Chiến Vương Tuyệt Tự Lại Bất Ngờ Gặp Được Phiên Bản Thu Nhỏ Của Chính Mình
Chương 1: Xuyên Không Về Cổ Đại 1
Mộc Miên Hoa H
15/06/2024
“Nương! Nương ơi tỉnh lại đi, nương ơi…”
Tiếng khóc nức nở vo ve bên tai khiến Mục Vân cảm thấy thật phiền phức. Nàng nhíu mày, từ từ mở mắt, trước mắt hiện ra những tấm ván gỗ ọp ẹp, ẩm mốc. Nàng ngơ ngác – đây là đâu? Thật kỳ lạ!
“Nương ơi, nương đừng bỏ Nguyệt Nha lại, Nguyệt Nha sợ lắm, huhu…”
Tiếng khóc thút thít của đứa trẻ kéo Mục Vân về thực tại. Nàng quay đầu nhìn sang bên cạnh – một căn nhà gỗ xiêu vẹo, hai đứa trẻ lấm lem bùn đất, cô bé khóc đến sưng cả mắt, nước mắt giàn giụa trên gương mặt nhỏ nhắn.
Tuy cậu bé không khóc thành tiếng, nhưng đôi mắt cũng đỏ hoe, ánh mắt hai đứa trẻ đều mang theo nỗi sợ hãi và bất lực, trông rất đáng thương.
“Hu hu, nương ơi cuối cùng nương cũng tỉnh rồi! Hu hu…”
Thấy Mục Vân mở mắt, tiểu cô nương nhào vào lòng ôm chặt lấy nàng, cơ thể nhỏ bé run lên từng hồi vì khóc.
Mục Vân sững người. Nàng chưa từng thân thiết với ai như vậy nên cảm thấy có chút không quen, nhưng đôi tay lại vô thức dang ra, ôm lấy cô bé.
Cảm nhận được cơ thể gầy gò của đứa bé, nàng nhẹ nhàng vỗ về lưng nó. Bỗng chốc, vô số ký ức không thuộc về nàng ùa vào trong tâm trí.
Lúc này Mục Vân mới hiểu được, nàng đã xuyên không sau khi chết.
Chủ nhân của thân xác này cũng tên là Mục Vân, năm 5 tuổi vì phụ thân muốn cưới kế thất nên sự tồn tại của một nữ nhi do chính thất sinh ra như nàng đã trở thành cái gai trong mắt. Nàng bị chính tổ mẫu của mình đưa đến trang trại hành hạ.
Chật vật sống đến năm 15 tuổi, Mục Vân được đón về nhà, cứ ngỡ cuối cùng người nhà cũng nhớ đến mình, nào ngờ họ đón nàng về chỉ vì muốn bám víu quyền quý, gả nàng cho thế tử của Hầu phủ để làm việc hỉ giải trừ vận xui.
Nghe nói vị thế tử Hầu phủ kia sắp chết đến nơi rồi, chân còn bị tàn phế, cả đời không đi lại được, tính tình cũng vì thế mà trở nên nóng nảy, thất thường. Cho dù có sống được thì gả cho hắn ta cũng chỉ có nước chịu khổ, cả đời sau này coi như xong.
Mục Vân không cam tâm bị người ta vứt bỏ như vậy, không muốn hy sinh cả đời mình vì những người thân không màng sống chết của nàng, vì vậy nàng đã bỏ trốn.
Nhưng không may thay, khi chạy trốn ngang qua một ngôi miếu hoang, nàng bị một tên nam nhân đến mặt mũi còn chưa nhìn rõ cưỡng bức.
Sau đó, Mục Vân sợ hãi bỏ chạy thục mạng, lang bạt khắp nơi, đi bộ hơn một tháng trời mới đến được Ích Châu.
Tiếng khóc nức nở vo ve bên tai khiến Mục Vân cảm thấy thật phiền phức. Nàng nhíu mày, từ từ mở mắt, trước mắt hiện ra những tấm ván gỗ ọp ẹp, ẩm mốc. Nàng ngơ ngác – đây là đâu? Thật kỳ lạ!
“Nương ơi, nương đừng bỏ Nguyệt Nha lại, Nguyệt Nha sợ lắm, huhu…”
Tiếng khóc thút thít của đứa trẻ kéo Mục Vân về thực tại. Nàng quay đầu nhìn sang bên cạnh – một căn nhà gỗ xiêu vẹo, hai đứa trẻ lấm lem bùn đất, cô bé khóc đến sưng cả mắt, nước mắt giàn giụa trên gương mặt nhỏ nhắn.
Tuy cậu bé không khóc thành tiếng, nhưng đôi mắt cũng đỏ hoe, ánh mắt hai đứa trẻ đều mang theo nỗi sợ hãi và bất lực, trông rất đáng thương.
“Hu hu, nương ơi cuối cùng nương cũng tỉnh rồi! Hu hu…”
Thấy Mục Vân mở mắt, tiểu cô nương nhào vào lòng ôm chặt lấy nàng, cơ thể nhỏ bé run lên từng hồi vì khóc.
Mục Vân sững người. Nàng chưa từng thân thiết với ai như vậy nên cảm thấy có chút không quen, nhưng đôi tay lại vô thức dang ra, ôm lấy cô bé.
Cảm nhận được cơ thể gầy gò của đứa bé, nàng nhẹ nhàng vỗ về lưng nó. Bỗng chốc, vô số ký ức không thuộc về nàng ùa vào trong tâm trí.
Lúc này Mục Vân mới hiểu được, nàng đã xuyên không sau khi chết.
Chủ nhân của thân xác này cũng tên là Mục Vân, năm 5 tuổi vì phụ thân muốn cưới kế thất nên sự tồn tại của một nữ nhi do chính thất sinh ra như nàng đã trở thành cái gai trong mắt. Nàng bị chính tổ mẫu của mình đưa đến trang trại hành hạ.
Chật vật sống đến năm 15 tuổi, Mục Vân được đón về nhà, cứ ngỡ cuối cùng người nhà cũng nhớ đến mình, nào ngờ họ đón nàng về chỉ vì muốn bám víu quyền quý, gả nàng cho thế tử của Hầu phủ để làm việc hỉ giải trừ vận xui.
Nghe nói vị thế tử Hầu phủ kia sắp chết đến nơi rồi, chân còn bị tàn phế, cả đời không đi lại được, tính tình cũng vì thế mà trở nên nóng nảy, thất thường. Cho dù có sống được thì gả cho hắn ta cũng chỉ có nước chịu khổ, cả đời sau này coi như xong.
Mục Vân không cam tâm bị người ta vứt bỏ như vậy, không muốn hy sinh cả đời mình vì những người thân không màng sống chết của nàng, vì vậy nàng đã bỏ trốn.
Nhưng không may thay, khi chạy trốn ngang qua một ngôi miếu hoang, nàng bị một tên nam nhân đến mặt mũi còn chưa nhìn rõ cưỡng bức.
Sau đó, Mục Vân sợ hãi bỏ chạy thục mạng, lang bạt khắp nơi, đi bộ hơn một tháng trời mới đến được Ích Châu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.