Chiến Vương Tuyệt Tự Lại Bất Ngờ Gặp Được Phiên Bản Thu Nhỏ Của Chính Mình
Chương 3: Xuyên Không Về Cổ Đại 3
Mộc Miên Hoa H
15/06/2024
Nàng mỉm cười, véo nhẹ lên gương mặt bụ bẫm đáng yêu của Nguyệt Nha. Đáng tiếc vì ăn uống không đủ no nên trên mặt cô bé chẳng có mấy lạng thịt.
“Đồ đê tiện Mục Vân kia, mau cút ra đây cho lão nương, có phải ngươi quyến rũ tướng công nhà ta không? Sáng nay có phải tướng công ta đã lấy hai quả trứng gà trong nhà cho ngươi rồi không? Mau giao ra đây cho lão nương, đồ tiểu tiện nhân như ngươi mà cũng xứng được ăn trứng nhà ta sao?”
Giây phút ấm áp trong nhà bị tiếng chửi đổng của một nữ nhân phá hỏng. Mục Vân ôm chặt hai đứa con vào lòng theo bản năng.
Lúc này mới nhìn ra phía cửa, thấy người xông vào là nhi tức Trương thị của trưởng thôn thôn Ngọc Hà, thân hình cao lớn vạm vỡ, mặc bộ đồ vải thô màu xám, tay cầm một cây gậy dài ngắn vừa phải, trông vô cùng hung dữ.
“Không được đánh nương ta.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Nguyên Bảo vùng ra khỏi lòng Mục Vân, đứng chắn trước mặt nàng, ánh mắt già dặn so với tuổi nhìn chằm chằm Trương thị, trong đáy mắt đen láy ẩn chứa một tia sợ hãi, nhưng vẫn dang rộng hai tay ra muốn bảo vệ nương mình.
Mục Vân ngạc nhiên nhìn bóng dáng nhỏ bé đang che chắn trước mặt mình, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót khó tả, đây là lần đầu tiên có người đứng ra bảo vệ nàng!
Nhưng cảm giác này sao lại vừa chua xót vừa nghẹn ngào đến thế, khiến mắt nàng cay cay.
Mục Vân kìm nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng, nhìn về phía Trương thị.
Trương thị này luôn thích kiếm chuyện với nguyên chủ, nguyên nhân là do gã tướng công của ả ta từng có ý định muốn nạp nguyên chủ làm thiếp, nguyên chủ không đồng ý, Trương thị cũng không cho phép nên cuối cùng chuyện cũng thôi.
Nhưng cho dù vậy, nhi tử của trưởng thôn là Chu Thắng vẫn thường xuyên đến quấy rầy nguyên chủ, hôm nay thì lấy cớ tình cờ gặp mặt, ngày mai thì mang gạo đến cho, ngày mốt lại cầm theo bánh đến, cứ bám riết lấy nguyên chủ không buông, khiến nguyên chủ chán ghét vô cùng nhưng lại không dám đắc tội.
Bởi vì trưởng thôn có quyền quyết định xem có cho nàng tiếp tục ở lại thôn Ngọc Hà hay không.
Trương thị này không quản được trượng phu của mình, nên cứ luôn tìm đến gây chuyện với nguyên chủ.
“Tiểu tạp chủng, ngươi dám cản ta, xem lão nương có đánh chết ngươi không.”
Trương thị giơ cao cây gậy trong tay, định giáng xuống người Nguyên Bảo. Mục Vân vội vàng đặt nữ nhi xuống và nhanh chóng đứng dậy, kéo Nguyên Bảo vào lòng che chở.
Cây gậy của Trương thị đánh hụt, nên lập tức càng thêm tức giận.
“Đồ đê tiện Mục Vân kia, mau cút ra đây cho lão nương, có phải ngươi quyến rũ tướng công nhà ta không? Sáng nay có phải tướng công ta đã lấy hai quả trứng gà trong nhà cho ngươi rồi không? Mau giao ra đây cho lão nương, đồ tiểu tiện nhân như ngươi mà cũng xứng được ăn trứng nhà ta sao?”
Giây phút ấm áp trong nhà bị tiếng chửi đổng của một nữ nhân phá hỏng. Mục Vân ôm chặt hai đứa con vào lòng theo bản năng.
Lúc này mới nhìn ra phía cửa, thấy người xông vào là nhi tức Trương thị của trưởng thôn thôn Ngọc Hà, thân hình cao lớn vạm vỡ, mặc bộ đồ vải thô màu xám, tay cầm một cây gậy dài ngắn vừa phải, trông vô cùng hung dữ.
“Không được đánh nương ta.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Nguyên Bảo vùng ra khỏi lòng Mục Vân, đứng chắn trước mặt nàng, ánh mắt già dặn so với tuổi nhìn chằm chằm Trương thị, trong đáy mắt đen láy ẩn chứa một tia sợ hãi, nhưng vẫn dang rộng hai tay ra muốn bảo vệ nương mình.
Mục Vân ngạc nhiên nhìn bóng dáng nhỏ bé đang che chắn trước mặt mình, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót khó tả, đây là lần đầu tiên có người đứng ra bảo vệ nàng!
Nhưng cảm giác này sao lại vừa chua xót vừa nghẹn ngào đến thế, khiến mắt nàng cay cay.
Mục Vân kìm nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng, nhìn về phía Trương thị.
Trương thị này luôn thích kiếm chuyện với nguyên chủ, nguyên nhân là do gã tướng công của ả ta từng có ý định muốn nạp nguyên chủ làm thiếp, nguyên chủ không đồng ý, Trương thị cũng không cho phép nên cuối cùng chuyện cũng thôi.
Nhưng cho dù vậy, nhi tử của trưởng thôn là Chu Thắng vẫn thường xuyên đến quấy rầy nguyên chủ, hôm nay thì lấy cớ tình cờ gặp mặt, ngày mai thì mang gạo đến cho, ngày mốt lại cầm theo bánh đến, cứ bám riết lấy nguyên chủ không buông, khiến nguyên chủ chán ghét vô cùng nhưng lại không dám đắc tội.
Bởi vì trưởng thôn có quyền quyết định xem có cho nàng tiếp tục ở lại thôn Ngọc Hà hay không.
Trương thị này không quản được trượng phu của mình, nên cứ luôn tìm đến gây chuyện với nguyên chủ.
“Tiểu tạp chủng, ngươi dám cản ta, xem lão nương có đánh chết ngươi không.”
Trương thị giơ cao cây gậy trong tay, định giáng xuống người Nguyên Bảo. Mục Vân vội vàng đặt nữ nhi xuống và nhanh chóng đứng dậy, kéo Nguyên Bảo vào lòng che chở.
Cây gậy của Trương thị đánh hụt, nên lập tức càng thêm tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.