Chiều Cao Tính Cái Gì, Đẩy Ngã Vạn Tuế
Chương 41: Chương 40
Endless Đãi Tục
26/10/2016
Về đến nhà, mới phát hiện Nguyên ba Nguyên mẹ đã đi làm.
Nguyên Họa nhìn ngôi nhà trống rỗng, cảm giác tràn đầy sung sướng lúc nãy nhất thời hạ xuống vài phần, mặc dù từ nhỏ đến lớn đều sống như vậy, thậm chí có lúc Nguyên ba Nguyên mẹ bận rộn đến mấy tuần cũng không có ở nhà. Hiện tại đã tốt hơn nhiều, cơ bản mỗi ngày đều sẽ về nhà. Chẳng qua là ngày hôm nay dù sao cũng là ngày nàng cảm thấy vui sướng nhất, nhìn nhà vắng vẻ, không biết là cảm xúc gì, có thể là muốn niềm vui của mình chia sẻ cho người nhà đi. Cho dù chuyện cùng Từ Tử Kỳ không thể nói cùng ba mẹ, nhưng mà mình vẫn muốn đem niềm vui của mình đến cho bọn họ.
Nguyên Họa có chút mất mác về phòng ngủ của mình, mở máy tính, chỉ nhìn màn hình đờ ra. Nghe được tiếng chuông ngoài cửa, mới hoàn hồn lại đi ra mở cửa.
"Chị, sao chị lại ở nhà a?" ngày hôm nay Nguyên Hải nghỉ về nhà, bản thân lại không mang chìa khóa, chỉ ôm may mắn mà ấn chuông cửa nhà mình, hắn lại không nghĩ tới có người ở nhà mở cửa cho hắn, có thể không chấn động sao? Cũng không thể trách Nguyên Hải, dù sao hắn cũng không biết Nguyên Họa đã từ chức.
Nguyên Họa liếc mắt nhìn Nguyên Hải, trực tiếp đi trở về phòng ngủ của mình, cũng không trả lời câu hỏi của Nguyên Hải.
Nguyên Hải buồn bực gãi đầu, nhìn bóng lưng của Nguyên Họa, trực giác nói với mình, chị hôm nay rất không bình thường, không chọc thì tốt hơn.
Nguyên Họa trở lại phòng ngủ trực tiếp nằm trên giường, cũng không quan tâm máy tính bên cạnh vẫn còn mở QQ, nhìn trần nhà. Nguyên Hải vào nhà, thay giày, đi về phòng mình. Lúc đi qua cửa phòng Nguyên Họa thì nhìn vào bên trong, nhìn thấy Nguyên Họa mắt không chớp nhìn chằm chằm trần nhà, thật sự là rất quái dị.
Nguyên Hải rụt đầu, vẫn còn có chút lo lắng cho chị của hắn, mạo hiểm đi vào phòng Nguyên Họa. Vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi "Chị, chị sao thế a? Tại sao không đi làm, còn ở chỗ này đờ ra a?" Nguyên Họa như vậy đúng là từ trước đến giờ Nguyên Hải chưa thấy qua, khó chịu cùng với bất an không nói nên lời.
Nguyên Họa liếc nhìn Nguyên Hải bên cạnh, lúc này Nguyên Hải sợ đến muốn bỏ chạy lấy người, thực hối hận mình đột nhiên có ý tốt với chị già của mình a. Hắn đúng là khá hiểu Nguyên Họa, rất hay chỉnh người khác, không phải độc ác bình thường. Mình khi còn bé cũng chịu không ít thủ đoạn của Nguyên Họa.
Nguyên Họa nhàn nhạt mở miệng nói "Nguyên Hải, em nói nếu như chị thích một nữ nhân, em có cảm thấy chị có bệnh hay không a, ba mẹ có thể bị chị làm tức chết hay không a?" Trong giọng nói mang theo nhàn nhạt u sầu, giống như tự nói hơn là nói với Nguyên Hải, Nguyên Hải nghe được cũng cảm thấy lo lắng.
Thế nhưng Nguyên Hải nghe rõ lời của chị hắn nói với hắn, thích nữ. Nguyên Hải trầm tư một chút mới lên tiếng "Chị, có phải chị thích nữ nhân không? Nếu không chị cũng không hỏi em như vậy."
Nguyên Họa không có nhìn Nguyên Hải, ánh mắt mờ mịt nhìn trần nhà, sửng sốt một hồi, lúc Nguyên Hải đang định đặt câu hỏi, gật đầu.
Trong lòng Nguyên Hải thất kinh, tràn đầy khó hiểu nhìn Nguyên Họa, sau đó vùng xung quanh chân mày co lại, như là đang suy tư cái gì, được một lúc sau mới đúng nói với Nguyên Họa "Chị, mặc kệ chị thích là ai, em cũng sẽ ủng hộ chị! Bởi vì chị là chị của em, em chỉ hy vọng chị hạnh phúc, chẳng qua là chỗ ba mẹ, em thực sự không thể đảm bảo. Nếu là ba thì tương đối dễ, thế nhưng cửa của mẹ không dễ qua." Nguyên Hải nói chân thành tha thiết, tuy rằng Nguyên Họa luôn khi dễ hắn, nhưng mà tử nhỏ người chị này cũng thật tâm yêu thương mình. Cho tới bây giờ cũng không cho phép người khác khi dễ hắn, còn nhớ lúc tiểu học năm nhất, hắn bị một tên mập cùng lớp khi dễ. Sau khi Nguyên Họa biết thì không nói hai lời, kéo hắn đi theo cho tên mập một cái tát, lúc đó tên mập bị đánh choáng váng, khóc lóc chạy về nhà. Sau đó phụ huynh tên kia mang theo tên mập đến nhà hắn chỉ trích. Mặc dù ba mẹ yêu thương chị của hắn, nhưng mà phụ huynh người ta cũng đã đến nhà đòi nói lý, lúc này liền đem chị của hắn ra mà dạy dỗ một trận, chỉ kém ra tay đánh chỉ của hắn. Hắn hiện tại cũng còn rõ ràng nhớ kỹ, chị hắn quật cường không nói xin lỗi với đối phương một câu, cuối cùng người nhà kia đành phải thôi, dẫn tên mập đi về. Sau đó, chị hắn mới nói với ba mẹ "Ai kêu tên mập kia ức hiếp em con, em con là người hắn có thể dễ dàng ức hiếp sao? Ai ức hiếp em con con cùng người đó liều mạng." Nói xong thì chạy đi, một mình ngồi xổm ở cầu thang khóc, cảm thấy mình thật sự là chịu ủy khuất. Lúc này Nguyên ba Nguyên mẹ mới phát hiện mình hiểu lầm con gái nhà mình, vừa tự trách, kêu Nguyên Hải đang khóc đỏ mũi đưa chị hắn về phòng. Nguyên Hải đi xuống lầu thấy Nguyên Họa thân thể lớn hơn hắn không được bao nhiêu đang núp ở thang lầu khóc thút thít, vai hơi run lên. Từ nay về sau hắn thề nhất định phải đối đãi thật tốt với người chị này của hắn, đó là lý do vì sao Nguyên Hải không muốn làm việc trong chính phủ, mà là vì chị của mình đi học học viện sĩ quan, sau đó đi thi nhân viên công chức. Hắn hiểu bản thân có quyền có thế mới có thể bảo vệ tốt người mình muốn bảo vệ.
Lúc đó Nguyên ba Nguyên mẹ đều không ngờ tới Nguyên Hải sẽ chọn học viện sĩ quan, con của mình mình có thể không rõ sao? Chỉ là cũng không phản đối, đây là số phận bọn họ chọn cho mình, người khác không thể nào can thiệp. Ở phương diện này, Nguyên ba Nguyên mẹ tương đối tiến bộ, không can thiệp vào quyết định quan trọng trong cuộc sống của hai chị em họ, bọn họ chỉ là cho chúng một ít ý kiến, sau đó để cho chúng tự quyết định cuộc sống mình muốn.
Lúc này Nguyên Họa mới ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt kiên định cua3 Nguyên Hải, nhàn nhạt cười nói "Em trai, cám ơn em!"
Nguyên Họa cũng không thường kêu Nguyên Hải là em trai, ngày thường thì đều kêu tên thật của Nguyên Hải, lúc này kêu Nguyên Hải là em trai, Nguyên Hải còn choáng váng một lúc. Ngây ngốc nhìn Nguyên Họa cười, thực sự là gien di truyền a, hai chị em cười đều rất giống một người a!
"Chị, nữ nhân chị thích là ai a?" Nhiều chuyện, không còn là quyền lợi của nữ nhân. Bây giờ nam nhân cũng rất nhiều chuyện. Nguyên Hải chính là một thành viên trong đó.
"Ách. . . Chính là sếp của chị mày." Nguyên Họa dừng một chút mới trả lời câu hỏi của Nguyên Hải.
"A, chị nói chính là Từ Tử Kỳ kia sao? Chị, không phải chị nói nàng không tốt sao, làm sao lại thích được a? Hơn nữa, cái kia, chị, em nói chị đừng đánh em, há há!" Câu trả lời của Nguyên Họa chính là làm cho Nguyên Hải giống như bị sét đánh.
"Chú mày nói."
"Chị. Chị xác định Từ Tử Kỳ sẽ thích chị sao?" Nguyên Hải run rẩy liều mạng hỏi, bị Nguyên Họa hung tợn liếc mắt, bật người nhảy ra xa ba trượng* nói "Chị, em chỉ hỏi một chút, há há. . ."
*đơn vị đo, 1 trượng = 10 thước ~ 4 mét
Nguyên Họa ngồi dậy nói "Em trai, có phải là em cũng hiểu được Từ Kỳ nàng không có khả năng thích người như chị phải không a?" Mặc dù là cười hỏi, thế nhưng trong giọng nói vẫn tràn đầy vẻ u sầu và vô tận mất mát.
Nguyên Hải muốn an ủi Nguyên Họa, thế nhưng cuối cùng vẫn thành thật mà gật đầu, hắn không muốn chị của hắn luân hãm quá sâu, nếu không nhất định sẽ rất khó chịu. Ở trong lòng của Nguyên Hải, thiên kim đại tiểu thư Từ Tử Kỳ cao cao tại thượng như vậy không có khả năng thích người như chị của hắn. Tuy rằng trong lòng hắn bà chị của hắn cũng rất có mị lực. (thằng em này được :)))
Nguyên Họa nghe xong, nhẹ giọng nói "Chị nghĩ cũng như thế, ha hả, làm sao có thể chứ? Nàng làm sao có thể thích người như chị mày chứ." Không biết là nói cho Nguyên Hải nghe hay là nói cho mình nghe.
Nguyên Hải cảm thấy hôm nay Nguyên Họa thực sự không giống bà chị hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, chị hắn vẫn luôn là một người tràn đầy tự tin, chưa bao giờ suy sụp tinh thần như vậy.
Nguyên Hải kéo Nguyên Họa còn nằm đó mờ mịt nhìn trần nhà nói "Chị, chúng ta thích người khác không thích nàng có được không? Nàng sẽ không tiếp nhận chị, chị nên sớm hết hy vọng đi."
Nguyên Họa nhìn Nguyên Hải mới thản nhiên nói "Không còn kịp rồi, chị mày đã tỏ tình với nàng, cũng đã xác lập quan hệ người yêu." (mình mà là Nguyên Hải, nghe đến đây cũng hộc máu tức chết :)))
Câu hỏi của Nguyên Họa giống như là một đạo sấm sét giữa trời quang bổ lên trên người của Nguyên Hải, sửng sốt một lúc, Nguyên Hải mới gầm thét với Nguyên Họa "Chị ở đây mất mát cái quái gì, thật là. Đều đã xác lập quan hệ người yêu." Phản ứng của Nguyên Hải và Từ Kiều có chín phần giống nhau, đồng dạng là bị sét đánh trong ngoài cháy sém, còn một phần không giống đó là, Nguyên Hải là chúc phúc chị hắn và cảm thấy vui vẻ thay cho Nguyên Họa, còn Từ Kiều thì phẫn nộ cộng thêm bi ai.
"Chú mày biết cái gì, không phải em cũng nghĩ Từ Tử Kỳ chính là không có khả năng thích người như chị sao?" Nguyên Họa bị Nguyên Hải gầm thét như thế gào cũng bốc hỏa. Đập vào gáy của Nguyên Hải nói.
"Chị, chị nhẹ tay chút, nếu không sẽ bị chị đánh cho ngốc." Nguyên Hải nhảy ra nói. Bà chị này trở lại bình thường chỉ biết ức hiếp hắn. Thật là. Mình chính là em ruột của nàng a, tại sao ra tay nặng như vậy chứ? Nguyên Hải sờ đầu, ở trong lòng oán trách.
"Em tự tìm." Nguyên Họa trắng mắt liếc Nguyên Hải nói.
"Ách. . . Chị, việc gì cũng luôn luôn có ngoại lệ không phải sao? Có thể khẩu vị của Từ Tử Kỳ là người như chị đi, nói không chừng là vậy, chị cũng đừng suy nghĩ nhiều."
"Em nghĩ khả năng ngoại lệ cao bao nhiêu đây ?" Nguyên Họa tay chống đầu hỏi thằng em trai đang đứng rất xa.
"Ách. . ." Nguyên Hải câm nín, đích thực, hắn cũng cho rằng đây là tuyệt đối không có khả năng. Xác suất trên căn bản là 0. Chỉ là nếu như nói ra khỏi miệng, chắc chắn sẽ phải bị bà chị của hắn ngũ mã phân thây.
Nguyên Họa nhìn ánh mắt của Nguyên Hải chính là nên hay không nên nói ra đáp án cho người ta biết không đây, Nguyên Hải âm thầm kêu khổ a. Trái lương tâm nói "Chị, em cho rằng khả năng như vậy cũng thật lớn, tình yêu không phải ai cũng nói chính xác được, lúc đến ta ngăn không được, lúc đi ta cản không được. Thích người nào cũng là việc ta không khống chế được."
Nguyên Họa nghe Nguyên Hải nói, cảm thấy Nguyên Hải nói cũng có đạo lý, nàng cũng là không nghĩ tới mình sẽ thích nữ nhân như Từ Tử Kỳ vậy a! Cuối cùng lại thích không phải sao?
Trong lòng của Nguyên Họa lòng yên tĩnh rất nhiều, nói với Nguyên Hải "Buổi trưa chị không ăn ở nhà, nếu như ba mẹ trở về hỏi chị, em cứ nói chị cùng bạn bè ra ngoài ăn cơm."
Nguyên Hải tà tà nói "Chị, có phải chị ra ngoài ăn cùng Từ Tử Kỳ không a?"
Nguyên Họa ném gối về phía Nguyên Hải kêu lên "Chú mày sao lại nhiều chuyện như thế a!"
Nguyên Hải né người nói "Chị, có phải hay không nha!" Ăn vạ nói, Nguyên Họa chấn động đến nổi da gà rơi đầy đất. Da đầu tê dại nói "Nguyên Hải, chị phát hiện chú mày thật ghê tởm, đúng rồi, sợ chú mày . "
Nguyên Hải lúc này mới hài lòng nói "Chị, nhớ kỹ lần sau dẫn về cho em xem, há há." Nói xong liền chạy về phòng của mình. Để lại Nguyên Họa gào thét "Đó là chị dâu của mày, không phải anh rễ, chú mày ngu ngốc! ! !"
Nguyên Họa nhìn ngôi nhà trống rỗng, cảm giác tràn đầy sung sướng lúc nãy nhất thời hạ xuống vài phần, mặc dù từ nhỏ đến lớn đều sống như vậy, thậm chí có lúc Nguyên ba Nguyên mẹ bận rộn đến mấy tuần cũng không có ở nhà. Hiện tại đã tốt hơn nhiều, cơ bản mỗi ngày đều sẽ về nhà. Chẳng qua là ngày hôm nay dù sao cũng là ngày nàng cảm thấy vui sướng nhất, nhìn nhà vắng vẻ, không biết là cảm xúc gì, có thể là muốn niềm vui của mình chia sẻ cho người nhà đi. Cho dù chuyện cùng Từ Tử Kỳ không thể nói cùng ba mẹ, nhưng mà mình vẫn muốn đem niềm vui của mình đến cho bọn họ.
Nguyên Họa có chút mất mác về phòng ngủ của mình, mở máy tính, chỉ nhìn màn hình đờ ra. Nghe được tiếng chuông ngoài cửa, mới hoàn hồn lại đi ra mở cửa.
"Chị, sao chị lại ở nhà a?" ngày hôm nay Nguyên Hải nghỉ về nhà, bản thân lại không mang chìa khóa, chỉ ôm may mắn mà ấn chuông cửa nhà mình, hắn lại không nghĩ tới có người ở nhà mở cửa cho hắn, có thể không chấn động sao? Cũng không thể trách Nguyên Hải, dù sao hắn cũng không biết Nguyên Họa đã từ chức.
Nguyên Họa liếc mắt nhìn Nguyên Hải, trực tiếp đi trở về phòng ngủ của mình, cũng không trả lời câu hỏi của Nguyên Hải.
Nguyên Hải buồn bực gãi đầu, nhìn bóng lưng của Nguyên Họa, trực giác nói với mình, chị hôm nay rất không bình thường, không chọc thì tốt hơn.
Nguyên Họa trở lại phòng ngủ trực tiếp nằm trên giường, cũng không quan tâm máy tính bên cạnh vẫn còn mở QQ, nhìn trần nhà. Nguyên Hải vào nhà, thay giày, đi về phòng mình. Lúc đi qua cửa phòng Nguyên Họa thì nhìn vào bên trong, nhìn thấy Nguyên Họa mắt không chớp nhìn chằm chằm trần nhà, thật sự là rất quái dị.
Nguyên Hải rụt đầu, vẫn còn có chút lo lắng cho chị của hắn, mạo hiểm đi vào phòng Nguyên Họa. Vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi "Chị, chị sao thế a? Tại sao không đi làm, còn ở chỗ này đờ ra a?" Nguyên Họa như vậy đúng là từ trước đến giờ Nguyên Hải chưa thấy qua, khó chịu cùng với bất an không nói nên lời.
Nguyên Họa liếc nhìn Nguyên Hải bên cạnh, lúc này Nguyên Hải sợ đến muốn bỏ chạy lấy người, thực hối hận mình đột nhiên có ý tốt với chị già của mình a. Hắn đúng là khá hiểu Nguyên Họa, rất hay chỉnh người khác, không phải độc ác bình thường. Mình khi còn bé cũng chịu không ít thủ đoạn của Nguyên Họa.
Nguyên Họa nhàn nhạt mở miệng nói "Nguyên Hải, em nói nếu như chị thích một nữ nhân, em có cảm thấy chị có bệnh hay không a, ba mẹ có thể bị chị làm tức chết hay không a?" Trong giọng nói mang theo nhàn nhạt u sầu, giống như tự nói hơn là nói với Nguyên Hải, Nguyên Hải nghe được cũng cảm thấy lo lắng.
Thế nhưng Nguyên Hải nghe rõ lời của chị hắn nói với hắn, thích nữ. Nguyên Hải trầm tư một chút mới lên tiếng "Chị, có phải chị thích nữ nhân không? Nếu không chị cũng không hỏi em như vậy."
Nguyên Họa không có nhìn Nguyên Hải, ánh mắt mờ mịt nhìn trần nhà, sửng sốt một hồi, lúc Nguyên Hải đang định đặt câu hỏi, gật đầu.
Trong lòng Nguyên Hải thất kinh, tràn đầy khó hiểu nhìn Nguyên Họa, sau đó vùng xung quanh chân mày co lại, như là đang suy tư cái gì, được một lúc sau mới đúng nói với Nguyên Họa "Chị, mặc kệ chị thích là ai, em cũng sẽ ủng hộ chị! Bởi vì chị là chị của em, em chỉ hy vọng chị hạnh phúc, chẳng qua là chỗ ba mẹ, em thực sự không thể đảm bảo. Nếu là ba thì tương đối dễ, thế nhưng cửa của mẹ không dễ qua." Nguyên Hải nói chân thành tha thiết, tuy rằng Nguyên Họa luôn khi dễ hắn, nhưng mà tử nhỏ người chị này cũng thật tâm yêu thương mình. Cho tới bây giờ cũng không cho phép người khác khi dễ hắn, còn nhớ lúc tiểu học năm nhất, hắn bị một tên mập cùng lớp khi dễ. Sau khi Nguyên Họa biết thì không nói hai lời, kéo hắn đi theo cho tên mập một cái tát, lúc đó tên mập bị đánh choáng váng, khóc lóc chạy về nhà. Sau đó phụ huynh tên kia mang theo tên mập đến nhà hắn chỉ trích. Mặc dù ba mẹ yêu thương chị của hắn, nhưng mà phụ huynh người ta cũng đã đến nhà đòi nói lý, lúc này liền đem chị của hắn ra mà dạy dỗ một trận, chỉ kém ra tay đánh chỉ của hắn. Hắn hiện tại cũng còn rõ ràng nhớ kỹ, chị hắn quật cường không nói xin lỗi với đối phương một câu, cuối cùng người nhà kia đành phải thôi, dẫn tên mập đi về. Sau đó, chị hắn mới nói với ba mẹ "Ai kêu tên mập kia ức hiếp em con, em con là người hắn có thể dễ dàng ức hiếp sao? Ai ức hiếp em con con cùng người đó liều mạng." Nói xong thì chạy đi, một mình ngồi xổm ở cầu thang khóc, cảm thấy mình thật sự là chịu ủy khuất. Lúc này Nguyên ba Nguyên mẹ mới phát hiện mình hiểu lầm con gái nhà mình, vừa tự trách, kêu Nguyên Hải đang khóc đỏ mũi đưa chị hắn về phòng. Nguyên Hải đi xuống lầu thấy Nguyên Họa thân thể lớn hơn hắn không được bao nhiêu đang núp ở thang lầu khóc thút thít, vai hơi run lên. Từ nay về sau hắn thề nhất định phải đối đãi thật tốt với người chị này của hắn, đó là lý do vì sao Nguyên Hải không muốn làm việc trong chính phủ, mà là vì chị của mình đi học học viện sĩ quan, sau đó đi thi nhân viên công chức. Hắn hiểu bản thân có quyền có thế mới có thể bảo vệ tốt người mình muốn bảo vệ.
Lúc đó Nguyên ba Nguyên mẹ đều không ngờ tới Nguyên Hải sẽ chọn học viện sĩ quan, con của mình mình có thể không rõ sao? Chỉ là cũng không phản đối, đây là số phận bọn họ chọn cho mình, người khác không thể nào can thiệp. Ở phương diện này, Nguyên ba Nguyên mẹ tương đối tiến bộ, không can thiệp vào quyết định quan trọng trong cuộc sống của hai chị em họ, bọn họ chỉ là cho chúng một ít ý kiến, sau đó để cho chúng tự quyết định cuộc sống mình muốn.
Lúc này Nguyên Họa mới ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt kiên định cua3 Nguyên Hải, nhàn nhạt cười nói "Em trai, cám ơn em!"
Nguyên Họa cũng không thường kêu Nguyên Hải là em trai, ngày thường thì đều kêu tên thật của Nguyên Hải, lúc này kêu Nguyên Hải là em trai, Nguyên Hải còn choáng váng một lúc. Ngây ngốc nhìn Nguyên Họa cười, thực sự là gien di truyền a, hai chị em cười đều rất giống một người a!
"Chị, nữ nhân chị thích là ai a?" Nhiều chuyện, không còn là quyền lợi của nữ nhân. Bây giờ nam nhân cũng rất nhiều chuyện. Nguyên Hải chính là một thành viên trong đó.
"Ách. . . Chính là sếp của chị mày." Nguyên Họa dừng một chút mới trả lời câu hỏi của Nguyên Hải.
"A, chị nói chính là Từ Tử Kỳ kia sao? Chị, không phải chị nói nàng không tốt sao, làm sao lại thích được a? Hơn nữa, cái kia, chị, em nói chị đừng đánh em, há há!" Câu trả lời của Nguyên Họa chính là làm cho Nguyên Hải giống như bị sét đánh.
"Chú mày nói."
"Chị. Chị xác định Từ Tử Kỳ sẽ thích chị sao?" Nguyên Hải run rẩy liều mạng hỏi, bị Nguyên Họa hung tợn liếc mắt, bật người nhảy ra xa ba trượng* nói "Chị, em chỉ hỏi một chút, há há. . ."
*đơn vị đo, 1 trượng = 10 thước ~ 4 mét
Nguyên Họa ngồi dậy nói "Em trai, có phải là em cũng hiểu được Từ Kỳ nàng không có khả năng thích người như chị phải không a?" Mặc dù là cười hỏi, thế nhưng trong giọng nói vẫn tràn đầy vẻ u sầu và vô tận mất mát.
Nguyên Hải muốn an ủi Nguyên Họa, thế nhưng cuối cùng vẫn thành thật mà gật đầu, hắn không muốn chị của hắn luân hãm quá sâu, nếu không nhất định sẽ rất khó chịu. Ở trong lòng của Nguyên Hải, thiên kim đại tiểu thư Từ Tử Kỳ cao cao tại thượng như vậy không có khả năng thích người như chị của hắn. Tuy rằng trong lòng hắn bà chị của hắn cũng rất có mị lực. (thằng em này được :)))
Nguyên Họa nghe xong, nhẹ giọng nói "Chị nghĩ cũng như thế, ha hả, làm sao có thể chứ? Nàng làm sao có thể thích người như chị mày chứ." Không biết là nói cho Nguyên Hải nghe hay là nói cho mình nghe.
Nguyên Hải cảm thấy hôm nay Nguyên Họa thực sự không giống bà chị hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, chị hắn vẫn luôn là một người tràn đầy tự tin, chưa bao giờ suy sụp tinh thần như vậy.
Nguyên Hải kéo Nguyên Họa còn nằm đó mờ mịt nhìn trần nhà nói "Chị, chúng ta thích người khác không thích nàng có được không? Nàng sẽ không tiếp nhận chị, chị nên sớm hết hy vọng đi."
Nguyên Họa nhìn Nguyên Hải mới thản nhiên nói "Không còn kịp rồi, chị mày đã tỏ tình với nàng, cũng đã xác lập quan hệ người yêu." (mình mà là Nguyên Hải, nghe đến đây cũng hộc máu tức chết :)))
Câu hỏi của Nguyên Họa giống như là một đạo sấm sét giữa trời quang bổ lên trên người của Nguyên Hải, sửng sốt một lúc, Nguyên Hải mới gầm thét với Nguyên Họa "Chị ở đây mất mát cái quái gì, thật là. Đều đã xác lập quan hệ người yêu." Phản ứng của Nguyên Hải và Từ Kiều có chín phần giống nhau, đồng dạng là bị sét đánh trong ngoài cháy sém, còn một phần không giống đó là, Nguyên Hải là chúc phúc chị hắn và cảm thấy vui vẻ thay cho Nguyên Họa, còn Từ Kiều thì phẫn nộ cộng thêm bi ai.
"Chú mày biết cái gì, không phải em cũng nghĩ Từ Tử Kỳ chính là không có khả năng thích người như chị sao?" Nguyên Họa bị Nguyên Hải gầm thét như thế gào cũng bốc hỏa. Đập vào gáy của Nguyên Hải nói.
"Chị, chị nhẹ tay chút, nếu không sẽ bị chị đánh cho ngốc." Nguyên Hải nhảy ra nói. Bà chị này trở lại bình thường chỉ biết ức hiếp hắn. Thật là. Mình chính là em ruột của nàng a, tại sao ra tay nặng như vậy chứ? Nguyên Hải sờ đầu, ở trong lòng oán trách.
"Em tự tìm." Nguyên Họa trắng mắt liếc Nguyên Hải nói.
"Ách. . . Chị, việc gì cũng luôn luôn có ngoại lệ không phải sao? Có thể khẩu vị của Từ Tử Kỳ là người như chị đi, nói không chừng là vậy, chị cũng đừng suy nghĩ nhiều."
"Em nghĩ khả năng ngoại lệ cao bao nhiêu đây ?" Nguyên Họa tay chống đầu hỏi thằng em trai đang đứng rất xa.
"Ách. . ." Nguyên Hải câm nín, đích thực, hắn cũng cho rằng đây là tuyệt đối không có khả năng. Xác suất trên căn bản là 0. Chỉ là nếu như nói ra khỏi miệng, chắc chắn sẽ phải bị bà chị của hắn ngũ mã phân thây.
Nguyên Họa nhìn ánh mắt của Nguyên Hải chính là nên hay không nên nói ra đáp án cho người ta biết không đây, Nguyên Hải âm thầm kêu khổ a. Trái lương tâm nói "Chị, em cho rằng khả năng như vậy cũng thật lớn, tình yêu không phải ai cũng nói chính xác được, lúc đến ta ngăn không được, lúc đi ta cản không được. Thích người nào cũng là việc ta không khống chế được."
Nguyên Họa nghe Nguyên Hải nói, cảm thấy Nguyên Hải nói cũng có đạo lý, nàng cũng là không nghĩ tới mình sẽ thích nữ nhân như Từ Tử Kỳ vậy a! Cuối cùng lại thích không phải sao?
Trong lòng của Nguyên Họa lòng yên tĩnh rất nhiều, nói với Nguyên Hải "Buổi trưa chị không ăn ở nhà, nếu như ba mẹ trở về hỏi chị, em cứ nói chị cùng bạn bè ra ngoài ăn cơm."
Nguyên Hải tà tà nói "Chị, có phải chị ra ngoài ăn cùng Từ Tử Kỳ không a?"
Nguyên Họa ném gối về phía Nguyên Hải kêu lên "Chú mày sao lại nhiều chuyện như thế a!"
Nguyên Hải né người nói "Chị, có phải hay không nha!" Ăn vạ nói, Nguyên Họa chấn động đến nổi da gà rơi đầy đất. Da đầu tê dại nói "Nguyên Hải, chị phát hiện chú mày thật ghê tởm, đúng rồi, sợ chú mày . "
Nguyên Hải lúc này mới hài lòng nói "Chị, nhớ kỹ lần sau dẫn về cho em xem, há há." Nói xong liền chạy về phòng của mình. Để lại Nguyên Họa gào thét "Đó là chị dâu của mày, không phải anh rễ, chú mày ngu ngốc! ! !"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.