Chiến Vương Thương Phi

Chương 60

Tiểu Tiểu Đích Thạch Đầu

03/09/2014

Khi Bất Hối ở trên xe ngựa đã nói đơn giản cùng Bách Lý Hề chuyện nàng mua cửa hàng, còn chuyện ma quái trong cửa hàng này bị truyền thành chuyện không may mắn.

Không nghĩ tới các nàng mới vừa đến liền phát sinh sự kiện.

Các nàng chen được vào mới phát hiện phía trước cửa hàng hắt đầy vết máu, mà chính giữa cửa lại treo một tử thi, hiện tại đang có một đội quan binh lại kiểm tra, còn đang kiểm tra thi thể.

"Mau gọi chủ của ngươi tới đây, nơi này đã xảy ra án mạng, xui xẻo như vậy, sao còn có thể mua lại." Một tiểu bộ khoái chân cao khí ngang đang giáo huấn Triệu Đình Xương, Triệu Đình Xương chau mày, thần sắc hơi có chút sốt ruột, tuy hắn cũng không đem tên tiểu bộ khoái này để vào mắt nhưng lần này là một mạng người, cần Bất Hối ra mặt mới được.

Vừa rồi Bất Hối ở bên nhìn thấy trước cửa treo một tử thi, trong lòng hừ lạnh một tiếng, ý bảo Bách Lý Hề cùng Phượng Yêu ở lại, chậm rãi đi tới: "Ta là chủ cửa hàng này, có việc cùng ta nói đi."

Tiểu bộ khoái vừa nghe, vội vàng xoay người lại, bọn họ đã đợi thật lâu, trên dưới đánh giá Bất Hối vài lần, nghiêng mắt nhìn từ trên cao xuống nói: "Buổi sáng có người tới báo án, nói nơi này đã xảy ra án mạng, bản bộ khoái đã đợi ngươi một ngày, điệu bộ thật lớn."

trong lòng bộ khoái này một bụng hỏa, mỗi lần đến phiên hắn tuần tra bên này, cái cửa hàng này đều phát sinh chút sự tình, thực xui xẻo, nhất là hôm nay đợi Bất Hối một ngày, lại càng không vui.

"Chủ tử, bộ khoái này chỉ đích danh phải gặp chủ tử chân chính mới bằng lòng xử án, hơn nữa, mấy chưởng quầy trước đây đều chưa gặp qua chuyện chết người." Triệu Đình Xương nhìn thấy Bất Hối đến đây, khẩn trương chạy tới bên cạnh nàng thì thầm.

Nghe đến đó, Bất Hối cười lạnh, xem ra người phía sau đã muốn lộ ra!

"Vị đại nhân này nên xưng hô như thế nào?" Bất Hối ý bảo Triệu Đình Xương không nên gấp gáp, nàng dương lên khuôn mặt tươi cười đi tới trước mặt vị bộ khoái kia hỏi.

Vòng người xung quanh càng tới càng nhiều, mọi người đối với cửa hàng này vừa sợ lại vừa hiếu kỳ, sau khi nhìn thấy Bất Hối xuất hiện liền nhao nhao thảo luận.

"Gọi ta Lưu bộ khoái là được, vị kia là Lý bộ đầu của chúng ta, vụ án này do hắn toàn quyền phụ trách." Lưu bộ khoái thấy thái độ Bất Hối cũng không tệ lắm, giọng điệu cũng được, sau đó chỉ chỉ giới thiệu cho Bất Hối nam tử đang kiểm tra thi thể.

Nghe xung quanh không ngừng nghị luận chuyện Quỷ Hồn lấy mạng, Bất Hối hướng về Lý bộ đầu kia đi tới, thấy hắn cau mày, vẻ mặt chăm chú, khách khí hỏi: "Lý bổ đầu điều tra ra vấn đề gì , người này tại sao lại chết ở trước cửa chúng ta? Thật là có quỷ?"

"Ngươi là ông chủ chân chính cửa hàng này?" Lý bổ đầu buông công việc trong tay xuống, xoay người đánh giá Bất Hối, thấy người này hết sức trẻ tuổi lại có chút ngoài ý muốn, cẩn thận xác nhận lại.

"Là ta, không biết Lý bổ đầu điều tra kết quả như thế nào?" Bất Hối cũng hướng về thi thể nhìn vài lần, cau mày.

"Đây không phải Quỷ Hồn lấy mạng mà là có người cố ý, ngày hôm qua ở Thành Tây có một hộ báo án, mấy ngày trước nhi tử bọn họ đã mất tích, mà cái thi thể này xác định đúng là nhi tử của họ, khám nghiệm tử thi tra ra thời gian tử vong là tối hôm qua, cho nên, đây là một vụ mưu sát!" Trong mắt Lý bổ đầu phiếm tinh quang, mắt lạnh chăm chú tập trung vào Bất Hối, như là muốn từ trong mắt nàng nhìn ra được cái gì.

Bất Hối không để ý hắn, nhìn bên cạnh thi thể quả thật có một phụ nữ đang đỡ một lão nhân tuổi già đang khóc, có thể là do khóc đã lâu nên không phát ra thanh âm gì, chỉ còn lại tiếng nức nở nhợt nhạt.

"A...? Mưu sát?Không biết Lý bổ đầu cảm thấy thủ phạm là ai?" Bất Hối từ trong mắt bổ đầu này nhìn ra hắn đang hoài nghi nàng, hơi hơi nhíu mi, không biết hắn vì cái gì lại hoài nghi nàng?

Lý bổ đầu đã sớm dự đoán được Bất Hối sẽ hỏi như vậy, nói: "Có người nói đêm qua nhìn thấy một bạch y nam tử mang một cái túi lớn lén lút đi tới phía bên này."

Mẹ nó!

Bất Hối nổi giận, nhìn trên người mình mặc cẩm bào màu trắng, chẳng lẽ bởi vì cái này mà nghi nàng là hung thủ?

"Vậy nên Lý bổ đầu hoài nghi tại hạ." Bất Hối áp chế lửa giận trong lòng, trên mặt treo một nụ cười tươi đẹp, chẳng qua ý cười chưa đạt đáy mắt, trong hai mắt ẩn chứa khí tức nguy hiểm.

"Ngươi là chủ nhân nơi này, nơi này xảy ra án mạng đương nhiên ngươi là đối tượng đầu tiên bị hoài nghi." Lý bổ đầu trong lòng có chút giật mình, vụ án này hắn đã theo mấy tháng, đã có chút đầu mối, ngày đó Bất Hối xuất hiện hắn liền hoài nghi Bất Hối, nhưng lần trước lại làm mất dấu, điều này càng làm cho hắn hoài nghi toàn bộ đều là Bất Hối đang âm thầm bày ra.

"Nên nhớ cửa hàng này đã phát sinh rất nhiều chuyện quỷ dị, xảy ra án mạng cũng không phải lần đầu tiên, chẳng lẽ bởi vì ta mặc áo trắng liền hoài nghi ta? Tại sao ta lại muốn đem cửa hàng của ta biến thành hung tai họa? Động cơ lại là cái gì?" Bất Hối ban đầu cảm thấy bổ đầu này có chút đầu não, không nghĩ tới lại là một phế vật.

Lý bổ đầu nghe Bất Hối nghi vấn, lạnh giọng nói: "Đây cũng là điều ta muốn hỏi ngươi, ngươi đem cửa hàng này biến thành một nơi hoang phế, nhất định là không muốn hấp dẫn sự chú ý của mọi người, do đó đạt thành mục đích không thể cho ai biết."

Nghe vậy Bất Hối cười lạnh, đi đến trước mặt hai người đang khóc thương tâm kia nói: "Lão nhân gia, đay đúng là nhi tử người?"

"Hu hu. . . . . . Kia chính là con trai đáng thương của ta. . . . . . Không biết người nào lại nhẫn tâm giết hắn như vậy, hu hu. . . . . ." Lão thái thái vừa nghe Bất Hối hỏi vội vàng khóc lên, mà phụ nhân bên người nàng cũng khóc theo.

Bất Hối nghe được trả lời trong lòng có chút manh mối, tiếp tục hỏi: "Nhi tử ngươi mất tích từ khi nào?"

"Ba ngày trước Đại Ngưu nói phải ra ngoài một chuyến, sau đó liền không trở lại, không nghĩ tới, hôm nay cư nhiên lại . . . . . hu hu. . . . . ." Lão thái thái nói xong lại tiếp tục khóc.

Bất Hối thấy vậy, trong lòng càng thêm khẳng định hung thủ là ai, tiếp tục hỏi: "Vậy con dâu ngươi cùng nhi tử ngươi trong ngày thường quan hệ như thế nào?"

"Ngươi, ngươi muốn nói cái gì? Con dâu ta đương nhiên cùng con ta rất tốt, kể từ ngày thành thân đến nay đều ân ái có thêm. . . . . ." Lão thái thái vừa nghe Bất Hối hỏi như vậy, trong giọng nói xen lẫn phẫn nộ, trừng mắt nhìn Bất Hối, mà nàng con dâu bên cạnh nghe được Bất Hối nói, thần sắc đau thương trong mắt càng đậm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thi thể trên cửa, yên lặng rơi lệ.

"Vậy ngươi cùng nhi tử ngươi quan hệ như thế nào?" Đối với phẫn nộ của lão thái thái Bất Hối cũng không để tâm, có đôi khi phẫn nộ cũng có thể là thẹn quá thành giận.

"Ngươi tới cùng là có ý gì? Chẳng lẽ muốn nói ta hại chết nhi tử của mình?" Lão thái thái lần này vùng vẫy từ trên mặt đất đứng lên, có lẽ vì ngồi quá lâu cho nên chân có chút tê mỏi, vừa đứng lên thiếu chút nữa lại đảo ngã xuống, cũng may Lý bổ đầu ở bên cạnh đỡ được.

"Nếu quan hệ rất tốt, vậy tại sao từ sáng đến giờ cũng không đưa nhi tử ngươi xuống?" Bất Hối băng lãnh chất vấn. Nếu thật là tình cảm thâm hậu, làm sao có thể cho phép thi thể thân nhân của mình cứ bị treo lên, các nàng lại có thể bình tĩnh ở bên khóc như vậy.

Lão thái thái nghe Bất Hối nghi ngờ, trong mắt rõ ràng có chút né tránh, không dám nhìn Bất Hối, cùng con dâu của nàng liếc nhau một cái, tiếp theo khóc lên: "Hu hu. . . . . . mọi người chứng minh ta cùng nhi tử của ta quan hệ như thế nào, hu hu. . . . . ."

Nghe lão thái thái nói xong, người xung quanh đối với Bất Hối chỉ trỏ, có hai người phụ nữ trung niên mập mạp tiến lại.

"Vị tiểu huynh đệ này, sao ngươi có thể nói chuyện cùng Trương đại nương như vậy, Trương đại nương đã thủ tiết hai mươi mấy năm, phải làm việc cho người ta mới có thể nuôi nấng Đại Ngưu, cho dù mình chịu đói cũng phải cho Đại Ngưu ăn, mà Đại Ngưu cũng vô cùng hiếu thuận, sau khi cưới con dâu quan hệ cũng rất hòa thuận, như thế nào có thể là Trương đại nương làm?"

Nàng vừa nói xong, một phụ nữ trung niên khác cũng mở miệng: "Trương Đại tẩu là người hiểu rõ Đại Ngưu nhất, trước đó vài ngày Đại Ngưu sinh bệnh, nàng đã bán tất cả gia sản để Đại Ngưu chữa bệnh, mà vợ của Đại Ngưu cũng mượn từ nhà mẹ đẻ rất nhiều bạc tới, làm sao có thể hại Đại Ngưu. . . . . ."

Nghe được đến đây, Bất Hối vẫn không phản bác mà cau mày đi đến trước mặt người khám nghiệm tử thi hỏi: "Là ngươi kết luận Đại Ngưu chết vào đêm qua? Chết như thế nào?"

Người khám nghiệm tử thi vừa nghe, nghĩ nghĩ đáp: "Nguyên nhân chết là do vết đao ở trước ngực, chỉ là còn có chút kỳ quái."

Bất Hối nhìn người khám nghiệm tử thi vẫn cau mày xem xét thi thể, cười lạnh nói: "Có phải cảm thấy có chút kỳ quái hay không?"

Người khám nghiệm tử thi gật đầu, tuy hắn đã kiểm tra thi thể nhiều làn, cảm giác toàn bộ đều đã đã điều tra xong, nhưng vẫn cảm thấy có nhiều chỗ nhìn qua rất kỳ quái.

"Lý bổ đầu, ta đã biết hung thủ là ai." Lý bổ đầu vừa rồi vẫn không cắt ngang Bất Hối, sau khi nghe nàng hỏi hai người kia hắn cũng có chút nghi hoặc, nhất là khi nhìn thấy người khám nghiệm tử thi gật đầu thừa nhận thời gian tử vong có vấn đề, trong lòng liền không còn nhận định Bất Hối là hung thủ, cũng không nghĩ đến nữa, Bất Hối lại có thể nhanh như vậy đã biết ai là hung thủ.

"Hung thủ là ai?" Hắn cũng bắt đầu tin tưởng Bất Hối thật sự đã biết hung thủ.

Bất Hối vẫn chưa trực tiếp trả lời hắn mà đi tới bên cạnh thi thể, mở miệng nói: "Trước tiên là nói về điểm đáng ngờ trên người Đại Ngưu. Thứ nhất, trên mặt hắn không có bất kỳ biểu tình hoảng sợ gì, hơn nữa, khóe miệng vẫn đang khẽ cười, cảm giác chết vô cùng bình thản, thử hỏi, có ai bị giết lại có biểu cảm này sao. Thứ hai, vết đao trên ngực hắn rất ngay ngắn, không có một vết nứt, mà bên cạnh hắn cũng không có dấu vết vùng vẫy, giống như hắn đang chờ bị giết."

Nàng vừa nói xong, người vây xem đều nhìn lại trên thi thể, quả nhiên trên mặt Đại Ngưu không có bất kỳ vẻ hoảng sợ, hoặc là thống khổ, ngược lại cười vô cùng bính thản. Người khám nghiệm tử thi trước mắt sáng lên, hắn rốt cuộc biết vì sao thấy thi thể này quái dị, chính là biểu tình trên mặt hắn.

Lý bổ đầu cũng chạy nhanh qua dò xét miệng vết thương, quả nhiên như Bất Hối nói, không hề có dấu vết vùng vẫy hoặc phản kháng.

Mọi người nhao nhao gật đầu, Bất Hối đột nhiên lớn tiếng nói: "Hung thủ chính là, Trương đại nương!"

"Cái gì? Trương đại nương?"

"Vị huynh đệ này, ngươi không phải chuẩn bị ——"

Phản ứng trong đám người cực kỳ dữ dội, rõ ràng cho thấy là không tin Bất Hối nói.

"Thực ra, Đại Ngưu chết là hắn tự nguyện." Ngay lúc mọi người còn chưa phản ứng kịp nàng lại ném ra một vấn đề chấn động.

"Hắn tự nguyện ? Điều này sao có thể?"

"Đúng vậy, làm sao có thể có người tự nguyện chết ?"

Những lời này so với câu trước càng thêm không bình thường, dân chúng vây xem nhao nhao lắc đầu, bày tỏ nghi ngờ đối với lời Bất Hối nói.

Trương đại nương nghe Bất Hối nói xong, trong mắt lóe ra ánh mắt không dám tin, cùng con nàng dâu liếc nhau một cái, như là hạ quyết định gì, mạnh mẽ lao về phía Lý bổ đầu, lấy bội kiếm từ trên eo hắn muốn tự sát, nhưng Bất Hối sao cho nàng cơ hội này, một cước liền đem kiếm đá trên mặt đất.

Mọi người thấy đến một màn này, bắt đầu có chút tin lời Bất Hối nói, nếu không một người đang tốt lành làm sao có thể tự sát?

"Trương đại nương, Đại Ngưu thật là ngươi giết?" Người phụ nữ trung niên vừa rồi không dám tin đứng dậy, đối với Trương đại nương hỏi.

Nghe vậy, Trương đại nương chua sót nở nụ cười, giống như đã già đi rất nhiều, quỳ xuống nhìn thi thể Đại Ngưu, lại nhìn phụ nhân phía xatrên mặt đất, khóc rống: "Chính ta giết con ta, các ngươi giết ta đi, để ta xuống bồi hắn, chỉ khổ con dâu của ta, về sau ngươi cũng đừng vi Đại Ngưu thủ tiết, tìm một nhà khá giả rồi tái giá đi, hu hu. . . . . ."



"Nương. . . . . . Ngươi không cần vứt bỏ con dâu."

Vị phụ nhân nằm ở trên mặt đất, vừa nghe thấy Trương đại nương nói như vậy lập tức gục trong lòng nàng thất thanh khóc rống đến, hai người tuyệt vọng mà bi thương khóc, làm những người chung quanh cũng thấy thương cảm.

Thấy vậy, Bất Hối thở dài một hơi, nhìn thoáng qua Đại Ngưu đã chết, lại đứng ra nói: "Thực ra, đây cũng không phải là mưu sát, ta vừa mới nói Đại Ngưu là tự nguyện chết. Mọi người vừa rồi cũng đã nghe thấy hắn bị bệnh, có thể là bệnh cực kỳ nghiêm trọng, biết mình sống không được lâu, cho nên, để Trương đại nương giết hắn, sau đó đưa thi thể hắn treo ở nơi này, ta nghĩ là có người cho các ngươi bạc mới khiến cho các ngươi làm như vậy."

Nghe vậy, Trương đại nương cùng nàng con dâu ngừng tiếng khóc, kinh ngạc nhìn Bất Hối, nghi hoặc nàng làm sao biết được?

"Nương, ta đã nói rồi, ta không muốn lưng ngươi đeo tội danh sát hại Đại Ngưu, đây cũng là nguyện vọng trước khi chết của Đại Ngưu." Người phu nhân kia khóc đối Trương đại nương nói.

Trương đại nương suy nghĩ giây lát, thất thanh khóc rống nói: "Nhi tử đáng thương của ta, một nhà chúng ta luôn sống một cách an phận, chưa từng làm việc gì trái với lương tâm, nhưng Đại Ngưu lại mắc bệnh như vậy. Chúng ta đã bán tất cả của cải trong nhà lấy tiền cho Đại Ngưu xem bệnh, vậy mà cũng không có chuyển biến tốt đẹp, ngay lúc chúng ta tuyệt vọng lại gặp một người hảo tâm, hắn lấy tiền cho Đại Ngưu xem bệnh, nhưng bệnh của Đại Ngưu thật sự là quá nặng. Sau cùng, vẫn không thể cứu được." Nói tới chỗ này, Trương đại nương lâm vào thống khổ giữa hồi ức, trong mắt lệ rơi càng nhiều, một hồi lâu mới bình phục được cảm xúc nói tiếp: "Đêm qua vị ân công kia lại tới, hắn nói với chúng ta, bảo chúng ta hóa trang cho Đại Ngưu thành bộ dáng như bị người giết, sau đó treo ở nơi này sẽ cho chúng ta một khoản tiền. Chúng ta không đồng ý, nhưng Đại Ngưu vì để cho lão bà này cùng con dâu ngày sau dễ chịu chút nên đã đáp ứng. Cuối cùng, khi hắn vừa tắt thở ta lấy đao cắm ở trên ngực hắn, hu hu. . . . . ."

Nói đến đây, Trương đại nương giống như dùng toàn bộ nước trên người lập tức ngồi sững trên đất không ngừng khóc, chỉ có mình nàng ta biết, khi đao cắm vào ngực nhi tử của mình kia nàng có bao nhiêu thống khổ, nhưng vì tâm nguyện của nhi tử, vì cuộc sống của con dâu sau này, nàng không có lựa chọn nào khác.

Người chung quanh nghe xong lộ vẻ xúc động, bọn họ không nghĩ tới sự tình lại là cái dạng này, nhìn hai người bi thương khóc, trong lòng đều tràn ngập đồng tình.

Đồng tình là đồng tình, nhưng cái người giúp đỡ các nàng là ai? Mục đích lại là cái gì?

"Không biết lát nữa Lý bổ đầu có thể có thời gian nói chuyện?" Bất Hối cũng không ép hỏi bà bà kia, cho dù bây giờ hỏi các nàng cũng sẽ không nói ra người sau lưng kia, quan trọng nhất là các nàng cũng không biết thân phận của đối phương.

Lý bổ đầu không nghĩ tới Bất Hối sẽ đột nhiên tìm hắn, trong mắt có một chút kinh ngạc, bất quá lập tức bình phục lại, gật gật đầu xem như đồng ý.

Sự tình đã giải quyết, đám người vây xem cũng tản ra, người của nha môn đem thi thể Đại Ngưu để xuống, tìm người đưa trở về cùng với hai người đang khóc ngất kia.

Trong phòng cửa hàng, giờ phút này, mấy người Bất Hối đang ngồi ở bên trong, Phượng Yêu hỏi Triệu Đình Xương vị trí phòng bếp, đi đun một ấm trà bưng lên cho mỗi người một ly.

Bất Hối nâng chén trà phía trước lên, ngửi mùi trà tươi mát thanh nhã, tâm cũng trầm tĩnh lại, chậm rãi mở miệng nói: "Lý bổ đầu vì sao hôm nay lại ngờ vực vô căn cứ ta là hung thủ?"

Nghe vậy, Lý bổ đầu khẽ cười nói: "Hôm nay là hiểu lầm các hạ rồi, kỳ thật, vụ án này Lý mỗ đã điều tra hơn ba tháng gần đây mới có một chút manh mối, nhận thấy mục đích của những người đó cũng không phải cửa hàng này, mà là muốn biến nơi này thành nơi không người nào dám tới để che dấu mục đích không thể cho ai biết."

"Vậy liên gì đến công tử nhà ta?" Phượng Yêu hiển nhiên không hiểu xảy ra chuyện gì, nghi ngờ hỏi.

Bất Hối để chén trà trong tay xuống, giải thích với Phượng Yêu: "Chắc là vì ngày ấy ta biết cửa hàng này không may lại vẫn mua lại với giá cao, làm Lý bổ đầu nghi ngờ ta là kẻ đứng sau thao túng."

"Đây cũng là một nguyên nhân, hơn nữa, quả thật nơi này thường xuyên xuất hiện bóng trắng, theo miêu tả là một nam tử mặc áo trắng, dáng người cũng gần giống với công tử nhà ngươi."

Nghe vậy, Bất Hối nhẹ nhàng nhíu mi, nam tử áo trắng có dáng người giống nàng? Là cố ý bắt chước hay thật sự là trùng hợp?

"Vị huynh đệ này xưng hô như thế nào?" Lý bọ đầu cắt ngang suy nghĩ của Bất Hối, dò hỏi.

Hôm nay, sau khi hắn nhìn thấy một loạt biểu hiện của Bất Hối, trong lòng đối Bất Hối hết sức bội phục, chỉ cần một chút đã tìm thấy nhiều nghi vấn trên hiện trường như vậy mà bọn hắn tra xét một ngày cũng không điều tra ra, tâm tư cũng không đơn giản như vậy, cho nên thật muốn kết giao.

"Ta ở nhà thứ bậc là mười ba, ngươi gọi ta Phong Thập Tam là được." ấn tượng Bất Hối đối Lý bổ đầu cũng rất tốt, nhìn ra được hắn là thật tình phá án tử này.

"Thập Tam huynh đệ cảm thấy này phía sau màn là người phương nào, vì sao phải làm như vậy, còn có, người cho bà bà kia tiền bạc có phải là người phía sau không?"

Nghe Lý bổ đầu hỏi một loạt vấn đề, Bất Hối vỗ trán, nàng cũng không phải thần tiên, như thế nào có thể nhanh như vậy liền biết kết quả, khẽ cười nói: "Lý bổ đầu thật sự là đề cao Thập Tam, mấy vấn đề này ta cũng đang nghi ngờ, bất quá, ta nghĩ chúng ta có thể liên thủ, chỉ có phá được vụ án này, tra ra được hung thủ phía sau ta mới có thể an tâm buôn bán."

Lý bổ đầu cũng là quá mức sốt ruột, nghĩ đến vấn đề mình vừa mới hỏi hơi có chút xấu hổ, uống một ngụm trà để giảm bớt xấu hổ, cười nói: "Tin tưởng có Thập Tam huynh đệ trợ giúp, nhất định sẽ sớm ngày phá án."

"Bất quá ta thấy, Lý huynh có thể bắt đầu từ bà bà kia, người kia có lẽ còn có thể xuất hiện." Trong lòng Bất Hối cảm thấy, vụ án này có lẽ phức tạp hơn so với nàng tưởng tượng.

"Hôm nay Lý mỗ cáo từ trước, Thập Tam huynh đệ yên tâm, chỉ cần phía bên ta có tin tức, nhất định sẽ thông báo với ngươi, xin hỏi làm thế nào để liên hệ với ngươi?" Lý bổ đầu nhớ tới chuyện ban ngày, bọn họ đã ở chỗ này chờ gần một ngày mới đợi được Bất Hối.

Bất Hối đem địa chỉ ở bên ngoài của nàng nói cho hắn, đây là chỗ của Chiến Cảnh Thiên, nếu như có chuyện tình, người ở bên trong sẽ liên lạc với nàng, đồng thời cũng nói địa chỉ này cho Triệu Đình Xương, lần trước vội đi nên quên mất, cho nên, lần này hắn mới gấp như vậy.

Chờ sự tình đều giải quyết ổn thỏa, Bất Hối mang theo Phượng Yêu đi ra ngoài, Bách Lý Hề vừa rồi cũng không xuất hiện, hắn không dịch dung, vì đề phòng có người nhận ra thân phận của hắn sẽ mang đến phiền toái không cần thiết, cho nên liền tránh đi.

Hiện tại vừa thấy Bất Hối trở lại, lo lắng hỏi: "Sự tình giải quyết như thế nào?"

"Lý bổ đầu kia cũng không có manh mối gì, cho nên, chuyện này vẫn cần dùng người của mình, ta mới vừa hỏi Triệu Đình Xương, hắn nói, hai ngày này trong điếm đều không phát sinh chuyện gì, những vết máu cũng không thấy xuất hiện, không nghĩ tới hôm nay lại đã xảy ra chuyện này." Bất Hối cũng có chút nghi hoặc, can cứ vào những lần trước, mỗi lần có người mua cửa hàng, những vết máu này đều xuất hiện.

"Yên tâm đi, hai ngày này ta sẽ ở lại nhìn xem tới cùng là ai đang làm trò quỷ." Hai mắt Bách Lý Hề lợi hại khóa chặt phương hướng cửa hàng, hắn nhất định phải thay Bất Hối tra ra người phía sau.

Nghe hắn nói xong, Bất Hối thật tình cảm ơn: "Vậy mấy ngày này phiền toái sư huynh." Nàng tin tưởng năng lực của Bách Lý Hề, nhìn khắp lục quốc, có thể đánh bại người hắn quả thực vô cùng hiếm.

"Ngươi a, với sư huynh mà vẫn khách khí như vậy, đừng quên chuyện ngươi đã đáp ứng ta là được." Bách Lý Hề xoa xoa tóc của nàng, thoải mái nói.

"Chờ sau hai ngày, Bất Hối nhất định thực hiện lời hứa." Bất Hối nhớ lại, nàng muốn ở trong Vương Phủ làm một bữa tiệc thịt nướng, có thể mời Bách Lý Hề tới.

Sau khi thương lượng toàn bộ sự tình, chiếc xe ngựa tới đón Bất Hối trở về, sau khi Bách Lý Hề thấy hai người lên xe ngựa, trong mắt hiện lên một tia cô đơn, nàng thật là đối Chiến Cảnh Thiên sản sinh cảm tình sao? Bằng không, vì sao nhất định phải trở lại nơi đấy?

*

Chặng đường Bất Hối hồi Vương Phủ cũng không thuận lợi như vậy, bởi vì vừa đi được nửa đường xe ngựa đã bị chặn lại.

"Sao lại thế này?" Phượng Yêu vén rèm lên hỏi, bên ngoài truyền đến thanh âm ầm ỹ như là xảy ra chuyện gì.

"Phía trước có một tên khất cái chặn đường chúng ta, nói Phong công tử thiều hắn một bữa cơm." Người đánh xe cũng đều là người của Chiến Cảnh Thiên, ở bên ngoài đều kêu Bất Hối là Phong công tử.

Nghe vậy, Bất Hối nhẹ nhàng nhíu mày, khất cái? Một bữa cơm?

Nàng nghĩ tới ngày đầu tiên tới mua cửa hàng, trên đường trở về liền gặp một tên khất cái, về sau để cho Nguyên Bích cản lại, không nghĩ tới hôm nay lại gặp, xem ra hành tung của mình đã bị theo dõi.

Nếu đã tìm đến đây, nàng cũng muốn ra ngoài nhìn xem rốt cuộc là có mục đích gì.

"Nói đi, tìm bản công tử rốt cuộc vì cái gì?" Bất Hối đứng dậy đi ra xe ngựa, nhìn tên khất cái đang ngồi phía trước xe ngựa hỏi, theo lâu như vậy cũng nên lộ ra mục đích chứ.

Tên khất cái vừa thấy Bất Hối, vội vàng đứng dậy chạy tới, đồng thời bắt lấy tay Bất Hối phòng nàng chạy trốn, miệng ồn ào: "Ngươi vẫn nợ ta một bữa cơm, hôm nay nhất định phải mời ta." Trên miệng hắn tuy nói như vậy, nhưng trong lòng lại không thể bình tĩnh, hắn vừa rồi bắt lấy tay Bất Hối là muốn thử xem võ công của nàng như thế nào, không nghĩ tới Bất Hối lại không né tránh, hắn đã nắm được tay nàng.

Cảm giác được trong tay mình da thịt trắng mịn, hắn dám khẳng định đây tuyệt đối không phải là tay của một nam nhân.

Vừa tựa vào gần, hắn lại ngử thấy mùi thơm nhàn nhạt, không phải mùi son phấn trên người các nữ nhân khác, mà là hương hoa lài cực kỳ nhạt, không nghĩ tới ‘hắn’ cư nhiên là nàng!

Bất Hối mới vừa xuống xe kỳ thật là có phòng bị, nhưng không nghĩ tới hắn đột nhiên bắt lấy mình, nàng định tránh nhưng tay đã bị hắn bắt được, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, ra sức tránh thoát. Nàng vẫn không có thói quen cùng người lạ tiếp xúc.

"Ta không nhớ rõ khi nào thì nợ cơm ngươi, nếu còn dám cản đường ta cũng đừng trách bản công tử không khách khí." Dứt lời, Bất Hối lên xe ngựa trực tiếp rời đi.

Tên khất cái thấy Bất Hối rời đi lại vẫn ngây ngốc đứng im tại chỗ, trong đầu đều là cảm giác trắng mịn kia, mãi đến khi có người nhắc nhở hắn mới phát hiện Bất Hối đã rời đi, trong lòng tức giận ngầm thề lần sau nhất định phải hỏi tên nàng là gì.

*

Bất Hối trở lại Vương Phủ liền bảo tiểu Huệ mang nước vào, thoải mái ngâm mình trong nước nóng, ngày hôm nay đúng là mệt muốn chết rồi, khi nàng tắm rửa xong trở lại phòng trong, Chiến Cảnh Thiên đã ở trong phòng chờ nàng, nhìn thấy nàng cũng không nói hai lời, một tay lấy nàng kéo vào trong lòng, hung hăng hôn lên.

Nụ hôn lần này ngang tàng lại bá đạo, Chiến Cảnh Thiên mang theo lửa giận ra sức gặm cắn đôi môi mềm mại của nàng, buổi trưa nàng nói muốn bồi hắn ăn cơm vậy mà lại quên, trọng yếu nhất là, nàng lại cùng Bách Lý Hề cùng một chỗ.

Nghĩ đến Bách Lý Hề, trong lòng càng thấy tức giận, xem ra, phải sớm ngày cho hắn ta biết Bất Hối là nữ nhân của hắn.

Bất Hối không biết hắn lại nổi điên cái gì, cảm thấy miệng bị đau cũng dùng lực cắn lại, rất nhanh, máu tươi mặn chát tràn vào trong miệng. Trong miệng đều là mùi máu tươi, nhưng hắn vẫn không buông ra, dường như nhận thấy đang làm đau nàng, nụ hôn của hắn bắt đầu mềm nhẹ, tinh tế nhấm nháp . . . . . .

Ưm!

Bị hắn hôn như vậy, Bất Hối cảm thấy thân thể trở nên vô lực, hết sức tê dại, muốn đẩy ra hắn, nhưng hắn cũng không cho nàng cơ hội này mà ôm chặt lấy nàng càng thêm ra sức hôn, tay không thể khống chế từ phía trước người nàng dò xét vào. . . . . .

Hô!

Rốt cục, khi Bất Hối sắp hít thở không thông hắn mới buông nàng ra, nàng dựa trên người hắn thở hổn hển.



"Chiến Cảnh Thiên, ngươi lại nổi điên cái gì?" Khi thân thể khôi phục được một chút khí lực, Bất Hối lãnh mi nhăn lại, hung hăng trừng nam nhân vẻ mặt thỏa mãn.

"Ngươi đã đáp ứng buổi trưa cùng ta ăn cơm, đến bây giờ ta còn chưa ăn gì." Thấy nàng phát hỏa, Chiến Cảnh Thiên khẩn trương thu liễm thần sắc đắc ý, làm một bộ thương cảm nói.

Nghe vậy, Bất Hối trừng mắt nhìn, lúc này mới nhớ tới chuyện này, trong lòng cảm thấy một chút áy náy, thanh âm cũng dịu vài phần: "Chẳng lẽ không có ta ngươi liền chết đói hay sao?"

"Ta muốn cùng ngươi ăn, giúp ta ăn cơm có được không, Hoa Thiên Thần nói thân thể ta nhiều ngày khôi phục không được tốt, ngươi có thể ở trong phủ cùng ta hay không, đợi mấy ngày nữa thân thể ta tốt lên sẽ cùng ngươi ra ngoài, như thế nào?" Chiến Cảnh Thiên ôm nàng ở trên đùi, cọ cọ lên mặt nàng, khẩn cầu nói.

Trong lòng tính toán, bây giờ mặc kệ là dùng biện pháp như thế nào cũng phải giữ nàng ở bên người, không thể cho tên nam nhân kia một chút cơ hội.

"Đi thôi, đi ăn cơm." Bất Hối trong lòng khinh bỉ chính mình, nhìn đến hắn cái dạng này, nàng như thế nào cũng không thể mở miệng cự tuyệt, xem ra, hắn đã bắt được điểm yếu của nàng.

Chiến Cảnh Thiên thấy có cơ hội cũng đâu thể buông tha, được một tấc lại muốn tiến một thước nói: "Ta muốn ăn đồ ăn ngươi làm."

"Ngươi ——, thôi, muốn ăn cái gì, ta đi làm cho ngươi." Nhìn thấy hắn bị thương, lời cự tuyệt cứ như vậy nuốt trở vào.

"Ừ, nơi này?" Thấy nàng đáp ứng, Chiến Cảnh Thiên cũng không vội vã rời đi mà bĩu môi ra để cho nàng xem vết thương bên khóe miệng hắn, vừa rồi nàng cắn thật sự là quá độc ác.

Bất Hối đã sớm thấy được, thầm nghĩ một tiếng xứng đáng, ai kêu ngươi nổi điên, nhưng khi nhìn thấy khóe miệng hắn vẫn còn chảy máu, trong lòng hiện lên một tia không đành lòng, giơ tay lên nhẹ nhàng xoa lên chỗ bị thương, ôn nhu hỏi: "Bây giờ còn đau không?"

"Đau." Chiến Cảnh Thiên đối với cái này không hề hài lòng, không cần nghĩ liền đáp lại.

Thấy hắn như vậy, trong lòng buồn cười, nàng biết hắn muốn cái gì, cho nên mới cố ý làm như vậy.

Thôi! Lần này để cho hắn cao hứng một lần đi.

Hai tay ôm lấy cổ của hắn, ngồi trên đùi của hắn, vươn đầu lưỡi ra khẽ liếm lên chỗ bị thương trên khóe miệng hắn.

Nhìn thấy nàng khẽ liếm môi thu lưỡi lại, Chiến Cảnh Thiên nuốt nước miếng một cái, thân thể lập tức nóng lên, rốt cuộc không khống chế được, tay xiết chặt cái eo mềm mại của nàng, hôn thật sâu lên đôi môi mềm mại kia. . . . . .

Sau khi kết thúc nụ hôn triền miên, hai người lại ngồi im lặng một hồi mới đi tới phòng bếp.

Bất Hối biết bên này có một phòng bếp nhỏ, hiện tại nhóm đầu bếp đều đã đi nghỉ, chỉ còn lại mấy nha hoàn đang chuẩn bị nguyên liệu nấu bữa sáng, vừa thấy Bất Hối cùng Chiến Cảnh Thiên đến đây, khẩn trương quỳ xuống: "Tham gia Vương gia! Phượng cô nương!"

Chiến Cảnh Thiên trong mắt mang theo một tia chán ghét, nhìn cũng không nguyện ý nhìn các nàng liếc mắt một cái, thanh âm lạnh lùng nói: "Đều lui xuống đi." Hắn ghét nhất là nữ nhân, cho nên, việc sinh hoạt và ăn uống của hắn thường ngày đều là Chiến Nguyên làm, Đông Uyển gần như một thị nữ cũng không có.

"Ngươi đuổi các nàng đi, người nào giúp đỡ ta?" Bất Hối bất đắc dĩ nhìn hắn, nàng cũng không biết dùng cái phòng bếp cổ đại này, trước kia mỗi lần xuống bếp đều do những đầu bếp này cùng tiểu Huệ hỗ trợ.

"Cần làm cái gì?" Chiến Cảnh Thiên nhíu mi, hắn chỉ là không muốn ở cùng những nữ nhân này mà thôi, không nghĩ tới nhiều như vậy.

Bất Hối biết suy nghĩ trong lòng hắn, hảo tâm đề nghị nói: "Nếu không ngươi đi về trước chờ, chờ ta làm xong sẽ gọi ngươi?"

"Hiện tại cần làm cái gì? Ta giúp ngươi" Chiến Cảnh Thiên lần này hạ quyết tâm không ly khai, hắn rất muốn nhìn nàng tự tay nấu cơm cho hắn, nghĩ đến điều này trong lòng liền nổi lên ngọt ngào.

Thấy hắn không đi, Bất Hối cũng không cưỡng cầu, nhìn quanh phòng bếp cũng không có nhiều nguyên liệu nấu ăn, chỉ còn lại mấy củ khoai tây, cây cải củ, trên mặt đất lại nhốt một con gà.

Nhìn đến mấy thứ đồ ăn này trong lòng suy nghĩ, có thể làm súp gà, thứ này có vẻ loãng, thích hợp cho Chiến Cảnh Thiên ăn.

"Cắt mấy củ khoai tây này với cải củ thành hạt rồi đem gà giết." Bất Hối hai tay ôm trước ngực chỉ huy Chiến Cảnh Thiên, nàng chính là muốn làm khó hắn.

"Cũng đơn giản, chờ một lát." Chiến Cảnh Thiên thấy hắn có thể giúp nên rất cao hứng, cầm dao phay ở trong tay so sánh, cảm thấy được cũng thuận tay, sau đó rất nhanh tiêu sái đến gần lồng gà, một đao mất mạng, sau đó thuần thục đem gà làm sạch sẽ.

Bất Hối không nghĩ tới hắn lại giết gà nhanh như vậy, quả thật ngoài ý muốn.

"Còn hai cái này, đều đã cắt thành hạt, càng nhỏ càng tốt." Trong lòng nhớ lại lần trước hắn ở trên núi Thái Dương mang về gà rừng cùng thỏ hoang cũng đều thu thập xong, giết một con gà khẳng định không thành vấn đề, nhưng biết cắt rau sao? Cười lạnh một tiếng, chờ nhìn hắn làm trò cười.

Chiến Cảnh Thiên nhìn mấy củ khoai tây cùng cải củ trên thớt, đứng một hồi như là suy nghĩ nên cắt như thế nào. Một lát sau, trước mắt sáng lên, đem mấy củ khoai tây cùng cây cải củ ném lên trên không, tiếp theo cầm dao trong tay nâng lên, giơ tay chém xuống, khoai tây cùng cải củ thành từng mảnh nhỏ từ không trung rơi xuống, cầm lấy chén đĩa bên cạnh bàn ném tới hứng không ra ngoài một hạt.

Tựa vào!

Bất Hối thấy đều ngây người, nàng lần đầu tiên mới biết, thì ra kiếm pháp còn có thể vận dụng để xắt rau.

"Làm không tệ, kế tiếp nhóm lửa một lát là có thể chờ ăn." Bất Hối xử lí tốt rau dưa cùng thịt, khen ngợi Chiến Cảnh Thiên một câu, khi nhìn đến hắn đầy mặt ý cười, tiếp tục sai khiến làm việc.

Nàng vừa nói xong, Chiến Cảnh Thiên khóe miệng giật giật, khuôn mặt tươi cười hoàn mỹ có vết rách, cúi đầu nhìn nhìn, lửa này, hắn thật đúng là không biết nhóm như thế nào!

"Ngươi hẳn không là?" Thấy hắn như vậy, Bất Hối có tia dự cảm bất hảo, nghi ngờ hỏi.

"Ngươi trước chuẩn bị cái khác, ta lập tức nhóm lửa." Chiến Cảnh Thiên nhớ lại lúc ở bên ngoài sinh hoạt cực kỳ dễ dàng, cái này không làm khó được hắn mới đúng, cho nên, học phương thức lúc ở bên ngoài bắt đầu nhóm lửa.

Toàn bộ cũng rất thuận lợi, lửa thuận lợi dẫn đốt, nhưng không đợi Chiến Cảnh Thiên tranh công lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lửa mới vừa đốt được một lát lại tắt ngấm, vội vàng lấy một chút củi dút vào lại vẫn vô dụng.

Khụ khụ. . . . . .

Bất Hối đang ở bên cạnh chuẩn bị gia vị, đột nhiên bị sặc khói kịch liệt ho khan, đây là phát sinh chuyện gì ? Không phải vừa rồi đã thuận lợi đốt lên rồi sao?

A!

Hay thật, nàng vừa nhìn rốt cuộc biết phát sinh sự tình gì, chỉ thấy Chiến Cảnh Thiên đang cầm một đống củi ra sức nhét vào trong bếp lò, lửa vừa rồi sớm đã tắt, lửa tắt hắn lại tiếp tục đốt lửa, khói đặc cuồn cuộn từ nơi này xông ra.

Khụ khụ. . . . . .

"Chiến Cảnh Thiên, cuối cùng ngươi có thể nhóm lửa hay không?" Bất Hối buông nguyên liệu nấu ăn trong tay ra, lấy tay che mũi cùng miệng đề phòng hít thêm khói vào, mắt đã bị sặc chảy ra nước, chất vấn hắn.

Khụ khụ. . . . . .

Chiến Cảnh Thiên không nghĩ tới chuyện này khó như vậy, còn tưởng rằng có thể dễ dàng giống hai cái trước, khoảng cách của hắn cùng bếp là gần nhất, cho nên tiếp xúc đến với khói là nhiều nhất, nhịn không được ho lên. Sau cùng, dứt khoát ném củi trong tay xuống đi đến bên người nàng cười nịnh nói: "Ta tìm người khác nhóm lửa đi, ha ha, có thể là củi lửa hôm nay ẩm ướt, đốt không tốt."

Hô hô. . . . . .

Khi Chiến Cảnh Thiên đi đến bên cạnh nàng, Bất Hối mới nhìn rõ, trên mặt Chiến Vương gia từ đôi má, khóe mắt, bên miệng đều dính tro đen, có lẽ vừa rồi quá mức sốt ruột cho nên hắn không chú ý tới.

"Có cái gì buồn cười, bổn vương lại chưa từng nấu cơm, sao có thể nhóm lửa." Chiến Cảnh Thiên còn tưởng Bất Hối là cười hắn hẳn không biết nhóm lửa, cố ý nhăn mày hừ lạnh nói.

"Vương gia, Phượng cô nương, các ngươi ở bên trong sao?" Ngay khi Bất Hối muốn nói cho hắn phát sinh sự tình gì, Chiến Nguyên vội vàng từ ngoài cửa chạy vào, nhưng mới vừa tiến vào đã bị khói hun ra ngoài.

"Chúng ta không có việc gì, để chúng ta ra, ngươi ở bên ngoài chờ đi."

Bất Hối trực tiếp đem Chiến Cảnh Thiên túm ra ngoài, vừa lúc thấy Chiến Nguyên muốn đi vào, khẽ cười nói: "Chẳng qua là xảy ra một chút việc ngoài ý muốn mà thôi."

Chiến Nguyên thấy các nàng ra ngoài, khẩn trương đi lên thăm dò, nhưng khi nhìn đến mặt Chiến Cảnh Thiên thiếu chút nữa nhịn không được bật cười, sao Vương gia lại biến thành dáng vẻ này?

"Ngươi đi theo ta." Nhìn thấy Chiến Nguyên, Chiến Cảnh Thiên chau mày, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng mất mặt như vậy, một lòng nghĩ tới quay về, căn bản không chú ý tới ánh mắt Chiến Nguyên nhìn hắn.

Vừa vào đến phòng bếp, liền đem Chiến Nguyên kéo đến trước bếp hỏi: "Biết nhóm lửa không?"

Ngạch?

Chiến Nguyên hoảng sợ nhìn Chiến Cảnh Thiên, Vương gia muốn làm gì? Cung kính đáp: "Nô tài biết."

"Dậy ta!"

Ngay khi Chiến Nguyên còn chưa lấy lại tinh thần, lại bị những lời này của Chiến Cảnh Thiên hù chết, Vương gia sẽckhông phải là ở lại phủ lâu lắm chứ? Sao lại làm chuyện quỷ dị này?

Không đợi hắn nghĩ xong, một đạo ánh mắt cảnh cáo của Chiến Cảnh Thiên quét tới làm hắn rùng mình một cái. Nhìn hắn nhóm lửa, Chiến Cảnh Thiên mới phát hiện, thì ra bên cạnh còn có cái ống thổi. . . . .

Đã nhiều ngày, Chiến Cảnh Thiên luôn luôn tìm đủ loại lý do đem Bất Hối giữ ở bên người mà Bách Lý Hề bên kia vẫn đều do Phượng Yêu liên hệ. Mấy ngày nay có thể là những người đó e ngại Bách Lý Hề hay là vì nguyên nhân khác mà chuyện gì cũng không phát sinh, mãi đến giữa trưa hai ngày sau, Phượng Yêu hốt ha hốt hoảng chạy về: "Tiểu thư, lại xuất hiện, trong cửa hàng lại xuất hiện vết máu."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chiến Vương Thương Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook