Chương 10: Đại Tranh (2)
Phiêu Lượng Thiểm Quang
22/05/2023
Cuối cùng Đại Tranh hiểu được cảm giác được người khác hầu hạ là thế nào, nàng xấu hổ cúi đầu, nàng đưa bàn tay đến trước mặt nàng ta và chờ đợi.
“Lang quân, có thể tự nhiên hơn chút.”
Nha hoàn thoa thuốc cho nàng cười cười, sau đó lấy chút thuốc thoa lên ngón tay nàng.
Sau khi nàng băng bó xong, Đại Tranh nhận được một lò sưởi bằng tay.
Lò sưởi tay ấm áp lan tỏa đến toàn thân, cuối cùng cả người nàng đã nhẹ nhõm hơn.
“Cảm ơn, ngươi thật tốt!” Đối với những người dễ gần, Đại Tranh tự nhiên cũng muốn nói nhiều hơn: “Ta tên Đại Tranh, còn ngươi tên gì?”
“Lang quân cứ gọi nô tỳ là Thanh Ngọc.” Nàng ta rửa sạch tay và nói: “Lang quân cởi giày và vớ ra đi.”
“Không cần không cần, chuyện này để ta tự làm được rồi!” Nàng vẫn chưa quen được việc người ta hầu hạ thế này: “Đã trễ thế này rồi, ngươi mau đi nghỉ đi!”
Nhưng Thanh Ngọc không dễ bị lừa, nàng ta khăng khăng muốn làm, nàng ta cũng nói sợ phía trên sẽ trách phạt, Đại Tranh là một nô tỳ, vừa nghe vậy cũng thành thật hơn.
Mọi người đều là nô tỳ, làm không xong thì sẽ bị phía trên trách phạt và đuổi đi.
Vì thế khi Phó Lan Tiêu (Lan Cửu) đẩy cửa tiến vào liền thấy được cảnh này.
Dưới bình phong, Đại Tranh người mặc cẩm y vì hai tay không tiện, mà dùng khuỷu tay chống người về phía sau, mái tóc dài được tháo ra, xõa xuống lưng, vẻ mặt thẹn thùng, bị người ta làm cho môi mím chặt.
Chân nàng rất dài, để lộ ra bắp chân trắng nõn, đang được một nha hoàn thoa thuốc.
Còn ra thể thống gì nữa chứ.
Nhìn thấy có người vào, Thanh Ngọc lập tức quỳ xuống hành lễ, nếu không có chuyện hôm nay, Đại Tranh nhất định sẽ nghiêm túc thưởng thức dáng vẻ của Phó Lan Tiêu, khen hắn đẹp.
Nhưng hiện tại Đại Tranh lập tức học theo Thanh Ngọc, nàng không hành lễ, mà chỉ học tư thế quỳ, vớ cũng không kịp mang vào.
Phó Lan Tiêu rũ mắt, nhìn thấy Đại Tranh quỳ dưới đất, xiêm y không hợp với có thể nhỏ nhắn của nàng, gấm vóc nhẹ, lộ ra đôi chân nhỏ.
Hắn thấy chói mắt đến lạ thường, tầm mắt của hắn dừng trên gương mặt bất an của nàng, hắn cười nhạt: “Nếu ngươi thích thì ta có thể tặng nàng ta cho ngươi.”
“Cái gì?” Đại Tranh vội vàng lắc đầu: “Đừng làm nàng ấy thấy khó chịu.”
“Hóa ra ngươi lại thương hoa tiếc ngọc như vậy.”
Đại Tranh cảm thấy hắn đang châm chọc nàng.
Phó Lan Tiêu đã sớm thay đồ, dáng người tao nhã, hắn kêu Thanh Ngọc đi, chuyển chủ đề và thêm chút lời ấm áp.
“Ngươi muốn gì? Ta có thể thỏa mãn ngươi.”
Hắn biết, Đại Tranh rất thích giọng điệu này.
“Ta……” Đại Tranh quỳ trên mặt đất, nàng rất muốn cùng hắn bên nhau ngày năm mới, đi Trường An, nhưng nàng biết hy vọng này vô cùng xa vời.
Nàng muốn nói cho hắn biết mình là nữ tử, nhưng nên nói thế nào đây?
Chính nàng và Thanh Ngọc không giống nhau, đi nhà ai thì nghe theo người đó, đều là tùy vào chủ nhân.
Đại Tranh do dự làm hắn vô cùng không vui, giọng nói hắn lạnh đi vài phần: “Nói.”
Nàng nên gọi hắn là gì? Lan Cửu?
Đó là hắn tên thật sao?
“Ta…… Đại nhân, lúc trước ngài từng nói qua sẽ giúp ta khôi phục lương tịch, còn tính không?”
“Không phải ngươi nói, ngươi tin cách làm người của ta sao, hay là ngươi cho rằng ta lật lọng?”
Giọng nói Phó Lan Tiêu hơn nửa năm khiến nàng đã quen đến không thể quen hơn, nhưng lúc này nàng lại thấy vô cùng xa lạ.
Trong trí nhớ của nàng, hắn luôn đối xử dịu dàng với nàng, chưa từng như vậy bao giờ.
“Ta không có ý tứ này!”
“Còn nguyện vọng gì không?”
Ồ, còn có thể thêm một cái nữa.
Vậy nàng muốn nhiều chút nữa.
“Ta muốn năm mươi lượng bạc, có thể không?”
Lời này vừa nói ra, Thích Vô đứng phía sau Phó Lan Tiêu nhíu chặt mày.
Năm mươi lượng, xem thường ai vậy.
Bởi vì người đứng vẫn không nói chuyện, Đại Tranh tưởng mình công phu sư tử ngoạm.
“Nhiều quá sao? Hai mươi lượng hoặc mười lượng cũng được, bởi vì khi cứu ngươi ta đã dùng tổng cộng tám lượng bạc, còn hai lượng thì ta dùng cho cuộc sống sau này ——”
“Còn gì nữa không?”
Hả? Còn thêm nữa á?
Kỳ thật đã đủ rồi, nàng đã không còn biết mình muốn gì nữa.
Nói đến cũng buồn cười, sau khi gặp được Lan Cửu, mọi thứ nàng muốn đều có Lan Cửu.
“Vậy, vậy đại nhân mua cho ta chiếc vòng đi, ta muốn vòng bạc, cái giống của biểu đệ của ta đó, từ khi sinh ra hắn ta đã có cô mẫu của ta mua đồ, tượng trưng cho khỏe mạnh và yên vui, ta vẫn luôn muốn nó.”
Qua một lúc lâu, Phó Lan Tiêu không nói lời nào, Đại Tranh cho rằng mơ ước của cô quá xa vời, lúc muốn ngẩng đầu giải thích, thì nhìn hắn hung hăng liếc xéo nàng và bước nhanh ra ngoài khoang thuyền.
Trên boong tàu, Phó Lan Tiêu khoanh tay đứng đó, tuyết trắng như lông vũ rơi xuống vai hắn.
Thích Vô đưa một áo khoác lông cừu và nghe hắn hỏi.
“Tình huống bên Thái Tử thế nào rồi?”
“Bên kia đã nhận được mật tin, bọn họ đang bận trở về phủ.” Thích Vô cung kính, nói: “Điện hạ, thuộc hạ cho rằng phải mau chóng trở về, không thể làm cho bọn họ lại trả đũa.”
“Không vội, đem thuyền đi đến Nhữ Thành.”
Thích Vô đi theo Phó Lan Tiêu 10 năm, cũng không đoán được tính khí thất thường của hắn, tâm tư Cửu hoàng tử thất thường, nhưng mà hiện tại hắn ta biết hắn có ý gì —— hắn lười giả vờ.
Là mưa gió sắp đến, ý phải thổi lửa thật tốt.
Xem ra người tên Đại Tranh kia sẽ không sống được lâu nữa.
“Lang quân, có thể tự nhiên hơn chút.”
Nha hoàn thoa thuốc cho nàng cười cười, sau đó lấy chút thuốc thoa lên ngón tay nàng.
Sau khi nàng băng bó xong, Đại Tranh nhận được một lò sưởi bằng tay.
Lò sưởi tay ấm áp lan tỏa đến toàn thân, cuối cùng cả người nàng đã nhẹ nhõm hơn.
“Cảm ơn, ngươi thật tốt!” Đối với những người dễ gần, Đại Tranh tự nhiên cũng muốn nói nhiều hơn: “Ta tên Đại Tranh, còn ngươi tên gì?”
“Lang quân cứ gọi nô tỳ là Thanh Ngọc.” Nàng ta rửa sạch tay và nói: “Lang quân cởi giày và vớ ra đi.”
“Không cần không cần, chuyện này để ta tự làm được rồi!” Nàng vẫn chưa quen được việc người ta hầu hạ thế này: “Đã trễ thế này rồi, ngươi mau đi nghỉ đi!”
Nhưng Thanh Ngọc không dễ bị lừa, nàng ta khăng khăng muốn làm, nàng ta cũng nói sợ phía trên sẽ trách phạt, Đại Tranh là một nô tỳ, vừa nghe vậy cũng thành thật hơn.
Mọi người đều là nô tỳ, làm không xong thì sẽ bị phía trên trách phạt và đuổi đi.
Vì thế khi Phó Lan Tiêu (Lan Cửu) đẩy cửa tiến vào liền thấy được cảnh này.
Dưới bình phong, Đại Tranh người mặc cẩm y vì hai tay không tiện, mà dùng khuỷu tay chống người về phía sau, mái tóc dài được tháo ra, xõa xuống lưng, vẻ mặt thẹn thùng, bị người ta làm cho môi mím chặt.
Chân nàng rất dài, để lộ ra bắp chân trắng nõn, đang được một nha hoàn thoa thuốc.
Còn ra thể thống gì nữa chứ.
Nhìn thấy có người vào, Thanh Ngọc lập tức quỳ xuống hành lễ, nếu không có chuyện hôm nay, Đại Tranh nhất định sẽ nghiêm túc thưởng thức dáng vẻ của Phó Lan Tiêu, khen hắn đẹp.
Nhưng hiện tại Đại Tranh lập tức học theo Thanh Ngọc, nàng không hành lễ, mà chỉ học tư thế quỳ, vớ cũng không kịp mang vào.
Phó Lan Tiêu rũ mắt, nhìn thấy Đại Tranh quỳ dưới đất, xiêm y không hợp với có thể nhỏ nhắn của nàng, gấm vóc nhẹ, lộ ra đôi chân nhỏ.
Hắn thấy chói mắt đến lạ thường, tầm mắt của hắn dừng trên gương mặt bất an của nàng, hắn cười nhạt: “Nếu ngươi thích thì ta có thể tặng nàng ta cho ngươi.”
“Cái gì?” Đại Tranh vội vàng lắc đầu: “Đừng làm nàng ấy thấy khó chịu.”
“Hóa ra ngươi lại thương hoa tiếc ngọc như vậy.”
Đại Tranh cảm thấy hắn đang châm chọc nàng.
Phó Lan Tiêu đã sớm thay đồ, dáng người tao nhã, hắn kêu Thanh Ngọc đi, chuyển chủ đề và thêm chút lời ấm áp.
“Ngươi muốn gì? Ta có thể thỏa mãn ngươi.”
Hắn biết, Đại Tranh rất thích giọng điệu này.
“Ta……” Đại Tranh quỳ trên mặt đất, nàng rất muốn cùng hắn bên nhau ngày năm mới, đi Trường An, nhưng nàng biết hy vọng này vô cùng xa vời.
Nàng muốn nói cho hắn biết mình là nữ tử, nhưng nên nói thế nào đây?
Chính nàng và Thanh Ngọc không giống nhau, đi nhà ai thì nghe theo người đó, đều là tùy vào chủ nhân.
Đại Tranh do dự làm hắn vô cùng không vui, giọng nói hắn lạnh đi vài phần: “Nói.”
Nàng nên gọi hắn là gì? Lan Cửu?
Đó là hắn tên thật sao?
“Ta…… Đại nhân, lúc trước ngài từng nói qua sẽ giúp ta khôi phục lương tịch, còn tính không?”
“Không phải ngươi nói, ngươi tin cách làm người của ta sao, hay là ngươi cho rằng ta lật lọng?”
Giọng nói Phó Lan Tiêu hơn nửa năm khiến nàng đã quen đến không thể quen hơn, nhưng lúc này nàng lại thấy vô cùng xa lạ.
Trong trí nhớ của nàng, hắn luôn đối xử dịu dàng với nàng, chưa từng như vậy bao giờ.
“Ta không có ý tứ này!”
“Còn nguyện vọng gì không?”
Ồ, còn có thể thêm một cái nữa.
Vậy nàng muốn nhiều chút nữa.
“Ta muốn năm mươi lượng bạc, có thể không?”
Lời này vừa nói ra, Thích Vô đứng phía sau Phó Lan Tiêu nhíu chặt mày.
Năm mươi lượng, xem thường ai vậy.
Bởi vì người đứng vẫn không nói chuyện, Đại Tranh tưởng mình công phu sư tử ngoạm.
“Nhiều quá sao? Hai mươi lượng hoặc mười lượng cũng được, bởi vì khi cứu ngươi ta đã dùng tổng cộng tám lượng bạc, còn hai lượng thì ta dùng cho cuộc sống sau này ——”
“Còn gì nữa không?”
Hả? Còn thêm nữa á?
Kỳ thật đã đủ rồi, nàng đã không còn biết mình muốn gì nữa.
Nói đến cũng buồn cười, sau khi gặp được Lan Cửu, mọi thứ nàng muốn đều có Lan Cửu.
“Vậy, vậy đại nhân mua cho ta chiếc vòng đi, ta muốn vòng bạc, cái giống của biểu đệ của ta đó, từ khi sinh ra hắn ta đã có cô mẫu của ta mua đồ, tượng trưng cho khỏe mạnh và yên vui, ta vẫn luôn muốn nó.”
Qua một lúc lâu, Phó Lan Tiêu không nói lời nào, Đại Tranh cho rằng mơ ước của cô quá xa vời, lúc muốn ngẩng đầu giải thích, thì nhìn hắn hung hăng liếc xéo nàng và bước nhanh ra ngoài khoang thuyền.
Trên boong tàu, Phó Lan Tiêu khoanh tay đứng đó, tuyết trắng như lông vũ rơi xuống vai hắn.
Thích Vô đưa một áo khoác lông cừu và nghe hắn hỏi.
“Tình huống bên Thái Tử thế nào rồi?”
“Bên kia đã nhận được mật tin, bọn họ đang bận trở về phủ.” Thích Vô cung kính, nói: “Điện hạ, thuộc hạ cho rằng phải mau chóng trở về, không thể làm cho bọn họ lại trả đũa.”
“Không vội, đem thuyền đi đến Nhữ Thành.”
Thích Vô đi theo Phó Lan Tiêu 10 năm, cũng không đoán được tính khí thất thường của hắn, tâm tư Cửu hoàng tử thất thường, nhưng mà hiện tại hắn ta biết hắn có ý gì —— hắn lười giả vờ.
Là mưa gió sắp đến, ý phải thổi lửa thật tốt.
Xem ra người tên Đại Tranh kia sẽ không sống được lâu nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.