Chương 1
Bồng Vũ
15/03/2013
Đầu thu ở Đài Bắc, mặt trời kiêu hãnh vẫn nóng tới mức khốc liệt như cũ. Trước cổng một thư điếm sớm đã náo nhiệt tụ đầy người, ồn ào, gần ngàn người cả trai lẫn gái vừa kích động lại hưng phấn khiến cổng thư điếm chật như nêm cối, thậm chí ngay cả dưới lòng đường cũng bởi vậy bế tắc tê liệt, làm cho rất nhiều người đi ngang qua không thể không tò mò có ngôi sao nào đang ở trong này hay không.
Nhưng, người đàn ông trên tấm áp phích lớn ngoài cổng thư điếm cũng không phải ngôi sao mọi người quen thuộc, mặt của hắn thậm chí là xa lạ. Khuôn mặt kiên cường, ngũ quan lạnh lùng, một đôi mắt mang theo khinh miệt hơi buông xuống, khóe miệng có chút giống như cười lạnh, như đùa cợt mỗi nhóm người ở các hướng đang ngẩng đầu quan sát hắn.
Áp phích phía trên đề hai kí tự tiếng Trung rất lớn “Diêm Quýnh”, phía dưới còn có chữ phiên âm tiếng Anh “yenquâng”, hiển nhiên là tên của hắn.
Nhưng, Diêm Quýnh là ai? Kia phần tư thái tràn ngập mị lực không ai bì nổi, một chút cũng không thua các siêu sao trong ngoài nước, chẳng lẽ lại là đại minh tinh đến từ Hàn Quốc hay Nhật Bản?
Người điều khiển phương tiện trên đường ngày càng buồn bực, mọi người đứng xem khiến cho giao thông càng thêm tắc, đã có người không kiên nhẫn nhấn mạnh còi, giục xe đi nhanh một chút.
Đông Tâm Ngữ vội vàng đi trên đường dành cho người đi bộ, đối với cảnh tượng hỗn loạn này khó chịu nhíu mày, nàng có điểm giật mình, không ngờ hôm nay ở “Cực phẩm thư điếm”, buổi kí tên lại khoa trương như vậy!
Bất quá chỉ là sự kiện kí tên của một tác giả tiểu thuyết, cũng có thể thu hút nhiều người như vậy, nàng có điểm hoài nghi những người này có thật là đến vì tiểu thuyết? Hay là “đổ” trước vị tác giả tướng mạo xuất chúng trên áp phích kia?
Mới nghĩ đến đó, một loại cảm giác xấu hổ kì lạ nhất thời nảy ra trong lòng nàng, vội vàng dừng chân, nàng thở phì phò, bỗng nhiên hơi muốn quay đầu về nhà, không đi tham dự buổi kí tên……
Thật là! Nàng bất quá chỉ là một người phiên dịch tiếng Trung nho nhỏ, thật sự không cần thiết phải xuất hiện trong trường hợp này, nhà xuất bản cố tình không buông tha nàng, nói là tiểu thuyết bán được nhiều nàng không phải không có công, muốn nàng trình diện, một chút cũng không để ý đến lập trường của nàng.
Bất đắc dĩ cúi hạ bả vai, nàng lơ đãng ngẩng đầu nhìn áp phích Diêm Quýnh, trong lòng chấn động, lại kinh ngạc ngây ngốc.
Diêm Quýnh là Hoa kiều ở Mỹ, trong gần hai năm trở thành người nổi tiếng nước Mỹ với đề tài tiểu thuyết kinh dị bạo lực. Tiểu thuyết đầu tay của hắn “Run rẩy” sau khi xuất bản ở Mỹ, trong hai tuần ngắn ngủi liền tẩu tán một trăm vạn bản, trở thành tác giả có tác phẩm bán chạy nhất nước Mỹ.
Đầu năm nay, bản tiếng Trung của “Run rẩy” dịch ở Đài Loan chính thức được đưa ra thị trường, cao trào nổi lên, cùng với ngoại hình xuất sắc của Diêm Quýnh, sách vừa ra lò lập tức bị tranh mua không còn, không thể không nhanh tái bản, lấy lòng độc giả.
“Run rẩy”, tiểu thuyết này thật sự hay sao?
Đông Tâm Ngữ cảm thấy mâu thuẫn.
Tháng mười năm ngoái, nàng theo nhà dì về Đài Loan định cư, bạn hồi trung học Lưu Hiểu Trân biết được nàng từ Mỹ về, liền giới thiệu nàng việc phiên dịch của nhà xuất bản, tháng Hai năm nay nàng chính thức được bổ nhiệm, việc đầu tiên chính là phiên dịch cuốn “Run rẩy” này.
Lúc đầu vừa mới đọc “Run rẩy”, nàng quả thực không thể tin được một quyển sách bạo lực đầy cảnh máu chảy như vậy lại có thể đắt khách ở Mỹ như thế, cả cuốn sách như một chiến trường giết chóc, mỗi một đoạn văn, mỗi chương tiết đều làm nàng kinh hồn táng đởm.
Nhưng mà, một khi đã hòa vào cốt truyện, nàng bất giác bị nhân vật nam chính “Toàn” hấp dẫn, Diêm Quýnh đã đắp nặn nhân vật này là một người biến dị, cánh tay phải có thể biến thành ma trảo, tuy rằng hận đời, giết người như ma lãnh huyết vô tình, nhưng không biết vì sao, nàng tựa hồ có thể thấy nội tâm “Toàn” có nỗi thống khổ không muốn người khác biết. Qua ngòi bút miêu tả sắc bén lại thâm sâu của Diêm Quýnh, nàng cũng như thâm nhập thế giới âm ngoan kia……
Đông Tâm Ngữ không thán phục không được, Diêm Quýnh tại phương diện này xác thực rất thành công, ngay cả nàng luôn chú trọng ngữ pháp ngôn từ và mọi người đều thấy hắn hành văn dùng từ đều tinh tế chuẩn xác, có đôi khi, nàng thậm chí sẽ có loại cảm giác vi diệu, giống như Diêm Quýnh viết đều là hắn tự mình trải qua, mới có thể miêu tả sống động đến vậy.
Nàng tin tưởng, Diêm Quýnh mị lực như thế, có thể dễ dàng khơi mào cảm xúc độc giả, làm cho từng người đọc sách đích thân trải nghiệm hoàn cảnh, dung nhập vào đó, bị hút vào câu chuyện, sa vào không khí quỷ dị hắn dựng nên.
Nhưng mà, đứng ở lập trường khác, lòng chính nghĩa lần nữa nhắc nhở nàng, tiểu thuyết như vậy thật sự nên bị hạn chế, không cho những người trẻ tuổi huyết khí phương cương học theo, tạo thành ảnh hưởng xấu.
Chỉ tiếc, chế độ phân cấp sách của nhà nước chưa phát triển hoàn toàn, mà nhà xuất bản cần bán sách ra thị trường, lại càng không tự tuyệt đường, lấy ba chữ “Cần hạn chế” ảnh hưởng lượng tiêu thụ của chính mình.
Bởi vậy, sau nhiều lần thương thảo cùng tổng biên tập, nàng quyết định làm việc không có trong phạm vi hợp đồng là sửa chữa, dịch đến chỗ tàn nhẫn sẽ lấy phương pháp sáng tác ôn hòa để che dấu, thậm chí ở vài chương trong truyện nhân vật chính chém người làm nhiều đoạn nàng cũng lược bớt đi, càng đơn giản càng tốt.
Chính là làm như vậy nếu bị tác giả biết, chắc sẽ rất tức giận? Bất quá Hiểu Trân nói cho nàng, Diêm Quýnh từ nhỏ sống ở Mỹ nên không hiểu tiếng Trung, điểm ấy nàng không cần phải lo lắng.
Thật sự có thể không cần lo lắng sao? Vì sao nàng cảm thấy ánh mắt sáng ngời trong áp phích kia tựa hồ xem thấu lòng của nàng, nàng trong lòng chấn động, vội vàng thu hồi ánh mắt.
Nửa năm trước nàng đã xem qua ảnh chụp tấm áp phích này, tổng biên tập vì muốn nàng hiểu biết thêm về Diêm Quýnh, đem ảnh chụp giao cho nàng, nhớ rõ lần đầu nhìn vào tấm ảnh, toàn thân nàng lông tơ liền vô duyên vô cớ toàn dựng đứng, ảnh chụp Diêm Quýnh mặc dù đang cười, nhưng vẫn làm người ta chạy thế nào cũng không thể thoát khỏi cảm giác bị áp bức mãnh liệt, ánh mắt hắn lợi hại như kim châm, chỉ cần bị hắn trừng mắt nhìn, người có to gan đến đâu cũng sợ hãi không dám làm gì.
Cho nên, hiện tại mới nghĩ đến việc còn phải đi đối mặt hắn, nói gì thì nói nàng cũng không đủ dũng khí chen vào đám đông, bước vào thư điếm.
Vẫn là trở về tốt hơn, nàng thầm nghĩ, liền xin phép nhà xuất bản, sự kiện kí tên thiếu mỗi nàng hẳn là không có ảnh hưởng gì, nói sau, hôm nay là cuối tuần, không cần đi làm, nàng có lý do ở nhà nghỉ ngơi.
Đang định chạy đi, vừa mới xoay người, điện thoại trong túi vừa rung vừa kêu vang, nàng vội vàng lấy di động ra nghe, còn chưa kịp mở miệng đã nghe Lưu Hiểu Trân lớn giọng:
“Tâm Ngữ! Cậu đang làm gì? Sự kiện sắp bắt đầu, Diêm Quýnh sắp đến, thậm chí hắn còn hỏi sao dịch giả chưa đến, cậu rốt cuộc đang làm cái gì hả? Sao còn chưa đến……” Lưu Hiểu Trân hổn hển nói ào ào.
Trời ơi! Diêm Quýnh hỏi tới nàng? Không thể nào! Diêm Quýnh lại không biết nàng……
“Tớ…… Tớ đang ở cửa thư điếm.” Nàng vội vàng giải thích, cước bộ lại nhiễu hồi hướng thư điếm phương hướng.
“Nga! Vậy cậu nhất định là không vào được, đúng không? Vào bằng cửa dỡ hàng đi! Tớ ra giúp cậu mở cửa, nhanh thôi!” Lưu Hiểu Trân vừa nói xong liền cúp máy.
“Đợi chút, Hiểu Trân……” Đông Tâm Ngữ muốn nói rõ ý muốn về của mình, nhưng đã không còn kịp rồi.
Bảy năm rồi, Hiểu Trân cá tính chíp bông sao vẫn không thay đổi?
Nàng lắc đầu, đành phải kiên trì đến cửa sau thư điếm, còn chưa tới gần cửa dỡ hàng, đã thấy Lưu Hiểu Trân đứng trước cửa liều mình hướng nàng ngoắc ngoắc.
“Tâm Ngữ! Ở đây! Nhanh chút!” Lưu Hiểu Trân hô to.
“Hiểu Trân, tớ thật sự nên tới sao? Đây rõ ràng là sự kiện kí tên của người khác……” Nàng chột dạ.
“Làm ơn, nếu không có cậu phiên dịch, quyển sách này có thể bán chạy ở Đài Loan sao? Hơn nữa đây là tổng biên tự mình hạ lệnh cậu không thể không trình diện, cậu đừng có trốn.” Lưu Hiểu Trân giữ cổ tay nàng, không nghe giải thích đưa nàng vào thư điếm.
“Nhưng là, tác giả dù sao cũng không phải tớ!” Nàng vùa bước đi vừa nói.
“Nhưng cậu dịch rất khá, ngay cả Diêm Quýnh cũng khen không dứt miệng!” Lưu Hiểu Trân cười nói.
“Diêm Quýnh? Hắn xem qua bản dịch tiếng Trung? Hắn…… Hắn biết tiếng Trung?” Nàng kinh hô.
“Không, hắn làm sao có thể biết? Tổng biên nói ngay cả tiếng Trung hắn cũng không thể nói, trừ bϠdiện mạo Đông Phương, còn lại đều như người Mỹ chính gốc. Tớ nghĩ là do hắn thấy độc giả phản ứng nhiệt liệt như vậy, mới nói là công lao của dịch giả, cũng chỉ đích danh muốn gặp cậu.” Lưu Hiểu Trân giải thích.
“Ra thế!” Nàng thở phào nhẹ nhõm.
“Mau, hắn nói hắn muốn giới thiệu cậu cho độc giả ở buổi kí tên, cậu đi trước tìm hắn đi!” Tiến đến lầu một của thư điếm, Lưu Hiểu Trân liền đem nàng lên đứng trước mặt một đám người.
“Chờ một chút, Hiểu Trân……” Nàng không muốn trở thành tiêu điểm của mọi người, giãy dụa muốn lui ra phía sau, đúng lúc này, Diêm Quýnh phút chốc quay đầu, thẳng tắp nhìn vào nàng.
Một luồng điện vô hình chạy qua não bộ Đông Tâm Ngữ, trái tim của nàng co rút mạnh, làm nàng không thở nổi.
Hắn chính là Diêm Quýnh!
Một đầu tóc đen như mực được vuốt dọc ra sau gáy, gương mặt cá tính lộ vẻ âm khốc, bộ âu phục hàng hiệu đen, cùng áo sơmi màu bạc, khiến hình thể hắn càng thêm cao gầy thon dài, len vào đám đông hết sức xông tới chỗ nàng đứng.
Khi Đông Tâm Ngữ nhìn vào mắt hắn, một cỗ cảm giác mát lạnh không hề báo trước từ lòng bàn chân nàng chạy lên trên, cặp mắt sắc bén kia…… Giống như bị ma làm, cả người nàng bất động tại đương trường, không thể động đậy.
Thoạt nhìn hắn nàng đã sợ chết khiếp, hắn đàng hoàng bước tới, cả người toát ra cảm giác áp bách cùng lệ khí nhanh nhẹn dũng mãnh!
Nam nhân như vậy…… Làm sao có thể là tác gia múa bút hành văn? Bộ dáng của hắn quả thực tựa như sát thủ hắc đạo!
“Vị này chính là người dịch “Run rẩy” thành tiếng Trung, Đông tiểu thư?” Diêm Quýnh ánh mắt sáng quắc, hỏi bằng giọng tiếng Anh trầm thấp.
“Đúng vậy, cô ấy chính là dịch giả, Đông Tâm Ngữ tiểu thư.” Tổng biên tập vội vàng giới thiệu bằng tiếng Anh.
“Mau bước tới!” Lưu Hiểu Trân thúc mạnh nàng một cái.
Nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý, lảo đảo một cái về phía Diêm Quýnh, thiếu chút nữa té trước mặt hắn, kêu lên một tiếng sợ hãi, nhưng lại có một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy nàng đúng lúc. Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, vừa vặn đối diện gương mặt tuấn tú đang cúi xuống của Diêm Quýnh, thoáng chốc, trái tim yếu ớt của nàng tựa hồ hoàn toàn không để ý nàng có chịu được không, đập điên cuồng.
“Cô có sao không?” Trên mặt hắn không có biểu tình gì.
“Tôi không sao…… Cám ơn……” Đông Tâm Ngữ thở mạnh, vội vàng đứng thẳng, cúi đầu sửa lại áo, cười gượng lấy tiếng Anh đáp lại, tranh thủ nhìn trộm hàng trăm ánh mắt của mọi người đang tập trung vào nàng, trong lòng thầm nghĩ may mà mình không ngã trước mặt mọi người như chó liếm phân.
“Thật vui vì được biết cô, Đông tiểu thư, bản dịch Trung của cô rất khá.” Hắn hướng nàng vươn tay.
“Làm sao……” Nàng không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chính là nhẹ nhàng cầm bàn tay to trắng nõn thon dài của hắn, đã muốn rút về.
Không ngờ, Diêm Quýnh lại đột nhiên nắm chặt tay nàng, tiếp theo dùng phương thức chào hỏi của người ngoại quốc ôm lấy nàng, hành động này đối với người đã sống ở nước ngoài bảy năm như nàng lí ra phải rất tự nhiên, nhưng nàng vẫn bị kinh hoảng, cả người đờ ra như tượng đá.
Nhưng mọi người ở đây đều vô cùng vui vẻ, mọi người nghĩ hắn đối tốt với nàng, nhất thời tiếng vỗ tay tiếng cười như sấm, đương trường hại nàng thất thố, hai má bỗng dưng muốn cháy.
Ngay lúc đang ồn ào, Diêm Quýnh đột nhiên ghé sát tai nàng, dùng ngữ khí nói móc trào phúng, nói với nàng những câu bằng âm lượng nhỏ đủ cho mình nàng nghe thấy: “Nhưng, tôi không biết trình độ tiếng Trung và tiếng Anh của cô đều tốt như vậy, có thể tự động giúp tôi sửa chữa một số đoạn ngắn trong sách, thậm chí cuối mỗi chương tiết đều có thể sửa thành mấy câu đơn giản (chắc cuối mỗi chương anh đều viết mấy câu bày tỏ cảm nghĩ, nhưng vì rợn quá mà chị lược gần hết), thật sự là quá lợi hại……”
Hả!
Đông Tâm Ngữ chấn động ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập kinh hoảng, xấu hổ, yết hầu nhất thời như bị bóp nghẹt, căn bản phát không ra tiếng âm.
Hắn…… Hắn đang nói là…… Rõ ràng hắn nói tiếng Trung!
Ông trời ơi! Hắn biết tiếng Trung?
“Vất vả cho cô rồi, Đông Tâm Ngữ tiểu thư, tôi đang suy nghĩ nên như thế nào “báo đáp” cô cho tốt? Cô tự tung tự tác dám sửa sách của tôi!” Hắn vỗ vỗ bả vai nàng rồi mới buông nàng ra, khóe miệng chỉ có nàng mới hiểu được là hắn đang cười lạnh.
Nàng nhịn không được rùng mình một cái.
Diêm Quýnh tức giận, Hiểu Trân còn nói với nàng là hắn sẽ không phát hiện ra chuyện này, thật đáng chết nàng nên làm gì bây giờ? Nàng có trực giác, hắn cũng không phải người dễ thông cảm, không, căn bản là không thể, khi dịch sách nàng có cảm giác hắn là người một chút cũng không ôn hòa……
“Xem ra, Diêm Quýnh thực thích cô đó! Tâm Ngữ.” Tổng biên tập cười đi tới nói với nàng: “Lần này anh ta ở Đài Bắc một tuần, cô hãy tiếp đón chu đáo nhé! Vừa vặn tiếng Anh và tiếng Trung của cô đều tốt, có thể dẫn anh ta đi dạo.”
“Ách? Tổng biên tập, tôi chỉ sợ không làm được……” Nàng kinh hoàng thất thanh cự tuyệt, không nghĩ rằng gà mẹ Lưu Hiểu Trân đã chạy tới sau lưng nàng.
“Có thể! Tâm Ngữ từng ở Mỹ, nhất định có thể hợp khi ở cùng Diêm Quýnh.” Lưu Hiểu Trân ám chỉ nàng đó là một việc cực kì tốt.
“Thế thì tốt rồi!” Tổng biên tập lấy tiếng Anh nói với Diêm Quýnh: “Một tuần này Tâm Ngữ tiểu thư sẽ là phiên dịch của anh, chờ một chút hết tiệc rượu Tâm Ngữ sẽ cùng đi với anh.”
“Không được! Tổng biên……” Nếu ở cạnh Diêm Quýnh trong bảy ngày, nàng thật không biết kết cục của bản thân sẽ ra sao!
“Thật tốt, có Đông tiểu thư mỹ lệ như vậy làm hướng dẫn du lịch, tôi ở Đài Bắc một mình cũng sẽ không sợ hãi.” Diêm Quýnh nói tiếng Anh ngắt lời nàng.
Sợ hãi? Hắn biết tiếng Trung thì còn gì phải sợ? Kẻ lừa đảo! Đông Tâm Ngữ trừng to mắt nhìn hắn.
“Tôi bắt đầu chờ mong tuần kế tiếp sẽ có nhiều thú vị, Đông tiểu thư.” Diêm Quýnh lộ ra quỷ dị làm cho Đông Tâm Ngữ phát run.
Đông Tâm Ngữ run run, Diêm Quýnh cười làm cho nàng cảm thấy một trận run rẩy, cái loại cảm giác này, hệt như khi đọc cuốn tiểu thuyết “Run rẩy”……
※ ※ ※ Xong việc ở buổi kí tên, Đông Tâm Ngữ đã đủ mệt mỏi, nhưng là nàng lại không thể không tham dự tiếp tiệc rượu ở khách sạn, đảm nhiệm vai trò “Phiên dịch” của Diêm Quýnh, gắng sức liên tục như vậy, nàng có chút ăn không tiêu, bởi vậy khi tiệc rượu tiến hành được một nửa, sắc mặt của nàng đã hơi tái nhợt.
“Tâm Ngữ, cậu có khỏe không?” Lưu Hiểu Trân lo lắng nhìn nàng.
“Còn chưa sao.” Nàng vén mấy sợi tóc ra sau tai, cười trông rất miễn cưỡng.
“Sức khỏe của cậu so với trước kém đi nhiều!” Lưu Hiểu Trân nghiêng đầu, nhớ hồi Đông Tâm Ngữ học trung học vóc dáng cũng tinh tếnhư bây giờ, nhưng thể lực cũng không tệ lắm, không giống hiện tại bộ dáng yếu đuối như vậy.
“Đúng vậy, từ sau tai nạn xe, cơ thể tớ không còn dùng được nữa.” Nàng cười khổ nhắc tới tai nạn ngoài ý muốn vào năm trước.
Lưu Hiểu Trân biết chuyện này, năm ngoái Đông Tâm Ngữ cùng cha mẹ nàng ra ngoài du ngoạn, không nghĩ lại xảy ra tai nạn, phụ mẫu nàng trọng thương không thể qua khỏi, chỉ duy nhất nàng còn sống sót……
Khi bi kịch này được truyền về Đài Loan, nàng còn vì Tâm Ngữ khóc lớn một hồi lâu!
May mắn sau lại biết được Đông Tâm Ngữ không có việc gì, hơn nữa còn được dì nàng đón đến sống cùng, Hiểu Trân mới yên tâm.
“Tới đi nói với tổng biên, để cậu về trước nghỉ ngơi……” Lưu Hiểu Trân nhìn ra nàng đang thật mệt mỏi.
“Không được, tớ làm sao có thể đi? Diêm Quýnh cứ nhìn chằm chằm tớ, hắn sẽ không dễ dàng buông tha tớ đâu.” Nàng bất đắc dĩ ngồi xuống ghế.
Từ lúc ở buổi kí tên Diêm Quýnh đã muốn nàng làm việc này việc nọ, vừa muốn nàng làm phiên dịch lại kiêm chân chạy việc, nói dễ nghe là nhờ nàng giúp, trên thực tế căn bản chính là thừa cơ trả thù nàng.
Thật sự là nam nhân lòng dạ nhỏ nhen!
“Cũng đúng, anh ấy cần cậu phiên dịch và giới thiệu.” Lưu Hiểu Trân quay đầu nhìn thân ảnh nổi bật nhất trong đám người, có điểm hâm mộ thở dài: “Cậu thực may mắn! Tâm Ngữ, có thể làm phiên dịch kiêm hướng dẫn du lịch của đại soái ca Diêm Quýnh……”
“Tớ đem việc này tặng cho cậu nhé.” Nàng còn hận không thể đem củ khoai lang cháy bỏng tay này vứt đi rồi bỏ chạy!
“Cậu cố ý làm tớ buồn à? Tiếng Anh của tớ lại không tốt!” Lưu Hiểu Trân khóc khóc.
“Vừa vặn cậu có thể nhờ hắn dạy.”
“Không được! Người ta là tới thăm Đài Bắc, tổng biên nói, phải hảo hảo chiêu đãi vị này, như vậy anh ta mới giao quyền phân phối bản dịch Trung của những cuốn sách tiếp theo cho chúng ta.”
“Đừng nói nữa, theo tớ thấy, tiểu thuyết tiếp theo của hắn khẳng định sẽ không giao cho chúng ta……” Nàng biểu tình có điểm xấu hổ, tiện đà ảo não lấy bàn tay che mặt.
“Vì sao?” Lưu Hiểu Trân hỏi.
“Vì sao? Cậu còn dám hỏi tớ? Cậu nói chém đinh chặt sắt cam đoan là Diêm Quýnh không biết tiếng Trung nhưng lại không phải thế……” Nàng theo khe hở dò xét bạn tốt.
“Hả? Cái gì? Điều này sao có thể? Anh ta không phải phát hiện tiểu thuyết của mình……” Lưu Hiểu Trân cả kinh che miệng lại, hai mắt mở lớn.
“Đúng, hắn cực kì, cực kì tức giận.” Nàng ai oán hạ đôi vai gầy.
“Hắn thật sự tức giận? Mình nhìn không ra!” Lưu Hiểu Trân liếc mắt một cái về phía Diêm Quýnh đang cùng tổng biên tập nói chuyện phiếm, tuy trên mặt không có gì tươi cười, nhưng cũng không có dấu hiệu tức giận!
“Người này…… Tớ cảm thấy có điểm âm trầm lại thâm sâu……” Đông Tâm Ngữ nhìn nét tươi cười giả tạo trên mặt Diêm Quýnh, hắn đang lấy tay che miệng cười.
“Anh ấy âm trầm? Không, phải gọi là khốc! Hắn quả thực khốc khiến người ta mê mệt!” Lưu Hiểu Trân đã sớm bị ngoại hình lạnh lùng mê người của Diêm Quýnh chinh phục.
Hắn cũng không phải loại nam nhân xinh đẹp tuấn mỹ, nhưng hắn rất cá tính, trông rất được, tự mình có khí chất cô độc lạnh lùng cường hãn. Đúng là loại đàn ông mà nữ nhân thời nay bị hấp dẫn nhất.
“Hắn là lãnh khốc! Chỉ có người lãnh khốc mới có thể viết ra tiểu thuyết tàn bạo kinh dị như vậy.” Nàng chịu không nổi, Hiểu Trân cư nhiên mù quáng giống đám người kia, vì sao các nàng đều nhìn không ra toàn thân Diêm Quýnh toát ra một loại sát khí làm người ta thấy mà sợ?
“Tiểu thuyết chỉ là sáng tác thôi! Sao có thể đánh đồng cùng tính cách mỗi người?” Lưu Hiểu Trân phản bác.
“Văn chương sẽ biểu lộ một mặt khác của tâm linh, Diêm Quýnh này không chừng là một nhân vật tâm ngoan thủ lạt đáng sợ.” Trực giác của Đông Tâm Ngữ rất chuẩn.
“Tớ thấy cậu bị tiểu thuyết “Run rẩy” ảnh hưởng quá sâu, Tâm Ngữ, ngươi đem Diêm Quýnh hòa vào chuyện của nhân vật chính, có phải không?” Lưu Hiểu Trân vỗ vỗ vai nàng, cười nói.
“Kia cũng không phải không có khả năng……” Nàng nhíu mày.
“Cậu cũng không phải người nhát gan, sao lại sợ Diêm Quýnh như vậy? Chẳng lẽ là hối hận đã sửa sách của anh ấy nên chột dạ?” Lưu Hiểu Trân nghĩ không ra, Đông Tâm Ngữ thường xuyên bênh vực lẽ phải, vừa thấy Diêm Quýnh cư nhiên giống chuột thấy mèo, thật buồn cười.
“Tớ nào có chột dạ? Tớ một chút cũng không hối hận chuyện tớ đã làm, chỉ là…… Haizz, tớ cũng không biết chính mình vì sao lai sợ hắn như vậy nữa.” Nàng lắc đầu, nghĩ không ra lý do.
“Hắc, tớ đã hiểu, cậu thích anh ấy, chỉ là chính bản thân cậu không biết thôi.” Lưu Hiểu Trân cười quái dị.
“Cậu có ý gì?”
“Sợ hãi có khi cũng là một loại thích, vì biết không thể giữ được trái tim, nên mới sợ hãi.”
“Đây là ngụy biện kiểu gì vậy?”
“Đây là Tâm lý học tình yêu phái nữ, học thêm đi, dùng tốt lắm.”
“Nói hươu nói vượn.” Nàng cười.
“Đừng có mà không tin, có rất nhiều cô gái đến cuối cùng đều lấy người mình sợ nhất, hoặc là người đàn ông mình từng ghét nhất, về phần nam nhân hàng ngày thích chọc nữ nhân hắn thích, tớ đoán có lẽ Diêm Quýnh cũng thích cậu đó……”
“Làm sao có thể? Đừng nói linh tinh!” Nàng khẽ nói, một chút cũng không tin phân tích hoang đường của Lưu Hiểu Trân.
“Như thế nào không có khả năng? Cậu đẹp như vậy, Diêm Quýnh có lẽ là muốn cậu chú ý nên mới cố ý dọa cậu.” Lưu Hiểu Trân nhìn chằm chằm nàng, cười lạc giọng nói.
Bình tĩnh mà xem xét, Đông Tâm Ngữ xem như có bộ dáng xinh đẹp, lưng dài thẳng dáng người ôn nhu, không cần tốn nhiều tiền mua kem dưỡng da vẫn có được da thịt trắng nõn, ngũ quan thanh tú động lòng người, tứ chi mảnh khảnh khiến cho các cô gái bắt buộc phải giảm béo ở Đài Loan ghen tị muốn chết.
Vẻ đẹp của nàng là đoan trang trời sinh, nói trắng ra chính là ông trời bất công, đặc biệt chiếu cố nàng, đem dáng người cân đối và gương mặt hoàn hảo đều ở trên người nàng.
Chính là, đừng tưởng nàng luôn giữ một bộ dáng tao nhã, tính cách lại luôn cố chấp, thị phi đúng sai trong lòng nàng vĩnh viễn có cân nhắc, một khi đã xác định, ai cũng không thay đổi được ý của nàng, vẻ ngoài mềm mại mà bên trong lại rất bướng bỉnh.
Điểm ấy có thể nhìn ra trong quá trình dịch “Run rẩy”. Nàng cảm thấy tiểu thuyết này quá mức tàn bạo, liền đề nghị tổng biên tập đưa vào danh mục sách cần hạn chế, bất quá tổng biên vì lượng tiêu thụ không thể đáp ứng. Nàng liền kiên trì yêu cầu được sửa chữa nội dung một chút, vừa vặn nhà xuất bản lúc trước cùng Diêm Quýnh ký kết hiệp đồng vẫn chưa quy định nhiều về biên độ sửa chữa ở bản dịch, bởi vậy tổng biên đã đáp ứng yêu cầu của nàng.
Tính cách đặc sắc này ngay cả Lưu Hiểu Trân cũng không rõ là ưu điểm hay khuyết điểm, dù có chuyện nhưng vẫn phải công nhận tài năng của Đông Tâm Ngữ, nàng viết văn cũng rất hay!
Không thể phản đối rằng lối hành văn của nàng rất tốt, suy nghĩ linh mẫn, văn thải đầy đủ, cùng với trực giác đáng quý, khiến nàng cơ hồ luôn chiếm vị trí thứ nhất trong các cuộc thi viết, lúc ấy các học sinh đặt biệt danh cho nàng là “Mĩ tài nữ”. Mà lần này “Run rẩy” sở dĩ có thể bán chạy, công phiên dịch của nàng là quan trọng nhất, nhờ nàng, độc giả mới có thể càng dễ dàng tiến vào thế giới kinh dị mà Diêm Quýnh sáng tác.
Nàng thật là nhân tài hiếm có, Lưu Hiểu Trân thầm nghĩ, chẳng qua…… Nếu muốn ứng phó nam nhân, mình sẽ khuyên nàng hảo hảo phát huy sở trường khác……
Vẻ đẹp của nàng!
“Đừng nói lung tung, tớ không phải mỹ nữ đâu” Đông Tâm Ngữ nhíu mày, nàng cũng không cho rằng chính mình đẹp, vừa gầy lại tái nhợt, thoạt nhìn rất yếu đuối.
“Cậu như vậy còn không tính là mỹ nữ? Thế thì tớ đây sẽ là loại mặt hàng không bán được mất.” Lưu Hiểu Trân thực hận cô bạn không tự biết về diện mạo của chính mình, thật là!
“Cậu lại thế rồi……” Nàng bị ngữ khí khoa trương của Hiểu Trân chọc cười.
“Tốt lắm, trở lại chuyện chính, nếu Diêm Quýnh thật sự tức giận, cậu cũng có nghĩa vụ làm anh ấy bớt tức giận, cách tốt nhất chính là lợi dụng thời gian cùng Diêm Quýnh ở chung hóa giải oán thù của hai người, nói không chừng, cậu và anh ta còn có thể có việc ngoài ý muốn phát triển nga!” Lưu Hiểu Trân ái muội cười trộm.
Nàng nghe xong chán nản, nhìn Lưu Hiểu Trân với ánh mắt xem thường.
Cái gì mà phát triển ngoài ý muốn, không xảy ra điều rủi nào “ngoài ý muốn” là tốt rồi, đang muốn ngồi thêm một chút, đột nhiên cảm thấy một cỗ hàn khí xông thẳng tới lưng, nàng ngẩng đầu thấy Diêm Quýnh không biết khi nào đã cầm một ly rượu đi đến trước mặt nàng.
Hắn lấy cớ muốn cùng nàng nói chuyện ôn hòa, đợi Lưu Hiểu Trân vừa đi, bộ mặt thật của hắn lập tức lộ ra.
“Cô làm phiên dịch có vẻ nhàn hạ quá nhỉ? Đông tiểu thư, hẳn là nên giới thiệu một chút cho tôi với những người ở đây, không phải sao?” Miệng hắn lộ vẻ chế nhạo, tà tứ tựa người vào bàn điểm tâm tinh tế trước mặt nàng.
Hắn vẫn nghĩ đến, người dịch “Run rẩy” của hắn trở thành nguội hết cả khí phách, nhất định là một bà già không thú vị tư tưởng cũ kĩ, nhưng thật ngoài dự kiến, Đông Tâm Ngữ cũng không già, bộ dạng lại nhỏ nhắn mềm mại xuất sắc, đẹp hơn cả những cô em ngoại quốc, khí chất phương Đông của nàng ngược lại làm cho hắn có cảm giác mới mẻ, một đôi mắt đen thanh tú linh động, có lẽ vì hơi cận thị mà luôn tinh tế nheo lại, nhưng bởi vậy càng toát ra phong vận cả người nàng, cái mũi rất đẹp, làn môi tươi thắm, giống như mỹ nữ từ trong bức tranh Trung Quốc cung nữ đồ hắn từng xem tại Mỹ bước ra……
Bất quá, đó cũng không phải lí do chính khiến hắn không ngừng tiếp cận nàng, điều chân chính hấp dẫn hắn, là vẻ mặt nàng khi nhìn thấy hắn!
Giống như có thể nhìn thấu bản tính tàn khốc của hắn, mắt nàng lộ ra vẻ kinh hoàng, trong nháy mắt tiếp xúc ánh mắt của nàng, hắn liền tinh tường cảm nhận được, nàng hiểu hắn, thậm chí có thể đã phát giác cỗ bạo ngược rục rịch trong cơ thể hắn mà chưa từng có người thường biết.
Vì lí do đó, đối với nữ nhân không thú vị này, hắn phá lệ ác ý chỉnh nàng một chút, biết rõ nàng sợ hắn, hắn liền nhịn không được càng muốn đùa nàng, ngoài để trả thù việc nàng tự tiện sửa chữa sách của hắn, hắn cũng muốn hảo hảo hưởng thụ một chút khi thưởng thức việc nàng nhận đủ kinh hách sợ hãi.
Ha ha, ở tổ chức, ai chẳng biết hắn “Thiên Toàn” có tiếng máu lạnh? Người khác thống khổ, hắn khoái hoạt, hắn vừa vặn còn phải cảm ơn nàng vì khiến chuyến thăm Đài Loan tẻ nhạt này trở nên thú vị hơn!
“Chính anh biết tiếng Trung, vì sao còn bắt tôi giống như đứa ngốc giúp anh phiên dịch?” Nàng cẩn thận hỏi, làm bộ không chú ý tới ánh mắt sắc bén như dao của hắn.
“Tiếng Trung tôi biết chỉ một phần rất nhỏ thôi, cũng không giỏi bằng cô……”
“Đừng trêu chọc tôi, tôi biết anh đang suy nghĩ cái gì, anh tức tôi vì tôi sửa sách của anh, mới cố ý chỉnh tôi, đúng không? Được, tôi cũng biết điều, nếu trở thành đối tượng trút giận của anh, chỉ hết bảy ngày này thôi là xong chứ gì.” Nàng không nói nữa, đứng lên, không sợ hãi, thái độ ngược lại khá cứng rắn. Dù sao cũng chỉ là bảy ngày, nàng không tin hắn có thể chỉnh chết được nàng.
“Di? Nhanh như vậy đã nhận mệnh?” Hắn uống một ngụm rượu, mày rậm nhướn lên.
Còn tưởng nàng nhát như chuột, nói nặng chút là sẽ té ngã một cách vô dụng, xem ra hắn tính sai, dưới vẻ ngoài tiêm nhược của nàng, cư nhiên còn cất giấu một phần ý chí ương ngạnh!
Có ý tứ……
“Tôi chì là không muốn phá hỏng giao tình giữa anh và nhà xuất bản, cho nên trong bảy ngày này, tôi sẽ tận lực chịu đựng những khó dễ từ anh, bất quá, anh đừng quá đáng.” Nhận tiền của người ta, lại khiến họ gặp họa, tốt xấu gì thì nàng cũng nên đứng trên lập trường của nhà xuất bản suy nghĩ một chút.
“Thật tốt, cô đã chuẩn bị tốt, vậy bắt đầu đi! Hiện tại, tôi muốn đi khỏi tiệc rượu nhàm chán này, đi dạo thành phố Đài Bắc chút.” Hắn khiêu khích đứng thẳng người, đua ra vấn đề khó đầu tiên cho nàng.
“Cái gì? Bây giờ?” Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, hiện tại tiệc rượu mới tiến hành được một nửa mà thôi là thế nào!
“Đúng, nghĩ cách mang tôi rời khỏi đây, tôi muốn ra ngoài.” Hắn vuốt tóc phiền não. Ban ngày phải ngụy trang dáng vẻ thân thiết hiền lành, hắn thật sự chịu đủ rồi.
Muốn nàng dẫn hắn bỏ lại tất cả khách quý trong buổi tiệc mà chuồn ra đi? Đông Tâm Ngữ thiếu chút nữa hét toáng lên.
“Việc này…Tôi phải đi nói với tổng biên đã…” Nàng nói.
“Không cần phiền toái, cứ như thế này đi ra là được rồi!” Hắn nói xong vứt ly rượu trong tay xuống bàn, bắt lấy tay nàng đường hoàng đi ra ngoài.
“Diêm tiên sinh……” Nàng kinh hô quay đầu nhìn xung quanh.
Bọn họ hai người trai tài gái sắc, đứng chung một chỗ nói chuyện đã sớm thu hút ánh mắt của mọi người, nay lại tay trong tay cùng nhau rời đi, lập tức khiến mọi người xôn xao bàn tán.
Diêm Quýnh mặc kệ người khác nghĩ thế nào, việc hàn huyên xã giao hắn một chút cũng không cảm thấy hứng thú, giờ phút này chỉ thầm nghĩ rời xa chỗ nhàm chán này để hít thở không khí.
Nhưng Đông Tâm Ngữ không nghĩ vậy, ở trước mắt bao người cùng Diêm Quýnh song song rời đi, trời mới biết người khác sẽ nghĩ như thế nào?
Khi bị kéo khỏi hội trường, nàng vừa vặn thoáng nhìn thấy Lưu Hiểu Trân hướng nàng cười ái muội, xong đời rồi!
Lưu Hiểu Trân có bản sự khuyếch đại câu chuyện của nàng, qua lời của cô ấy, việc nàng cùng Diêm Quýnh lúc đó khẳng định sẽ bị lan truyền ồn ào huyên náo.
Tim đập mạnh và loạn nhịp bất an, Diêm Quýnh cản một chiếc tắc xi, đem nàng đẩy mạnh vào trong, rồi lập tức ngồi vào cạnh nàng, nói với lái xe bằng tiếng Trung thuần khiết: “Đưa tôi đến một pub nào đó đặc sắc chút, tôi muốn uống một chén.”
Lái xe hiểu ý, thả chân ga phi nhanh trên đường lớn đèn đuốc sáng trưng.
Đông Tâm Ngữ trừng to mắt, vội vàng nói: “Đi pub làm gì? Anh không phải muốn đi dạo Đài Bắc sao?”
“Tôi đột nhiên muốn uống chút rượu.” Hắn nhàn nhã tựa lưng vào ghế.
“Muốn uống rượu vừa rồi tại hội trường sao không uống……” Nàng chỉ về khách sạn phía sau.
Tiệc rượu có loại rượu rất hiếm hắn không uống, lại muốn chạy đi pub tiêu tiền?
“Ở đó sao gọi là uống rượu được? Một đống người nói chuyện bên tai, ầm ỹ muốn chết.” Hắn hừ hừ.
“Trong pub càng ầm ĩ!” Nàng nhắc nhở hắn.
“Ít nhất tôi không cần hao tâm tốn sức cùng người xa lạ nói chuyện tào lao để xã giao.”
“Anh……” Nhà xuất bản có lòng tốt giúp hắn tổ chức tiệc rượu hắn cư nhiên không cảm kích?
“Tôi muốn trải nghiệm qua pub ở Đài Loan, có thể mời Đông tiểu thư dẫn tôi đi thăm một chút không?” Khuỷu tay phải hắn đặt bên cửa sổ, quay đầu, hướng về nàng cười lạnh.
Da đầu nàng lại run lên. Không ai nhìn ra nụ cười của Diêm Quýnh thực không tầm thường sao? Cho dù khóe miệng giơ lên, nhưng độ cong đôi môi lại nói lên biểu tình trong lòng, trông thế nào cũng âm trầm đáng sợ.
“Pub ở Đài Bắc…… Kỳ thật không có gì hay để thăm đâu……” Nàng bất an nuốt một ngụm nước miếng, tránh tầm mắt hắn.
Nàng thật sự không nên một mình cùng hắn cùng một chỗ……
“Hử? Phải không?” Hắn nhìn ra lo âu của nàng, chuyển đề tài, đột nhiên hỏi:“Cô sợ tôi? Vì sao?”
Nàng ngẩn ngơ, lập tức phản bác:“Tôi không phải……”
“Tôi nghe Lưu tiểu thư nói, trong khi đọc tiểu thuyết của tôi, thiếu chút nữa cô đem tôi trở thành nhân vật chính trong đó, là nguyên nhân này sao?” Hắn tựa lưng vào ghế, nhìn thẳng nàng.
“Tôi……” Nàng trong lòng cả kinh, bị Lưu Hiểu Trân lắm miệng chọc tức gần chết.
“Có lẽ trực giác của cô là đúng! Trong tiềm thức của tôi, rất có thể tôi chính là ác ma giết người không chớp mắt!” Hắn nguy hiểm nhếch khóe miệng.
Đông Tâm Ngữ tim đập loạn lên, Diêm Quýnh trong lời nói rõ ràng là đang thử nàng, nếu nàng thật sự thừa nhận, làm không tốt sẽ càng chọc giận hắn.
“Diêm tiên sinh……” Giọng nói thanh thanh, nàng quyết định cố lấy hết dũng khí nói rõ ràng.
“Cứ gọi tôi Diêm Quýnh.” Hắn chỉ ra chỗ sai của nàng.
“Được rồi! Diêm Quýnh, chúng ta đi thẳng vào vấn đề cuốn sách “Run rẩy” đi! Tôi phải nói là “Run rẩy” thật sự cực kì hấp dẫn, lối hành văn của anh cũng rất sâu sắc sinh động, có thể giữ chặt ánh mắt độc giả, ngay cả tôi cũng mê muội rất sâu vì nhân vật nam chính “Toàn”, hơn nữa đồng tình dưới bề ngoài lãnh khốc của hắn có loại thống khổ không muốn người biết…… Tôi nghĩ, có lẽ anh đã đem toàn bộ bóng ma trong nội tâm anh đưa vào con người hắn, mới có thể miêu tả sống động như thế…… Nhưng căn cứ vào lập trường đạo đức, tôi biết rõ cần phải trung thành với nguyên tác nhưng vẫn lựa chọn tu chỉnh những đoạn quá sức tàn nhẫn, chính là vì không muốn làm cho những thanh thiếu niên đương thời dễ dàng bị ảnh hưởng hoặc kích động mà bắt chước làm theo, điểm ấy tôi chỉ có thể trịnh trọng giải thích với anh.”
Nói liền một hơi tất cả, nàng nghĩ như vậy hẳn là có thể hóa giải bất mãn của hắn, không ngờ càng nghe biểu tình của hắn càng âm trầm, phút chốc trên mặt phủ một lớp sương, khống chế nàng, khiến nàng hoảng sợ tim đập như điên.
Hắn…… Hắn muốn làm gì?
Diêm Quýnh đem nàng vây lại trong lòng, lấy một loại ngữ khí có thể khiến người ta đông cứng nói: “Thống khổ? Cô thì biết cái gì? Nội tâm tôi có bóng ma gì? Tôi có thống khổ gì? Đừng có dùng loại khẩu khí làm như việc gì cũng biết, cô cho là chỉ phiên dịch một quyển sách của tôi là có thể nhìn thấu tôi?”
“Ách…… Tôi không có……” Nàng trợn tròn mắt, nàng chỉ muốn nói ra ý nghĩ của mình thôi a!
“Hừ! Nữ nhân các người thật thích tùy tiện phỏng đoán chuyện của người khác, tiểu thuyết là tiểu thuyết, tôi là tôi, cô không cần liên tưởng nhiều vậy, lại càng không cần lấy tình nghĩa thăm dò tôi.”
“Tôi nghĩ anh hiểu lầm, tôi đối với anh không có……”
“Đủ rồi! Ầm ĩ chết đi được!” Hắn không kiên nhẫn nghe nàng giải thích, lớn tiếng quát, tay phải phút chốc dời lên cổ của nàng, nhẹ nhàng giữ lấy, tiếp theo lại lành lạnh nói:“Cô nói thêm một chữ, tôi liền vặn gãy cổ cô!”
Nàng lắp bắp kinh hãi, nghĩ đến việc hắn thật sự sẽ xuống tay, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trắng xanh, ngây ngốc không biết nên như thế nào cho phải.
Hắn thoạt nhìn một chút cũng không phải người hay nói giỡn!
“Cho dù cô là nữ nhân, tôi cũng sẽ không lưu tình.” Hắn thở ra, tiếng nói như lời tiên đoán của tử thần.
Những lời này gợi lại trí nhớ trong đầu nàng, cơ hồ chưa kịp nghĩ đã thốt ra: “Anh như vậy cùng dã thú tàn khốc có gì khác nhau?”
Hắn nhướn mày, trong mắt chợt lóe một tia sáng, lại nói:“Tôi vốn chính là dã thú máu lạnh, bây giờ cô mới biết sao?”
“Không, từ lúc đầu khi thấy mắt anh…… Tôi đã biết……” Nàng theo dõi ánh mắt của hắn, chậm rãi nói.
Có vài giây bọn họ cứ giữ nguyên tư thế như vậy, trong không gian nho nhỏ sau tắc xi, chỉ có tiếng động cơ ô tô cùng với tiếng hít thở của họ.
Những lời họ nói đúng là đoạn đối thoại của nam nữ chính trong “Run rẩy” khi mới gặp nhau, Diêm Quýnh không nghĩ tới Đông Tâm Ngữ có thể nói đầy đủ không sai một chữ, trong nháy mắt, một trận không hiểu vui mừng làm bay hết tâm ý phiền chán lúc đầu của hắn, ý xấu bỗng nhiên đều biến mất.
Tayhắn buông cổ nàng ra, khóe miệng lạnh lùng chậm rãi giơ lên một đạo ý cười.
“Ngươi cư nhiên có thể nhớ rõ ràng nội dung “Run rẩy” như vậy, kế tiếp là gì? Kế tiếp nam chính nói với nữ chính cái gì?” Hắn khiêu chiến hỏi.
Tuy rằng chỉ là cười nhợt nhạt, lại làm nàng tâm tình đại loạn, nàng rốt cục hiểu được nguyên nhân Lưu Hiểu Trân và những người khác điên cuồng vì Diêm Quýnh, bỏ đi khí thế làm người ta run rẩy của hắn, thì hắn chính là người đàn ông có mị lực phi thường.
“Bọn họ không nói nữa, bởi vì nam chính cường hôn nữ chính……” Nhìn nụ cười mê người của hắn, nàng ngây ngốc trả lời.
“Như vậy, chúng ta diễn lại đoạn này nhé.” Hắn vừa nói dứt, không đợi nàng có phản ứng, tay giữ cằm nàng, cúi đầu hôn lấy đôi môi nàng.
Đông Tâm Ngữ sợ tới mức ngây ra như phỗng!
Nàng không kịp chuẩn bị tâm lí, đối thoại với hắn cũng thuần túy là phản xạ, căn bản không nghĩ tới hắn thật sự cường hôn nàng……
Một cỗ hơi thở nam tính nóng như lửa quán nhập vào trong miệng, xúc cảm ướt át thân mật kia khiến nàng kinh hoảng không biết làm sao, người đờ ra thành đầu gỗ mặc hắn chà đạp, đến khi đầu lưỡi linh hoạt của hắn xâm nhập trong miệng nàng gây xích mích quấn quanh, nàng mới giật mình lấy lại tinh thần, dùng sức giãy dụa thoát ra.
Diêm Quýnh rất nhanh bỏ nàng ra, trên mặt lộ chút ý cười khi làm xong việc xấu.
“Hừ, hương vị còn chưa nếm hết.” Hắn liếm khóe môi, nhìn chằm chằm vẻ mặt bối rối kinh ngạc của nàng, cảm thấy thú vị cực kỳ.
“Anh…… Anh……” Co rúm lại một góc, nàng che miệng lại, chán nản nói không ra lời.
Người này…… Người này thật sự rất đáng giận……
“Cái hôn này, coi như là em bồi tội tôi, đêm nay tạm thời tha cho em!”(đến đoạn này cho mình bắt đầu sửa thành em-tôi thay vì cô-tôi như những đoạn trên nhé) Hắn nói xong liền bảo lái xe dừng xe, sau đó không khách khí hạ lệnh trục khách, “Xuống xe, em có thể về.”
Nàng nhất thời không phản ứng kịp, không nhúc nhích. Hắn……Để nàng đi?
“Sao? Còn muốn tôi hôn em thêm lần nữa sao?” Hắn làm bộ chuẩn bị hôn nàng.
Nàng giống như con thỏ bị chấn kinh, lập tức mở cửa xe xông ra ngoài, cũng không quay về phía ngược lại để đi, trái tim đập nhanh thật nhanh, giống như toàn bộ không khí trong ngực đều bị Diêm Quýnh kia hôn mà rút đi hết, rất khó hô hấp.
Nàng chịu đủ rồi!
Lấy tay chà chà môi, nàng nói thầm trong lòng, ngày mai nhất định phải nói cho tổng biên, vị “Khách quý” Diêm Quýnh này nàng hầu hạ không nổi, xin nhà xuất bản tìm người khác tiếp đãi hắn đi!
Nhưng, người đàn ông trên tấm áp phích lớn ngoài cổng thư điếm cũng không phải ngôi sao mọi người quen thuộc, mặt của hắn thậm chí là xa lạ. Khuôn mặt kiên cường, ngũ quan lạnh lùng, một đôi mắt mang theo khinh miệt hơi buông xuống, khóe miệng có chút giống như cười lạnh, như đùa cợt mỗi nhóm người ở các hướng đang ngẩng đầu quan sát hắn.
Áp phích phía trên đề hai kí tự tiếng Trung rất lớn “Diêm Quýnh”, phía dưới còn có chữ phiên âm tiếng Anh “yenquâng”, hiển nhiên là tên của hắn.
Nhưng, Diêm Quýnh là ai? Kia phần tư thái tràn ngập mị lực không ai bì nổi, một chút cũng không thua các siêu sao trong ngoài nước, chẳng lẽ lại là đại minh tinh đến từ Hàn Quốc hay Nhật Bản?
Người điều khiển phương tiện trên đường ngày càng buồn bực, mọi người đứng xem khiến cho giao thông càng thêm tắc, đã có người không kiên nhẫn nhấn mạnh còi, giục xe đi nhanh một chút.
Đông Tâm Ngữ vội vàng đi trên đường dành cho người đi bộ, đối với cảnh tượng hỗn loạn này khó chịu nhíu mày, nàng có điểm giật mình, không ngờ hôm nay ở “Cực phẩm thư điếm”, buổi kí tên lại khoa trương như vậy!
Bất quá chỉ là sự kiện kí tên của một tác giả tiểu thuyết, cũng có thể thu hút nhiều người như vậy, nàng có điểm hoài nghi những người này có thật là đến vì tiểu thuyết? Hay là “đổ” trước vị tác giả tướng mạo xuất chúng trên áp phích kia?
Mới nghĩ đến đó, một loại cảm giác xấu hổ kì lạ nhất thời nảy ra trong lòng nàng, vội vàng dừng chân, nàng thở phì phò, bỗng nhiên hơi muốn quay đầu về nhà, không đi tham dự buổi kí tên……
Thật là! Nàng bất quá chỉ là một người phiên dịch tiếng Trung nho nhỏ, thật sự không cần thiết phải xuất hiện trong trường hợp này, nhà xuất bản cố tình không buông tha nàng, nói là tiểu thuyết bán được nhiều nàng không phải không có công, muốn nàng trình diện, một chút cũng không để ý đến lập trường của nàng.
Bất đắc dĩ cúi hạ bả vai, nàng lơ đãng ngẩng đầu nhìn áp phích Diêm Quýnh, trong lòng chấn động, lại kinh ngạc ngây ngốc.
Diêm Quýnh là Hoa kiều ở Mỹ, trong gần hai năm trở thành người nổi tiếng nước Mỹ với đề tài tiểu thuyết kinh dị bạo lực. Tiểu thuyết đầu tay của hắn “Run rẩy” sau khi xuất bản ở Mỹ, trong hai tuần ngắn ngủi liền tẩu tán một trăm vạn bản, trở thành tác giả có tác phẩm bán chạy nhất nước Mỹ.
Đầu năm nay, bản tiếng Trung của “Run rẩy” dịch ở Đài Loan chính thức được đưa ra thị trường, cao trào nổi lên, cùng với ngoại hình xuất sắc của Diêm Quýnh, sách vừa ra lò lập tức bị tranh mua không còn, không thể không nhanh tái bản, lấy lòng độc giả.
“Run rẩy”, tiểu thuyết này thật sự hay sao?
Đông Tâm Ngữ cảm thấy mâu thuẫn.
Tháng mười năm ngoái, nàng theo nhà dì về Đài Loan định cư, bạn hồi trung học Lưu Hiểu Trân biết được nàng từ Mỹ về, liền giới thiệu nàng việc phiên dịch của nhà xuất bản, tháng Hai năm nay nàng chính thức được bổ nhiệm, việc đầu tiên chính là phiên dịch cuốn “Run rẩy” này.
Lúc đầu vừa mới đọc “Run rẩy”, nàng quả thực không thể tin được một quyển sách bạo lực đầy cảnh máu chảy như vậy lại có thể đắt khách ở Mỹ như thế, cả cuốn sách như một chiến trường giết chóc, mỗi một đoạn văn, mỗi chương tiết đều làm nàng kinh hồn táng đởm.
Nhưng mà, một khi đã hòa vào cốt truyện, nàng bất giác bị nhân vật nam chính “Toàn” hấp dẫn, Diêm Quýnh đã đắp nặn nhân vật này là một người biến dị, cánh tay phải có thể biến thành ma trảo, tuy rằng hận đời, giết người như ma lãnh huyết vô tình, nhưng không biết vì sao, nàng tựa hồ có thể thấy nội tâm “Toàn” có nỗi thống khổ không muốn người khác biết. Qua ngòi bút miêu tả sắc bén lại thâm sâu của Diêm Quýnh, nàng cũng như thâm nhập thế giới âm ngoan kia……
Đông Tâm Ngữ không thán phục không được, Diêm Quýnh tại phương diện này xác thực rất thành công, ngay cả nàng luôn chú trọng ngữ pháp ngôn từ và mọi người đều thấy hắn hành văn dùng từ đều tinh tế chuẩn xác, có đôi khi, nàng thậm chí sẽ có loại cảm giác vi diệu, giống như Diêm Quýnh viết đều là hắn tự mình trải qua, mới có thể miêu tả sống động đến vậy.
Nàng tin tưởng, Diêm Quýnh mị lực như thế, có thể dễ dàng khơi mào cảm xúc độc giả, làm cho từng người đọc sách đích thân trải nghiệm hoàn cảnh, dung nhập vào đó, bị hút vào câu chuyện, sa vào không khí quỷ dị hắn dựng nên.
Nhưng mà, đứng ở lập trường khác, lòng chính nghĩa lần nữa nhắc nhở nàng, tiểu thuyết như vậy thật sự nên bị hạn chế, không cho những người trẻ tuổi huyết khí phương cương học theo, tạo thành ảnh hưởng xấu.
Chỉ tiếc, chế độ phân cấp sách của nhà nước chưa phát triển hoàn toàn, mà nhà xuất bản cần bán sách ra thị trường, lại càng không tự tuyệt đường, lấy ba chữ “Cần hạn chế” ảnh hưởng lượng tiêu thụ của chính mình.
Bởi vậy, sau nhiều lần thương thảo cùng tổng biên tập, nàng quyết định làm việc không có trong phạm vi hợp đồng là sửa chữa, dịch đến chỗ tàn nhẫn sẽ lấy phương pháp sáng tác ôn hòa để che dấu, thậm chí ở vài chương trong truyện nhân vật chính chém người làm nhiều đoạn nàng cũng lược bớt đi, càng đơn giản càng tốt.
Chính là làm như vậy nếu bị tác giả biết, chắc sẽ rất tức giận? Bất quá Hiểu Trân nói cho nàng, Diêm Quýnh từ nhỏ sống ở Mỹ nên không hiểu tiếng Trung, điểm ấy nàng không cần phải lo lắng.
Thật sự có thể không cần lo lắng sao? Vì sao nàng cảm thấy ánh mắt sáng ngời trong áp phích kia tựa hồ xem thấu lòng của nàng, nàng trong lòng chấn động, vội vàng thu hồi ánh mắt.
Nửa năm trước nàng đã xem qua ảnh chụp tấm áp phích này, tổng biên tập vì muốn nàng hiểu biết thêm về Diêm Quýnh, đem ảnh chụp giao cho nàng, nhớ rõ lần đầu nhìn vào tấm ảnh, toàn thân nàng lông tơ liền vô duyên vô cớ toàn dựng đứng, ảnh chụp Diêm Quýnh mặc dù đang cười, nhưng vẫn làm người ta chạy thế nào cũng không thể thoát khỏi cảm giác bị áp bức mãnh liệt, ánh mắt hắn lợi hại như kim châm, chỉ cần bị hắn trừng mắt nhìn, người có to gan đến đâu cũng sợ hãi không dám làm gì.
Cho nên, hiện tại mới nghĩ đến việc còn phải đi đối mặt hắn, nói gì thì nói nàng cũng không đủ dũng khí chen vào đám đông, bước vào thư điếm.
Vẫn là trở về tốt hơn, nàng thầm nghĩ, liền xin phép nhà xuất bản, sự kiện kí tên thiếu mỗi nàng hẳn là không có ảnh hưởng gì, nói sau, hôm nay là cuối tuần, không cần đi làm, nàng có lý do ở nhà nghỉ ngơi.
Đang định chạy đi, vừa mới xoay người, điện thoại trong túi vừa rung vừa kêu vang, nàng vội vàng lấy di động ra nghe, còn chưa kịp mở miệng đã nghe Lưu Hiểu Trân lớn giọng:
“Tâm Ngữ! Cậu đang làm gì? Sự kiện sắp bắt đầu, Diêm Quýnh sắp đến, thậm chí hắn còn hỏi sao dịch giả chưa đến, cậu rốt cuộc đang làm cái gì hả? Sao còn chưa đến……” Lưu Hiểu Trân hổn hển nói ào ào.
Trời ơi! Diêm Quýnh hỏi tới nàng? Không thể nào! Diêm Quýnh lại không biết nàng……
“Tớ…… Tớ đang ở cửa thư điếm.” Nàng vội vàng giải thích, cước bộ lại nhiễu hồi hướng thư điếm phương hướng.
“Nga! Vậy cậu nhất định là không vào được, đúng không? Vào bằng cửa dỡ hàng đi! Tớ ra giúp cậu mở cửa, nhanh thôi!” Lưu Hiểu Trân vừa nói xong liền cúp máy.
“Đợi chút, Hiểu Trân……” Đông Tâm Ngữ muốn nói rõ ý muốn về của mình, nhưng đã không còn kịp rồi.
Bảy năm rồi, Hiểu Trân cá tính chíp bông sao vẫn không thay đổi?
Nàng lắc đầu, đành phải kiên trì đến cửa sau thư điếm, còn chưa tới gần cửa dỡ hàng, đã thấy Lưu Hiểu Trân đứng trước cửa liều mình hướng nàng ngoắc ngoắc.
“Tâm Ngữ! Ở đây! Nhanh chút!” Lưu Hiểu Trân hô to.
“Hiểu Trân, tớ thật sự nên tới sao? Đây rõ ràng là sự kiện kí tên của người khác……” Nàng chột dạ.
“Làm ơn, nếu không có cậu phiên dịch, quyển sách này có thể bán chạy ở Đài Loan sao? Hơn nữa đây là tổng biên tự mình hạ lệnh cậu không thể không trình diện, cậu đừng có trốn.” Lưu Hiểu Trân giữ cổ tay nàng, không nghe giải thích đưa nàng vào thư điếm.
“Nhưng là, tác giả dù sao cũng không phải tớ!” Nàng vùa bước đi vừa nói.
“Nhưng cậu dịch rất khá, ngay cả Diêm Quýnh cũng khen không dứt miệng!” Lưu Hiểu Trân cười nói.
“Diêm Quýnh? Hắn xem qua bản dịch tiếng Trung? Hắn…… Hắn biết tiếng Trung?” Nàng kinh hô.
“Không, hắn làm sao có thể biết? Tổng biên nói ngay cả tiếng Trung hắn cũng không thể nói, trừ bϠdiện mạo Đông Phương, còn lại đều như người Mỹ chính gốc. Tớ nghĩ là do hắn thấy độc giả phản ứng nhiệt liệt như vậy, mới nói là công lao của dịch giả, cũng chỉ đích danh muốn gặp cậu.” Lưu Hiểu Trân giải thích.
“Ra thế!” Nàng thở phào nhẹ nhõm.
“Mau, hắn nói hắn muốn giới thiệu cậu cho độc giả ở buổi kí tên, cậu đi trước tìm hắn đi!” Tiến đến lầu một của thư điếm, Lưu Hiểu Trân liền đem nàng lên đứng trước mặt một đám người.
“Chờ một chút, Hiểu Trân……” Nàng không muốn trở thành tiêu điểm của mọi người, giãy dụa muốn lui ra phía sau, đúng lúc này, Diêm Quýnh phút chốc quay đầu, thẳng tắp nhìn vào nàng.
Một luồng điện vô hình chạy qua não bộ Đông Tâm Ngữ, trái tim của nàng co rút mạnh, làm nàng không thở nổi.
Hắn chính là Diêm Quýnh!
Một đầu tóc đen như mực được vuốt dọc ra sau gáy, gương mặt cá tính lộ vẻ âm khốc, bộ âu phục hàng hiệu đen, cùng áo sơmi màu bạc, khiến hình thể hắn càng thêm cao gầy thon dài, len vào đám đông hết sức xông tới chỗ nàng đứng.
Khi Đông Tâm Ngữ nhìn vào mắt hắn, một cỗ cảm giác mát lạnh không hề báo trước từ lòng bàn chân nàng chạy lên trên, cặp mắt sắc bén kia…… Giống như bị ma làm, cả người nàng bất động tại đương trường, không thể động đậy.
Thoạt nhìn hắn nàng đã sợ chết khiếp, hắn đàng hoàng bước tới, cả người toát ra cảm giác áp bách cùng lệ khí nhanh nhẹn dũng mãnh!
Nam nhân như vậy…… Làm sao có thể là tác gia múa bút hành văn? Bộ dáng của hắn quả thực tựa như sát thủ hắc đạo!
“Vị này chính là người dịch “Run rẩy” thành tiếng Trung, Đông tiểu thư?” Diêm Quýnh ánh mắt sáng quắc, hỏi bằng giọng tiếng Anh trầm thấp.
“Đúng vậy, cô ấy chính là dịch giả, Đông Tâm Ngữ tiểu thư.” Tổng biên tập vội vàng giới thiệu bằng tiếng Anh.
“Mau bước tới!” Lưu Hiểu Trân thúc mạnh nàng một cái.
Nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý, lảo đảo một cái về phía Diêm Quýnh, thiếu chút nữa té trước mặt hắn, kêu lên một tiếng sợ hãi, nhưng lại có một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy nàng đúng lúc. Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, vừa vặn đối diện gương mặt tuấn tú đang cúi xuống của Diêm Quýnh, thoáng chốc, trái tim yếu ớt của nàng tựa hồ hoàn toàn không để ý nàng có chịu được không, đập điên cuồng.
“Cô có sao không?” Trên mặt hắn không có biểu tình gì.
“Tôi không sao…… Cám ơn……” Đông Tâm Ngữ thở mạnh, vội vàng đứng thẳng, cúi đầu sửa lại áo, cười gượng lấy tiếng Anh đáp lại, tranh thủ nhìn trộm hàng trăm ánh mắt của mọi người đang tập trung vào nàng, trong lòng thầm nghĩ may mà mình không ngã trước mặt mọi người như chó liếm phân.
“Thật vui vì được biết cô, Đông tiểu thư, bản dịch Trung của cô rất khá.” Hắn hướng nàng vươn tay.
“Làm sao……” Nàng không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chính là nhẹ nhàng cầm bàn tay to trắng nõn thon dài của hắn, đã muốn rút về.
Không ngờ, Diêm Quýnh lại đột nhiên nắm chặt tay nàng, tiếp theo dùng phương thức chào hỏi của người ngoại quốc ôm lấy nàng, hành động này đối với người đã sống ở nước ngoài bảy năm như nàng lí ra phải rất tự nhiên, nhưng nàng vẫn bị kinh hoảng, cả người đờ ra như tượng đá.
Nhưng mọi người ở đây đều vô cùng vui vẻ, mọi người nghĩ hắn đối tốt với nàng, nhất thời tiếng vỗ tay tiếng cười như sấm, đương trường hại nàng thất thố, hai má bỗng dưng muốn cháy.
Ngay lúc đang ồn ào, Diêm Quýnh đột nhiên ghé sát tai nàng, dùng ngữ khí nói móc trào phúng, nói với nàng những câu bằng âm lượng nhỏ đủ cho mình nàng nghe thấy: “Nhưng, tôi không biết trình độ tiếng Trung và tiếng Anh của cô đều tốt như vậy, có thể tự động giúp tôi sửa chữa một số đoạn ngắn trong sách, thậm chí cuối mỗi chương tiết đều có thể sửa thành mấy câu đơn giản (chắc cuối mỗi chương anh đều viết mấy câu bày tỏ cảm nghĩ, nhưng vì rợn quá mà chị lược gần hết), thật sự là quá lợi hại……”
Hả!
Đông Tâm Ngữ chấn động ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập kinh hoảng, xấu hổ, yết hầu nhất thời như bị bóp nghẹt, căn bản phát không ra tiếng âm.
Hắn…… Hắn đang nói là…… Rõ ràng hắn nói tiếng Trung!
Ông trời ơi! Hắn biết tiếng Trung?
“Vất vả cho cô rồi, Đông Tâm Ngữ tiểu thư, tôi đang suy nghĩ nên như thế nào “báo đáp” cô cho tốt? Cô tự tung tự tác dám sửa sách của tôi!” Hắn vỗ vỗ bả vai nàng rồi mới buông nàng ra, khóe miệng chỉ có nàng mới hiểu được là hắn đang cười lạnh.
Nàng nhịn không được rùng mình một cái.
Diêm Quýnh tức giận, Hiểu Trân còn nói với nàng là hắn sẽ không phát hiện ra chuyện này, thật đáng chết nàng nên làm gì bây giờ? Nàng có trực giác, hắn cũng không phải người dễ thông cảm, không, căn bản là không thể, khi dịch sách nàng có cảm giác hắn là người một chút cũng không ôn hòa……
“Xem ra, Diêm Quýnh thực thích cô đó! Tâm Ngữ.” Tổng biên tập cười đi tới nói với nàng: “Lần này anh ta ở Đài Bắc một tuần, cô hãy tiếp đón chu đáo nhé! Vừa vặn tiếng Anh và tiếng Trung của cô đều tốt, có thể dẫn anh ta đi dạo.”
“Ách? Tổng biên tập, tôi chỉ sợ không làm được……” Nàng kinh hoàng thất thanh cự tuyệt, không nghĩ rằng gà mẹ Lưu Hiểu Trân đã chạy tới sau lưng nàng.
“Có thể! Tâm Ngữ từng ở Mỹ, nhất định có thể hợp khi ở cùng Diêm Quýnh.” Lưu Hiểu Trân ám chỉ nàng đó là một việc cực kì tốt.
“Thế thì tốt rồi!” Tổng biên tập lấy tiếng Anh nói với Diêm Quýnh: “Một tuần này Tâm Ngữ tiểu thư sẽ là phiên dịch của anh, chờ một chút hết tiệc rượu Tâm Ngữ sẽ cùng đi với anh.”
“Không được! Tổng biên……” Nếu ở cạnh Diêm Quýnh trong bảy ngày, nàng thật không biết kết cục của bản thân sẽ ra sao!
“Thật tốt, có Đông tiểu thư mỹ lệ như vậy làm hướng dẫn du lịch, tôi ở Đài Bắc một mình cũng sẽ không sợ hãi.” Diêm Quýnh nói tiếng Anh ngắt lời nàng.
Sợ hãi? Hắn biết tiếng Trung thì còn gì phải sợ? Kẻ lừa đảo! Đông Tâm Ngữ trừng to mắt nhìn hắn.
“Tôi bắt đầu chờ mong tuần kế tiếp sẽ có nhiều thú vị, Đông tiểu thư.” Diêm Quýnh lộ ra quỷ dị làm cho Đông Tâm Ngữ phát run.
Đông Tâm Ngữ run run, Diêm Quýnh cười làm cho nàng cảm thấy một trận run rẩy, cái loại cảm giác này, hệt như khi đọc cuốn tiểu thuyết “Run rẩy”……
※ ※ ※ Xong việc ở buổi kí tên, Đông Tâm Ngữ đã đủ mệt mỏi, nhưng là nàng lại không thể không tham dự tiếp tiệc rượu ở khách sạn, đảm nhiệm vai trò “Phiên dịch” của Diêm Quýnh, gắng sức liên tục như vậy, nàng có chút ăn không tiêu, bởi vậy khi tiệc rượu tiến hành được một nửa, sắc mặt của nàng đã hơi tái nhợt.
“Tâm Ngữ, cậu có khỏe không?” Lưu Hiểu Trân lo lắng nhìn nàng.
“Còn chưa sao.” Nàng vén mấy sợi tóc ra sau tai, cười trông rất miễn cưỡng.
“Sức khỏe của cậu so với trước kém đi nhiều!” Lưu Hiểu Trân nghiêng đầu, nhớ hồi Đông Tâm Ngữ học trung học vóc dáng cũng tinh tếnhư bây giờ, nhưng thể lực cũng không tệ lắm, không giống hiện tại bộ dáng yếu đuối như vậy.
“Đúng vậy, từ sau tai nạn xe, cơ thể tớ không còn dùng được nữa.” Nàng cười khổ nhắc tới tai nạn ngoài ý muốn vào năm trước.
Lưu Hiểu Trân biết chuyện này, năm ngoái Đông Tâm Ngữ cùng cha mẹ nàng ra ngoài du ngoạn, không nghĩ lại xảy ra tai nạn, phụ mẫu nàng trọng thương không thể qua khỏi, chỉ duy nhất nàng còn sống sót……
Khi bi kịch này được truyền về Đài Loan, nàng còn vì Tâm Ngữ khóc lớn một hồi lâu!
May mắn sau lại biết được Đông Tâm Ngữ không có việc gì, hơn nữa còn được dì nàng đón đến sống cùng, Hiểu Trân mới yên tâm.
“Tới đi nói với tổng biên, để cậu về trước nghỉ ngơi……” Lưu Hiểu Trân nhìn ra nàng đang thật mệt mỏi.
“Không được, tớ làm sao có thể đi? Diêm Quýnh cứ nhìn chằm chằm tớ, hắn sẽ không dễ dàng buông tha tớ đâu.” Nàng bất đắc dĩ ngồi xuống ghế.
Từ lúc ở buổi kí tên Diêm Quýnh đã muốn nàng làm việc này việc nọ, vừa muốn nàng làm phiên dịch lại kiêm chân chạy việc, nói dễ nghe là nhờ nàng giúp, trên thực tế căn bản chính là thừa cơ trả thù nàng.
Thật sự là nam nhân lòng dạ nhỏ nhen!
“Cũng đúng, anh ấy cần cậu phiên dịch và giới thiệu.” Lưu Hiểu Trân quay đầu nhìn thân ảnh nổi bật nhất trong đám người, có điểm hâm mộ thở dài: “Cậu thực may mắn! Tâm Ngữ, có thể làm phiên dịch kiêm hướng dẫn du lịch của đại soái ca Diêm Quýnh……”
“Tớ đem việc này tặng cho cậu nhé.” Nàng còn hận không thể đem củ khoai lang cháy bỏng tay này vứt đi rồi bỏ chạy!
“Cậu cố ý làm tớ buồn à? Tiếng Anh của tớ lại không tốt!” Lưu Hiểu Trân khóc khóc.
“Vừa vặn cậu có thể nhờ hắn dạy.”
“Không được! Người ta là tới thăm Đài Bắc, tổng biên nói, phải hảo hảo chiêu đãi vị này, như vậy anh ta mới giao quyền phân phối bản dịch Trung của những cuốn sách tiếp theo cho chúng ta.”
“Đừng nói nữa, theo tớ thấy, tiểu thuyết tiếp theo của hắn khẳng định sẽ không giao cho chúng ta……” Nàng biểu tình có điểm xấu hổ, tiện đà ảo não lấy bàn tay che mặt.
“Vì sao?” Lưu Hiểu Trân hỏi.
“Vì sao? Cậu còn dám hỏi tớ? Cậu nói chém đinh chặt sắt cam đoan là Diêm Quýnh không biết tiếng Trung nhưng lại không phải thế……” Nàng theo khe hở dò xét bạn tốt.
“Hả? Cái gì? Điều này sao có thể? Anh ta không phải phát hiện tiểu thuyết của mình……” Lưu Hiểu Trân cả kinh che miệng lại, hai mắt mở lớn.
“Đúng, hắn cực kì, cực kì tức giận.” Nàng ai oán hạ đôi vai gầy.
“Hắn thật sự tức giận? Mình nhìn không ra!” Lưu Hiểu Trân liếc mắt một cái về phía Diêm Quýnh đang cùng tổng biên tập nói chuyện phiếm, tuy trên mặt không có gì tươi cười, nhưng cũng không có dấu hiệu tức giận!
“Người này…… Tớ cảm thấy có điểm âm trầm lại thâm sâu……” Đông Tâm Ngữ nhìn nét tươi cười giả tạo trên mặt Diêm Quýnh, hắn đang lấy tay che miệng cười.
“Anh ấy âm trầm? Không, phải gọi là khốc! Hắn quả thực khốc khiến người ta mê mệt!” Lưu Hiểu Trân đã sớm bị ngoại hình lạnh lùng mê người của Diêm Quýnh chinh phục.
Hắn cũng không phải loại nam nhân xinh đẹp tuấn mỹ, nhưng hắn rất cá tính, trông rất được, tự mình có khí chất cô độc lạnh lùng cường hãn. Đúng là loại đàn ông mà nữ nhân thời nay bị hấp dẫn nhất.
“Hắn là lãnh khốc! Chỉ có người lãnh khốc mới có thể viết ra tiểu thuyết tàn bạo kinh dị như vậy.” Nàng chịu không nổi, Hiểu Trân cư nhiên mù quáng giống đám người kia, vì sao các nàng đều nhìn không ra toàn thân Diêm Quýnh toát ra một loại sát khí làm người ta thấy mà sợ?
“Tiểu thuyết chỉ là sáng tác thôi! Sao có thể đánh đồng cùng tính cách mỗi người?” Lưu Hiểu Trân phản bác.
“Văn chương sẽ biểu lộ một mặt khác của tâm linh, Diêm Quýnh này không chừng là một nhân vật tâm ngoan thủ lạt đáng sợ.” Trực giác của Đông Tâm Ngữ rất chuẩn.
“Tớ thấy cậu bị tiểu thuyết “Run rẩy” ảnh hưởng quá sâu, Tâm Ngữ, ngươi đem Diêm Quýnh hòa vào chuyện của nhân vật chính, có phải không?” Lưu Hiểu Trân vỗ vỗ vai nàng, cười nói.
“Kia cũng không phải không có khả năng……” Nàng nhíu mày.
“Cậu cũng không phải người nhát gan, sao lại sợ Diêm Quýnh như vậy? Chẳng lẽ là hối hận đã sửa sách của anh ấy nên chột dạ?” Lưu Hiểu Trân nghĩ không ra, Đông Tâm Ngữ thường xuyên bênh vực lẽ phải, vừa thấy Diêm Quýnh cư nhiên giống chuột thấy mèo, thật buồn cười.
“Tớ nào có chột dạ? Tớ một chút cũng không hối hận chuyện tớ đã làm, chỉ là…… Haizz, tớ cũng không biết chính mình vì sao lai sợ hắn như vậy nữa.” Nàng lắc đầu, nghĩ không ra lý do.
“Hắc, tớ đã hiểu, cậu thích anh ấy, chỉ là chính bản thân cậu không biết thôi.” Lưu Hiểu Trân cười quái dị.
“Cậu có ý gì?”
“Sợ hãi có khi cũng là một loại thích, vì biết không thể giữ được trái tim, nên mới sợ hãi.”
“Đây là ngụy biện kiểu gì vậy?”
“Đây là Tâm lý học tình yêu phái nữ, học thêm đi, dùng tốt lắm.”
“Nói hươu nói vượn.” Nàng cười.
“Đừng có mà không tin, có rất nhiều cô gái đến cuối cùng đều lấy người mình sợ nhất, hoặc là người đàn ông mình từng ghét nhất, về phần nam nhân hàng ngày thích chọc nữ nhân hắn thích, tớ đoán có lẽ Diêm Quýnh cũng thích cậu đó……”
“Làm sao có thể? Đừng nói linh tinh!” Nàng khẽ nói, một chút cũng không tin phân tích hoang đường của Lưu Hiểu Trân.
“Như thế nào không có khả năng? Cậu đẹp như vậy, Diêm Quýnh có lẽ là muốn cậu chú ý nên mới cố ý dọa cậu.” Lưu Hiểu Trân nhìn chằm chằm nàng, cười lạc giọng nói.
Bình tĩnh mà xem xét, Đông Tâm Ngữ xem như có bộ dáng xinh đẹp, lưng dài thẳng dáng người ôn nhu, không cần tốn nhiều tiền mua kem dưỡng da vẫn có được da thịt trắng nõn, ngũ quan thanh tú động lòng người, tứ chi mảnh khảnh khiến cho các cô gái bắt buộc phải giảm béo ở Đài Loan ghen tị muốn chết.
Vẻ đẹp của nàng là đoan trang trời sinh, nói trắng ra chính là ông trời bất công, đặc biệt chiếu cố nàng, đem dáng người cân đối và gương mặt hoàn hảo đều ở trên người nàng.
Chính là, đừng tưởng nàng luôn giữ một bộ dáng tao nhã, tính cách lại luôn cố chấp, thị phi đúng sai trong lòng nàng vĩnh viễn có cân nhắc, một khi đã xác định, ai cũng không thay đổi được ý của nàng, vẻ ngoài mềm mại mà bên trong lại rất bướng bỉnh.
Điểm ấy có thể nhìn ra trong quá trình dịch “Run rẩy”. Nàng cảm thấy tiểu thuyết này quá mức tàn bạo, liền đề nghị tổng biên tập đưa vào danh mục sách cần hạn chế, bất quá tổng biên vì lượng tiêu thụ không thể đáp ứng. Nàng liền kiên trì yêu cầu được sửa chữa nội dung một chút, vừa vặn nhà xuất bản lúc trước cùng Diêm Quýnh ký kết hiệp đồng vẫn chưa quy định nhiều về biên độ sửa chữa ở bản dịch, bởi vậy tổng biên đã đáp ứng yêu cầu của nàng.
Tính cách đặc sắc này ngay cả Lưu Hiểu Trân cũng không rõ là ưu điểm hay khuyết điểm, dù có chuyện nhưng vẫn phải công nhận tài năng của Đông Tâm Ngữ, nàng viết văn cũng rất hay!
Không thể phản đối rằng lối hành văn của nàng rất tốt, suy nghĩ linh mẫn, văn thải đầy đủ, cùng với trực giác đáng quý, khiến nàng cơ hồ luôn chiếm vị trí thứ nhất trong các cuộc thi viết, lúc ấy các học sinh đặt biệt danh cho nàng là “Mĩ tài nữ”. Mà lần này “Run rẩy” sở dĩ có thể bán chạy, công phiên dịch của nàng là quan trọng nhất, nhờ nàng, độc giả mới có thể càng dễ dàng tiến vào thế giới kinh dị mà Diêm Quýnh sáng tác.
Nàng thật là nhân tài hiếm có, Lưu Hiểu Trân thầm nghĩ, chẳng qua…… Nếu muốn ứng phó nam nhân, mình sẽ khuyên nàng hảo hảo phát huy sở trường khác……
Vẻ đẹp của nàng!
“Đừng nói lung tung, tớ không phải mỹ nữ đâu” Đông Tâm Ngữ nhíu mày, nàng cũng không cho rằng chính mình đẹp, vừa gầy lại tái nhợt, thoạt nhìn rất yếu đuối.
“Cậu như vậy còn không tính là mỹ nữ? Thế thì tớ đây sẽ là loại mặt hàng không bán được mất.” Lưu Hiểu Trân thực hận cô bạn không tự biết về diện mạo của chính mình, thật là!
“Cậu lại thế rồi……” Nàng bị ngữ khí khoa trương của Hiểu Trân chọc cười.
“Tốt lắm, trở lại chuyện chính, nếu Diêm Quýnh thật sự tức giận, cậu cũng có nghĩa vụ làm anh ấy bớt tức giận, cách tốt nhất chính là lợi dụng thời gian cùng Diêm Quýnh ở chung hóa giải oán thù của hai người, nói không chừng, cậu và anh ta còn có thể có việc ngoài ý muốn phát triển nga!” Lưu Hiểu Trân ái muội cười trộm.
Nàng nghe xong chán nản, nhìn Lưu Hiểu Trân với ánh mắt xem thường.
Cái gì mà phát triển ngoài ý muốn, không xảy ra điều rủi nào “ngoài ý muốn” là tốt rồi, đang muốn ngồi thêm một chút, đột nhiên cảm thấy một cỗ hàn khí xông thẳng tới lưng, nàng ngẩng đầu thấy Diêm Quýnh không biết khi nào đã cầm một ly rượu đi đến trước mặt nàng.
Hắn lấy cớ muốn cùng nàng nói chuyện ôn hòa, đợi Lưu Hiểu Trân vừa đi, bộ mặt thật của hắn lập tức lộ ra.
“Cô làm phiên dịch có vẻ nhàn hạ quá nhỉ? Đông tiểu thư, hẳn là nên giới thiệu một chút cho tôi với những người ở đây, không phải sao?” Miệng hắn lộ vẻ chế nhạo, tà tứ tựa người vào bàn điểm tâm tinh tế trước mặt nàng.
Hắn vẫn nghĩ đến, người dịch “Run rẩy” của hắn trở thành nguội hết cả khí phách, nhất định là một bà già không thú vị tư tưởng cũ kĩ, nhưng thật ngoài dự kiến, Đông Tâm Ngữ cũng không già, bộ dạng lại nhỏ nhắn mềm mại xuất sắc, đẹp hơn cả những cô em ngoại quốc, khí chất phương Đông của nàng ngược lại làm cho hắn có cảm giác mới mẻ, một đôi mắt đen thanh tú linh động, có lẽ vì hơi cận thị mà luôn tinh tế nheo lại, nhưng bởi vậy càng toát ra phong vận cả người nàng, cái mũi rất đẹp, làn môi tươi thắm, giống như mỹ nữ từ trong bức tranh Trung Quốc cung nữ đồ hắn từng xem tại Mỹ bước ra……
Bất quá, đó cũng không phải lí do chính khiến hắn không ngừng tiếp cận nàng, điều chân chính hấp dẫn hắn, là vẻ mặt nàng khi nhìn thấy hắn!
Giống như có thể nhìn thấu bản tính tàn khốc của hắn, mắt nàng lộ ra vẻ kinh hoàng, trong nháy mắt tiếp xúc ánh mắt của nàng, hắn liền tinh tường cảm nhận được, nàng hiểu hắn, thậm chí có thể đã phát giác cỗ bạo ngược rục rịch trong cơ thể hắn mà chưa từng có người thường biết.
Vì lí do đó, đối với nữ nhân không thú vị này, hắn phá lệ ác ý chỉnh nàng một chút, biết rõ nàng sợ hắn, hắn liền nhịn không được càng muốn đùa nàng, ngoài để trả thù việc nàng tự tiện sửa chữa sách của hắn, hắn cũng muốn hảo hảo hưởng thụ một chút khi thưởng thức việc nàng nhận đủ kinh hách sợ hãi.
Ha ha, ở tổ chức, ai chẳng biết hắn “Thiên Toàn” có tiếng máu lạnh? Người khác thống khổ, hắn khoái hoạt, hắn vừa vặn còn phải cảm ơn nàng vì khiến chuyến thăm Đài Loan tẻ nhạt này trở nên thú vị hơn!
“Chính anh biết tiếng Trung, vì sao còn bắt tôi giống như đứa ngốc giúp anh phiên dịch?” Nàng cẩn thận hỏi, làm bộ không chú ý tới ánh mắt sắc bén như dao của hắn.
“Tiếng Trung tôi biết chỉ một phần rất nhỏ thôi, cũng không giỏi bằng cô……”
“Đừng trêu chọc tôi, tôi biết anh đang suy nghĩ cái gì, anh tức tôi vì tôi sửa sách của anh, mới cố ý chỉnh tôi, đúng không? Được, tôi cũng biết điều, nếu trở thành đối tượng trút giận của anh, chỉ hết bảy ngày này thôi là xong chứ gì.” Nàng không nói nữa, đứng lên, không sợ hãi, thái độ ngược lại khá cứng rắn. Dù sao cũng chỉ là bảy ngày, nàng không tin hắn có thể chỉnh chết được nàng.
“Di? Nhanh như vậy đã nhận mệnh?” Hắn uống một ngụm rượu, mày rậm nhướn lên.
Còn tưởng nàng nhát như chuột, nói nặng chút là sẽ té ngã một cách vô dụng, xem ra hắn tính sai, dưới vẻ ngoài tiêm nhược của nàng, cư nhiên còn cất giấu một phần ý chí ương ngạnh!
Có ý tứ……
“Tôi chì là không muốn phá hỏng giao tình giữa anh và nhà xuất bản, cho nên trong bảy ngày này, tôi sẽ tận lực chịu đựng những khó dễ từ anh, bất quá, anh đừng quá đáng.” Nhận tiền của người ta, lại khiến họ gặp họa, tốt xấu gì thì nàng cũng nên đứng trên lập trường của nhà xuất bản suy nghĩ một chút.
“Thật tốt, cô đã chuẩn bị tốt, vậy bắt đầu đi! Hiện tại, tôi muốn đi khỏi tiệc rượu nhàm chán này, đi dạo thành phố Đài Bắc chút.” Hắn khiêu khích đứng thẳng người, đua ra vấn đề khó đầu tiên cho nàng.
“Cái gì? Bây giờ?” Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, hiện tại tiệc rượu mới tiến hành được một nửa mà thôi là thế nào!
“Đúng, nghĩ cách mang tôi rời khỏi đây, tôi muốn ra ngoài.” Hắn vuốt tóc phiền não. Ban ngày phải ngụy trang dáng vẻ thân thiết hiền lành, hắn thật sự chịu đủ rồi.
Muốn nàng dẫn hắn bỏ lại tất cả khách quý trong buổi tiệc mà chuồn ra đi? Đông Tâm Ngữ thiếu chút nữa hét toáng lên.
“Việc này…Tôi phải đi nói với tổng biên đã…” Nàng nói.
“Không cần phiền toái, cứ như thế này đi ra là được rồi!” Hắn nói xong vứt ly rượu trong tay xuống bàn, bắt lấy tay nàng đường hoàng đi ra ngoài.
“Diêm tiên sinh……” Nàng kinh hô quay đầu nhìn xung quanh.
Bọn họ hai người trai tài gái sắc, đứng chung một chỗ nói chuyện đã sớm thu hút ánh mắt của mọi người, nay lại tay trong tay cùng nhau rời đi, lập tức khiến mọi người xôn xao bàn tán.
Diêm Quýnh mặc kệ người khác nghĩ thế nào, việc hàn huyên xã giao hắn một chút cũng không cảm thấy hứng thú, giờ phút này chỉ thầm nghĩ rời xa chỗ nhàm chán này để hít thở không khí.
Nhưng Đông Tâm Ngữ không nghĩ vậy, ở trước mắt bao người cùng Diêm Quýnh song song rời đi, trời mới biết người khác sẽ nghĩ như thế nào?
Khi bị kéo khỏi hội trường, nàng vừa vặn thoáng nhìn thấy Lưu Hiểu Trân hướng nàng cười ái muội, xong đời rồi!
Lưu Hiểu Trân có bản sự khuyếch đại câu chuyện của nàng, qua lời của cô ấy, việc nàng cùng Diêm Quýnh lúc đó khẳng định sẽ bị lan truyền ồn ào huyên náo.
Tim đập mạnh và loạn nhịp bất an, Diêm Quýnh cản một chiếc tắc xi, đem nàng đẩy mạnh vào trong, rồi lập tức ngồi vào cạnh nàng, nói với lái xe bằng tiếng Trung thuần khiết: “Đưa tôi đến một pub nào đó đặc sắc chút, tôi muốn uống một chén.”
Lái xe hiểu ý, thả chân ga phi nhanh trên đường lớn đèn đuốc sáng trưng.
Đông Tâm Ngữ trừng to mắt, vội vàng nói: “Đi pub làm gì? Anh không phải muốn đi dạo Đài Bắc sao?”
“Tôi đột nhiên muốn uống chút rượu.” Hắn nhàn nhã tựa lưng vào ghế.
“Muốn uống rượu vừa rồi tại hội trường sao không uống……” Nàng chỉ về khách sạn phía sau.
Tiệc rượu có loại rượu rất hiếm hắn không uống, lại muốn chạy đi pub tiêu tiền?
“Ở đó sao gọi là uống rượu được? Một đống người nói chuyện bên tai, ầm ỹ muốn chết.” Hắn hừ hừ.
“Trong pub càng ầm ĩ!” Nàng nhắc nhở hắn.
“Ít nhất tôi không cần hao tâm tốn sức cùng người xa lạ nói chuyện tào lao để xã giao.”
“Anh……” Nhà xuất bản có lòng tốt giúp hắn tổ chức tiệc rượu hắn cư nhiên không cảm kích?
“Tôi muốn trải nghiệm qua pub ở Đài Loan, có thể mời Đông tiểu thư dẫn tôi đi thăm một chút không?” Khuỷu tay phải hắn đặt bên cửa sổ, quay đầu, hướng về nàng cười lạnh.
Da đầu nàng lại run lên. Không ai nhìn ra nụ cười của Diêm Quýnh thực không tầm thường sao? Cho dù khóe miệng giơ lên, nhưng độ cong đôi môi lại nói lên biểu tình trong lòng, trông thế nào cũng âm trầm đáng sợ.
“Pub ở Đài Bắc…… Kỳ thật không có gì hay để thăm đâu……” Nàng bất an nuốt một ngụm nước miếng, tránh tầm mắt hắn.
Nàng thật sự không nên một mình cùng hắn cùng một chỗ……
“Hử? Phải không?” Hắn nhìn ra lo âu của nàng, chuyển đề tài, đột nhiên hỏi:“Cô sợ tôi? Vì sao?”
Nàng ngẩn ngơ, lập tức phản bác:“Tôi không phải……”
“Tôi nghe Lưu tiểu thư nói, trong khi đọc tiểu thuyết của tôi, thiếu chút nữa cô đem tôi trở thành nhân vật chính trong đó, là nguyên nhân này sao?” Hắn tựa lưng vào ghế, nhìn thẳng nàng.
“Tôi……” Nàng trong lòng cả kinh, bị Lưu Hiểu Trân lắm miệng chọc tức gần chết.
“Có lẽ trực giác của cô là đúng! Trong tiềm thức của tôi, rất có thể tôi chính là ác ma giết người không chớp mắt!” Hắn nguy hiểm nhếch khóe miệng.
Đông Tâm Ngữ tim đập loạn lên, Diêm Quýnh trong lời nói rõ ràng là đang thử nàng, nếu nàng thật sự thừa nhận, làm không tốt sẽ càng chọc giận hắn.
“Diêm tiên sinh……” Giọng nói thanh thanh, nàng quyết định cố lấy hết dũng khí nói rõ ràng.
“Cứ gọi tôi Diêm Quýnh.” Hắn chỉ ra chỗ sai của nàng.
“Được rồi! Diêm Quýnh, chúng ta đi thẳng vào vấn đề cuốn sách “Run rẩy” đi! Tôi phải nói là “Run rẩy” thật sự cực kì hấp dẫn, lối hành văn của anh cũng rất sâu sắc sinh động, có thể giữ chặt ánh mắt độc giả, ngay cả tôi cũng mê muội rất sâu vì nhân vật nam chính “Toàn”, hơn nữa đồng tình dưới bề ngoài lãnh khốc của hắn có loại thống khổ không muốn người biết…… Tôi nghĩ, có lẽ anh đã đem toàn bộ bóng ma trong nội tâm anh đưa vào con người hắn, mới có thể miêu tả sống động như thế…… Nhưng căn cứ vào lập trường đạo đức, tôi biết rõ cần phải trung thành với nguyên tác nhưng vẫn lựa chọn tu chỉnh những đoạn quá sức tàn nhẫn, chính là vì không muốn làm cho những thanh thiếu niên đương thời dễ dàng bị ảnh hưởng hoặc kích động mà bắt chước làm theo, điểm ấy tôi chỉ có thể trịnh trọng giải thích với anh.”
Nói liền một hơi tất cả, nàng nghĩ như vậy hẳn là có thể hóa giải bất mãn của hắn, không ngờ càng nghe biểu tình của hắn càng âm trầm, phút chốc trên mặt phủ một lớp sương, khống chế nàng, khiến nàng hoảng sợ tim đập như điên.
Hắn…… Hắn muốn làm gì?
Diêm Quýnh đem nàng vây lại trong lòng, lấy một loại ngữ khí có thể khiến người ta đông cứng nói: “Thống khổ? Cô thì biết cái gì? Nội tâm tôi có bóng ma gì? Tôi có thống khổ gì? Đừng có dùng loại khẩu khí làm như việc gì cũng biết, cô cho là chỉ phiên dịch một quyển sách của tôi là có thể nhìn thấu tôi?”
“Ách…… Tôi không có……” Nàng trợn tròn mắt, nàng chỉ muốn nói ra ý nghĩ của mình thôi a!
“Hừ! Nữ nhân các người thật thích tùy tiện phỏng đoán chuyện của người khác, tiểu thuyết là tiểu thuyết, tôi là tôi, cô không cần liên tưởng nhiều vậy, lại càng không cần lấy tình nghĩa thăm dò tôi.”
“Tôi nghĩ anh hiểu lầm, tôi đối với anh không có……”
“Đủ rồi! Ầm ĩ chết đi được!” Hắn không kiên nhẫn nghe nàng giải thích, lớn tiếng quát, tay phải phút chốc dời lên cổ của nàng, nhẹ nhàng giữ lấy, tiếp theo lại lành lạnh nói:“Cô nói thêm một chữ, tôi liền vặn gãy cổ cô!”
Nàng lắp bắp kinh hãi, nghĩ đến việc hắn thật sự sẽ xuống tay, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trắng xanh, ngây ngốc không biết nên như thế nào cho phải.
Hắn thoạt nhìn một chút cũng không phải người hay nói giỡn!
“Cho dù cô là nữ nhân, tôi cũng sẽ không lưu tình.” Hắn thở ra, tiếng nói như lời tiên đoán của tử thần.
Những lời này gợi lại trí nhớ trong đầu nàng, cơ hồ chưa kịp nghĩ đã thốt ra: “Anh như vậy cùng dã thú tàn khốc có gì khác nhau?”
Hắn nhướn mày, trong mắt chợt lóe một tia sáng, lại nói:“Tôi vốn chính là dã thú máu lạnh, bây giờ cô mới biết sao?”
“Không, từ lúc đầu khi thấy mắt anh…… Tôi đã biết……” Nàng theo dõi ánh mắt của hắn, chậm rãi nói.
Có vài giây bọn họ cứ giữ nguyên tư thế như vậy, trong không gian nho nhỏ sau tắc xi, chỉ có tiếng động cơ ô tô cùng với tiếng hít thở của họ.
Những lời họ nói đúng là đoạn đối thoại của nam nữ chính trong “Run rẩy” khi mới gặp nhau, Diêm Quýnh không nghĩ tới Đông Tâm Ngữ có thể nói đầy đủ không sai một chữ, trong nháy mắt, một trận không hiểu vui mừng làm bay hết tâm ý phiền chán lúc đầu của hắn, ý xấu bỗng nhiên đều biến mất.
Tayhắn buông cổ nàng ra, khóe miệng lạnh lùng chậm rãi giơ lên một đạo ý cười.
“Ngươi cư nhiên có thể nhớ rõ ràng nội dung “Run rẩy” như vậy, kế tiếp là gì? Kế tiếp nam chính nói với nữ chính cái gì?” Hắn khiêu chiến hỏi.
Tuy rằng chỉ là cười nhợt nhạt, lại làm nàng tâm tình đại loạn, nàng rốt cục hiểu được nguyên nhân Lưu Hiểu Trân và những người khác điên cuồng vì Diêm Quýnh, bỏ đi khí thế làm người ta run rẩy của hắn, thì hắn chính là người đàn ông có mị lực phi thường.
“Bọn họ không nói nữa, bởi vì nam chính cường hôn nữ chính……” Nhìn nụ cười mê người của hắn, nàng ngây ngốc trả lời.
“Như vậy, chúng ta diễn lại đoạn này nhé.” Hắn vừa nói dứt, không đợi nàng có phản ứng, tay giữ cằm nàng, cúi đầu hôn lấy đôi môi nàng.
Đông Tâm Ngữ sợ tới mức ngây ra như phỗng!
Nàng không kịp chuẩn bị tâm lí, đối thoại với hắn cũng thuần túy là phản xạ, căn bản không nghĩ tới hắn thật sự cường hôn nàng……
Một cỗ hơi thở nam tính nóng như lửa quán nhập vào trong miệng, xúc cảm ướt át thân mật kia khiến nàng kinh hoảng không biết làm sao, người đờ ra thành đầu gỗ mặc hắn chà đạp, đến khi đầu lưỡi linh hoạt của hắn xâm nhập trong miệng nàng gây xích mích quấn quanh, nàng mới giật mình lấy lại tinh thần, dùng sức giãy dụa thoát ra.
Diêm Quýnh rất nhanh bỏ nàng ra, trên mặt lộ chút ý cười khi làm xong việc xấu.
“Hừ, hương vị còn chưa nếm hết.” Hắn liếm khóe môi, nhìn chằm chằm vẻ mặt bối rối kinh ngạc của nàng, cảm thấy thú vị cực kỳ.
“Anh…… Anh……” Co rúm lại một góc, nàng che miệng lại, chán nản nói không ra lời.
Người này…… Người này thật sự rất đáng giận……
“Cái hôn này, coi như là em bồi tội tôi, đêm nay tạm thời tha cho em!”(đến đoạn này cho mình bắt đầu sửa thành em-tôi thay vì cô-tôi như những đoạn trên nhé) Hắn nói xong liền bảo lái xe dừng xe, sau đó không khách khí hạ lệnh trục khách, “Xuống xe, em có thể về.”
Nàng nhất thời không phản ứng kịp, không nhúc nhích. Hắn……Để nàng đi?
“Sao? Còn muốn tôi hôn em thêm lần nữa sao?” Hắn làm bộ chuẩn bị hôn nàng.
Nàng giống như con thỏ bị chấn kinh, lập tức mở cửa xe xông ra ngoài, cũng không quay về phía ngược lại để đi, trái tim đập nhanh thật nhanh, giống như toàn bộ không khí trong ngực đều bị Diêm Quýnh kia hôn mà rút đi hết, rất khó hô hấp.
Nàng chịu đủ rồi!
Lấy tay chà chà môi, nàng nói thầm trong lòng, ngày mai nhất định phải nói cho tổng biên, vị “Khách quý” Diêm Quýnh này nàng hầu hạ không nổi, xin nhà xuất bản tìm người khác tiếp đãi hắn đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.