Chiến Vương Tuyệt Tự Lại Bất Ngờ Gặp Được Phiên Bản Thu Nhỏ Của Chính Mình
Chương 5: Xuyên Không Về Cổ Đại 5
Mộc Miên Hoa H
15/06/2024
Mục Vân dắt hai con đi ra ngoài, lúc đi ngang qua người Trương thị, nàng còn cố tình giẫm mạnh lên chân ả ta một cái, Trương thị đau đến mức phải kêu la thảm thiết. Sau đó, nàng dắt hai con đi thẳng vào bếp.
Trương thị ngây người, không dám tin Mục Vân lại dám to gan đến vậy.
“Á á! Tiểu tiện nhân, ta thách ngươi đấy, ngươi còn dám giẫm ta, ngươi chán sống rồi hả?”
“Ngươi nói ngươi không thèm lấy trứng gà nhà ta, vậy hai quả trứng gà nhà ta đâu? Bà bà (mẹ chồng) ta không lấy, công công ta không lấy, ta cũng không lấy, chẳng phải là bị tướng công ta mang đi cho ngươi rồi sao? Ăn rồi còn chối, đúng là đồ vô liêm sỉ.”
Mục Vân đi vào bếp, Trương thị vừa tập tễnh đuổi theo sau vừa không ngừng mắng nhiếc, trong tay vẫn cầm cây gậy.
“Ngươi nói chuyện đi chứ? Đừng giả câm điếc nữa.”
Mục Vân cầm củi lên đang định nhóm lửa, nghe vậy, nàng ngẩng đầu nhìn Trương thị, đôi mắt xưa nay vẫn luôn nhút nhát sợ sệt, hôm nay lại trở nên sáng ngời và sắc bén khác thường.
Bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, Trương thị bỗng cảm thấy hơi sợ hãi.
“Muốn biết trứng gà nhà ngươi đi đâu thì đến nhà Lý quả phụ ở ven sông mà tìm, có khi giờ này tướng công ngươi cũng đang ở đó đấy.”
Nói xong, Mục Vân cúi đầu xuống tiếp tục nhóm lửa.
Nhưng Trương thị lại sững người, biểu cảm và giọng điệu của Mục Vân quá nghiêm túc, khiến trong lòng ả ta bỗng chốc dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Hơn nữa, ả ta mơ hồ cảm thấy hình như Mục Vân không giống như đang nói dối, ả ta thậm chí còn quên cả việc bị đánh, vội vàng hỏi: “Ngươi… ngươi có ý gì?”
Giọng nói của Trương thị có chút lắp bắp, những suy đoán trong lòng càng lúc càng nhiều, càng lúc càng hỗn loạn.
Mục Vân ngẩng đầu lên nhìn ả ta, thấy vẻ mặt bất an của ả ta, nàng không khỏi mỉm cười.
“Ý ta là gì ngươi không hiểu sao? Nếu ngươi không hiểu thì tự mình đến đó xem cho rõ đi! Đi nhanh đi, đừng ở đây làm phiền ta nấu cơm nữa, à phải rồi, nếu ngươi xem xong quay về xin lỗi ta một tiếng thì ta có thể suy nghĩ lại tha cho ngươi, nhưng nếu ngươi không đến thì sau này đừng trách ta.”
Trương thị thường xuyên bắt nạt nguyên chủ, Mục Vân nhất định phải đòi lại công bằng cho nguyên chủ.
Cả cuộc đời nguyên chủ đã quá đáng thương rồi, nàng ấy để lại cho nàng thân xác này và hai đứa con, ân tình lớn như vậy, nàng nhất định phải báo đáp thật tốt.
Trương thị ngây người, không dám tin Mục Vân lại dám to gan đến vậy.
“Á á! Tiểu tiện nhân, ta thách ngươi đấy, ngươi còn dám giẫm ta, ngươi chán sống rồi hả?”
“Ngươi nói ngươi không thèm lấy trứng gà nhà ta, vậy hai quả trứng gà nhà ta đâu? Bà bà (mẹ chồng) ta không lấy, công công ta không lấy, ta cũng không lấy, chẳng phải là bị tướng công ta mang đi cho ngươi rồi sao? Ăn rồi còn chối, đúng là đồ vô liêm sỉ.”
Mục Vân đi vào bếp, Trương thị vừa tập tễnh đuổi theo sau vừa không ngừng mắng nhiếc, trong tay vẫn cầm cây gậy.
“Ngươi nói chuyện đi chứ? Đừng giả câm điếc nữa.”
Mục Vân cầm củi lên đang định nhóm lửa, nghe vậy, nàng ngẩng đầu nhìn Trương thị, đôi mắt xưa nay vẫn luôn nhút nhát sợ sệt, hôm nay lại trở nên sáng ngời và sắc bén khác thường.
Bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, Trương thị bỗng cảm thấy hơi sợ hãi.
“Muốn biết trứng gà nhà ngươi đi đâu thì đến nhà Lý quả phụ ở ven sông mà tìm, có khi giờ này tướng công ngươi cũng đang ở đó đấy.”
Nói xong, Mục Vân cúi đầu xuống tiếp tục nhóm lửa.
Nhưng Trương thị lại sững người, biểu cảm và giọng điệu của Mục Vân quá nghiêm túc, khiến trong lòng ả ta bỗng chốc dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Hơn nữa, ả ta mơ hồ cảm thấy hình như Mục Vân không giống như đang nói dối, ả ta thậm chí còn quên cả việc bị đánh, vội vàng hỏi: “Ngươi… ngươi có ý gì?”
Giọng nói của Trương thị có chút lắp bắp, những suy đoán trong lòng càng lúc càng nhiều, càng lúc càng hỗn loạn.
Mục Vân ngẩng đầu lên nhìn ả ta, thấy vẻ mặt bất an của ả ta, nàng không khỏi mỉm cười.
“Ý ta là gì ngươi không hiểu sao? Nếu ngươi không hiểu thì tự mình đến đó xem cho rõ đi! Đi nhanh đi, đừng ở đây làm phiền ta nấu cơm nữa, à phải rồi, nếu ngươi xem xong quay về xin lỗi ta một tiếng thì ta có thể suy nghĩ lại tha cho ngươi, nhưng nếu ngươi không đến thì sau này đừng trách ta.”
Trương thị thường xuyên bắt nạt nguyên chủ, Mục Vân nhất định phải đòi lại công bằng cho nguyên chủ.
Cả cuộc đời nguyên chủ đã quá đáng thương rồi, nàng ấy để lại cho nàng thân xác này và hai đứa con, ân tình lớn như vậy, nàng nhất định phải báo đáp thật tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.