Chương 8: Chào đời
Lam Phuc
23/11/2018
Hiện tại còn muốn lớn mạnh lên thành đứng đầu đế quốc là điều không có khả năng, mà cho dù lão muốn cũng làm không được.
Gia tộc của lão có thể gia tăng làm đại gia tộc, dù sao với thân phận hiện tại của lão, mà gia tộc chỉ là một gia tộc nhỏ thì không thể nào nói nổi.
Nhưng muốn vấn đỉnh thì người khác sẽ không đồng ý, nhất là hoàng tộc, bọn họ hi vọng là cân bằng giữa các thế lực, từ đó kiềm chế lẫn nhau, chứ không muốn cái cảnh một nhà độc đại.
Bởi vì nếu muốn gia tộc càng lớn mạnh hơn nữa, thì lão nguyên soái phải đánh đổi một số quyền lực cho hoàng đế, nếu không thì làm sao lại đơn giản như vậy muốn lớn mạnh gia tộc là lớn mạnh đâu.
Trong này phải bao hàm rất nhiều thứ, tài nguyên là một, nhân lực là hai, diện tích là ba, tài nguyên thì bất cứ gia tộc nào cũng cần, nếu muốn có càng nhiều thì sẽ kích động tới lợi ích của các gia tộc khác.
Mà muốn làm như thế lão nguyên soái phải giao ra một ít binh quyền trong tay lão, nhân lực thì mặc dù không quá khó nhưng số lượng lớn thì lại là chuyện khác.
Mà không có lượng lớn nhân lực thì phát triển một gia tộc khổng lồ rất khó khăn.
Dù lão nguyên soái nắm trong tay trăm triệu binh lực nhưng đó đều là binh sĩ a, làm sao có thể tách ra phục vụ cho một gia tộc được.
Bọn họ đều được thành lập để bảo vệ một đế quốc chứ không phải để bảo vệ một gia tộc, cho dù với danh vọng cực lớn của lão nguyên soái trong quân đội cũng không thể làm được.
Nếu làm như thế thì hoàng đế lập tức sẽ đánh nhãn lão là phản tặc cũng nên.
Diện tích cũng yêu cầu điều kiện không kém muốn có một địa điểm tốt để thành lập gia tộc không phải chuyện đơn giản.
Dù sao gia tộc của lão cũng từ một gia tộc nhỏ bé quật khởi, căn cơ chỉ có mấy chục năm, trong khi các gia tộc cở trung và cở lớn lâu đời trong đế quốc.
Thì ngắn nhất cũng thành lập trên hai ba trăm năm, những đại điểm tốt đều bị bọn họ chiếm cứ hoặc nắm trong tay.
Muốn đổi một nơi tốt thì càng phải giao ra rất nhiều binh quyền mới có thể đổi được, mà lão nguyên soái giúp gia tộc tăng lên làm cở lớn gia tộc đã là hết lòng quan tâm chăm sóc rồi.
Làm sao có thể tiếp tục nữa, lão còn phải vì con cháu của mình làm chuẩn bị nữa chứ, hơn nữa tình cảm lão đối với gia tộc cũng rất lạnh nhạt không đáng lão bỏ ra giá lớn làm như thế.
-----------------------
Một không gian tối tăm, Phương Thần cảm giác mình muốn nghẹt thở, đầu óc của hắn rất hỗn loạn, trí nhớ đứt quãng, hắn chỉ nhớ mang máng mình đi thị trường đồ cổ mua một chiếc nhẫn đồng.
Trở về ban đêm thì phát hiện nó phát quang, sau đó thì hắn hoàn toàn không biết gì nữa, hiện tại hắn rất khó chịu khó thở hắn muốn thoát khỏi nơi này, nên hắn giãy dụa cố sức tìm đường thoát ra.
Bên tai hắn cũng nghe những tiếng cỗ vũ, ngôn ngữ kỳ lạ hắn lần đầu tiên nghe loại ngôn ngữ này, nhưng điều kỳ quái là hắn lại nghe hiểu ý tứ trong đó.
Có âm thanh của mấy người phụ nữ đang cổ vũ một ai đó, dù vậy hắn cảm giác cơ thể mình không còn bao nhiêu sức lực, chỉ có thể làm chút cố gắng cuối cùng sau đó mệt quá ngủ mê luôn.
Nhưng trước khi ngủ hắn loáng thoáng nghe được những âm thanh kia phát ra vui mừng, không biết tại sao tâm tình hắn cũng tốt hơn ngủ càng thêm ngọt.
Trong mơ hắn cảm giác được mình nằm trong một đôi bàn tay ấm áp, từ đôi tay đó truyền tới tình thương vô hạn, nhưng vì quá mệt nên hắn ngủ thời gian rất dài.
Phương Thần là người địa cầu, sở thích của hắn là đi dạo chợ đồ cổ, mỗi tuần hắn đều dành tất cả thời gian nghỉ ngơi đến nơi này đi dạo.
Mỗi khi đến đây hắn cảm giác tâm tình sau một tuần làm việc mệt mỏi được gột rửa vậy, và lần này hắn khi đi ngang qua một giang hàng đột nhiên phát hiện có gì đó đang kêu gọi mình.
Sau khi tới gần quan sát thì hắn phát hiện một chiếc nhẫn đồng bị vùi dưới một số đồ cổ khác, nhưng hắn cảm giác không sai là nó kêu gọi hắn.
Sau khi bỏ ra một ít tiền mua đi chiếc nhẫn này, cầm lên tay thì không còn cảm giác đó nữa, làm hắn cứ nghĩ mình bị ảo giác, sau đó thì không còn quan tâm.
Và tối hôm đó thì sự việc sảy ra, nhẫn phát sáng làm hắn hôn mê, khi tỉnh dậy phát hiện mình ở một nơi tối thui và rất khó thở.
Trong phòng, một vị đại mỹ nhân đang nằm trên giường, mặt mũi trắng bệt đang cố sức gắng gượng trong đau đớn!
“ thiếu phu nhân, ngài cố lên hít thở đều vào, tiểu thiếu gia đã bắt đầu giãy dụa muốn đi ra rồi, cố lên, thêm chút nữa....thêm chút nữa.....cố lên nào....thở đều...thở đều...bình tĩnh...hít mạnh thở sâu”: mấy vị bà đỡ đồng thanh cỗ vũ người mỹ nữ kia.
Sau năm phút cố gắng, và cũng là lúc này Phương Thần sức cùng lực kiệt ngủ mê, nhưng kèm theo đó hắn cảm giác được mình hít thở thoải mái hơn!
“ thành công, thiếu phu nhân thiếu gia đã thành công chào đời, chúc mừng ngài, có điều tiểu thiếu gia lúc nãy giãy dụa quá kích liệt hiện tại đã ngủ mất nên ngài không cần lo lắng”: một vị lớn tuổi nhất trong các vị bà đỡ vui mừng lên tiếng.
Một cánh tay đang bế một đứa bé trai sơ sinh đang ngủ, liền quay qua nói với vị đại mỹ nữ kia, vẻ mặt vui mừng bàn giao.
Gia tộc của lão có thể gia tăng làm đại gia tộc, dù sao với thân phận hiện tại của lão, mà gia tộc chỉ là một gia tộc nhỏ thì không thể nào nói nổi.
Nhưng muốn vấn đỉnh thì người khác sẽ không đồng ý, nhất là hoàng tộc, bọn họ hi vọng là cân bằng giữa các thế lực, từ đó kiềm chế lẫn nhau, chứ không muốn cái cảnh một nhà độc đại.
Bởi vì nếu muốn gia tộc càng lớn mạnh hơn nữa, thì lão nguyên soái phải đánh đổi một số quyền lực cho hoàng đế, nếu không thì làm sao lại đơn giản như vậy muốn lớn mạnh gia tộc là lớn mạnh đâu.
Trong này phải bao hàm rất nhiều thứ, tài nguyên là một, nhân lực là hai, diện tích là ba, tài nguyên thì bất cứ gia tộc nào cũng cần, nếu muốn có càng nhiều thì sẽ kích động tới lợi ích của các gia tộc khác.
Mà muốn làm như thế lão nguyên soái phải giao ra một ít binh quyền trong tay lão, nhân lực thì mặc dù không quá khó nhưng số lượng lớn thì lại là chuyện khác.
Mà không có lượng lớn nhân lực thì phát triển một gia tộc khổng lồ rất khó khăn.
Dù lão nguyên soái nắm trong tay trăm triệu binh lực nhưng đó đều là binh sĩ a, làm sao có thể tách ra phục vụ cho một gia tộc được.
Bọn họ đều được thành lập để bảo vệ một đế quốc chứ không phải để bảo vệ một gia tộc, cho dù với danh vọng cực lớn của lão nguyên soái trong quân đội cũng không thể làm được.
Nếu làm như thế thì hoàng đế lập tức sẽ đánh nhãn lão là phản tặc cũng nên.
Diện tích cũng yêu cầu điều kiện không kém muốn có một địa điểm tốt để thành lập gia tộc không phải chuyện đơn giản.
Dù sao gia tộc của lão cũng từ một gia tộc nhỏ bé quật khởi, căn cơ chỉ có mấy chục năm, trong khi các gia tộc cở trung và cở lớn lâu đời trong đế quốc.
Thì ngắn nhất cũng thành lập trên hai ba trăm năm, những đại điểm tốt đều bị bọn họ chiếm cứ hoặc nắm trong tay.
Muốn đổi một nơi tốt thì càng phải giao ra rất nhiều binh quyền mới có thể đổi được, mà lão nguyên soái giúp gia tộc tăng lên làm cở lớn gia tộc đã là hết lòng quan tâm chăm sóc rồi.
Làm sao có thể tiếp tục nữa, lão còn phải vì con cháu của mình làm chuẩn bị nữa chứ, hơn nữa tình cảm lão đối với gia tộc cũng rất lạnh nhạt không đáng lão bỏ ra giá lớn làm như thế.
-----------------------
Một không gian tối tăm, Phương Thần cảm giác mình muốn nghẹt thở, đầu óc của hắn rất hỗn loạn, trí nhớ đứt quãng, hắn chỉ nhớ mang máng mình đi thị trường đồ cổ mua một chiếc nhẫn đồng.
Trở về ban đêm thì phát hiện nó phát quang, sau đó thì hắn hoàn toàn không biết gì nữa, hiện tại hắn rất khó chịu khó thở hắn muốn thoát khỏi nơi này, nên hắn giãy dụa cố sức tìm đường thoát ra.
Bên tai hắn cũng nghe những tiếng cỗ vũ, ngôn ngữ kỳ lạ hắn lần đầu tiên nghe loại ngôn ngữ này, nhưng điều kỳ quái là hắn lại nghe hiểu ý tứ trong đó.
Có âm thanh của mấy người phụ nữ đang cổ vũ một ai đó, dù vậy hắn cảm giác cơ thể mình không còn bao nhiêu sức lực, chỉ có thể làm chút cố gắng cuối cùng sau đó mệt quá ngủ mê luôn.
Nhưng trước khi ngủ hắn loáng thoáng nghe được những âm thanh kia phát ra vui mừng, không biết tại sao tâm tình hắn cũng tốt hơn ngủ càng thêm ngọt.
Trong mơ hắn cảm giác được mình nằm trong một đôi bàn tay ấm áp, từ đôi tay đó truyền tới tình thương vô hạn, nhưng vì quá mệt nên hắn ngủ thời gian rất dài.
Phương Thần là người địa cầu, sở thích của hắn là đi dạo chợ đồ cổ, mỗi tuần hắn đều dành tất cả thời gian nghỉ ngơi đến nơi này đi dạo.
Mỗi khi đến đây hắn cảm giác tâm tình sau một tuần làm việc mệt mỏi được gột rửa vậy, và lần này hắn khi đi ngang qua một giang hàng đột nhiên phát hiện có gì đó đang kêu gọi mình.
Sau khi tới gần quan sát thì hắn phát hiện một chiếc nhẫn đồng bị vùi dưới một số đồ cổ khác, nhưng hắn cảm giác không sai là nó kêu gọi hắn.
Sau khi bỏ ra một ít tiền mua đi chiếc nhẫn này, cầm lên tay thì không còn cảm giác đó nữa, làm hắn cứ nghĩ mình bị ảo giác, sau đó thì không còn quan tâm.
Và tối hôm đó thì sự việc sảy ra, nhẫn phát sáng làm hắn hôn mê, khi tỉnh dậy phát hiện mình ở một nơi tối thui và rất khó thở.
Trong phòng, một vị đại mỹ nhân đang nằm trên giường, mặt mũi trắng bệt đang cố sức gắng gượng trong đau đớn!
“ thiếu phu nhân, ngài cố lên hít thở đều vào, tiểu thiếu gia đã bắt đầu giãy dụa muốn đi ra rồi, cố lên, thêm chút nữa....thêm chút nữa.....cố lên nào....thở đều...thở đều...bình tĩnh...hít mạnh thở sâu”: mấy vị bà đỡ đồng thanh cỗ vũ người mỹ nữ kia.
Sau năm phút cố gắng, và cũng là lúc này Phương Thần sức cùng lực kiệt ngủ mê, nhưng kèm theo đó hắn cảm giác được mình hít thở thoải mái hơn!
“ thành công, thiếu phu nhân thiếu gia đã thành công chào đời, chúc mừng ngài, có điều tiểu thiếu gia lúc nãy giãy dụa quá kích liệt hiện tại đã ngủ mất nên ngài không cần lo lắng”: một vị lớn tuổi nhất trong các vị bà đỡ vui mừng lên tiếng.
Một cánh tay đang bế một đứa bé trai sơ sinh đang ngủ, liền quay qua nói với vị đại mỹ nữ kia, vẻ mặt vui mừng bàn giao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.