Chiến Tranh Lạnh Ba Năm, Chu Thiếu Gian Nan Theo Đuổi Vợ
Chương 39: Cậu Biết Trên Đời Này Cái Gì Còn Cứng Hơn Cả Kim Cương Không?
Điểu Tùng Mễ
30/10/2024
“Quả nhiên nhà giàu lắm chuyện thật,” Đàm Tinh Thần cảm thán, “So với chuyện bố tôi chỉ là ngoại tình, đúng là chẳng là gì.”
Ngu Giai Tiếu: “Chị em ơi, cô có vấn đề gì không đấy.”
“Để hôm nào kể cho nghe.” Đàm Tinh Thần phẩy tay, lại hỏi Lâm Ngữ Hi: “Vậy là cô đồng ý rồi?”
Lâm Ngữ Hi hơi mỉm cười, về lý thuyết đó nên là một nụ cười chua chát, nhưng cô cười rất nhẹ nhàng, mang nét thanh thản của người đón nhận số phận một cách bình thản.
Không giống như một tiểu thư cành vàng lá ngọc như Đàm Tinh Thần, Lâm Ngữ Hi mất đi sự che chở của cha mẹ từ khi còn rất nhỏ, lớn lên qua muôn vàn khó khăn, chỉ mong được sống bình an.
Nếu có thể chọn lựa, cô chẳng muốn vướng vào chuyện rắc rối này.
Khi ấy, cô muốn từ chối, Lăng Nhã Quỳnh vốn đã bực bội vì mẹ chồng, giọng điệu rất nặng nề: “Ngữ Hi, chúng tôi nuôi cô lớn, tài trợ cô học hành, bây giờ nhà họ Chu cần cô, cô không có tư cách từ chối.”
Đàm Tinh Thần từ nhỏ được cưng chiều quen rồi, chẳng quan tâm đến mấy thứ đạo lý đó.
“Thì sao chứ, làm người phải ích kỷ chút, quan tâm gì đến cái ơn nghĩa đó, muốn báo thì báo, không muốn báo thì kệ xác nó!”
“Cô đúng là ngốc quá, nói báo ơn thì thật sự báo ơn, nếu là tôi, nếu bố mẹ tôi vì người ta mà chết, còn muốn tôi báo ơn, không đòi họ một tỷ thì coi như tôi vô dụng!”
Những lời này có phần không biết trời cao đất dày, muốn đòi nhà họ Chu ư? Có giỏi đòi được tiền, cũng phải có mạng để tiêu mới được.
Lâm Ngữ Hi lúc này chỉ thấy mệt mỏi, đó là sự mệt mỏi về tinh thần, cô đáp qua loa: “Ừ, lần sau nhất định.”
Nhưng làm gì có lần sau.
Ngu Giai Tiếu thấy cô không vui, cũng không buồn đôi co với Đàm Tinh Thần nữa, kéo Lâm Ngữ Hi đi ăn.
Trong bữa ăn, nghe Lâm Ngữ Hi nói đã đề cập chuyện ly hôn với Chu Yến Kinh, miếng thịt trên đũa của Ngu Giai Tiếu rơi xuống.
“Cưng ơi, cuối cùng cậu cũng nghĩ thông rồi! Cậu không biết mình đã mong chờ ngày này biết bao lâu đâu!”
Lâm Ngữ Hi mỉm cười: “Sao cả thế giới đều mong bọn mình ly hôn vậy?”
“Còn ai ngoài mình?”
“Mẹ chồng mình, Sử Đường, truyền thông…” Lâm Ngữ Hi dừng một chút. “Còn anh ấy nữa.”
Chu Yến Kinh có lẽ đã muốn ly hôn từ rất lâu rồi.
Mặc dù Ngu Giai Tiếu cũng mong cô ly hôn, nhưng khi nghe vậy, lòng cô ấy vẫn không khỏi bực bội. Cô ấy mong Lâm Ngữ Hi ly hôn là vì, cuộc sống những năm qua của Lâm Ngữ Hi như thế nào, người khác không biết, cô ấy thấy rõ ràng.
Người khác không đau lòng, nhưng cô ấy đau lòng.
“Chu Yến Kinh chẳng qua là đẹp trai, nhiều tiền thôi, có gì hay ho đâu!” Ngu Giai Tiếu phẩy tay, “Ly hôn là tốt nhất, chị em sẽ dẫn cậu đi tìm trai tân!”
“Cậu có biết trên đời này cái gì còn cứng hơn cả kim cương không?”
Lâm Ngữ Hi có chút mất tập trung nên không kịp ngăn cản tốc độ nói của cô ấy, chỉ nghe thấy giọng lớn của Ngu Giai Tiếu át cả tiếng vĩ cầm êm ái trong nhà hàng, mạnh mẽ và đanh thép:
“Là cái đó của trai mười tám tuổi!”
“…”
Tiếng vĩ cầm đột nhiên lạc nhịp, nhân viên phục vụ bưng khay cũng há hốc miệng, cô gái mặc váy trắng bên bàn kế bên nãy giờ ra vẻ thanh thuần dịu dàng phun cả ngụm nước vào mặt người đối diện.
Lâm Ngữ Hi đón nhận những ánh mắt từ bốn phương tám hướng, không còn hơi sức đâu mà buồn bã nữa.
Cô đưa tay lên đỡ trán, che đi những ánh mắt đó, bất lực nói: “Cảm ơn cậu đã an ủi, giờ mình chẳng còn buồn chút nào.”
Vì xấu hổ mới là thứ bức thiết hơn.
Ngu Giai Tiếu: “Chị em ơi, cô có vấn đề gì không đấy.”
“Để hôm nào kể cho nghe.” Đàm Tinh Thần phẩy tay, lại hỏi Lâm Ngữ Hi: “Vậy là cô đồng ý rồi?”
Lâm Ngữ Hi hơi mỉm cười, về lý thuyết đó nên là một nụ cười chua chát, nhưng cô cười rất nhẹ nhàng, mang nét thanh thản của người đón nhận số phận một cách bình thản.
Không giống như một tiểu thư cành vàng lá ngọc như Đàm Tinh Thần, Lâm Ngữ Hi mất đi sự che chở của cha mẹ từ khi còn rất nhỏ, lớn lên qua muôn vàn khó khăn, chỉ mong được sống bình an.
Nếu có thể chọn lựa, cô chẳng muốn vướng vào chuyện rắc rối này.
Khi ấy, cô muốn từ chối, Lăng Nhã Quỳnh vốn đã bực bội vì mẹ chồng, giọng điệu rất nặng nề: “Ngữ Hi, chúng tôi nuôi cô lớn, tài trợ cô học hành, bây giờ nhà họ Chu cần cô, cô không có tư cách từ chối.”
Đàm Tinh Thần từ nhỏ được cưng chiều quen rồi, chẳng quan tâm đến mấy thứ đạo lý đó.
“Thì sao chứ, làm người phải ích kỷ chút, quan tâm gì đến cái ơn nghĩa đó, muốn báo thì báo, không muốn báo thì kệ xác nó!”
“Cô đúng là ngốc quá, nói báo ơn thì thật sự báo ơn, nếu là tôi, nếu bố mẹ tôi vì người ta mà chết, còn muốn tôi báo ơn, không đòi họ một tỷ thì coi như tôi vô dụng!”
Những lời này có phần không biết trời cao đất dày, muốn đòi nhà họ Chu ư? Có giỏi đòi được tiền, cũng phải có mạng để tiêu mới được.
Lâm Ngữ Hi lúc này chỉ thấy mệt mỏi, đó là sự mệt mỏi về tinh thần, cô đáp qua loa: “Ừ, lần sau nhất định.”
Nhưng làm gì có lần sau.
Ngu Giai Tiếu thấy cô không vui, cũng không buồn đôi co với Đàm Tinh Thần nữa, kéo Lâm Ngữ Hi đi ăn.
Trong bữa ăn, nghe Lâm Ngữ Hi nói đã đề cập chuyện ly hôn với Chu Yến Kinh, miếng thịt trên đũa của Ngu Giai Tiếu rơi xuống.
“Cưng ơi, cuối cùng cậu cũng nghĩ thông rồi! Cậu không biết mình đã mong chờ ngày này biết bao lâu đâu!”
Lâm Ngữ Hi mỉm cười: “Sao cả thế giới đều mong bọn mình ly hôn vậy?”
“Còn ai ngoài mình?”
“Mẹ chồng mình, Sử Đường, truyền thông…” Lâm Ngữ Hi dừng một chút. “Còn anh ấy nữa.”
Chu Yến Kinh có lẽ đã muốn ly hôn từ rất lâu rồi.
Mặc dù Ngu Giai Tiếu cũng mong cô ly hôn, nhưng khi nghe vậy, lòng cô ấy vẫn không khỏi bực bội. Cô ấy mong Lâm Ngữ Hi ly hôn là vì, cuộc sống những năm qua của Lâm Ngữ Hi như thế nào, người khác không biết, cô ấy thấy rõ ràng.
Người khác không đau lòng, nhưng cô ấy đau lòng.
“Chu Yến Kinh chẳng qua là đẹp trai, nhiều tiền thôi, có gì hay ho đâu!” Ngu Giai Tiếu phẩy tay, “Ly hôn là tốt nhất, chị em sẽ dẫn cậu đi tìm trai tân!”
“Cậu có biết trên đời này cái gì còn cứng hơn cả kim cương không?”
Lâm Ngữ Hi có chút mất tập trung nên không kịp ngăn cản tốc độ nói của cô ấy, chỉ nghe thấy giọng lớn của Ngu Giai Tiếu át cả tiếng vĩ cầm êm ái trong nhà hàng, mạnh mẽ và đanh thép:
“Là cái đó của trai mười tám tuổi!”
“…”
Tiếng vĩ cầm đột nhiên lạc nhịp, nhân viên phục vụ bưng khay cũng há hốc miệng, cô gái mặc váy trắng bên bàn kế bên nãy giờ ra vẻ thanh thuần dịu dàng phun cả ngụm nước vào mặt người đối diện.
Lâm Ngữ Hi đón nhận những ánh mắt từ bốn phương tám hướng, không còn hơi sức đâu mà buồn bã nữa.
Cô đưa tay lên đỡ trán, che đi những ánh mắt đó, bất lực nói: “Cảm ơn cậu đã an ủi, giờ mình chẳng còn buồn chút nào.”
Vì xấu hổ mới là thứ bức thiết hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.