Chương 47: Bốn năm (5)
Lam Phuc
02/03/2019
Xa xa ở mấy nơi biên ải, bốn năm này trình độ đại chiến chỉ có nơi mà Trấn Long Quân Đoàn là kịch liệt nhất, thời gian bốn năm chỉ làm cho thú triều có chút giảm bớt mà thôi.
Bởi vì trình độ sinh sản của chúng quá mức nhanh chóng, nhất là côn trùng hệ yêu thú, bọn chúng mỗi ngày đều có số lượng lớn con non sinh ra.
Trình độ trưởng thành của chúng cũng cực nhanh, chúng chỉ cần thông qua ăn thịt đồng loại là có thể mạnh lên cực nhanh.
Cho dù thông qua tàn sát lẫn nhau, nhưng vẫn không làm cho số lượng yêu thú sinh ra giảm bớt chút nào, mà còn bởi vì mấy năm trước lượng lớn yêu thú từ địa vực khác tràn tới nơi này.
Bọn chúng không phải đi ngang qua đơn giản như vậy, bọn chúng dừng lại đây, ngoại trừ mỗi ngày có lượng lớn yêu thú đến tấn công, thì số còn lại định cư tại chỗ, sau đó thì bắt đầu sinh sôi nảy nở ra.
Làm cho số yêu thú tiến một bước kịch liệt gia tăng số lượng, còn may mấy năm này Trấn Long Quân Đoàn đã quen thuộc với tiết tấu tiến công của bọn chúng rồi.
Không còn như ban đầu bị tấn công bất ngờ mà trở tay không kịp, cùng với vật tư từ Kinh Thành vẫn liên tục ổn định cung ứng cho nơi này.
Làm cho quân đoàn càng đánh càng mạnh, mặc dù bởi vì Phương đại tướng có lưu lại tâm nhãn, cho nên Phương Thiên Long không khếch trương số lượng binh sĩ cùng tướng lĩnh.
Tránh để cho người khác cảnh giác với quân đoàn của hắn, nên số lượng binh sĩ mỗi năm đều có thể duy trì như cũ.
Mặc dù bởi vì đại chiến có tổn thất không ít, nhưng trải qua vài lần trưng binh cũng bổ xung trở lại, cứ như thế tạo ra một vòng cân bằng.
Phương Thiên Long cũng trong mấy năm này, dấu diếm đi số lớn tài nguyên, hắn cứ cách vài tháng vẫn thường xuyên thúc giục triều đình gia tăng vật tư.
Nhưng thật tế số lượng quân doàn hắn tiêu sài không nhiều như vậy, chỉ là hắn làm như vậy để phòng ngừa bất trắc.
Hắn cảm giác lão Hoàng Đế không còn trụ được bao lâu nữa, thời gian tới đế quốc chắc chắn sẽ trở nên loạn lạc.
Đến lúc đó trong tay hắn có binh có lương, Phương Gia ổn ổn tọa trấn một phương, chỉ cần Phương gia nuôi nổi Trấn Long Quân Đoàn.
Thì không người nào dám đánh chủ ý lên Phương Gia bọn họ, cho dù có thì bọn hắn cũng có sức chống lại.
Không thể trách hắn tư tâm được, dù sao giữa đế quốc cùng người thân, hắn vẫn cắn răng chọn người thân của mình.
Với lại những vật tư này đều là những gia tộc môn phiệt kia bóc lột từ dân chúng thôi, nếu sau này đế quốc thật chia năm xẻ bảy.
Thì Phương gia sẽ tận lực bảo vệ oan toàn của dân chúng một chút, đây chính là tính toán của Phương Thiên Long trong mấy năm này.
Đừng nhìn hắn thô kệch thật thà, tâm tư bên trong vẫn rất tinh tế, dù vậy hắn vẫn hi vọng lão Hoàng Đế chống cự lâu hơn một chút nữa.
Lúc đó thì hắn có thể tích lũy vật tư tài nguyên nhiều hơn chút, đối với hắn, lão Hoàng Đế trụ càng lâu, thì Phương Gia sẽ càng có nhiều chỗ tốt.
. . . .
Sau khi trải qua một ngày tu luyện, học tập Phương Thần trở về phòng của hắn, bởi vì hắn đã bắt đầu lớn hơn, thích khách cũng không còn ghé thăm nữa.
Cho nên sự tự do của hắn được nới rộng ra rất nhiều, một khi hắn trở về phòng là không còn bị giám sát nữa, mặc dù xung quanh khu vực phòng ngủ của hắn vẫn được một đội hộ vệ bảo vệ.
Kế bên thì là phòng của Hạ quản gia, có thê nói trong phủ nơi ở của hắn được bảo vệ chặt chẽ nhất, ban đầu hắn còn có chút khó chịu, lâu dần cũng quen thuộc.
Từ hai năm trước, khi Phương Thần ba tuổi, hắn bắt đầu được cho ở riêng một phòng, mặc dù trong hơn một năm mỗi tối mẹ hắn vẫn đến cùng hắn ngủ chung.
Chỉ khi mấy tháng trước nàng mới bắt đầu từ từ không ngủ cùng hắn nữa, đây chính là bởi vì gia gia kịch liệt yêu cầu, theo lão thì đàn ông nhà họ Phương phải bắt đầu tự lập từ năm tuổi trở lên.
Không thể suốt ngày nằm trong vòng tay của cha mẹ được, cho nên lão yêu cầu con dâu không được ngủ chung với hắn nữa, mặc dù có chút mất mát nhưng đây cũng hợp ý với Phương Thần.
Bởi vì mấy năm rồi bị mọi người giám thị quá gắt, nên hắn chưa một lần có thể vào quan sát thế giới bên trong Đạo Giới được.
Mặc dù mấy tháng trước mẹ hắn không ngủ chung với hắn ban đêm nữa, nhưng Phương Thần vẫn chưa vội đi vào bên trong.
Bởi vì mỗi tối hắn loáng thoáng cảm giác được gia gia vẫn đang từ xa quan sát hắn, nếu hắn đột nhiên biến mất trong phòng sẽ bị lão phát hiện ngay.
Nhưng gần gây số lần mà gia gia quan sát hắn ban đêm ít dần, từ mỗi đêm quan sát tới sáng, sau đó là cứ cách nửa giờ quan sát một lần.
Đến hiện tại thì cách hai ba giờ mới làm một lần, nếu Phương Thần không lầm, thì gia gia hắn dùng thần hồn quan sát phòng hắn, cho nên phòng của gia gia khoảng cách cùng hắn hơn ngàn trượng.
Nhưng vẫn có thể giám sát hắn được, có lẽ nhờ cảm giác của hắn từ nhỏ đến giờ rất nhạy cảm, cho nên từ khi đốt phá tới luyện bì viên mãn.
Thì hắn mới có thể cảm nhận được thần hồn của gia gia quét qua người mình, nếu không thì có lẽ hắn đã bại lộ Đạo Giới từ lâu.
Phương Thần quyết định chờ khi nào gia gia không còn dùng thần hồn quan sát hắn nữa, thì hắn mới bắt đầu tiến vào Đạo Giới.
Bởi vì trình độ sinh sản của chúng quá mức nhanh chóng, nhất là côn trùng hệ yêu thú, bọn chúng mỗi ngày đều có số lượng lớn con non sinh ra.
Trình độ trưởng thành của chúng cũng cực nhanh, chúng chỉ cần thông qua ăn thịt đồng loại là có thể mạnh lên cực nhanh.
Cho dù thông qua tàn sát lẫn nhau, nhưng vẫn không làm cho số lượng yêu thú sinh ra giảm bớt chút nào, mà còn bởi vì mấy năm trước lượng lớn yêu thú từ địa vực khác tràn tới nơi này.
Bọn chúng không phải đi ngang qua đơn giản như vậy, bọn chúng dừng lại đây, ngoại trừ mỗi ngày có lượng lớn yêu thú đến tấn công, thì số còn lại định cư tại chỗ, sau đó thì bắt đầu sinh sôi nảy nở ra.
Làm cho số yêu thú tiến một bước kịch liệt gia tăng số lượng, còn may mấy năm này Trấn Long Quân Đoàn đã quen thuộc với tiết tấu tiến công của bọn chúng rồi.
Không còn như ban đầu bị tấn công bất ngờ mà trở tay không kịp, cùng với vật tư từ Kinh Thành vẫn liên tục ổn định cung ứng cho nơi này.
Làm cho quân đoàn càng đánh càng mạnh, mặc dù bởi vì Phương đại tướng có lưu lại tâm nhãn, cho nên Phương Thiên Long không khếch trương số lượng binh sĩ cùng tướng lĩnh.
Tránh để cho người khác cảnh giác với quân đoàn của hắn, nên số lượng binh sĩ mỗi năm đều có thể duy trì như cũ.
Mặc dù bởi vì đại chiến có tổn thất không ít, nhưng trải qua vài lần trưng binh cũng bổ xung trở lại, cứ như thế tạo ra một vòng cân bằng.
Phương Thiên Long cũng trong mấy năm này, dấu diếm đi số lớn tài nguyên, hắn cứ cách vài tháng vẫn thường xuyên thúc giục triều đình gia tăng vật tư.
Nhưng thật tế số lượng quân doàn hắn tiêu sài không nhiều như vậy, chỉ là hắn làm như vậy để phòng ngừa bất trắc.
Hắn cảm giác lão Hoàng Đế không còn trụ được bao lâu nữa, thời gian tới đế quốc chắc chắn sẽ trở nên loạn lạc.
Đến lúc đó trong tay hắn có binh có lương, Phương Gia ổn ổn tọa trấn một phương, chỉ cần Phương gia nuôi nổi Trấn Long Quân Đoàn.
Thì không người nào dám đánh chủ ý lên Phương Gia bọn họ, cho dù có thì bọn hắn cũng có sức chống lại.
Không thể trách hắn tư tâm được, dù sao giữa đế quốc cùng người thân, hắn vẫn cắn răng chọn người thân của mình.
Với lại những vật tư này đều là những gia tộc môn phiệt kia bóc lột từ dân chúng thôi, nếu sau này đế quốc thật chia năm xẻ bảy.
Thì Phương gia sẽ tận lực bảo vệ oan toàn của dân chúng một chút, đây chính là tính toán của Phương Thiên Long trong mấy năm này.
Đừng nhìn hắn thô kệch thật thà, tâm tư bên trong vẫn rất tinh tế, dù vậy hắn vẫn hi vọng lão Hoàng Đế chống cự lâu hơn một chút nữa.
Lúc đó thì hắn có thể tích lũy vật tư tài nguyên nhiều hơn chút, đối với hắn, lão Hoàng Đế trụ càng lâu, thì Phương Gia sẽ càng có nhiều chỗ tốt.
. . . .
Sau khi trải qua một ngày tu luyện, học tập Phương Thần trở về phòng của hắn, bởi vì hắn đã bắt đầu lớn hơn, thích khách cũng không còn ghé thăm nữa.
Cho nên sự tự do của hắn được nới rộng ra rất nhiều, một khi hắn trở về phòng là không còn bị giám sát nữa, mặc dù xung quanh khu vực phòng ngủ của hắn vẫn được một đội hộ vệ bảo vệ.
Kế bên thì là phòng của Hạ quản gia, có thê nói trong phủ nơi ở của hắn được bảo vệ chặt chẽ nhất, ban đầu hắn còn có chút khó chịu, lâu dần cũng quen thuộc.
Từ hai năm trước, khi Phương Thần ba tuổi, hắn bắt đầu được cho ở riêng một phòng, mặc dù trong hơn một năm mỗi tối mẹ hắn vẫn đến cùng hắn ngủ chung.
Chỉ khi mấy tháng trước nàng mới bắt đầu từ từ không ngủ cùng hắn nữa, đây chính là bởi vì gia gia kịch liệt yêu cầu, theo lão thì đàn ông nhà họ Phương phải bắt đầu tự lập từ năm tuổi trở lên.
Không thể suốt ngày nằm trong vòng tay của cha mẹ được, cho nên lão yêu cầu con dâu không được ngủ chung với hắn nữa, mặc dù có chút mất mát nhưng đây cũng hợp ý với Phương Thần.
Bởi vì mấy năm rồi bị mọi người giám thị quá gắt, nên hắn chưa một lần có thể vào quan sát thế giới bên trong Đạo Giới được.
Mặc dù mấy tháng trước mẹ hắn không ngủ chung với hắn ban đêm nữa, nhưng Phương Thần vẫn chưa vội đi vào bên trong.
Bởi vì mỗi tối hắn loáng thoáng cảm giác được gia gia vẫn đang từ xa quan sát hắn, nếu hắn đột nhiên biến mất trong phòng sẽ bị lão phát hiện ngay.
Nhưng gần gây số lần mà gia gia quan sát hắn ban đêm ít dần, từ mỗi đêm quan sát tới sáng, sau đó là cứ cách nửa giờ quan sát một lần.
Đến hiện tại thì cách hai ba giờ mới làm một lần, nếu Phương Thần không lầm, thì gia gia hắn dùng thần hồn quan sát phòng hắn, cho nên phòng của gia gia khoảng cách cùng hắn hơn ngàn trượng.
Nhưng vẫn có thể giám sát hắn được, có lẽ nhờ cảm giác của hắn từ nhỏ đến giờ rất nhạy cảm, cho nên từ khi đốt phá tới luyện bì viên mãn.
Thì hắn mới có thể cảm nhận được thần hồn của gia gia quét qua người mình, nếu không thì có lẽ hắn đã bại lộ Đạo Giới từ lâu.
Phương Thần quyết định chờ khi nào gia gia không còn dùng thần hồn quan sát hắn nữa, thì hắn mới bắt đầu tiến vào Đạo Giới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.