Chương 32: Tiểu thành Kiếm ý: “Phong chi khóa”.
LCP Team
22/09/2016
Vân Phàm điên cuồng tu luyện, cột mốc giới hạn đã bị đánh phá từ rất lâu, tuy nhiên hắn vẫn chưa cảm thấy mệt mõi gì cả, sức mạnh cơ thể dù không hề sôi trào nhưng tâm cảnh hắn bắt đầu một lần mới thăng hoa, hắn cảm nhận rõ ràng quy luật của gió trong thiên địa, gió chính là vậy, khắp nơi đều có giấu chân, mọi lúc luôn bên bạn, nhưng rồi cũng là thứ cô quạnh nhất.
Cảm giác tâm linh tương đồng này cứ như lần bị nhốt trong ảo cảnh, hay của một kẻ tha hương cầu sống sót vậy.
Buông rơi kiếm, Vân Phàm dang rộng tay ra hít một hơi dài, một tầng trong suốt năng lượng tách đôi dòng thác rồi bao bộc chóng trội với làn nước mạnh.
Bùm…
Dù chỉ duy trì không bao lâu nhưng Vân Phàm chưa bao giờ cảm nhận được mình mạnh mẽ đến thế.
Sóng mạnh mẽ đánh bay Vân Phàm tới tận giữa hồ nước, đang thả mình phiêu thì bên tay hắn truyền tới một âm thanh uy nghiêm xen lẫn kích động:
-“Vân Phàm, lên đây gặp ta nào”.
Ngước nhìn người đến… là Vương Ngôn lão sư. Nhanh chóng vụt vào bờ Vân Phàm cúi đầu chào:
-“Lão sư, ngày cuối cùng cũng đến rồi, đệ tử cho người biết một tin vui hồi nãy đã hoàn thành 2h…”
Chưa kịp nói hết Vương Ngôn đã đưa tay cắt ngang:
-“Ta đã thấy rồi, khi nãy làm sau ngươi có thể xuất kiếm ý”.
Vân Phàm lòng lộp bộp, tuy hắn đã định nói ra chuyện này nhưng quên phải nghĩ ra lý do gì rồi, vì quá bất ngờ, nếu kể sự thật sẽ lộ ra cả chiếc nhẫn không gian đầy bảo vật.
Suy nghĩ rất lâu Vân Phàm quyết định mặt kệ, mình tin tưởng Viện trưởng nên phải hết lòng, đệ tử ông ấy không thể dễ dàng xin lòng tham niệm thế.
Rất may Vân Phàm lần này đăc đúng chỗ, hắn ta một đường kể hết mọi chuyện, tất nhiên vẫn dấu ép việc xuyện việt của mình, chỉ là trong lần đó đi thí luyện bị Huyết thú tập kích rơi nhai nhặc bảo bla…bla…
Rồi vô tình kích hoạt trận pháp trong thần bí nhẫn mà nhận truyền thừa.
Trầm mặt rất lâu, Vương Ngôn lão sư mới lên tiếng nói:
-“Đây cũng là phúc trong họa, kiếm ý của ngươi lúc luyện tập hồi nãy ta thấy đã bước vào tiểu thành cảnh, có cảm ngộ được những gì.”
Nói đến đây giọng nói Vương lão sư bỗng nghiêm trọng, đôi mắt lóe sáng như đang chờ mong.
Vân Phàm suy nghĩ rồi ồ lên một tiếng, không có lão sư nói hắn lại xem nhẹ cảm giác ấy: “Cô quạnh”.
Nói liền làm hắn ngồi xuống nhặc lên Thanh phong kiếm chỉ về phía Vương lão sư:
-“Nhờ lão sư bình phẩm, Cô quạnh”.
Vương Ngôn cảm nhận không gian xung quanh như bị tách biệt, một chiếc lòng giam của gió bao vây xung quanh hắn và dần thu hẹp lại: “Không ổn”.
Hoảng hồn một luồn ánh sáng trắng bốc lên từ người của Vương lão sư, lúc này Vân Phàm như cảm nhận một nắm đấm bậc ngược vào người mình té ngã ra sao.
-“Rất khá, đây là kiếm ý ư.”
Vân Phàm gãi gãi đầu, cuối cùng mình cũng nhận được lời khen từ lão sư, tuy nhiên nếu hắn biết trong lòng Vương Ngôn nghĩ gì không biết có vui mừng tới chừng nào.
Đúng vậy, giờ đây Vương lão sư đang mắng điên cuồng: “yêu nghiệt, biến thái…”
Một tên ngay cả Tạo hóa cảnh có thể sử dụng sức mạnh ép buộc hắn điều động Huyết lực nếu nói ra bên ngoài chắc sẽ thành chuyện cười trăm năm cho cả cái đại lục này.
Đây là sức mạnh kiếm ý ư, là con đường của đại đạo, không phải tự nhiên nguyên tố là định luật của tu luyện, hầu như tất cả chỉ có thể cảm ngộ rồi dung hợp hiểu ra pháp tắc, từ đâymới mở ra con đường siêu thoát. Bất kể những sức mạnh nào giúp bạn điều động huyết lực mà không nằm trong 5 đại nguyên tố và những dị nguyên tố điều là đạo. Đạo lộ vô tận, nhưng huyết tộc đã mất chục vạn năm mở ra con đường đi đến bằng pháp tắc, không phải vì nó vốn có mà là dễ dàng nhật.
[ Kiếm ý – Kiếm cảnh – Kiếm đạo ].
Không ai biết cách làm sao truyền dạy xuống được nó, có chăng là trong truyền thuyết Thượng cổ nhất, tựa như Vân Phàm gặp phải này.
Có lẽ chính vì là người bạn thân nhất trong chiến đấu mà có thể cảm nhận được, tuy nhiên đây phải là một cảnh giới cực cao, vượt qua Tâm cảnh thực xa cơ, là chung cực của pháp tắc mới hiểu thấu được.
Còn trước mắt tên nhóc này còn chưa đạp lên nổi con đường tu luyện.
Vương Ngôn đã không biết dùng từ ngữ nào hình dung, tuy nhiên hắn vẫn kiềm chế xúc động nói:
-“Đây là kiếm ý, sau ngày ngươi cũng không nên nói ra ngoài, bí mật của ngươi sẽ làm rất nhiều người thèm thuồng, còn tác dụng của kiếm ý là.”
Giản giải một cách đơn giàn nhất tác dụng, nhưng vào tai của Vân Phàm lại hoàn toàn khác.
Nó quá mạnh mẽ, kiếm ý có thể dung hợp với mọi loại Vỏ kĩ mà lại không phải bình thường 1+1=2 phải là 10, bản thân nó khi luyện nhiều cũng giúp tăng tốc độ tu luyện, đồng thời kiếm ý vốn đã mạnh mẽ với chiêu thức ngộ ra.
Vân Phàm mừng rỡ cảm ơn rồi mới tiếp tục thắc mắc:
-“Tại sao đệ tử có thể sử dụng Phong thuộc tính với lại đệ tử có thể đổi mấy quyển Thiên cấp Võ kỉ lấy điểm cống hiến không”.
Khóe miệng Vương Ngôn co rút, nội tâm như bị đấm thẳng, tên tiểu tử này quá giết người rồi, xiết chặc nắm đấm gòng mình cho khuôn mặt giản ra:
-“Chuyên thuộc tính bây giờ ngươi chưa cần biết, còn võ kỉ thì học viện cũng không kiếm lời của ngươi, chúng ta chỉ sao chép ra một bản phụ rồi trả cho ngươi.”
Như không muốn ở thêm một phút nào, nhận quyển trục từ tay Vân Phàm liền biến mất tại chỗ, ở lại đây khéo hắn lại ra tay đánh người thì chết, nghĩ xem cả cái học viện top 10 của Nam Hoang bộ khu chỉ có một quyển thiên cấp Võ kĩ tên này lại hời hợp bán lần 2 cuốn…
Vân Phàm vội vã hô to muốn hỏi gì nữa nhưng vẫn không kịp.
Ầy...
Không biết làm gì hơn, sức lực hắn bắt đầu trở lại sau lần phản vệ, thử lại xem nào.
Hướng về gốc cổ thụ to Vân Phàm tung kiếm.
Xoẹt xoẹt…
Từng mảnh lá bị chém nát rơi xuống đất, nhưng Vân Phàm cố hết sức vẫn chỉ có thể bao bọc quanh thân cây mà không thể tiến hơn chút nào.
Thử lại một vài lần nữa vẫn vậy, hắn thất vọng bơi ra dòng thác luyện bí pháp.
Nhưng bỗng Vân Phàm chợp nhận ra lúc tấn công hình như thiếu cái gì đó, phải rồi là bá khí… một chiêu thức phải có tên gọi.
Là gì đây: “Cô quạnh”.
Hàng loạt con quạ bay ngang…
Vân Phàm cũng muốn nhỏ nước bọt chính mình, khi đánh nhau mà gào to: “Cô quạnh thức thứ nhất”.
Không biết tình trạng lúc đó sẽ thế nào, đối thủ có bị bấn loạn tâm lý thất bại không, chứ Vân Phàm là thấy thua rồi.
Lòng chợt máy động Vân Phàm nở cụ cười cầm lên Thanh phong kiếm chém thẳng vào dòng thác:
-“Haha, liền là Phong chi khóa đi”.
Phía xa trên ngọn cây, Vương Ngôn trở về với chỗ lão sư mình bẩm báo, hắn hôm nay quả thật nếm kích thích nhất từ trước đến nay, nhìn vẻ mặt trở lại nụ cười hiền hòa kia lòng tự nhủ: “Không biết lão sư tìm đâu ra tên tiểu quái vật này”.
Viện trưởng: “ Rất tốt à, đợi Tiểu Phàm hoàn thành Thông mạch, chúng ta giúp hắn thu phục linh sủng đút lại Tâm hạch, không biết một năm nhất tân sinh trường ta lúc quét ngang toàn Nam hoang Đông hải thì sắt mặc mấy lão già kia sẽ ra sao, HaHa…”.
Vương Ngôn cũng thuận theo cười góp vui: “Còn tiểu sư muội nữa, chờ mong lần này sẽ đem kinh hỉ gì về cho chúng ta, với thiên phú muội ấy thì Linh thú cao cấp là chắc chắn ak.”
-“Phải, ta cũng nên trở về học viện đây, ngươi từ nay nên thường xuyên chăm sóc Tiểu Phàm vào”. Nói rồi Viện trưởng bay đi mất.
Vương Ngôn ngắm nhìn môt lúc sau đó mới biến mất để lại khu rừng dần trở lại yên tĩnh cùng tiếng thác ầm ầm to lớn lấn áp hơi thở của một con người nhỏ bé nhưng không hề tầm thường.
P/s: Thanh phong kiếm là viết tắc của Thanh văn Phong hệ kiếm- một thanh thuộc phẩm chất Thanh văn hệ phong quá cùi bắp không có tên.
Cảm giác tâm linh tương đồng này cứ như lần bị nhốt trong ảo cảnh, hay của một kẻ tha hương cầu sống sót vậy.
Buông rơi kiếm, Vân Phàm dang rộng tay ra hít một hơi dài, một tầng trong suốt năng lượng tách đôi dòng thác rồi bao bộc chóng trội với làn nước mạnh.
Bùm…
Dù chỉ duy trì không bao lâu nhưng Vân Phàm chưa bao giờ cảm nhận được mình mạnh mẽ đến thế.
Sóng mạnh mẽ đánh bay Vân Phàm tới tận giữa hồ nước, đang thả mình phiêu thì bên tay hắn truyền tới một âm thanh uy nghiêm xen lẫn kích động:
-“Vân Phàm, lên đây gặp ta nào”.
Ngước nhìn người đến… là Vương Ngôn lão sư. Nhanh chóng vụt vào bờ Vân Phàm cúi đầu chào:
-“Lão sư, ngày cuối cùng cũng đến rồi, đệ tử cho người biết một tin vui hồi nãy đã hoàn thành 2h…”
Chưa kịp nói hết Vương Ngôn đã đưa tay cắt ngang:
-“Ta đã thấy rồi, khi nãy làm sau ngươi có thể xuất kiếm ý”.
Vân Phàm lòng lộp bộp, tuy hắn đã định nói ra chuyện này nhưng quên phải nghĩ ra lý do gì rồi, vì quá bất ngờ, nếu kể sự thật sẽ lộ ra cả chiếc nhẫn không gian đầy bảo vật.
Suy nghĩ rất lâu Vân Phàm quyết định mặt kệ, mình tin tưởng Viện trưởng nên phải hết lòng, đệ tử ông ấy không thể dễ dàng xin lòng tham niệm thế.
Rất may Vân Phàm lần này đăc đúng chỗ, hắn ta một đường kể hết mọi chuyện, tất nhiên vẫn dấu ép việc xuyện việt của mình, chỉ là trong lần đó đi thí luyện bị Huyết thú tập kích rơi nhai nhặc bảo bla…bla…
Rồi vô tình kích hoạt trận pháp trong thần bí nhẫn mà nhận truyền thừa.
Trầm mặt rất lâu, Vương Ngôn lão sư mới lên tiếng nói:
-“Đây cũng là phúc trong họa, kiếm ý của ngươi lúc luyện tập hồi nãy ta thấy đã bước vào tiểu thành cảnh, có cảm ngộ được những gì.”
Nói đến đây giọng nói Vương lão sư bỗng nghiêm trọng, đôi mắt lóe sáng như đang chờ mong.
Vân Phàm suy nghĩ rồi ồ lên một tiếng, không có lão sư nói hắn lại xem nhẹ cảm giác ấy: “Cô quạnh”.
Nói liền làm hắn ngồi xuống nhặc lên Thanh phong kiếm chỉ về phía Vương lão sư:
-“Nhờ lão sư bình phẩm, Cô quạnh”.
Vương Ngôn cảm nhận không gian xung quanh như bị tách biệt, một chiếc lòng giam của gió bao vây xung quanh hắn và dần thu hẹp lại: “Không ổn”.
Hoảng hồn một luồn ánh sáng trắng bốc lên từ người của Vương lão sư, lúc này Vân Phàm như cảm nhận một nắm đấm bậc ngược vào người mình té ngã ra sao.
-“Rất khá, đây là kiếm ý ư.”
Vân Phàm gãi gãi đầu, cuối cùng mình cũng nhận được lời khen từ lão sư, tuy nhiên nếu hắn biết trong lòng Vương Ngôn nghĩ gì không biết có vui mừng tới chừng nào.
Đúng vậy, giờ đây Vương lão sư đang mắng điên cuồng: “yêu nghiệt, biến thái…”
Một tên ngay cả Tạo hóa cảnh có thể sử dụng sức mạnh ép buộc hắn điều động Huyết lực nếu nói ra bên ngoài chắc sẽ thành chuyện cười trăm năm cho cả cái đại lục này.
Đây là sức mạnh kiếm ý ư, là con đường của đại đạo, không phải tự nhiên nguyên tố là định luật của tu luyện, hầu như tất cả chỉ có thể cảm ngộ rồi dung hợp hiểu ra pháp tắc, từ đâymới mở ra con đường siêu thoát. Bất kể những sức mạnh nào giúp bạn điều động huyết lực mà không nằm trong 5 đại nguyên tố và những dị nguyên tố điều là đạo. Đạo lộ vô tận, nhưng huyết tộc đã mất chục vạn năm mở ra con đường đi đến bằng pháp tắc, không phải vì nó vốn có mà là dễ dàng nhật.
[ Kiếm ý – Kiếm cảnh – Kiếm đạo ].
Không ai biết cách làm sao truyền dạy xuống được nó, có chăng là trong truyền thuyết Thượng cổ nhất, tựa như Vân Phàm gặp phải này.
Có lẽ chính vì là người bạn thân nhất trong chiến đấu mà có thể cảm nhận được, tuy nhiên đây phải là một cảnh giới cực cao, vượt qua Tâm cảnh thực xa cơ, là chung cực của pháp tắc mới hiểu thấu được.
Còn trước mắt tên nhóc này còn chưa đạp lên nổi con đường tu luyện.
Vương Ngôn đã không biết dùng từ ngữ nào hình dung, tuy nhiên hắn vẫn kiềm chế xúc động nói:
-“Đây là kiếm ý, sau ngày ngươi cũng không nên nói ra ngoài, bí mật của ngươi sẽ làm rất nhiều người thèm thuồng, còn tác dụng của kiếm ý là.”
Giản giải một cách đơn giàn nhất tác dụng, nhưng vào tai của Vân Phàm lại hoàn toàn khác.
Nó quá mạnh mẽ, kiếm ý có thể dung hợp với mọi loại Vỏ kĩ mà lại không phải bình thường 1+1=2 phải là 10, bản thân nó khi luyện nhiều cũng giúp tăng tốc độ tu luyện, đồng thời kiếm ý vốn đã mạnh mẽ với chiêu thức ngộ ra.
Vân Phàm mừng rỡ cảm ơn rồi mới tiếp tục thắc mắc:
-“Tại sao đệ tử có thể sử dụng Phong thuộc tính với lại đệ tử có thể đổi mấy quyển Thiên cấp Võ kỉ lấy điểm cống hiến không”.
Khóe miệng Vương Ngôn co rút, nội tâm như bị đấm thẳng, tên tiểu tử này quá giết người rồi, xiết chặc nắm đấm gòng mình cho khuôn mặt giản ra:
-“Chuyên thuộc tính bây giờ ngươi chưa cần biết, còn võ kỉ thì học viện cũng không kiếm lời của ngươi, chúng ta chỉ sao chép ra một bản phụ rồi trả cho ngươi.”
Như không muốn ở thêm một phút nào, nhận quyển trục từ tay Vân Phàm liền biến mất tại chỗ, ở lại đây khéo hắn lại ra tay đánh người thì chết, nghĩ xem cả cái học viện top 10 của Nam Hoang bộ khu chỉ có một quyển thiên cấp Võ kĩ tên này lại hời hợp bán lần 2 cuốn…
Vân Phàm vội vã hô to muốn hỏi gì nữa nhưng vẫn không kịp.
Ầy...
Không biết làm gì hơn, sức lực hắn bắt đầu trở lại sau lần phản vệ, thử lại xem nào.
Hướng về gốc cổ thụ to Vân Phàm tung kiếm.
Xoẹt xoẹt…
Từng mảnh lá bị chém nát rơi xuống đất, nhưng Vân Phàm cố hết sức vẫn chỉ có thể bao bọc quanh thân cây mà không thể tiến hơn chút nào.
Thử lại một vài lần nữa vẫn vậy, hắn thất vọng bơi ra dòng thác luyện bí pháp.
Nhưng bỗng Vân Phàm chợp nhận ra lúc tấn công hình như thiếu cái gì đó, phải rồi là bá khí… một chiêu thức phải có tên gọi.
Là gì đây: “Cô quạnh”.
Hàng loạt con quạ bay ngang…
Vân Phàm cũng muốn nhỏ nước bọt chính mình, khi đánh nhau mà gào to: “Cô quạnh thức thứ nhất”.
Không biết tình trạng lúc đó sẽ thế nào, đối thủ có bị bấn loạn tâm lý thất bại không, chứ Vân Phàm là thấy thua rồi.
Lòng chợt máy động Vân Phàm nở cụ cười cầm lên Thanh phong kiếm chém thẳng vào dòng thác:
-“Haha, liền là Phong chi khóa đi”.
Phía xa trên ngọn cây, Vương Ngôn trở về với chỗ lão sư mình bẩm báo, hắn hôm nay quả thật nếm kích thích nhất từ trước đến nay, nhìn vẻ mặt trở lại nụ cười hiền hòa kia lòng tự nhủ: “Không biết lão sư tìm đâu ra tên tiểu quái vật này”.
Viện trưởng: “ Rất tốt à, đợi Tiểu Phàm hoàn thành Thông mạch, chúng ta giúp hắn thu phục linh sủng đút lại Tâm hạch, không biết một năm nhất tân sinh trường ta lúc quét ngang toàn Nam hoang Đông hải thì sắt mặc mấy lão già kia sẽ ra sao, HaHa…”.
Vương Ngôn cũng thuận theo cười góp vui: “Còn tiểu sư muội nữa, chờ mong lần này sẽ đem kinh hỉ gì về cho chúng ta, với thiên phú muội ấy thì Linh thú cao cấp là chắc chắn ak.”
-“Phải, ta cũng nên trở về học viện đây, ngươi từ nay nên thường xuyên chăm sóc Tiểu Phàm vào”. Nói rồi Viện trưởng bay đi mất.
Vương Ngôn ngắm nhìn môt lúc sau đó mới biến mất để lại khu rừng dần trở lại yên tĩnh cùng tiếng thác ầm ầm to lớn lấn áp hơi thở của một con người nhỏ bé nhưng không hề tầm thường.
P/s: Thanh phong kiếm là viết tắc của Thanh văn Phong hệ kiếm- một thanh thuộc phẩm chất Thanh văn hệ phong quá cùi bắp không có tên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.