Chương 9
Lương Hải Yến
14/05/2015
Editor: Tinh Linh Tuyết
Hôm sau, trời còn chưa sáng, thì Tống Thiên Tước đã thức dậy vội vã chạy tới nhà họ Vạn, chuẩn bị đón vợ của mình về.
Xe vững vàng dừng lại trước cổng biệt thự nhà họ Vạn lúc trời vẫn còn tờ mờ sáng. Vì không muốn quấy rầy giấc ngủ của người nhà họ Vạn, nên Tống Thiên Tước không còn cách nào khác đành ngồi đợi ở trong xe.
Đợi đến khi sắc trời dần dần sáng lên, mặt trời hơi lộ ra một vài tia nắng, Tống Thiên Tước mới nâng tay lên, liếc nhìn đồng hồ trên tay một chút, xác định đã đến giờ, mới mở cửa xe đi xuống. Anh đi thẳng về phía cửa chính nhà họ Vạn, sau đó hít một hơi thật sâu, ấn chuông cửa. . . . . .
“Ơ, đây là ai vậy?” Vạn Tử Nghiệp đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, sau khi nhìn thấy người giúp việc dẫn người tiến vào, thì lớn tiếng giễu cợt: “Người bận rộn như tổng giám đốc Tống, không phải là còn đang bận rộn ở nước ngoài sao? Sao lại có thể xuất hiện tại nơi này chứ, không phải là mới sáng sớm tôi đã gặp phải thứ gì không sạch sẽ đấy chứ? !”
“Tôi tới đón Linh Chi về nhà.” Sắc mặt Tống Thiên Tước không chút thay đổi, không hề để ý tới sự châm chọc của Vạn Tử Nghiệp, vẫn đứng thẳng người ngay chỗ cũ.
“Về nhà?” Vạn Tử Nghiệp khẽ hừ lạnh: “Nơi này chính là nhà của Linh Chi, con bé còn cần trở về nhà nào nữa chứ?”
“Linh Chi đã gả cho tôi, nhà họ Tống chính là nhà của cô ấy.” Tống Thiên Tước cắn răng nói từng chữ, tuyên bố với Vạn Tử Nghiệp.
“Ha ha. . . . . . Chẳng lẽ gả cho nhà họ Tống các người, thì nơi này không phải là nhà của con bé nữa sao?” Vạn Tử Nghiệp trợn to hai mắt nhìn anh. Cái tên tiểu tử thối đáng giận này, cưới em gái bảo bối của anh thì thôi đi, bây giờ lại được tiện nghi còn ra vẻ.
“Tôi chưa từng có ý nghĩ giống như vậy, cô ấy muốn về nhà mẹ đẻ cũng là quyền tự do của cô ấy.” Tống Thiên Tước lập tức giải thích theo bản năng. Đối với Vạn Linh Chi, anh chưa bao giờ có loại ý nghĩ này.
“Tốt nhất là đúng như lời cậu nói.” Vạn Tử Nghiệp cười lạnh nói tiếp: “Vậy con bé muốn về nhà mẹ đẻ ở vài ngày, cậu có cần thiết phải giống như khởi binh vấn tội như thế không?” Vạn Tử Nghiệp nói xong, còn khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ nhìn anh giống như muốn nói anh còn có lời gì giải thích.
“Tử Nghiệp, không được vô lễ.” Giọng nói già nua mà có lực từ bên kia truyền đến, chỉ thấy ông nội Vạn dưới sự giúp đỡ của quản gia đang đi tới phòng khách, ngồi vào vị trí chủ vị trên ghế sofa: “Lại đây ngồi đi.”
Ông nhìn về phía Tống Thiên Tước, nhàn nhạt mở miệng, từ giọng điệu không thể nghe ra là cao hứng hay là mất hứng.
“Ông nội.” Tống Thiên Tước ngồi xuống ví trí đối diện ông nội Vạn, bình tĩnh nhận lấy ánh mắt quan sát của ông.
“Có phải là cháu đã tới hơi chậm rồi không?” Ông nội Vạn cau mày chất vấn.
“Rất xin lỗi, công ty có chút việc phải xử lý, cho nên mới tới đây chào hỏi ngài muộn như vậy.” Tống Thiên Tước cung kính cúi người xin lỗi ông cụ họ Vạn: “Tối hôm qua cháu mới về tới nhà, hôm nay tới đây là muốn đón Linh Chi trở về.”
Nhắc tào Tháo, Tào Tháo liền đến! Vạn Linh Chi và ba mẹ từ trên lầu đi xuống, phía sau còn anh cả nhà họ Vạn, Vạn Tử Xương đi theo.
“A!” Vạn Linh Chi nhìn thấy người đàn ông lẽ ra nên ở nước ngoài, giờ phút này lại đang đứng ở trong phòng khách, thì không khỏi quên hết mọi thứ phát ra một tiếng hét nhỏ.
Tống Thiên Tước nghe tiếng liền ngẩng đầu nhìn lại. Vừa nhìn thấy cô gái nhỏ khiến cho anh nhớ nhung mấy ngày nay đang đứng ở cầu thang thì ánh mắt lập tức sáng lên.
“Thiên Tước tới à.” Mẹ Vạn thấy con rể mới sáng sớm đã xuất hiện ở trong nhà, thì mặt mày lập tức hớn hở.
“Ba, mẹ, chào buổi sáng.” Tống Thiên Tước chuyển ánh mắt sang phía ba mẹ vợ, lễ phép chào hỏi, sau đó lại khẽ gật đầu một cái với Vạn Tử Xương.
“Anh. . . . . . sao anh có thể ở đây?” Vạn Linh Chi bước nhanh xuống lầu, đi tới bên cạnh anh, vội vàng hỏi.
“Công việc đã xong thì trở lại thôi, còn có thể là tại sao chứ?” Tống Thiên Tước nói như đây là chuyện đương nhiên. Chẳng lẽ cô gái nhỏ này không hề hi vọng anh trở về một chút nào hay sao?
“Em. . . . . .” Vạn Linh Chi thấy sắc mặt anh trầm xuống, thì lo lắng muốn giải thích, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết nên nói những gì, cô không thể làm gì khác đành sững sờ nhìn anh, vẻ mặt rất uất ức.
“Được rồi, đã đến đây rồi vậy thì cùng nhau ăn sáng đi.” Ông nội Vạn liếc nhìn mọi người, sau đó nói.
“Đúng đúng, cùng nhau ăn sáng đi! Tới sớm như vậy, nhất định là chưa ăn gì đúng không?” Mẹ Vạn mỉm cười nói với Tống Thiên Tước, nói xong còn không quên kéo kéo ống tay áo của chồng mình: “Ông xã, anh nói câu gì đi.”
“Hừ, tới gặp trưởng bối mà đi tay không, có gì để nói chứ?” Ba Vạn khó chịu liếc Tống Thiên Tước một cái, nhưng thật ra là ông đang mất hứng vì anh muốn tới đón con gái bảo bối của ông về.
“Ông xã!” Mẹ Vạn thấy chồng mình nói ra lời nói thiếu lễ độ như vậy, thì không khỏi gầm nhẹ, nói với ông: “Anh ở đây nói nhăng nói cuội gì đó, mới sáng sớm đã chạy tới đây, anh bảo thằng bé mua quà tặng ở đâu chứ?” Thiệt là, muốn bới lông tìm vết cũng không nên biến thành dáng vẻ như vậy chứ!
“Được rồi, anh không nói nữa, ăn sáng thôi!” Sau khi ba Vạn thấy vợ và con gái liếc ánh mắt tới, thì không thể làm gì khác đành ngoan ngoãn thỏa hiệp.
Tống Thiên Tước chủ động dắt tay Vạn Linh Chi đi theo phía sau mọi người, cùng nhau đi tới phòng ăn. Cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay, khiến cho khóe môi của anh không nhịn được khẽ cong lên. Đã mấy ngày rồi cảm giác này mới trở lại, thật là khiến cho anh rất vui vẻ.
Dùng bữa ăn sáng xong, ông nội Vạn lại phân phó người giúp việc đi lấy bàn cờ yêu thích của ông tới đây.
“Cùng lão già này đánh một ván cờ nhé?” Ông nội Vạn hỏi anh, giọng điệu không cho phép nói cự tuyệt.
Tống Thiên Tước không nói một lời lập tức ngồi xuống đối diện ông, cười nói: “Vô cùng nguyện ý.”
Vạn Linh Chi đứng ở bên cạnh Tống Thiên Tước, nhìn anh và ông nội “Chém giết” ở trên bàn cờ, trong lòng không khỏi có chút sốt ruột, chỉ sợ anh sẽ thua, nhưng đồng thời cũng sợ anh thắng, thật sự là cực kỳ mâu thuẫn! Cô không hy vọng anh thua, nhưng mà nếu như thắng ông nội, lại sợ ông nội tức giận, cho nên cô khó xử đứng ở bên cạnh lo lắng suông.
“Yên tâm, không có việc gì.” Vạn Tử Xương vỗ nhẹ bả vai của em gái, ý bảo cô không cần quá lo lắng: “Tống Thiên Tước tự biết phải làm sao.”
“Anh cả?” Vạn Linh Chi nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn về phía anh cả của mình, sao anh ấy biết mình đang lo lắng cái gì?
“Nhìn bàn cờ đi, em sẽ phát hiện lo lắng của mình là dư thừa.” Sao Vạn Tử Xương lại không nhìn ra được suy nghĩ đơn thuần của em gái chứ?
Vạn Linh Chi tin tưởng lời nói của anh cả, gật đầu với anh một cái, sau đó ở bên cạnh quan sát hai người đánh cờ, không nói một lời. . . . . .
“Ông nội, cháu thua rồi.” Tống Thiên Tước thả con cờ trong tay xuống, tự nguyện nhận thua.
“Ông nội, quả nhiên là gừng càng già càng cay! Vốn dĩ cháu còn tưởng rằng người ta có bao nhiêu lợi hại chứ, xem ra chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi.” Vạn Tử Nghiệp hả hê cười nói.
“Hừ, là Thiên Tước cố ý nhường cho ông thôi.” Giọng điệu của ông nội Vạn nghe có vẻ khó chịu, nhưng mà ánh mắt lại hiện lên ý cười. Tên tiểu tử này thật là biết cách khéo léo để thua mình, nhưng lại không đến mức quá rõ ràng.
“Là ông nội lợi hại, sao lại nói là cháu nhường ngài chứ?” Tống Thiên Tước không thừa nhận, cười nói với ông.
“Được rồi ! Mấy người trẻ tuổi các con tán gẫu với nhau đi, ông già này phải đi nghỉ ngơi một lát đây, nhưng mà phải ở lại ăn cơm tối xong mới được trở về, biết không?” Lúc ông nội Vạn được quản gia đỡ về phòng thì trong lòng thầm nghĩ đây quả thật là hậu sinh khả úy!
“Cháu biết rồi.” Tống Thiên Tước gật đầu đồng ý.
“Hừ, còn để cho anh ta ăn cơm tối xong mới về sao?” Vạn Tử Nghiệp mất hứng lạnh lùng giễu cợt.
“Anh hai!” Vạn Linh Chi gắt giọng: “Không nên nói chuyện như vậy.”
Vạn Tử Nghiệp không thể chịu được khi thấy em gái bảo bối tức giận, cho nên không thể làm gì khác đành đem hết oán khí đặt lên tên đàn ông hại anh bị em gái trách mắng, hung tợn trợn mắt giận dữ nhìn người ta! Mà người bị trừng, thì lại lộ ra ý cười trên mặt, rất vui mừng khi thấy vợ yêu bất bình thay mình.
“Linh Chi, buổi tối các em phải trở về rồi, bây giờ đi theo mẹ tâm sự một chút đi.” Vạn Tử Xương lên tiếng bảo em gái rời đi: “Anh có mấy lời cần nói riêng với Thiên Tước.”
“Ừm.” Vạn Linh Chi lưu luyến không rời đi theo mẹ Vạn, thỉnh thoảng khóe mắt vẫn nhìn về phía Tống Thiên Tước.
“Em còn chưa đi làm sao?” Vạn Tử Xương liếc xéo đệ đệ, nhíu mày nói.
“Này, anh cả, anh cũng chưa đi mà, sao em phải đi chứ?” Vạn Tử Nghiệp bất mãn kêu lên.
“Tổng giám đốc là anh, hay là em?” Vạn Tử Xương lạnh nhạt nói, vẫn không quên quăng cho em trai một ánh mắt sắc bén.
“Được, bây giờ em đi ngay đây.” Vạn Tử Nghiệp cam chịu số phận trả lời, rồi xoay người rời khỏi phòng khách.
“Có chuyện gì thì cứ nói đi.” Tống Thiên Tước ung dung nói, Vạn Tử Xương đặc biệt để cho mọi người rời đi, nhất định là có chuyện quan trọng muốn nói chuyện với anh.
“Đối với Linh Chi, cậu có suy nghĩ gì?” Vạn Tử Xương đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp ép hỏi anh.
“Suy nghĩ gì?” Tống Thiên Tước lấy khéo thắng vụng, đáp lại: “Cô ấy là vợ của tôi, là con dâu là họ Tống, là Tống phu nhân, còn có thể có suy nghĩ gì?”
“Cậu biết rất rõ tôi muốn hỏi cái gì?” Vạn Tử Xương bình tĩnh tự nhiên, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười quỷ dị, dùng một loại ánh mắt nhìn thấu lòng người ta nhìn chằm chằm Tống Thiên Tước: “Cậu cho rằng có thể trốn tránh vấn đề của tôi sao?”
“Vạn Tử Xương, tôi đã từng nói qua là cậu làm cho người ta cảm thấy rất đáng ghét chưa?!” Tống Thiên Tước lạnh lùng nói.
Tống Thiên Tước tự biết tâm tư của bản thân rất nặng, lại xảo quyệt hay thay đổi, bất luận dù không tốt đến đâu thì cũng sẽ không chán ghét chính mình, nhưng mà, có ai sẽ thích một tên xảo quyệt có tâm tư nặng giống như mình chứ? Nếu muốn nói trên thế giới này còn có ai có thể khiến cho Tống Thiên Tước phải đề phòng, thì cũng chỉ có người đàn ông đang ở trước mắt này mà thôi.
Cùng là người đeo mặt nạt giả dối, nhưng mặt nạ của Vạn Tử Xương là ôn tồn nho nhã, so với mặt nạ lạnh lùng mỉm cười của anh thì vẫn được lòng người hơn. Rất lâu trước đây, hai người bọn họ đã từng giao đấu, mặc dù cũng không ai chiếm được ưu thế, nhưng cũng đủ khiến cho Tống Thiên Tước hiểu được một chuyện, người đàn ông này không dễ chọc!
“Đều như nhau, tôi cũng không thấy thích cậu nhiều lắm!” Giọng nói ôn hòa của Vạn Tử Xương vang lên, nhàn nhạt đáp lại: “Tôi đây là người làm anh, chỉ hi vọng em gái của mình có thể có được hạnh phúc, ít nhất là gả cho một người yêu nó, nhưng mà, nếu như người kia không yêu nó, coi như nó đã gả đi, tôi cũng sẽ không chút do dự khuyên nó ly hôn!”
Uy hiếp, đây tuyệt đối là uy hiếp! Tống Thiên Tước cắn răng mắng thầm trong lòng, Vạn Tử Xương nói như vậy đơn giản chính là muốn anh thừa nhận, mình đã yêu Vạn Linh Chi, cái tên đáng ghét này, lại dám trắng trợn uy hiếp anh!
“Cho nên, đáp án của của cậu là…?” Vạn Tử Xương không nhanh không chậm hỏi tiếp.
Khóe mắt Tống Thiên Tước hơi co quắp, gân xanh mơ hồ nổi lên, giống như là đang hết sức cố gắng nhẫn nhịn chuyện gì đó.
“Linh Chi là vợ của tôi, cả đời đều là như vậy!” Tống Thiên Tước gằn từng chữ ra khỏi miệng, vừa là lời đảm bảo, vừa là lời tuyên bố.
“Vợ?” Đỉnh lông mày rậm của Vạn Tử Xương khẽ nhướng lên: “Ai cũng có thể làm vợ của Tống Thiên Tước sao?”
“Chỉ có Vạn Linh Chi mới có thể.”
“Ồ, như vậy chính là muốn nói cậu yêu thích Linh Chi nhà chúng tôi rồi sao?” Vạn Tử Xương nhìn thẳng con ngươi đen thâm thúy của anh, lẳng lặng chờ câu trả lời của anh.
Tống Thiên Tước nhìn anh, im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới chậm rãi mở miệng: “Những lời này cho dù muốn nói, cũng là nói cho Linh Chi nghe, anh không có tư cách nghe nó!”
Giọng điệu kiêu ngạo cuồng vọng, không chỉ khiến Vạn Tử Xương không chút tức giận, mà ngược lại còn làm cho anh bật cười thật to: “Còn nhớ rõ lúc cậu tới nhà chúng tôi cầu hôn thì tôi đã nói gì với cậu không?”
Tống Thiên Tước sững sờ, trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại tình huống trước khi rời đi vào ngày đó, Vạn Tử Xương đã ghé vào lỗ tai anh nói: “Tống Thiên Tước, cưới được Linh Chi, coi như cậu được lợi!”
Lúc ấy, anh vẫn chưa hiểu rõ tại sao Vạn Tử Xương lại nói như vậy, cưới Vạn Linh Chi, nhiều lắm thì ở trong thương trường cũng chỉ bớt đi một kẻ địch là nhà họ Vạn, nhưng cũng không chứng tỏ là sẽ có thêm một người bạn, nhưng bây giờ nghĩ lại, anh chợt tỉnh ngộ, ít nhiều cũng biết được ý tứ trong lời nói của Vạn Tử Xương.
Vạn Linh Chi ngây thơ, đơn thuần có thể lọc sạch tâm của anh, khiến cho cuộc sống của anh trở nên khác trước kia, đối với điểm này, không cần so sánh cũng biết là anh đã được lợi rồi.
“Là tôi được lợi, hơn nữa còn nhiều hơn so với tưởng tượng của tôi.” Tống Thiên Tước thản nhiên nói ra.
Giờ phút này, Tống Thiên Tước đã thấy rõ tâm trạng phức tạp trong lòng mình, cũng biết bản thân có tình cảm gì với Vạn Linh Chi, có lẽ trước kia, anh cũng đã rõ ràng, chỉ là không dám đối mặt với thực tế mà thôi!
“Thật vui mừng khi cậu chấp nhận lời nói của tôi.” Vạn Tử Xương yên tâm, em gái bảo bối sẽ không phải đơn phương trả giá rồi.
Xem ra, Tống Thiên Tước cũng yêu Vạn Linh Chi, chỉ là mạnh miệng không chịu thừa nhận mà thôi! Từ lời nói và hành động vừa rồi của anh ta có thể nhìn ra được, người này cuối cùng cũng không chạy thoát khỏi Vạn Linh Chi có tính tình ngây thơ, đơn thuần.
A, để cho cái tên kiêu ngạo này phải gọi mình một tiếng anh vợ, nhìn bộ dáng kinh ngạc của anh ta thật là thoải mái!
Trên đường trở về nhà họ Tống, Vạn Linh Chi một câu cũng không nói, cô nhiều lần len lén liếc về phía Tống Thiên Tước ngồi ở vị trí tay lái bên cạnh, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có dũng khí chủ động mở miệng.
“Có gì muốn nói thì cứ nói, làm gì mà cứ lén lút nhìn anh như vậy?” Tống Thiên Tước đột nhiên quay đầu lại, vừa lúc bắt được ánh mắt liếc trộm mình của cô, có chút buồn cười cất tiếng hỏi.
“Không có. . . . . . Không có gì.” Vạn Linh Chi xua xua tay, giải thích với anh.
“Thật sự là không có gì sao?” Tống Thiên Tước hỏi lại lần nữa.
“Ừ.” Vạn Linh Chi ngồi thẳng người, nghiêm túc gật đầu.
“Em không có vấn đề gì muốn hỏi anh, nhưng anh lại có rất nhiều vấn đề muốn hỏi em.” Tống Thiên Tước nghiêm túc nói.
“Hả?” Vạn Linh Chi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, đỉnh tim không khỏi nảy lên: “Chuyện gì?”
“Tại sao không gọi điện thoại cho anh?” Tống Thiên Tước giống như chàng trai trẻ tuổi đang giận dỗi người yêu, tức giận chất vấn cô, giống như cô gây ra lỗi lầm gì đó cực lớn tương tự mười tội ác không thể tha thứ.
“Em. . . . (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). . . Anh ra nước ngoài là để xử lý chuyện khẩn cấp, em sợ sẽ quấy rầy anh.” Vạn Linh Chi nhỏ giọng giải thích, vẻ mặt có chút căng thẳng liếc anh một cái.
“Vậy tại sao về nhà mẹ đẻ lại không nói trước với anh một tiếng, đừng phủ nhận, quản gia nói là em rời nhà cùng một ngày với anh, nói cách khác, chân trước anh vừa rời đi, chân sau em liền đi theo.” Tống Thiên Tước nghĩ đến chuyện này lại tức giận: “Lúc anh ở nhà, em có rất nhiều cơ hội để nói, không phải sao?”
“Thật xin lỗi, vốn dĩ em cũng muốn nói với anh, nhưng khi nhìn thấy anh đi vội vàng như vậy, thì lại không kịp nói cho anh biết, anh đừng tức giận.” Vạn Linh Chi cẩn thận xin lỗi anh từng li từng tí.
“Em. . . . . .” Tống Thiên Tước thấy bộ dạng đáng thương của cô, nhất thời mọi tức giận gì đó đều tan biến hết, chỉ có thể than thở ở trong lòng: “Thôi, em phải bảo đảm, về sau bất luận xảy ra ra chuyện gì, cũng đều phải nói cho anh biết đầu tiên.”
Cái cô gái nhỏ này về nhà mẹ đẻ ở lại thêm vài ngày thì còn nhớ gọi điện thoại về nhà nói một tiếng với các trưởng bối, duy chỉ có anh là bị cô quên mất. Vừa nghĩ tới đó, Tống Thiên Tước lại không nhịn được tức giận! Trong lòng cô, chẳng lẽ mình không có chút xíu quan trọng nào sao?
“Anh thật sự không giận em chứ?” Vạn Linh Chi nghiêng đầu cẩn thận nhìn về phía người đang ngồi ở ví trí tay lái.
“Ừ.” Người đàn ông nào đó tâm không cam lòng không nguyện đáp một tiếng, anh muốn giận cũng không giận được, ai bảo bây giờ anh không có một chút xíu sức chống cự nào với Vạn Linh Chi chứ?
Vạn Linh Chi ngây thơ, đơn thuần sau khi nhận được đáp án của anh thì tâm tình lập tức thay đổi, trở nên tốt hơn, không còn thấp thỏm lo âu giống như vừa nãy nữa.
Tống Thiên Tước dùng khóe mắt lặng lẽ liếc cô một cái, nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của cô, không nhịn được mỉm cười lắc lắc đầu, trong mắt hàm chứa cưng chiều không nói thành lời, cái cô gái nhỏ này khiến cho anh tâm phiền ý loạn, căn bản là không biết được mình có bao nhiêu sức ảnh hưởng!
Chỉ trong chớp mắt, xe đã lái vào cửa chính nhà họ Tống, vững vàng đỗ lại trong nhà để xe.
Sau khi Tống Thiên Tước dừng xe tắt máy xong, thì vòng qua đầu xe, mở cửa xe ở ghế phụ ra, để cho Vạn Linh Chi xuống xe.
“Sao vậy?” Anh rõ ràng cảm thấy Vạn Linh Chi có chút chần chờ.
“Em về nhà ở lại nhiều ngày như vậy, ông nội và ba, còn có cả mấy mẹ con dì Phân nữa, họ có ý kiến gì hay không?” Vạn Linh Chi nói thật với anh điều lo lắng của mình: “Nếu như bọn họ. . . . . .”
“Yên tâm, ông nội và ba sẽ không có ý kiến, còn về phần dì Phân có ý kiến gì hay không, anh cũng không biết.” Tống Thiên Tước lạnh nhạt trả lời, tuyệt không cảm thấy có cái gì cần phải lo lắng: “An tâm đi!”
Vạn Linh Chi lặng lẽ thở dài ở trong lòng, hi vọng là như thế.
“Anh cả đã về!” Tống Mân Côi vừa nhìn thấy vai nam chính xuất hiện ở cửa chính, thì liền la lớn không hề để ý tới hoàn cảnh xung quanh.
Tống Thiên Tước dừng bước lại, kinh ngạc nhìn về phía em gái. Con nhóc này phát điên gì vậy? Việc anh về nhà có đáng giá để cho cô em gái này “nhiệt tình” như thế không?
Tống Mân Côi vừa dứt lời, chỉ thấy một cô gái trẻ trung, yêu kiều mặc quần áo đẹp đứng lên từ trên ghế salon, nhanh nhẹn xoay người, nhìn về phía anh khẽ nở một nụ cười mê người.
“Xin chào, Tống tiên sinh.” Cô gái xinh đẹp nở nụ cười yếu ớt chào hỏi anh.
“Ai da, Phương Nghiên, sao lại khách khí như vậy, đều là người nhà mà, gọi Tống tiên sinh gì chứ.” Hoàng Tú Phân vội hoà giải, mỉm cười giới thiệu với Tống Thiên Tước: “Thiên Tước, đây là cháu gái của dì, tên là Phương Nghiên, con bé mới từ Mĩ về, tạm thời muốn ở nhà chúng ta quấy rầy vài ngày, con sẽ không để ý chứ?”
“Đúng vậy, Phương Nghiên, con cứ gọi thằng bé một tiếng anh Tống là được rồi.” Ba Tống cũng khách khí nói với cô gái xinh đẹp kia: “Cứ coi như là đang ở tại nhà mình, thằng bé sẽ không để ý đâu.”
Tống Thiên Tước thờ ơ lạnh nhạt với đoạn đối thoại một đáp một xướng của bọn họ, không hề phát biểu bất kỳ ý kiến gì, chỉ quay sang hỏi quản gia: “Ông nội đâu?”
“Lão thái gia đi thăm một người bạn già, nói là hai ngày nữa mới trở về.” Quản gia cung kính bẩm báo hành tung của ông nội Tống.
Thì ra là như vậy, ông nội không có ở đây, cho nên mới có người dám to gan mang “Người ngoài” về nhà như vậy!
Tống Thiên Tước cười lạnh, giễu cợt liếc mắt quét một vòng, “Thật sao?”
Hoàng Tú Phân thấy vẻ mặt của anh lộ vẻ giễu cợt rõ ràng như vậy, thì sắc mặt không khỏi có chút khó coi, có cảm giác giống như mình chỉ là một tên hề ở trước mặt Tống Thiên Tước vậy.
“Thiên Tước, nghe người giúp việc nói, nửa đêm hôm qua con đã trở về rồi, sao mới sáng sớm hôm nay lại đã ra ngoài đến bây giờ mới trở về vậy?” Hoàng Tú Phân cố gắng giả vờ tươi cười, quan tâm hỏi. Tống Thiên Tước trở về trước thời hạn, hại kế hoạch của mình thiếu chút nữa là chết non, cũng may là sáng nay có người giúp việc mật báo với bà, để cho bà kịp thời gọi cháu gái đến, nếu không sẽ lại để lỡ mất thời cơ rồi.
“Vợ của tôi về nhà mẹ đẻ ở chừng mấy ngày, cũng không còn người nào nói với tôi một tiếng, tôi cũng không thể làm gì khác hơn đành tự mình đi đón cô ấy về.” Tống Thiên Tước lạnh lùng nói một câu châm chọc, cái đại gia đình đông người như thế này, nhưng lại không có một người quan tâm lúc nào thì Vạn Linh Chi trở về, thật sự là rất được!
“Con đi đón Linh Chi về nhà sao?” Ba Tống nghe vậy, lập tức nhìn về phía con trai, chỉ thấy có một dáng người quen thuộc đi theo phía sau anh.
“Ba, dì Phân, con đã về rồi.” Vạn Linh Chi cung kính chào hỏi hai người.
“Ai da, thì ra là Thiên Tước phải đi đón con về à.” Hoàng Tú Phân đeo mặt nạ tươi cười, hòa ái dễ gần nói với cô: “Nếu con muốn quay về, thì cũng nên gọi điện thoại nói một tiếng, dì sẽ phái tài xế đi đón con mà.”
“Thật xin lỗi, con về nhà mẹ ở nhiều ngày như vậy mới trở về.” Vạn Linh Chi nói xin lỗi: “Vốn dĩ con định ngày mai mới trở về, không ngờ sáng nay Thiên Tước lại đột nhiên tới đón con, cho nên con mới trở về cùng với anh ấy.”
“Không có gì, con mới vừa gả tới không bao lâu, muốn ở lại nhà mẹ đẻ thêm vài ngày nữa thì cũng là chuyện thường tình mà.” Ba Tống một chút ý trách cứ cũng không có, ngược lại còn an ủi cô.
“Cám ơn ba.” Vạn Linh Chi cảm kích sự thông cảm của ba Tống.
“Trở lại là tốt rồi, đã ăn cơm chưa?” Hoàng Tú Phân cười hỏi “Có muốn dì bảo phòng bếp lại làm thêm một ít đồ ăn nữa hay không?”
“Không cần đâu dì Phân, chúng con ăn cơm rồi mới trở về.” Vạn Linh Chi vội vàng xua tay giải thích.
“Vậy thì tốt, giới thiệu với con một chút, đây là cháu gái của dì.” Hoàng Tú Phân chỉ tay về phía cô gái xinh đẹp bên cạnh bà: “Phương Nghiên là con gái của anh cả dì. Phương Nghiên, cô ấy chính là vợ của anh Tống con, Linh Chi.”
“Chị dâu, chào chị.” Hoàng Phương Nghiên lộ ra vẻ mặt tươi cười có mười phần tự tin: “Em có thể gọi chị như vậy chứ?”
“Xin chào, cô Hoàng, đương nhiên có thể.” Vạn Linh Chi khẽ ngẩng đầu nhìn về phía cô ta, dáng người xinh đẹp, ánh sáng bắn ra bốn phía khiến cho Vạn Linh Chi cảm thấy có chút cảm giác bị áp bức.
Cô ấy thật là đẹp! Toàn thân tản ra sức hấp dẫn đầy quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành, làm cho không ai có thể bỏ qua sự tồn tại của cô ấy, chắc hẳn đàn ông đều thích những người phụ nữ giống như cô ấy! Vạn Linh Chi âm thầm cảm thán ở trong lòng.
“Chị dâu cứ gọi em là Phương Nghiên là được rồi.” Lời của Hoàng Phương Nghiên mặc dù là đang nói với Vạn Linh Chi, nhưng mà khóe mắt lại như có như không liếc về phía người đàn ông ở bên cạnh cô: “Anh Tống, rất hân hạnh được biết anh.”
Tống Thiên Tước không thèm đếm xỉa tới Hoàng Phương Nghiên đang bắn mị lực về phía anh, dắt tay Vạn Linh Chi: “Chúng tôi mệt mỏi rồi, về phòng trước.” Nói xong, anh gật đầu với mọi người một cái, rồi kéo Vạn Linh Chi lên lầu.
Vạn Linh Chi rõ ràng cảm thấy Tống Thiên Tước đang tức giận, chẳng lẽ đến bây giờ anh vẫn còn để ý chuyện họ đã nói ở trên xe sao?
“Anh. . . . . . vẫn còn đang giận em à?” Vạn Linh Chi cẩn thận dè dặt hỏi người đàn ông đang dùng sức kéo mạnh cà vạt xuống rồi cởi áo khoác ra.
Tống Thiên Tước dừng động tác trên tay lại, quay đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, con ngươi đen thâm trầm nhìn thẳng đôi mắt như hồ nước của cô: “Em thích anh, không phải sao? Tại sao có người giới thiệu người phụ nữ khác cho anh, em còn có thể tươi cười nói chuyện với cô ta chứ?”
Vạn Linh Chi nghe thấy anh nói xong câu đầu tiên thì khuôn mặt “bùm” một cái đỏ ửng lên, nhưng đến khi nghe xong câu nói tiếp theo, cô bỗng không hiểu ra sao rồi: “Em. . . . . . không hiểu.”
“Aiz. . . . . .” Tống Thiên Tước nặng nề thở dài một hơi, anh thật là hồ đồ.
Từ khuôn mặt vô tội của cô gái này cũng đủ biết, khẳng định là cô không hề biết cái người phụ nữ vừa mới thân thiết gọi cô là chị dâu kia, đang mơ ước chồng của cô. Thôi, cô chính là một cô gái dễ dàng bị nhìn thấu như vậy, sao có thể bắt cô học được những thứ tâm cơ phức tạp kia chứ?
“Không sao.” Tống Thiên Tước thấy dáng vẻ đỏ mặt ngơ ngác của cô, không biết tại sao tâm tình buồn bực đều bị quét sạch hết rồi: “Vạn Linh Chi, nếu em thích anh, thì phải cố gắng nắm chặt, không để cho bất kỳ kẻ nào thừa dịp cướp anh đi mất, có biết không?”
Cái miệng nhỏ nhắn của Vạn Linh Chi hơi mở lớn, bởi vì Tống Thiên Tước dịu dàng ngưng mắt nhìn mình như thế, vẫn là lần đầu tiên, càng không cần phải nói, anh còn nhẹ nhàng vuốt mái tóc của mình, động tác kia vừa tự nhiên lại vừa thân mật.
Khóe môi của Tống Thiên Tước hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười mê người, sau đó huýt sáo đi vào phòng tắm.
Vạn Linh Chi sửng sốt ngay tại chỗ, thật lâu sau vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần từ trong nụ cười mới vừa rồi của anh.
Hóa ra nụ cười khuynh thành không phải chỉ phụ nữ mới có, ngay cả đàn ông cũng có thể! Lần đầu tiên Vạn Linh Chi cảm thấy Tống Thiên Tước mỉm cười đơn thuần đến như thế, trước kia anh cũng từng cười với cô, nhưng không phải là mỉm cười dụ dỗ thì cũng là nở nụ cười trêu chọc cô, tóm lại đều là nụ cười có mục đích.
Trong lúc vô tình, tình cảm của cô dành cho Tống Thiên Tước đã càng ngày càng sâu rồi, toàn bộ suy nghĩ trong đầu đều là cảnh anh đối tốt với cô, là anh dẫn cô đi chơi khắp nơi, là anh khích lệ cô cần phải dũng cảm biểu đạt ý kiến của mình. . . . . . Tóm lại, tất cả những điểm tốt của anh, đều nói không hết.
Cô yêu anh, vậy còn anh thì sao? Con người quả nhiên là động vật có lòng tham, trước khi chưa có bắt đầu, thì chỉ cần bình yên trải qua cả đời như vậy là tốt rồi; tới lúc cô bắt đầu thích đối phương, cảm thấy cứ yên lặng thích là tốt rồi; nhưng tới lúc cô yêu đối phương, thì thực sự khát vọng đối phương cũng có thể đối xử với mình như vậy.
Aiz, phải làm thế nào đây?
“A!” Vạn Linh Chi ôm đầu ngã vào trong chăn, khẽ rên lên một tiếng.
“Em đang làm gì vậy?” Tống Thiên Tước tắm xong vừa đi ra ngoài, thì nhìn thấy cô giống hệt như một đứa bé nằm sấp ở trên giường kêu loạn, anh tiện tay gạt khăn lông lau tóc vắt trên bả vai xuống, dù bận vẫn ung dung đứng ở bên cạnh giường cúi đầu xuống nhìn cô.
“A!” Vạn Linh Chi bị tiếng nói chuyện đột nhiên vang lên của anh hù cho giật mình, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, nhớ tới hành động ngây thơ vừa rồi của mình, cô lại càng cảm thấy xấu hổ không ngừng: “Anh. . . . . . tắm xong rồi sao?”
Âm thanh run rẩy, khiến cho cô thoạt nhìn giống hệt con thỏ trắng nhỏ đang làm bộ dạng đáng thương, con ngươi đen thâm trầm của Tống Thiên Tước chợt lóe lên, mạnh mẽ cúi người xuống, khuôn mặt của anh tiến tới ngay trước mặt cô, nhẹ nhàng thổi hơi.
“Đương nhiên, nếu như em muốn mời anh đi tắm thêm một lần nữa thì cũng có thể.” Lời nói mập mờ từ từ thốt ra từ trong miệng anh.
Khuôn mặt Vạn Linh Chi đỏ bừng gần như có thể nhỏ ra máu, thân thể khẩn trương căng cứng, không dám cử động dù chỉ một chút, ngay cả hô hấp cũng quên mất.
Khóe môi của Tống Thiên Tước lại không tự chủ khẽ nhếch lên. Ở cùng với cô tâm trạng thật sự là rất vui vẻ, cô luôn làm cho người ta kìm lòng không được mà buồn cười, đó là cái tiếng cười phát ra từ nội tâm.
“Không đùa em nữa, mau đi tắm đi.” Anh nở một nụ cười cực kỳ đẹp trai rồi nhét chiếc khăng lông trên vài vào trong tay cô: “Vợ à, thuận tiện giúp anh giặt khăn lông một chút nhé.” Nói xong, thì kéo tay cô, nhẹ nhàng đẩy cô về phía phòng tắm, còn không quên dặn dò cô: “Nhớ giặt sạch một chút nhé, làm phiền em, vợ yêu!”
Vạn Linh Chi ngây ngốc cầm khăn lông ướt anh mới đưa cho mình đi vào phòng tắm, thần trí vẫn còn chưa kịp phục hồi từ trong tiếng gọi “vợ yêu” thân mật của anh.
“Ôi! Trời ơi!” Vạn Linh Chi che miệng của mình, cực kỳ cố gắng kiềm chế mới có thể làm cho mình không thét lên một chói tai, anh gọi mình là vợ yêu, là vợ yêu ư! Đó là cách gọi thân mật cỡ nào, thế nhưng anh lại gọi ra miệng, hơn nữa còn gọi như thế hai lần, thật sự là rất vui vẻ đó!
Tống Thiên Tước nhìn cô gái ngốc nghếch kia, không khỏi mỉm cười lắc lắc đầu, aiz
Hôm sau, trời còn chưa sáng, thì Tống Thiên Tước đã thức dậy vội vã chạy tới nhà họ Vạn, chuẩn bị đón vợ của mình về.
Xe vững vàng dừng lại trước cổng biệt thự nhà họ Vạn lúc trời vẫn còn tờ mờ sáng. Vì không muốn quấy rầy giấc ngủ của người nhà họ Vạn, nên Tống Thiên Tước không còn cách nào khác đành ngồi đợi ở trong xe.
Đợi đến khi sắc trời dần dần sáng lên, mặt trời hơi lộ ra một vài tia nắng, Tống Thiên Tước mới nâng tay lên, liếc nhìn đồng hồ trên tay một chút, xác định đã đến giờ, mới mở cửa xe đi xuống. Anh đi thẳng về phía cửa chính nhà họ Vạn, sau đó hít một hơi thật sâu, ấn chuông cửa. . . . . .
“Ơ, đây là ai vậy?” Vạn Tử Nghiệp đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, sau khi nhìn thấy người giúp việc dẫn người tiến vào, thì lớn tiếng giễu cợt: “Người bận rộn như tổng giám đốc Tống, không phải là còn đang bận rộn ở nước ngoài sao? Sao lại có thể xuất hiện tại nơi này chứ, không phải là mới sáng sớm tôi đã gặp phải thứ gì không sạch sẽ đấy chứ? !”
“Tôi tới đón Linh Chi về nhà.” Sắc mặt Tống Thiên Tước không chút thay đổi, không hề để ý tới sự châm chọc của Vạn Tử Nghiệp, vẫn đứng thẳng người ngay chỗ cũ.
“Về nhà?” Vạn Tử Nghiệp khẽ hừ lạnh: “Nơi này chính là nhà của Linh Chi, con bé còn cần trở về nhà nào nữa chứ?”
“Linh Chi đã gả cho tôi, nhà họ Tống chính là nhà của cô ấy.” Tống Thiên Tước cắn răng nói từng chữ, tuyên bố với Vạn Tử Nghiệp.
“Ha ha. . . . . . Chẳng lẽ gả cho nhà họ Tống các người, thì nơi này không phải là nhà của con bé nữa sao?” Vạn Tử Nghiệp trợn to hai mắt nhìn anh. Cái tên tiểu tử thối đáng giận này, cưới em gái bảo bối của anh thì thôi đi, bây giờ lại được tiện nghi còn ra vẻ.
“Tôi chưa từng có ý nghĩ giống như vậy, cô ấy muốn về nhà mẹ đẻ cũng là quyền tự do của cô ấy.” Tống Thiên Tước lập tức giải thích theo bản năng. Đối với Vạn Linh Chi, anh chưa bao giờ có loại ý nghĩ này.
“Tốt nhất là đúng như lời cậu nói.” Vạn Tử Nghiệp cười lạnh nói tiếp: “Vậy con bé muốn về nhà mẹ đẻ ở vài ngày, cậu có cần thiết phải giống như khởi binh vấn tội như thế không?” Vạn Tử Nghiệp nói xong, còn khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ nhìn anh giống như muốn nói anh còn có lời gì giải thích.
“Tử Nghiệp, không được vô lễ.” Giọng nói già nua mà có lực từ bên kia truyền đến, chỉ thấy ông nội Vạn dưới sự giúp đỡ của quản gia đang đi tới phòng khách, ngồi vào vị trí chủ vị trên ghế sofa: “Lại đây ngồi đi.”
Ông nhìn về phía Tống Thiên Tước, nhàn nhạt mở miệng, từ giọng điệu không thể nghe ra là cao hứng hay là mất hứng.
“Ông nội.” Tống Thiên Tước ngồi xuống ví trí đối diện ông nội Vạn, bình tĩnh nhận lấy ánh mắt quan sát của ông.
“Có phải là cháu đã tới hơi chậm rồi không?” Ông nội Vạn cau mày chất vấn.
“Rất xin lỗi, công ty có chút việc phải xử lý, cho nên mới tới đây chào hỏi ngài muộn như vậy.” Tống Thiên Tước cung kính cúi người xin lỗi ông cụ họ Vạn: “Tối hôm qua cháu mới về tới nhà, hôm nay tới đây là muốn đón Linh Chi trở về.”
Nhắc tào Tháo, Tào Tháo liền đến! Vạn Linh Chi và ba mẹ từ trên lầu đi xuống, phía sau còn anh cả nhà họ Vạn, Vạn Tử Xương đi theo.
“A!” Vạn Linh Chi nhìn thấy người đàn ông lẽ ra nên ở nước ngoài, giờ phút này lại đang đứng ở trong phòng khách, thì không khỏi quên hết mọi thứ phát ra một tiếng hét nhỏ.
Tống Thiên Tước nghe tiếng liền ngẩng đầu nhìn lại. Vừa nhìn thấy cô gái nhỏ khiến cho anh nhớ nhung mấy ngày nay đang đứng ở cầu thang thì ánh mắt lập tức sáng lên.
“Thiên Tước tới à.” Mẹ Vạn thấy con rể mới sáng sớm đã xuất hiện ở trong nhà, thì mặt mày lập tức hớn hở.
“Ba, mẹ, chào buổi sáng.” Tống Thiên Tước chuyển ánh mắt sang phía ba mẹ vợ, lễ phép chào hỏi, sau đó lại khẽ gật đầu một cái với Vạn Tử Xương.
“Anh. . . . . . sao anh có thể ở đây?” Vạn Linh Chi bước nhanh xuống lầu, đi tới bên cạnh anh, vội vàng hỏi.
“Công việc đã xong thì trở lại thôi, còn có thể là tại sao chứ?” Tống Thiên Tước nói như đây là chuyện đương nhiên. Chẳng lẽ cô gái nhỏ này không hề hi vọng anh trở về một chút nào hay sao?
“Em. . . . . .” Vạn Linh Chi thấy sắc mặt anh trầm xuống, thì lo lắng muốn giải thích, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết nên nói những gì, cô không thể làm gì khác đành sững sờ nhìn anh, vẻ mặt rất uất ức.
“Được rồi, đã đến đây rồi vậy thì cùng nhau ăn sáng đi.” Ông nội Vạn liếc nhìn mọi người, sau đó nói.
“Đúng đúng, cùng nhau ăn sáng đi! Tới sớm như vậy, nhất định là chưa ăn gì đúng không?” Mẹ Vạn mỉm cười nói với Tống Thiên Tước, nói xong còn không quên kéo kéo ống tay áo của chồng mình: “Ông xã, anh nói câu gì đi.”
“Hừ, tới gặp trưởng bối mà đi tay không, có gì để nói chứ?” Ba Vạn khó chịu liếc Tống Thiên Tước một cái, nhưng thật ra là ông đang mất hứng vì anh muốn tới đón con gái bảo bối của ông về.
“Ông xã!” Mẹ Vạn thấy chồng mình nói ra lời nói thiếu lễ độ như vậy, thì không khỏi gầm nhẹ, nói với ông: “Anh ở đây nói nhăng nói cuội gì đó, mới sáng sớm đã chạy tới đây, anh bảo thằng bé mua quà tặng ở đâu chứ?” Thiệt là, muốn bới lông tìm vết cũng không nên biến thành dáng vẻ như vậy chứ!
“Được rồi, anh không nói nữa, ăn sáng thôi!” Sau khi ba Vạn thấy vợ và con gái liếc ánh mắt tới, thì không thể làm gì khác đành ngoan ngoãn thỏa hiệp.
Tống Thiên Tước chủ động dắt tay Vạn Linh Chi đi theo phía sau mọi người, cùng nhau đi tới phòng ăn. Cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay, khiến cho khóe môi của anh không nhịn được khẽ cong lên. Đã mấy ngày rồi cảm giác này mới trở lại, thật là khiến cho anh rất vui vẻ.
Dùng bữa ăn sáng xong, ông nội Vạn lại phân phó người giúp việc đi lấy bàn cờ yêu thích của ông tới đây.
“Cùng lão già này đánh một ván cờ nhé?” Ông nội Vạn hỏi anh, giọng điệu không cho phép nói cự tuyệt.
Tống Thiên Tước không nói một lời lập tức ngồi xuống đối diện ông, cười nói: “Vô cùng nguyện ý.”
Vạn Linh Chi đứng ở bên cạnh Tống Thiên Tước, nhìn anh và ông nội “Chém giết” ở trên bàn cờ, trong lòng không khỏi có chút sốt ruột, chỉ sợ anh sẽ thua, nhưng đồng thời cũng sợ anh thắng, thật sự là cực kỳ mâu thuẫn! Cô không hy vọng anh thua, nhưng mà nếu như thắng ông nội, lại sợ ông nội tức giận, cho nên cô khó xử đứng ở bên cạnh lo lắng suông.
“Yên tâm, không có việc gì.” Vạn Tử Xương vỗ nhẹ bả vai của em gái, ý bảo cô không cần quá lo lắng: “Tống Thiên Tước tự biết phải làm sao.”
“Anh cả?” Vạn Linh Chi nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn về phía anh cả của mình, sao anh ấy biết mình đang lo lắng cái gì?
“Nhìn bàn cờ đi, em sẽ phát hiện lo lắng của mình là dư thừa.” Sao Vạn Tử Xương lại không nhìn ra được suy nghĩ đơn thuần của em gái chứ?
Vạn Linh Chi tin tưởng lời nói của anh cả, gật đầu với anh một cái, sau đó ở bên cạnh quan sát hai người đánh cờ, không nói một lời. . . . . .
“Ông nội, cháu thua rồi.” Tống Thiên Tước thả con cờ trong tay xuống, tự nguyện nhận thua.
“Ông nội, quả nhiên là gừng càng già càng cay! Vốn dĩ cháu còn tưởng rằng người ta có bao nhiêu lợi hại chứ, xem ra chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi.” Vạn Tử Nghiệp hả hê cười nói.
“Hừ, là Thiên Tước cố ý nhường cho ông thôi.” Giọng điệu của ông nội Vạn nghe có vẻ khó chịu, nhưng mà ánh mắt lại hiện lên ý cười. Tên tiểu tử này thật là biết cách khéo léo để thua mình, nhưng lại không đến mức quá rõ ràng.
“Là ông nội lợi hại, sao lại nói là cháu nhường ngài chứ?” Tống Thiên Tước không thừa nhận, cười nói với ông.
“Được rồi ! Mấy người trẻ tuổi các con tán gẫu với nhau đi, ông già này phải đi nghỉ ngơi một lát đây, nhưng mà phải ở lại ăn cơm tối xong mới được trở về, biết không?” Lúc ông nội Vạn được quản gia đỡ về phòng thì trong lòng thầm nghĩ đây quả thật là hậu sinh khả úy!
“Cháu biết rồi.” Tống Thiên Tước gật đầu đồng ý.
“Hừ, còn để cho anh ta ăn cơm tối xong mới về sao?” Vạn Tử Nghiệp mất hứng lạnh lùng giễu cợt.
“Anh hai!” Vạn Linh Chi gắt giọng: “Không nên nói chuyện như vậy.”
Vạn Tử Nghiệp không thể chịu được khi thấy em gái bảo bối tức giận, cho nên không thể làm gì khác đành đem hết oán khí đặt lên tên đàn ông hại anh bị em gái trách mắng, hung tợn trợn mắt giận dữ nhìn người ta! Mà người bị trừng, thì lại lộ ra ý cười trên mặt, rất vui mừng khi thấy vợ yêu bất bình thay mình.
“Linh Chi, buổi tối các em phải trở về rồi, bây giờ đi theo mẹ tâm sự một chút đi.” Vạn Tử Xương lên tiếng bảo em gái rời đi: “Anh có mấy lời cần nói riêng với Thiên Tước.”
“Ừm.” Vạn Linh Chi lưu luyến không rời đi theo mẹ Vạn, thỉnh thoảng khóe mắt vẫn nhìn về phía Tống Thiên Tước.
“Em còn chưa đi làm sao?” Vạn Tử Xương liếc xéo đệ đệ, nhíu mày nói.
“Này, anh cả, anh cũng chưa đi mà, sao em phải đi chứ?” Vạn Tử Nghiệp bất mãn kêu lên.
“Tổng giám đốc là anh, hay là em?” Vạn Tử Xương lạnh nhạt nói, vẫn không quên quăng cho em trai một ánh mắt sắc bén.
“Được, bây giờ em đi ngay đây.” Vạn Tử Nghiệp cam chịu số phận trả lời, rồi xoay người rời khỏi phòng khách.
“Có chuyện gì thì cứ nói đi.” Tống Thiên Tước ung dung nói, Vạn Tử Xương đặc biệt để cho mọi người rời đi, nhất định là có chuyện quan trọng muốn nói chuyện với anh.
“Đối với Linh Chi, cậu có suy nghĩ gì?” Vạn Tử Xương đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp ép hỏi anh.
“Suy nghĩ gì?” Tống Thiên Tước lấy khéo thắng vụng, đáp lại: “Cô ấy là vợ của tôi, là con dâu là họ Tống, là Tống phu nhân, còn có thể có suy nghĩ gì?”
“Cậu biết rất rõ tôi muốn hỏi cái gì?” Vạn Tử Xương bình tĩnh tự nhiên, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười quỷ dị, dùng một loại ánh mắt nhìn thấu lòng người ta nhìn chằm chằm Tống Thiên Tước: “Cậu cho rằng có thể trốn tránh vấn đề của tôi sao?”
“Vạn Tử Xương, tôi đã từng nói qua là cậu làm cho người ta cảm thấy rất đáng ghét chưa?!” Tống Thiên Tước lạnh lùng nói.
Tống Thiên Tước tự biết tâm tư của bản thân rất nặng, lại xảo quyệt hay thay đổi, bất luận dù không tốt đến đâu thì cũng sẽ không chán ghét chính mình, nhưng mà, có ai sẽ thích một tên xảo quyệt có tâm tư nặng giống như mình chứ? Nếu muốn nói trên thế giới này còn có ai có thể khiến cho Tống Thiên Tước phải đề phòng, thì cũng chỉ có người đàn ông đang ở trước mắt này mà thôi.
Cùng là người đeo mặt nạt giả dối, nhưng mặt nạ của Vạn Tử Xương là ôn tồn nho nhã, so với mặt nạ lạnh lùng mỉm cười của anh thì vẫn được lòng người hơn. Rất lâu trước đây, hai người bọn họ đã từng giao đấu, mặc dù cũng không ai chiếm được ưu thế, nhưng cũng đủ khiến cho Tống Thiên Tước hiểu được một chuyện, người đàn ông này không dễ chọc!
“Đều như nhau, tôi cũng không thấy thích cậu nhiều lắm!” Giọng nói ôn hòa của Vạn Tử Xương vang lên, nhàn nhạt đáp lại: “Tôi đây là người làm anh, chỉ hi vọng em gái của mình có thể có được hạnh phúc, ít nhất là gả cho một người yêu nó, nhưng mà, nếu như người kia không yêu nó, coi như nó đã gả đi, tôi cũng sẽ không chút do dự khuyên nó ly hôn!”
Uy hiếp, đây tuyệt đối là uy hiếp! Tống Thiên Tước cắn răng mắng thầm trong lòng, Vạn Tử Xương nói như vậy đơn giản chính là muốn anh thừa nhận, mình đã yêu Vạn Linh Chi, cái tên đáng ghét này, lại dám trắng trợn uy hiếp anh!
“Cho nên, đáp án của của cậu là…?” Vạn Tử Xương không nhanh không chậm hỏi tiếp.
Khóe mắt Tống Thiên Tước hơi co quắp, gân xanh mơ hồ nổi lên, giống như là đang hết sức cố gắng nhẫn nhịn chuyện gì đó.
“Linh Chi là vợ của tôi, cả đời đều là như vậy!” Tống Thiên Tước gằn từng chữ ra khỏi miệng, vừa là lời đảm bảo, vừa là lời tuyên bố.
“Vợ?” Đỉnh lông mày rậm của Vạn Tử Xương khẽ nhướng lên: “Ai cũng có thể làm vợ của Tống Thiên Tước sao?”
“Chỉ có Vạn Linh Chi mới có thể.”
“Ồ, như vậy chính là muốn nói cậu yêu thích Linh Chi nhà chúng tôi rồi sao?” Vạn Tử Xương nhìn thẳng con ngươi đen thâm thúy của anh, lẳng lặng chờ câu trả lời của anh.
Tống Thiên Tước nhìn anh, im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới chậm rãi mở miệng: “Những lời này cho dù muốn nói, cũng là nói cho Linh Chi nghe, anh không có tư cách nghe nó!”
Giọng điệu kiêu ngạo cuồng vọng, không chỉ khiến Vạn Tử Xương không chút tức giận, mà ngược lại còn làm cho anh bật cười thật to: “Còn nhớ rõ lúc cậu tới nhà chúng tôi cầu hôn thì tôi đã nói gì với cậu không?”
Tống Thiên Tước sững sờ, trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại tình huống trước khi rời đi vào ngày đó, Vạn Tử Xương đã ghé vào lỗ tai anh nói: “Tống Thiên Tước, cưới được Linh Chi, coi như cậu được lợi!”
Lúc ấy, anh vẫn chưa hiểu rõ tại sao Vạn Tử Xương lại nói như vậy, cưới Vạn Linh Chi, nhiều lắm thì ở trong thương trường cũng chỉ bớt đi một kẻ địch là nhà họ Vạn, nhưng cũng không chứng tỏ là sẽ có thêm một người bạn, nhưng bây giờ nghĩ lại, anh chợt tỉnh ngộ, ít nhiều cũng biết được ý tứ trong lời nói của Vạn Tử Xương.
Vạn Linh Chi ngây thơ, đơn thuần có thể lọc sạch tâm của anh, khiến cho cuộc sống của anh trở nên khác trước kia, đối với điểm này, không cần so sánh cũng biết là anh đã được lợi rồi.
“Là tôi được lợi, hơn nữa còn nhiều hơn so với tưởng tượng của tôi.” Tống Thiên Tước thản nhiên nói ra.
Giờ phút này, Tống Thiên Tước đã thấy rõ tâm trạng phức tạp trong lòng mình, cũng biết bản thân có tình cảm gì với Vạn Linh Chi, có lẽ trước kia, anh cũng đã rõ ràng, chỉ là không dám đối mặt với thực tế mà thôi!
“Thật vui mừng khi cậu chấp nhận lời nói của tôi.” Vạn Tử Xương yên tâm, em gái bảo bối sẽ không phải đơn phương trả giá rồi.
Xem ra, Tống Thiên Tước cũng yêu Vạn Linh Chi, chỉ là mạnh miệng không chịu thừa nhận mà thôi! Từ lời nói và hành động vừa rồi của anh ta có thể nhìn ra được, người này cuối cùng cũng không chạy thoát khỏi Vạn Linh Chi có tính tình ngây thơ, đơn thuần.
A, để cho cái tên kiêu ngạo này phải gọi mình một tiếng anh vợ, nhìn bộ dáng kinh ngạc của anh ta thật là thoải mái!
Trên đường trở về nhà họ Tống, Vạn Linh Chi một câu cũng không nói, cô nhiều lần len lén liếc về phía Tống Thiên Tước ngồi ở vị trí tay lái bên cạnh, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có dũng khí chủ động mở miệng.
“Có gì muốn nói thì cứ nói, làm gì mà cứ lén lút nhìn anh như vậy?” Tống Thiên Tước đột nhiên quay đầu lại, vừa lúc bắt được ánh mắt liếc trộm mình của cô, có chút buồn cười cất tiếng hỏi.
“Không có. . . . . . Không có gì.” Vạn Linh Chi xua xua tay, giải thích với anh.
“Thật sự là không có gì sao?” Tống Thiên Tước hỏi lại lần nữa.
“Ừ.” Vạn Linh Chi ngồi thẳng người, nghiêm túc gật đầu.
“Em không có vấn đề gì muốn hỏi anh, nhưng anh lại có rất nhiều vấn đề muốn hỏi em.” Tống Thiên Tước nghiêm túc nói.
“Hả?” Vạn Linh Chi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, đỉnh tim không khỏi nảy lên: “Chuyện gì?”
“Tại sao không gọi điện thoại cho anh?” Tống Thiên Tước giống như chàng trai trẻ tuổi đang giận dỗi người yêu, tức giận chất vấn cô, giống như cô gây ra lỗi lầm gì đó cực lớn tương tự mười tội ác không thể tha thứ.
“Em. . . . (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). . . Anh ra nước ngoài là để xử lý chuyện khẩn cấp, em sợ sẽ quấy rầy anh.” Vạn Linh Chi nhỏ giọng giải thích, vẻ mặt có chút căng thẳng liếc anh một cái.
“Vậy tại sao về nhà mẹ đẻ lại không nói trước với anh một tiếng, đừng phủ nhận, quản gia nói là em rời nhà cùng một ngày với anh, nói cách khác, chân trước anh vừa rời đi, chân sau em liền đi theo.” Tống Thiên Tước nghĩ đến chuyện này lại tức giận: “Lúc anh ở nhà, em có rất nhiều cơ hội để nói, không phải sao?”
“Thật xin lỗi, vốn dĩ em cũng muốn nói với anh, nhưng khi nhìn thấy anh đi vội vàng như vậy, thì lại không kịp nói cho anh biết, anh đừng tức giận.” Vạn Linh Chi cẩn thận xin lỗi anh từng li từng tí.
“Em. . . . . .” Tống Thiên Tước thấy bộ dạng đáng thương của cô, nhất thời mọi tức giận gì đó đều tan biến hết, chỉ có thể than thở ở trong lòng: “Thôi, em phải bảo đảm, về sau bất luận xảy ra ra chuyện gì, cũng đều phải nói cho anh biết đầu tiên.”
Cái cô gái nhỏ này về nhà mẹ đẻ ở lại thêm vài ngày thì còn nhớ gọi điện thoại về nhà nói một tiếng với các trưởng bối, duy chỉ có anh là bị cô quên mất. Vừa nghĩ tới đó, Tống Thiên Tước lại không nhịn được tức giận! Trong lòng cô, chẳng lẽ mình không có chút xíu quan trọng nào sao?
“Anh thật sự không giận em chứ?” Vạn Linh Chi nghiêng đầu cẩn thận nhìn về phía người đang ngồi ở ví trí tay lái.
“Ừ.” Người đàn ông nào đó tâm không cam lòng không nguyện đáp một tiếng, anh muốn giận cũng không giận được, ai bảo bây giờ anh không có một chút xíu sức chống cự nào với Vạn Linh Chi chứ?
Vạn Linh Chi ngây thơ, đơn thuần sau khi nhận được đáp án của anh thì tâm tình lập tức thay đổi, trở nên tốt hơn, không còn thấp thỏm lo âu giống như vừa nãy nữa.
Tống Thiên Tước dùng khóe mắt lặng lẽ liếc cô một cái, nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của cô, không nhịn được mỉm cười lắc lắc đầu, trong mắt hàm chứa cưng chiều không nói thành lời, cái cô gái nhỏ này khiến cho anh tâm phiền ý loạn, căn bản là không biết được mình có bao nhiêu sức ảnh hưởng!
Chỉ trong chớp mắt, xe đã lái vào cửa chính nhà họ Tống, vững vàng đỗ lại trong nhà để xe.
Sau khi Tống Thiên Tước dừng xe tắt máy xong, thì vòng qua đầu xe, mở cửa xe ở ghế phụ ra, để cho Vạn Linh Chi xuống xe.
“Sao vậy?” Anh rõ ràng cảm thấy Vạn Linh Chi có chút chần chờ.
“Em về nhà ở lại nhiều ngày như vậy, ông nội và ba, còn có cả mấy mẹ con dì Phân nữa, họ có ý kiến gì hay không?” Vạn Linh Chi nói thật với anh điều lo lắng của mình: “Nếu như bọn họ. . . . . .”
“Yên tâm, ông nội và ba sẽ không có ý kiến, còn về phần dì Phân có ý kiến gì hay không, anh cũng không biết.” Tống Thiên Tước lạnh nhạt trả lời, tuyệt không cảm thấy có cái gì cần phải lo lắng: “An tâm đi!”
Vạn Linh Chi lặng lẽ thở dài ở trong lòng, hi vọng là như thế.
“Anh cả đã về!” Tống Mân Côi vừa nhìn thấy vai nam chính xuất hiện ở cửa chính, thì liền la lớn không hề để ý tới hoàn cảnh xung quanh.
Tống Thiên Tước dừng bước lại, kinh ngạc nhìn về phía em gái. Con nhóc này phát điên gì vậy? Việc anh về nhà có đáng giá để cho cô em gái này “nhiệt tình” như thế không?
Tống Mân Côi vừa dứt lời, chỉ thấy một cô gái trẻ trung, yêu kiều mặc quần áo đẹp đứng lên từ trên ghế salon, nhanh nhẹn xoay người, nhìn về phía anh khẽ nở một nụ cười mê người.
“Xin chào, Tống tiên sinh.” Cô gái xinh đẹp nở nụ cười yếu ớt chào hỏi anh.
“Ai da, Phương Nghiên, sao lại khách khí như vậy, đều là người nhà mà, gọi Tống tiên sinh gì chứ.” Hoàng Tú Phân vội hoà giải, mỉm cười giới thiệu với Tống Thiên Tước: “Thiên Tước, đây là cháu gái của dì, tên là Phương Nghiên, con bé mới từ Mĩ về, tạm thời muốn ở nhà chúng ta quấy rầy vài ngày, con sẽ không để ý chứ?”
“Đúng vậy, Phương Nghiên, con cứ gọi thằng bé một tiếng anh Tống là được rồi.” Ba Tống cũng khách khí nói với cô gái xinh đẹp kia: “Cứ coi như là đang ở tại nhà mình, thằng bé sẽ không để ý đâu.”
Tống Thiên Tước thờ ơ lạnh nhạt với đoạn đối thoại một đáp một xướng của bọn họ, không hề phát biểu bất kỳ ý kiến gì, chỉ quay sang hỏi quản gia: “Ông nội đâu?”
“Lão thái gia đi thăm một người bạn già, nói là hai ngày nữa mới trở về.” Quản gia cung kính bẩm báo hành tung của ông nội Tống.
Thì ra là như vậy, ông nội không có ở đây, cho nên mới có người dám to gan mang “Người ngoài” về nhà như vậy!
Tống Thiên Tước cười lạnh, giễu cợt liếc mắt quét một vòng, “Thật sao?”
Hoàng Tú Phân thấy vẻ mặt của anh lộ vẻ giễu cợt rõ ràng như vậy, thì sắc mặt không khỏi có chút khó coi, có cảm giác giống như mình chỉ là một tên hề ở trước mặt Tống Thiên Tước vậy.
“Thiên Tước, nghe người giúp việc nói, nửa đêm hôm qua con đã trở về rồi, sao mới sáng sớm hôm nay lại đã ra ngoài đến bây giờ mới trở về vậy?” Hoàng Tú Phân cố gắng giả vờ tươi cười, quan tâm hỏi. Tống Thiên Tước trở về trước thời hạn, hại kế hoạch của mình thiếu chút nữa là chết non, cũng may là sáng nay có người giúp việc mật báo với bà, để cho bà kịp thời gọi cháu gái đến, nếu không sẽ lại để lỡ mất thời cơ rồi.
“Vợ của tôi về nhà mẹ đẻ ở chừng mấy ngày, cũng không còn người nào nói với tôi một tiếng, tôi cũng không thể làm gì khác hơn đành tự mình đi đón cô ấy về.” Tống Thiên Tước lạnh lùng nói một câu châm chọc, cái đại gia đình đông người như thế này, nhưng lại không có một người quan tâm lúc nào thì Vạn Linh Chi trở về, thật sự là rất được!
“Con đi đón Linh Chi về nhà sao?” Ba Tống nghe vậy, lập tức nhìn về phía con trai, chỉ thấy có một dáng người quen thuộc đi theo phía sau anh.
“Ba, dì Phân, con đã về rồi.” Vạn Linh Chi cung kính chào hỏi hai người.
“Ai da, thì ra là Thiên Tước phải đi đón con về à.” Hoàng Tú Phân đeo mặt nạ tươi cười, hòa ái dễ gần nói với cô: “Nếu con muốn quay về, thì cũng nên gọi điện thoại nói một tiếng, dì sẽ phái tài xế đi đón con mà.”
“Thật xin lỗi, con về nhà mẹ ở nhiều ngày như vậy mới trở về.” Vạn Linh Chi nói xin lỗi: “Vốn dĩ con định ngày mai mới trở về, không ngờ sáng nay Thiên Tước lại đột nhiên tới đón con, cho nên con mới trở về cùng với anh ấy.”
“Không có gì, con mới vừa gả tới không bao lâu, muốn ở lại nhà mẹ đẻ thêm vài ngày nữa thì cũng là chuyện thường tình mà.” Ba Tống một chút ý trách cứ cũng không có, ngược lại còn an ủi cô.
“Cám ơn ba.” Vạn Linh Chi cảm kích sự thông cảm của ba Tống.
“Trở lại là tốt rồi, đã ăn cơm chưa?” Hoàng Tú Phân cười hỏi “Có muốn dì bảo phòng bếp lại làm thêm một ít đồ ăn nữa hay không?”
“Không cần đâu dì Phân, chúng con ăn cơm rồi mới trở về.” Vạn Linh Chi vội vàng xua tay giải thích.
“Vậy thì tốt, giới thiệu với con một chút, đây là cháu gái của dì.” Hoàng Tú Phân chỉ tay về phía cô gái xinh đẹp bên cạnh bà: “Phương Nghiên là con gái của anh cả dì. Phương Nghiên, cô ấy chính là vợ của anh Tống con, Linh Chi.”
“Chị dâu, chào chị.” Hoàng Phương Nghiên lộ ra vẻ mặt tươi cười có mười phần tự tin: “Em có thể gọi chị như vậy chứ?”
“Xin chào, cô Hoàng, đương nhiên có thể.” Vạn Linh Chi khẽ ngẩng đầu nhìn về phía cô ta, dáng người xinh đẹp, ánh sáng bắn ra bốn phía khiến cho Vạn Linh Chi cảm thấy có chút cảm giác bị áp bức.
Cô ấy thật là đẹp! Toàn thân tản ra sức hấp dẫn đầy quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành, làm cho không ai có thể bỏ qua sự tồn tại của cô ấy, chắc hẳn đàn ông đều thích những người phụ nữ giống như cô ấy! Vạn Linh Chi âm thầm cảm thán ở trong lòng.
“Chị dâu cứ gọi em là Phương Nghiên là được rồi.” Lời của Hoàng Phương Nghiên mặc dù là đang nói với Vạn Linh Chi, nhưng mà khóe mắt lại như có như không liếc về phía người đàn ông ở bên cạnh cô: “Anh Tống, rất hân hạnh được biết anh.”
Tống Thiên Tước không thèm đếm xỉa tới Hoàng Phương Nghiên đang bắn mị lực về phía anh, dắt tay Vạn Linh Chi: “Chúng tôi mệt mỏi rồi, về phòng trước.” Nói xong, anh gật đầu với mọi người một cái, rồi kéo Vạn Linh Chi lên lầu.
Vạn Linh Chi rõ ràng cảm thấy Tống Thiên Tước đang tức giận, chẳng lẽ đến bây giờ anh vẫn còn để ý chuyện họ đã nói ở trên xe sao?
“Anh. . . . . . vẫn còn đang giận em à?” Vạn Linh Chi cẩn thận dè dặt hỏi người đàn ông đang dùng sức kéo mạnh cà vạt xuống rồi cởi áo khoác ra.
Tống Thiên Tước dừng động tác trên tay lại, quay đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, con ngươi đen thâm trầm nhìn thẳng đôi mắt như hồ nước của cô: “Em thích anh, không phải sao? Tại sao có người giới thiệu người phụ nữ khác cho anh, em còn có thể tươi cười nói chuyện với cô ta chứ?”
Vạn Linh Chi nghe thấy anh nói xong câu đầu tiên thì khuôn mặt “bùm” một cái đỏ ửng lên, nhưng đến khi nghe xong câu nói tiếp theo, cô bỗng không hiểu ra sao rồi: “Em. . . . . . không hiểu.”
“Aiz. . . . . .” Tống Thiên Tước nặng nề thở dài một hơi, anh thật là hồ đồ.
Từ khuôn mặt vô tội của cô gái này cũng đủ biết, khẳng định là cô không hề biết cái người phụ nữ vừa mới thân thiết gọi cô là chị dâu kia, đang mơ ước chồng của cô. Thôi, cô chính là một cô gái dễ dàng bị nhìn thấu như vậy, sao có thể bắt cô học được những thứ tâm cơ phức tạp kia chứ?
“Không sao.” Tống Thiên Tước thấy dáng vẻ đỏ mặt ngơ ngác của cô, không biết tại sao tâm tình buồn bực đều bị quét sạch hết rồi: “Vạn Linh Chi, nếu em thích anh, thì phải cố gắng nắm chặt, không để cho bất kỳ kẻ nào thừa dịp cướp anh đi mất, có biết không?”
Cái miệng nhỏ nhắn của Vạn Linh Chi hơi mở lớn, bởi vì Tống Thiên Tước dịu dàng ngưng mắt nhìn mình như thế, vẫn là lần đầu tiên, càng không cần phải nói, anh còn nhẹ nhàng vuốt mái tóc của mình, động tác kia vừa tự nhiên lại vừa thân mật.
Khóe môi của Tống Thiên Tước hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười mê người, sau đó huýt sáo đi vào phòng tắm.
Vạn Linh Chi sửng sốt ngay tại chỗ, thật lâu sau vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần từ trong nụ cười mới vừa rồi của anh.
Hóa ra nụ cười khuynh thành không phải chỉ phụ nữ mới có, ngay cả đàn ông cũng có thể! Lần đầu tiên Vạn Linh Chi cảm thấy Tống Thiên Tước mỉm cười đơn thuần đến như thế, trước kia anh cũng từng cười với cô, nhưng không phải là mỉm cười dụ dỗ thì cũng là nở nụ cười trêu chọc cô, tóm lại đều là nụ cười có mục đích.
Trong lúc vô tình, tình cảm của cô dành cho Tống Thiên Tước đã càng ngày càng sâu rồi, toàn bộ suy nghĩ trong đầu đều là cảnh anh đối tốt với cô, là anh dẫn cô đi chơi khắp nơi, là anh khích lệ cô cần phải dũng cảm biểu đạt ý kiến của mình. . . . . . Tóm lại, tất cả những điểm tốt của anh, đều nói không hết.
Cô yêu anh, vậy còn anh thì sao? Con người quả nhiên là động vật có lòng tham, trước khi chưa có bắt đầu, thì chỉ cần bình yên trải qua cả đời như vậy là tốt rồi; tới lúc cô bắt đầu thích đối phương, cảm thấy cứ yên lặng thích là tốt rồi; nhưng tới lúc cô yêu đối phương, thì thực sự khát vọng đối phương cũng có thể đối xử với mình như vậy.
Aiz, phải làm thế nào đây?
“A!” Vạn Linh Chi ôm đầu ngã vào trong chăn, khẽ rên lên một tiếng.
“Em đang làm gì vậy?” Tống Thiên Tước tắm xong vừa đi ra ngoài, thì nhìn thấy cô giống hệt như một đứa bé nằm sấp ở trên giường kêu loạn, anh tiện tay gạt khăn lông lau tóc vắt trên bả vai xuống, dù bận vẫn ung dung đứng ở bên cạnh giường cúi đầu xuống nhìn cô.
“A!” Vạn Linh Chi bị tiếng nói chuyện đột nhiên vang lên của anh hù cho giật mình, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, nhớ tới hành động ngây thơ vừa rồi của mình, cô lại càng cảm thấy xấu hổ không ngừng: “Anh. . . . . . tắm xong rồi sao?”
Âm thanh run rẩy, khiến cho cô thoạt nhìn giống hệt con thỏ trắng nhỏ đang làm bộ dạng đáng thương, con ngươi đen thâm trầm của Tống Thiên Tước chợt lóe lên, mạnh mẽ cúi người xuống, khuôn mặt của anh tiến tới ngay trước mặt cô, nhẹ nhàng thổi hơi.
“Đương nhiên, nếu như em muốn mời anh đi tắm thêm một lần nữa thì cũng có thể.” Lời nói mập mờ từ từ thốt ra từ trong miệng anh.
Khuôn mặt Vạn Linh Chi đỏ bừng gần như có thể nhỏ ra máu, thân thể khẩn trương căng cứng, không dám cử động dù chỉ một chút, ngay cả hô hấp cũng quên mất.
Khóe môi của Tống Thiên Tước lại không tự chủ khẽ nhếch lên. Ở cùng với cô tâm trạng thật sự là rất vui vẻ, cô luôn làm cho người ta kìm lòng không được mà buồn cười, đó là cái tiếng cười phát ra từ nội tâm.
“Không đùa em nữa, mau đi tắm đi.” Anh nở một nụ cười cực kỳ đẹp trai rồi nhét chiếc khăng lông trên vài vào trong tay cô: “Vợ à, thuận tiện giúp anh giặt khăn lông một chút nhé.” Nói xong, thì kéo tay cô, nhẹ nhàng đẩy cô về phía phòng tắm, còn không quên dặn dò cô: “Nhớ giặt sạch một chút nhé, làm phiền em, vợ yêu!”
Vạn Linh Chi ngây ngốc cầm khăn lông ướt anh mới đưa cho mình đi vào phòng tắm, thần trí vẫn còn chưa kịp phục hồi từ trong tiếng gọi “vợ yêu” thân mật của anh.
“Ôi! Trời ơi!” Vạn Linh Chi che miệng của mình, cực kỳ cố gắng kiềm chế mới có thể làm cho mình không thét lên một chói tai, anh gọi mình là vợ yêu, là vợ yêu ư! Đó là cách gọi thân mật cỡ nào, thế nhưng anh lại gọi ra miệng, hơn nữa còn gọi như thế hai lần, thật sự là rất vui vẻ đó!
Tống Thiên Tước nhìn cô gái ngốc nghếch kia, không khỏi mỉm cười lắc lắc đầu, aiz
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.