi: “Im miệng. Về phòng bệnh. Nếu không lần sau không có thuốc tê cho cô giảm đau nữa đâu.”
“…”
Đàm tiểu thư lần đầu tiên trong đời bị nắm thóp, đành phải khuất phục, vì đau mắt thật sự rất khó chịu!
Lâm Ngữ Hi nói rằng thứ đó không thể dùng quá nhiều, mỗi lần đau đến không chịu nổi, cầu xin đủ kiểu thì Lâm Ngữ Hi mới nhân từ ban cho một giọt.
Đàm Tinh Thần căm hận ngậm miệng lại: “Không cho hỏi thì thôi, còn lấy việc công trả thù riêng!”
Ngu Giai Tiếu nhàn rỗi không có việc gì, nhìn Tiểu Thôi không dám đụng tới mình, đi thẳng tới phía sau Đàm Tinh Thần, xoay ghế xe lăn của cô ấy 180 độ.
“Phòng bệnh nào? Tôi giúp đưa cô ấy về.”
Tiểu Thôi vô cùng biết ơn: “Giường số 23!”
“Thả tôi ra! Nghe thấy không?” Đàm Tinh Thần bị đẩy ra khỏi phòng làm việc, tức giận nói, “Còn không thả ra, có tin tôi vả cô không?”
“Đến đây nào, xem ai vả ai mạnh hơn.”
Hai người ầm ĩ suốt dọc đường về phòng bệnh, Ngu Giai Tiếu muốn đưa Đàm Tinh Thần lên giường bệnh, nhưng Đàm Tinh Thần không muốn, nắm chặt lấy xe lăn, Ngu Giai Tiếu không ngại cứng rắn, kéo mạnh khiến Đàm Tinh Thần nửa tàn phế bị nhấc bổng lên.
Đàm Tinh Thần tức muốn chết.
“Tôi chỉ muốn hỏi cô ấy sao lại kết hôn với Chu Yến Kinh, vậy thì sao! Tôi tò mò không được à! Cô ấy vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, tại sao lại không tìm một người đàn ông tốt, Chu Yến Kinh kiểu đó là đồ cặn bã, không xứng với cô ấy!”
Ngu Giai Tiếu dừng động tác thô bạo lại, giơ ngón trỏ lên chỉ vào cô ấy hai lần, gương mặt hiện lên chữ “Cô cũng tinh ý đấy.”
Rồi kéo ghế ở bên cạnh ngồi xuống.
“Nào, chúng ta nói chuyện chi tiết!”
“Sao cô ấy cứ bám lấy chị thế nhỉ?” Đàm Tinh Thần vừa đi thì Tiểu Thôi thắc mắc.
Lâm Ngữ Hi nói: “Tính tình trẻ con, hiếu kỳ thôi.”
“Thật ra ai cũng mình mò về chuyện của cô với chồng mình.” Một đồng nghiệp khác xen vào, “Sao lại phải giữ bí mật như vậy?”
Không biết có phải vì nhắc đến Chu Yến Kinh nhiều quá hay không, Lâm Ngữ Hi có phần bực bội, ngay cả chữ trên bệnh án cũng không lọt vào mắt.
“Vì không thể cho ai thấy.”
Đối phương sững sờ: “Có gì mà không thể thấy, chẳng lẽ anh ta rất xấu sao?”
“Ừ.” Lâm Ngữ Hi không ngẩng đầu lên, “Cao một mét năm, bụng bia đầu hói.”
Đồng nghiệp: “…”
Khi Lâm Ngữ Hi xong việc và đi tìm Ngu Giai Tiếu, trong phòng bệnh đơn, hai người đang trò chuyện vô cùng hăng say.
“Năm đó, nhà họ Chu nhận nuôi Ngữ Hi, người ngoài đều khen họ có lòng nhân từ, nhân từ cái khỉ ấy!” Ngu Giai Tiếu nói đến mức nước bọt bắn tung tóe.
“Sau khi bố mẹ Ngữ Hi qua đời, nhà họ Chu hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của cô ấy, nếu không phải vì có phóng viên viết bài, sợ bị nói là vong ân bội nghĩa, họ đã chẳng thèm đón cô ấy về đâu.”
“Nhà tư bản mà, cộng lại chẳng có lấy một chút lương tâm.” Đàm Tinh Thần hăng hái nói, hoàn toàn quên rằng, cha ruột của cô ấy cũng nằm trong số những người đó.
“Nhà họ Chu chỉ có mỗi bà nội của anh ta là có chút lương tâm. Tôi nghe nói bà ấy tin Phật, có lẽ lòng cũng nhân từ hơn một chút.”
Ngu Giai Tiếu với vẻ mặt "Cô không hiểu gì rồi", lắc đầu đầy bí hiểm: “Bà ấy tin Phật thì có, nhưng bà ấy không phải dạng hiền lành gì đâu.”
“Bà nội đối xử với tôi rất tốt, đừng nói xấu sau lưng bà ấy.” Giọng của Lâm Ngữ Hi cắt ngang buổi buôn chuyện của hai người.
Cả hai cùng quay đầu lại, Lâm Ngữ Hi không hề giận, đứng ở cửa gọi Ngu Giai Tiếu: “Nói thoải mái chưa? Đi nào.”
“Ê ê ê, đừng đi chứ!” Đàm Tinh Thần giống như đang xem phim tới đoạn cao trào thì bị tắt giữa chừng, “Vẫn chưa nói xong mà!”
Ngu Giai Tiếu cũng chưa thấy thỏa mãn, dù sao cô ấy là người duy nhất đứng về phía Lâm Ngữ Hi, chiến đấu đơn độc đã nhiều năm, giờ mới gặp được người cùng chí hướng, chỉ mong kéo Đàm Tinh Thần xuống nước ngay lập tức.
“He he, tôi cũng muốn nói thêm chút nữa.”
Lâm Ngữ Hi nói: “Không phải cậu muốn đi ăn à, không đói sao?”
Ngu Giai Tiếu hiếm khi không háo ăn: “Không sao, bỏ một bữa không chết đói đâu.”
“Các cô đi đâu ăn, cho tôi đi cùng với!” Đàm Tinh Thần nói, cố gắng kéo cái chân bó bột từ trên giường xuống, “Hôm nay tôi nhất định phải nghe tới phần quan trọng!”
Đàm Tinh Thần cũng liếc cô ấy một cái: “Cô là ai?”
Ngu Giai Tiếu hất tóc một cái: “Tôi là chồng của cô ấy.”
“Xì!” Đàm Tinh Thần biểu hiện rõ sự khinh bỉ, “Cô là chồng của cô ấy? Cô họ Chu…”
Còn chưa nói hết câu, một cái bánh quy đã bị nhét vào miệng, chặn lại hai chữ phía sau.
Lâm Ngữ Hi: “Im miệng. Về phòng bệnh. Nếu không lần sau không có thuốc tê cho cô giảm đau nữa đâu.”
“…”
Đàm tiểu thư lần đầu tiên trong đời bị nắm thóp, đành phải khuất phục, vì đau mắt thật sự rất khó chịu!
Lâm Ngữ Hi nói rằng thứ đó không thể dùng quá nhiều, mỗi lần đau đến không chịu nổi, cầu xin đủ kiểu thì Lâm Ngữ Hi mới nhân từ ban cho một giọt.
Đàm Tinh Thần căm hận ngậm miệng lại: “Không cho hỏi thì thôi, còn lấy việc công trả thù riêng!”
Ngu Giai Tiếu nhàn rỗi không có việc gì, nhìn Tiểu Thôi không dám đụng tới mình, đi thẳng tới phía sau Đàm Tinh Thần, xoay ghế xe lăn của cô ấy 180 độ.
“Phòng bệnh nào? Tôi giúp đưa cô ấy về.”
Tiểu Thôi vô cùng biết ơn: “Giường số 23!”
“Thả tôi ra! Nghe thấy không?” Đàm Tinh Thần bị đẩy ra khỏi phòng làm việc, tức giận nói, “Còn không thả ra, có tin tôi vả cô không?”
“Đến đây nào, xem ai vả ai mạnh hơn.”
Hai người ầm ĩ suốt dọc đường về phòng bệnh, Ngu Giai Tiếu muốn đưa Đàm Tinh Thần lên giường bệnh, nhưng Đàm Tinh Thần không muốn, nắm chặt lấy xe lăn, Ngu Giai Tiếu không ngại cứng rắn, kéo mạnh khiến Đàm Tinh Thần nửa tàn phế bị nhấc bổng lên.
Đàm Tinh Thần tức muốn chết.
“Tôi chỉ muốn hỏi cô ấy sao lại kết hôn với Chu Yến Kinh, vậy thì sao! Tôi tò mò không được à! Cô ấy vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, tại sao lại không tìm một người đàn ông tốt, Chu Yến Kinh kiểu đó là đồ cặn bã, không xứng với cô ấy!”
Ngu Giai Tiếu dừng động tác thô bạo lại, giơ ngón trỏ lên chỉ vào cô ấy hai lần, gương mặt hiện lên chữ “Cô cũng tinh ý đấy.”
Rồi kéo ghế ở bên cạnh ngồi xuống.
“Nào, chúng ta nói chuyện chi tiết!”
“Sao cô ấy cứ bám lấy chị thế nhỉ?” Đàm Tinh Thần vừa đi thì Tiểu Thôi thắc mắc.
Lâm Ngữ Hi nói: “Tính tình trẻ con, hiếu kỳ thôi.”
“Thật ra ai cũng mình mò về chuyện của cô với chồng mình.” Một đồng nghiệp khác xen vào, “Sao lại phải giữ bí mật như vậy?”
Không biết có phải vì nhắc đến Chu Yến Kinh nhiều quá hay không, Lâm Ngữ Hi có phần bực bội, ngay cả chữ trên bệnh án cũng không lọt vào mắt.
“Vì không thể cho ai thấy.”
Đối phương sững sờ: “Có gì mà không thể thấy, chẳng lẽ anh ta rất xấu sao?”
“Ừ.” Lâm Ngữ Hi không ngẩng đầu lên, “Cao một mét năm, bụng bia đầu hói.”
Đồng nghiệp: “…”
Khi Lâm Ngữ Hi xong việc và đi tìm Ngu Giai Tiếu, trong phòng bệnh đơn, hai người đang trò chuyện vô cùng hăng say.
“Năm đó, nhà họ Chu nhận nuôi Ngữ Hi, người ngoài đều khen họ có lòng nhân từ, nhân từ cái khỉ ấy!” Ngu Giai Tiếu nói đến mức nước bọt bắn tung tóe.
“Sau khi bố mẹ Ngữ Hi qua đời, nhà họ Chu hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của cô ấy, nếu không phải vì có phóng viên viết bài, sợ bị nói là vong ân bội nghĩa, họ đã chẳng thèm đón cô ấy về đâu.”
“Nhà tư bản mà, cộng lại chẳng có lấy một chút lương tâm.” Đàm Tinh Thần hăng hái nói, hoàn toàn quên rằng, cha ruột của cô ấy cũng nằm trong số những người đó.
“Nhà họ Chu chỉ có mỗi bà nội của anh ta là có chút lương tâm. Tôi nghe nói bà ấy tin Phật, có lẽ lòng cũng nhân từ hơn một chút.”
Ngu Giai Tiếu với vẻ mặt "Cô không hiểu gì rồi", lắc đầu đầy bí hiểm: “Bà ấy tin Phật thì có, nhưng bà ấy không phải dạng hiền lành gì đâu.”
“Bà nội đối xử với tôi rất tốt, đừng nói xấu sau lưng bà ấy.” Giọng của Lâm Ngữ Hi cắt ngang buổi buôn chuyện của hai người.
Cả hai cùng quay đầu lại, Lâm Ngữ Hi không hề giận, đứng ở cửa gọi Ngu Giai Tiếu: “Nói thoải mái chưa? Đi nào.”
“Ê ê ê, đừng đi chứ!” Đàm Tinh Thần giống như đang xem phim tới đoạn cao trào thì bị tắt giữa chừng, “Vẫn chưa nói xong mà!”
Ngu Giai Tiếu cũng chưa thấy thỏa mãn, dù sao cô ấy là người duy nhất đứng về phía Lâm Ngữ Hi, chiến đấu đơn độc đã nhiều năm, giờ mới gặp được người cùng chí hướng, chỉ mong kéo Đàm Tinh Thần xuống nước ngay lập tức.
“He he, tôi cũng muốn nói thêm chút nữa.”
Lâm Ngữ Hi nói: “Không phải cậu muốn đi ăn à, không đói sao?”
Ngu Giai Tiếu hiếm khi không háo ăn: “Không sao, bỏ một bữa không chết đói đâu.”
“Các cô đi đâu ăn, cho tôi đi cùng với!” Đàm Tinh Thần nói, cố gắng kéo cái chân bó bột từ trên giường xuống, “Hôm nay tôi nhất định phải nghe tới phần quan trọng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.