Chiến Tranh Lạnh Ba Năm, Chu Thiếu Gian Nan Theo Đuổi Vợ
Chương 42: Cô Không Thể Kiểm Soát Bản Thân, Đành Để Mình Đắm Chìm Vào Đó
Điểu Tùng Mễ
30/10/2024
Lâm Ngữ Hi vô cùng ngạc nhiên, cô có một chiếc khóa bình an từ khi sinh ra, được mẹ cô cầu nguyện tại một ngôi chùa Quan Âm trong thời gian mang thai, đã được khai quang, mẹ cô nói rằng nó sẽ phù hộ cho cô bình an suốt đời.
Nhưng chiếc khóa bình an đó đã bị một tên côn đồ trong trại trẻ mồ côi cướp đi và làm vỡ.
Khi đó, Lâm Ngữ Hi ít nói, giống như một cái hồ lặng, đột nhiên bật khóc không kiểm soát, khóc đến nỗi không thể thở, nhưng cuối cùng giám đốc chỉ mắng nhẹ tên côn đồ vài câu, rồi cho qua.
Lâm Ngữ Hi luôn nghĩ rằng, vì bố mẹ cô đã không còn, không còn ai có thể che chở cho cô nữa, nên bùa bình an mà họ để lại cho cô mới bị vỡ.
Có lần cô cùng Chu Yến Kinh đến nhà một người bạn, nhìn thấy một đứa trẻ đeo chiếc khóa bình an giống hệt như vậy, cô đã nhìn lâu hơn bình thường một chút.
Chu Yến Kinh chú ý đến ánh mắt cô, trơ trẽn hỏi: “Thích không? Thích thì anh lấy cho em.”
Đứa trẻ nghe thấy, sợ hãi ôm chặt chiếc khóa, khóc lóc chạy về tìm bố.
Lâm Ngữ Hi khi đó ngượng đến muốn tìm một cái hố chui xuống, bực bội đá anh một cái.
Chu Yến Kinh không né, để cô trút giận, còn cười rồi bẹo tai cô: “Da mặt mỏng như thế, sao xứng với anh.”
Lâm Ngữ Hi lúc đó chỉ thấy anh thật mặt dày, khi về nhà, cô kể cho anh nghe về chiếc khóa bình an, không ngờ anh lại ghi nhớ trong lòng.
Chiếc khóa bình an Chu Yến Kinh tặng không phải là kiểu dáng phổ biến, nó tròn trịa, tinh xảo, đáng yêu vô cùng, viên ngọc bích xanh trong suốt còn mang theo hơi ấm từ túi áo anh, ấm áp áp vào da thịt cô.
Trong khoảnh khắc ấy, Lâm Ngữ Hi bỗng dưng rơi nước mắt, những giọt nước mắt nóng hổi liên tục lăn dài, Chu Yến Kinh mỉm cười: “Sao lại khóc rồi.”
Anh vừa nói vừa dùng ngón tay lau nước mắt cho cô.
Nhưng cô không ngừng khóc, lau mãi cũng không hết, lòng bàn tay của Chu Yến Kinh đã bị ướt, anh dứt khoát nâng khuôn mặt cô lên, không chút do dự hôn xuống.
Nụ hôn mãnh liệt và nóng bỏng ấy khắc sâu vào ký ức của Lâm Ngữ Hi, suốt hơn hai năm qua, vào vô số đêm cô đơn, giữa cơn mơ chập chờn, dường như cô lại quay về đêm tuyết ấy.
Được ôm trọn trong một vòng tay ấm áp, nghe giọng nói dịu dàng của anh vỗ về cô:
“Đừng khóc. Sau này anh sẽ bảo vệ em bình an.”
Sau đó, họ đã có một khoảng thời gian rất ngọt ngào, Chu Yến Kinh thích trêu chọc cô khi cô đang ngủ, véo mũi cô không cho cô thở, đợi khi cô ngái ngủ tỉnh dậy thì anh cười nói: “Ngủ say như một con lợn nhỏ.”
Anh gọi cô là “Hi Hi”, thỉnh thoảng lại dính lấy gọi cô là “bà xã”.
Chu Yến Kinh có nhiều bạn, đến đâu cũng là tâm điểm, trong khi Lâm Ngữ Hi có tính cách hướng nội, ngoài việc hẹn với Ngu Giai Tiếu, thời gian rảnh rỗi đều thích ở nhà. Chu Yến Kinh từ chối đủ các cuộc hẹn của bạn bè, để ở nhà với cô.
Có lần Chu Yến Kinh đi công tác, Lâm Ngữ Hi sốt, uống thuốc rồi ngủ li bì ở nhà, khắp người đều đau nhức, lờ mờ nghe tiếng Chu Yến Kinh nói chuyện với chị Trần, cứ tưởng mình nghe nhầm. Cho đến khi cảm thấy được ai đó bế vào lòng, hơi ấm và mùi hương quen thuộc ấy làm cảm giác khó chịu dường như vơi bớt phần nào.
Sau đó cô mới biết anh đã gọi cho cô vài cuộc nhưng không thấy trả lời, liền bỏ công việc giữa chừng để chạy về.
Thời gian đó, Lâm Ngữ Hi cảm thấy như mình đang bay trên mây, được yêu thương và nuông chiều, dần mở lòng, thả lỏng lớp vỏ bọc của bản thân, chìa ra những góc mềm yếu nhất.
Đôi khi cô giận hờn, làm mình làm mẩy để đợi Chu Yến Kinh dỗ dành; khi bị anh chọc ghẹo cũng dám đấm đá anh, và Chu Yến Kinh mỗi lần bị đánh cũng chẳng bao giờ giận:
“Chỉ có nhiêu đó sức, anh còn tưởng em đang quyến rũ anh đấy.”
Lâm Ngữ Hi là một người rất chậm nhiệt, nhưng tình yêu mãnh liệt và đậm sâu mà Chu Yến Kinh dành cho cô quá lớn lao.
Cô không thể kiểm soát bản thân, đành để mình đắm chìm vào đó.
Khi xuân về, trời bắt đầu ấm dần lên, một hôm Chu Yến Kinh bất ngờ nói muốn bù cho cô kỳ trăng mật.
Ban đầu Lâm Ngữ Hi tưởng anh nói đùa, nhưng rồi phát hiện anh rất nghiêm túc, mỗi ngày làm việc đến khuya, cố gắng sắp xếp để có được một kỳ nghỉ.
Nhưng chiếc khóa bình an đó đã bị một tên côn đồ trong trại trẻ mồ côi cướp đi và làm vỡ.
Khi đó, Lâm Ngữ Hi ít nói, giống như một cái hồ lặng, đột nhiên bật khóc không kiểm soát, khóc đến nỗi không thể thở, nhưng cuối cùng giám đốc chỉ mắng nhẹ tên côn đồ vài câu, rồi cho qua.
Lâm Ngữ Hi luôn nghĩ rằng, vì bố mẹ cô đã không còn, không còn ai có thể che chở cho cô nữa, nên bùa bình an mà họ để lại cho cô mới bị vỡ.
Có lần cô cùng Chu Yến Kinh đến nhà một người bạn, nhìn thấy một đứa trẻ đeo chiếc khóa bình an giống hệt như vậy, cô đã nhìn lâu hơn bình thường một chút.
Chu Yến Kinh chú ý đến ánh mắt cô, trơ trẽn hỏi: “Thích không? Thích thì anh lấy cho em.”
Đứa trẻ nghe thấy, sợ hãi ôm chặt chiếc khóa, khóc lóc chạy về tìm bố.
Lâm Ngữ Hi khi đó ngượng đến muốn tìm một cái hố chui xuống, bực bội đá anh một cái.
Chu Yến Kinh không né, để cô trút giận, còn cười rồi bẹo tai cô: “Da mặt mỏng như thế, sao xứng với anh.”
Lâm Ngữ Hi lúc đó chỉ thấy anh thật mặt dày, khi về nhà, cô kể cho anh nghe về chiếc khóa bình an, không ngờ anh lại ghi nhớ trong lòng.
Chiếc khóa bình an Chu Yến Kinh tặng không phải là kiểu dáng phổ biến, nó tròn trịa, tinh xảo, đáng yêu vô cùng, viên ngọc bích xanh trong suốt còn mang theo hơi ấm từ túi áo anh, ấm áp áp vào da thịt cô.
Trong khoảnh khắc ấy, Lâm Ngữ Hi bỗng dưng rơi nước mắt, những giọt nước mắt nóng hổi liên tục lăn dài, Chu Yến Kinh mỉm cười: “Sao lại khóc rồi.”
Anh vừa nói vừa dùng ngón tay lau nước mắt cho cô.
Nhưng cô không ngừng khóc, lau mãi cũng không hết, lòng bàn tay của Chu Yến Kinh đã bị ướt, anh dứt khoát nâng khuôn mặt cô lên, không chút do dự hôn xuống.
Nụ hôn mãnh liệt và nóng bỏng ấy khắc sâu vào ký ức của Lâm Ngữ Hi, suốt hơn hai năm qua, vào vô số đêm cô đơn, giữa cơn mơ chập chờn, dường như cô lại quay về đêm tuyết ấy.
Được ôm trọn trong một vòng tay ấm áp, nghe giọng nói dịu dàng của anh vỗ về cô:
“Đừng khóc. Sau này anh sẽ bảo vệ em bình an.”
Sau đó, họ đã có một khoảng thời gian rất ngọt ngào, Chu Yến Kinh thích trêu chọc cô khi cô đang ngủ, véo mũi cô không cho cô thở, đợi khi cô ngái ngủ tỉnh dậy thì anh cười nói: “Ngủ say như một con lợn nhỏ.”
Anh gọi cô là “Hi Hi”, thỉnh thoảng lại dính lấy gọi cô là “bà xã”.
Chu Yến Kinh có nhiều bạn, đến đâu cũng là tâm điểm, trong khi Lâm Ngữ Hi có tính cách hướng nội, ngoài việc hẹn với Ngu Giai Tiếu, thời gian rảnh rỗi đều thích ở nhà. Chu Yến Kinh từ chối đủ các cuộc hẹn của bạn bè, để ở nhà với cô.
Có lần Chu Yến Kinh đi công tác, Lâm Ngữ Hi sốt, uống thuốc rồi ngủ li bì ở nhà, khắp người đều đau nhức, lờ mờ nghe tiếng Chu Yến Kinh nói chuyện với chị Trần, cứ tưởng mình nghe nhầm. Cho đến khi cảm thấy được ai đó bế vào lòng, hơi ấm và mùi hương quen thuộc ấy làm cảm giác khó chịu dường như vơi bớt phần nào.
Sau đó cô mới biết anh đã gọi cho cô vài cuộc nhưng không thấy trả lời, liền bỏ công việc giữa chừng để chạy về.
Thời gian đó, Lâm Ngữ Hi cảm thấy như mình đang bay trên mây, được yêu thương và nuông chiều, dần mở lòng, thả lỏng lớp vỏ bọc của bản thân, chìa ra những góc mềm yếu nhất.
Đôi khi cô giận hờn, làm mình làm mẩy để đợi Chu Yến Kinh dỗ dành; khi bị anh chọc ghẹo cũng dám đấm đá anh, và Chu Yến Kinh mỗi lần bị đánh cũng chẳng bao giờ giận:
“Chỉ có nhiêu đó sức, anh còn tưởng em đang quyến rũ anh đấy.”
Lâm Ngữ Hi là một người rất chậm nhiệt, nhưng tình yêu mãnh liệt và đậm sâu mà Chu Yến Kinh dành cho cô quá lớn lao.
Cô không thể kiểm soát bản thân, đành để mình đắm chìm vào đó.
Khi xuân về, trời bắt đầu ấm dần lên, một hôm Chu Yến Kinh bất ngờ nói muốn bù cho cô kỳ trăng mật.
Ban đầu Lâm Ngữ Hi tưởng anh nói đùa, nhưng rồi phát hiện anh rất nghiêm túc, mỗi ngày làm việc đến khuya, cố gắng sắp xếp để có được một kỳ nghỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.