Chiều Cao Tính Cái Gì, Đẩy Ngã Vạn Tuế
Chương 64: Chương 63
Endless Đãi Tục
26/10/2016
Nguyên Họa không biết mình nhìn trần nhà bao lâu, cũng không biết là lúc nào mình ngủ mất.
Lúc tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau, Nguyên Họa thậm chí không biết mình lại có thể ngủ lâu như vậy, có lẽ là thân thể và tinh thần đều quá mệt mỏi đi.
Rời giường, mặc quần áo, rửa mặt một loạt động tác nối tiếp nhau.
Sau khi sửa sang xong tất cả mới thong thả đi xuống lầu, ra khỏi tiểu khu, muốn đi tìm một quán cơm ăn chút cơm, lại bị một chiếc xe Lincoln màu đen chặn lại, nhìn một vòng chiếc Lincoln, muốn né qua đi đến quán cơm đối diện, cửa xe đột nhiên mở ra, tích tắc lôi Nguyên Họa vào trong xe.
Lúc đầu Nguyên Họa bị giật mình, sau đó lập tức trấn tĩnh lại, nhìn thoáng qua lão nhân ngồi đối diện, nàng biết đây chính là ông nội của Từ Tử Kỳ - Từ Vạn Hồng. Rất cung kính nói với Từ Vạn Hồng: "Thưa ông nội!"
Từ Vạn Hồng sâu sắc liếc nhìn Nguyên Họa một lúc mới mở miệng chậm rãi nói: "Quả nhiên không hỗ là người của Nguyên gia a, gặp chuyện gì cũng có thể trấn định như vậy."
Nguyên Họa cười nhạt nhìn Từ Vạn Hồng nói "Con nghĩ ông nội tìm con không phải chỉ để nói chuyện phiếm đi?"
Từ Vạn Hồng cười không đáp, chỉ là lẳng lặng nhìn Nguyên Họa. Nguyên Họa cũng không phải người dễ xúc động, đối xử với những người khác nhau nàng sẽ có các cách khác nhau, nàng biết nếu như mình biểu hiện vô cùng yếu thế ở trước mặt của Từ Vạn Hồng, như vậy chỉ có nước bị người chèn ép, làm sao có thể tranh giành Từ Tử Kỳ chứ? Nàng cũng tin tưởng Từ Vạn Hồng tuyệt đối sẽ không thích người yếu thế, cho nên bản thân nhất định phải ổn định khí tràng, nhất định biểu hiện phải cường thế một chút. Khí tràng vốn được ẩn giấu đã đến lúc cần phát huy.
Nhìn thẳng Từ Vạn Hồng, trên mặt cũng mang theo một chút mỉm cười.
Từ Vạn Hồng nhìn Nguyên Họa nửa ngày sau mới thoải mái cười to nói: "Nguyên Họa, hôm nay ông nội tới tìm con chính là có chuyện quan trọng muốn thương lượng với con."
Nguyên Họa hơi cuối đầu trầm từ một chút mới ngẩng đầu lên nói với Từ Vạn Hồng: "Không biết ông nội tìm con có chuyện gì?"
Từ Vạn Hồng cũng không che đậy gì nữa, trực tiếp nói ra mục đích lần này tới tìm Nguyên Họa. Ý vị sâu xa nói với Nguyên Họa: "Nguyên Họa, ông nội biết quan hệ giữa con và Tử Kỳ. Thế nhưng ông nội vẫn khuyên con sớm buông tay đi, con cũng biết Từ gia ta đến thế hệ này chỉ có một đứa con gái là Tử Kỳ. Nàng chính là cháu gái duy nhất của ta, một lão nhân cô độc như ta đến tuổi này rồi cũng không thể chờ được nữa, chỉ hy vọng kiếp này của nàng có thể có cuộc sống theo khuôn phép, kết hôn sinh con, làm mẹ hiền vợ tốt.
Rốt cuộc Nguyên Họa biết Từ Vạn Hồng tìm đến mình là vì cái gì, kêu nàng từ bỏ cái gì cũng được, duy chỉ có Từ Tử Kỳ là không được. Nét mặt không chút thay đổi, cũng không có ý định nói chuyện, chỉ cúi đầu trầm mặc.
Từ Vạn Hồng tưởng mình nói có hiệu quả, khoái mã gia tiên* nói: "Nguyên Họa, con cũng là một đứa nhỏ hiểu chuyện, ta biết chuyện này làm khó con. Con cũng biết tính tình của đứa nhỏ Tử Kỳ kia rất bướng bỉnh, tuyệt đối sẽ không nghe lời ta. Cho nên ông nội muốn con giúp ta khuyên nàng một chút, được không?"
*ngựa nhanh thêm roi: hối thúc, đẩy nhanh tiến độ
Tay của Nguyên Họa đặt ở trong ống tay áo siết thật chặc, cắn răng vẫn không nói thêm câu nào, chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn Từ Vạn Hồng, không biết trong lòng đang tính toán cái gì.
Từ Vạn Hồng bị Nguyên Họa nhìn như vậy, trong lòng có chút giật mình, đây là Nguyên Họa quen với Từ Tử Kỳ sao, lúc vừa mới lên xe, đã cảm thấy đứa nhỏ này không đơn giản như vậy. Chẳng qua không ngờ Nguyên Họa có thể giấu kĩ như vậy, đúng là mình đã đánh giá thấp đứa nhỏ này a! Không ngờ Từ Vạn Hồng hắn sống hơn nửa đời người lại bị con nhóc Nguyên Họa cái này lừa bịp, nếu không phải hôm nay đến tìm nàng nói chuyện, chẳng phải mình vẫn luôn nghĩ nàng là một kẻ vô tích sự như đóa hoa sinh trưởng trong nhà kính sao.
Hồi lâu sau Nguyên Họa mới chậm rãi mở miệng nói: "Ông nội, con gọi ông một tiếng ông nội, là bởi vì ông là ông nội của Tử Kỳ, cũng là người thân duy nhất của Tử Kỳ. Con không muốn Tử Kỳ phải đứng giữa chúng ta, thế nhưng con cũng không cảm thấy ông nội đang vì Tử Kỳ mà suy nghĩ, Tử Kỳ có cuộc sống của mình, có quyền chọn lựa cuộc sống của mình, nếu như cuối cùng điều nàng chọn không phải con, con dứt khoát sẽ không dây dưa với nàng. Nhưng mà hiện tại con tuyệt đối sẽ không buông tay."
Nguyên Họa chỉ dừng lại một chút, thấy sắc mặt Từ Vạn Hồng có chút khó chịu lại tiếp tục nói: "Ông nội, Tử Kỳ nàng có quyền lựa chọn cuộc sống của mình, nàng cũng không phải con rối của bất luận kẻ nào!" Lúc Nguyên Họa nói đến hai từ con rối thì đặc biệt tăng âm lượng, nhấn mạnh một chút. Khí tràng cường đại thẳng tắp ép về phía Từ Vạn Hồng.
Sau khi nói xong lời này, bỏ qua sắc mặt tái nhợt của Từ Vạn Hồng, quay đầu nhìn tài xế nói: "Dừng xe, tôi muốn xuống xe."
Tài xế cũng không để ý tới lời nói của Nguyên Họa, vẫn an phận lái xe. Nói thật ra, hắn cũng bị đứa nhỏ này dọa sợ, có ai dám răn dạy và chất vấn đại đương gia của Từ thị như vậy chứ? Hắn làm tài xế Từ gia lâu như vậy cũng chỉ gặp qua một mình Nguyên Họa dám đối xử với Từ lão gia tử như vậy.
Nguyên Họa thấy lời của mình không có hiệu quả, lại quay đầu nói với Từ Vạn Hồng còn đang trừng mắt nhìn nàng, nói: "Ông nội, mời ông kêu tài xế dừng xe. Những gì con muốn nói cũng đã nói rồi, nếu ông nội cảm thấy còn gì cần nói ngoài chuyện này, vậy cũng phải để con đi ăn gì trước đã chứ?"
Kỳ thực mục đích thật sự Nguyên Họa muốn xuống xe chính là muốn đi ăn chút gì đó, thực sự là nàng quá đói rồi. (ngta trốn lão Từ ko kịp, thím đói quá mới đòi xuống xe =)))
Từ Vạn Hồng kinh ngạc với sự biến đổi khí tràng của Nguyên Họa, thoáng cái lại biến thành bộ dáng lúc trước nhìn thấy nàng như thế. Nếu không phải mình bị chọc tức, cảm giác kia vẫn còn chân chân thật thật quấn lấy bản thân, mình cũng muốn hoài nghi Nguyên Họa cường thế kia có phải do mình tưởng tượng ra hay không. Từ Vạn Hồng đột nhiên cảm thấy mình và Từ Tử Kỳ đều bị Nguyên Họa lừa bịp, thủ đoạn của con bé này quả nhiên là không thể khinh thường, dễ dàng lừa bịp hắn cùng cháu gái hắn.
Từ Vạn Hồng chăm chú nhìn chằm chằm Nguyên Họa, giống như muốn phải tìm ra sơ hở gì của nàng, thế nhưng Nguyên Họa người ta lại không chờ được, sắp đói chết nàng, đâu còn rỗi rãnh để cho người khác nhìn chằm chằm chứ? Hơn nữa, người ta cũng không phải tác phẩm nghệ thuật, muốn xem cũng phải chờ nàng giải quyết vấn đề của cái bụng rồi xem sau.
"Ông nội, con thực sự rất đói, có thể trước hết cho con xuống xe ăn chút gì hay không?" Nguyên Họa bĩu môi nói.
Từ Vạn Hồng nhíu mày một cái, tuy rằng Nguyên Họa trước kia xuất hiện một chút lại biến mất, rất khiến người ta chán ghét. Thế nhưng rõ ràng hắn thích Nguyên Họa tương đối cường thế kia, Nguyên Họa ngốc nghếch như thế chỉ làm Từ Vạn Hồng nhíu máy. Từ Vạn Hồng có chút mất tự nhiên nói với tài xế: "A Phúc, lái xe đến nhà hàng."
Tài xế A Phúc nhận được lệnh lão gia nhà mình, trực tiếp lái xe đến nhà hàng cách đó không xa.
Xe dừng lại, Nguyên Họa liền không kịp chờ mà nhảy xuống xe, chạy về phía nhà hàng, chạy đến phân nửa mới nhớ lại Từ lão gia tử người ta còn ở trên xe, lại quay đầu nhìn chiếc Lincoln siêu dài cùng sang trọng cực kỳ chói mắt kia. Thấy Từ Vạn Hồng đã chống gậy xuống xe, lập tức chạy đến đỡ lấy Từ Vạn Hồng nói: "Ông nội, ông chậm một chút."
Từ Vạn Hồng đầu đầy hắc tuyến, cơ bản đã rơi vào trạng thái không biết nói gì với Nguyên Họa.
Nguyên Họa thấy sắc mặt khó coi của Từ Vạn Hồng cũng không nhận ý tốt của mình, nghĩ đến có phải sức khỏe ông ấy không tốt do mới vừa rồi bị nàng chọc tức hay không. Lại một phen lo lắng, lo lắng nhìn Từ Vạn Hồng, do dự nửa ngày mới ấp úng nói: "Ông nội, có khó chịu ở đâu hay không a? Con thật sự không có cố ý chọc giận ông, chỉ là muốn con từ bỏ Tử Kỳ, còn không bằng muốn mạng của con đi? Điều kiện khác con đều có thể đáp ứng ông."
Từ Vạn Hồng thực sự muốn vung gậy lên đánh Nguyên Họa một cái, tại sao cháu gái hắn lại thích một tên đầu gỗ như vậy chứ? Bây giờ thực sự đang hoài nghi, Nguyên Họa lúc nãy mình nhìn thấy có phải tên này không, cách biệt thật sự quá lớn. Từ Vạn Hồng tự nhiên là không có biểu hiện suy nghĩ trong lòng mình, chỉ là kéo ra một khoảng cách với Nguyên Họa nói: "Không có việc gì, đi thôi, không phải con đói bụng sao?" Tận lực để mình vẫn duy trì dáng vẻ một trưởng bối, lời nói tự nhiên là đặc biệt có uy nghiêm.
Sau khi Nguyên Họa nghe xong Từ Vạn Hồng nói, mới thở dài một hơi, nàng cũng không thể chọc tức ông nội của Từ Tử Kỳ đến phát bệnh a, nếu không vợ mình còn không ồn ào cả ngày mới là lạ.
Từ Vạn Hồng không có để ý tới Nguyên Họa nữa mà tự mình chống gậy dùng tốc độ cực nhanh đi vào nhà hàng.
Nguyên Họa buồn bực nhìn bóng lưng đi xa của Từ Vạn Hồng, âm thầm nghĩ, lão nhân gia bây giờ chống gậy bước đi, tốc độ không phải người bình thường có thể so sánh.
Chí ít Nguyên Họa tự nhận là mình không theo kịp tốc độ của Từ Vạn Hồng, đối với thương nhân mà nói thời gian là vàng bạc a! Phát ngốc một hồi, lập tức chạy theo sau.
Nguyên Họa hí hửng đi theo Từ Vạn Hồng vào nhà hàng, lúc ngồi xuống, mới bắt đầu nhìn thực đơn phục vụ đưa đến, đang muốn gọi vài món thì bị thanh âm của Từ Vạn Hồng cắt đứt.
"Đem những món ngon nhất chỗ này lên hết đi, cành nhanh càng tốt!" Từ Vạn Hồng cũng không muốn lãng phí thời gian của mình cùng Nguyên Họa dùng cơm, ý đồ lần này rất rõ ràng chính là thuyết phục Nguyên Họa từ bỏ Từ Tử Kỳ.
Thế nhưng thái độ của Nguyên Họa cũng vô cùng rõ ràng, chính là không hợp tác, không chia tay với Từ Tử Kỳ, ông muốn làm gì, nếu không thì trước hết đi thuyết phục cháu gái của ông, nếu như cháu gái ông chịu thì con sẽ đồng ý.
Từ Vạn Hồng hắn lại thua trong tay một tên nhóc giả vờ ngu ngốc lừa gạt tình cảm của cháu gái hắn, thật sự là quá mất mặt. Nhưng mà hiện tại mình không thể động thủ với Nguyên Họa, không chỉ cố kỵ Nguyên gia, quan trọng nhất là Nguyên Họa nàng còn có giá trị lợi dụng, cơn giận trong lòng chỉ có thể tự mình nhịn xuống
Nhìn Nguyên Họa còn đang ngơ ngác nhìn hắn, chỉ có thể âm thầm lắc đầu, xem ra cháu gái của hắn thực sự cũng bị Nguyên Họa xơi tái sạch sẽ. Người này giả ngu cũng quá lợi hại.
Về phần tại sao Nguyên Họa biến thành cái dạng bây giờ, cơ bản ai cũng có thể nghĩ ra. Được rồi, chính là giá ở nhà hàng này cũng không rẻ, món tốt nhất đều đem lên, ví tiền của nàng sắp gầy đến cực hạn, sợ là muốn táng gia bại sản. Nàng chỉ là một giám đốc chi nhánh nho nhỏ thôi, cho dù là giám đốc của Tiêu thị đi nữa, cũng không có thể làm càng như vậy, nàng cũng không phải nhà tư bản như Từ Tử Kỳ, làm sao tiêu phí nổi như vậy?
Ý nghĩ quái lạ của Nguyên Họa thật sự là làm cho không ai hiểu nổi, Từ chủ tịch người ta cùng cô ăn cơm chẳng lẽ còn để cho tiểu bình dân như cô trả tiền sao? Thực sự không biết trong đầu đứa nhỏ này chứa cái gì.
Thời gian này trong nhà hàng cũng không có ai, cho nên tốc độ mang món ăn đương nhiên sẽ rất nhanh, không bao lâu tất cả các món đều lên hết.
Nguyên Họa nhìn những món ăn trước mắt, chỉ kém chảy nước bọt. Thế nhưng Từ Vạn Hồng còn chưa động đũa nha, Nguyên Họa vẫn hiểu lễ phép, trưởng bối còn chưa động đũa ăn, làm sao mình có thể ăn trước chứ?
Từ Vạn Hồng thấy Nguyên Họa chăm chú nhìn chằm chằm mình, giống như hy vọng gì đó, cảm thấy mình giống như một miếng thịt mỡ. Suy nghĩ nữa ngày mới biết Nguyên Họa đang suy nghĩ gì, chỉ có thể ho khan nói: "Ông nội ăn rồi, con cứ ăn đi."
Lúc Nguyên Họa nghe được Từ Vạn Hồng nói, mặt mày rạng rỡ nói với Từ Vạn Hồng: "Cảm ơn ông nội! Con sẽ không khách khí."
Chẳng qua hôm nay ở trước mặt nàng là Từ Vạn Hồng chứ không phải Từ Tử Kỳ, lúc ăn còn phải duy trì hình tượng một chút. Thế nhưng tướng ăn như thế vẫn khiến cho Từ Vạn Hồng cảm thấy tương đối không hài lòng, làm sao giống sói đói như thế, chẳng qua trên mặt vẫn từ ái nhìn Nguyên Họa ăn cơm.
==================================
Từ lão rồi cũng sẽ bị Nguyên Họa xơi luôn :)))))
Lúc tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau, Nguyên Họa thậm chí không biết mình lại có thể ngủ lâu như vậy, có lẽ là thân thể và tinh thần đều quá mệt mỏi đi.
Rời giường, mặc quần áo, rửa mặt một loạt động tác nối tiếp nhau.
Sau khi sửa sang xong tất cả mới thong thả đi xuống lầu, ra khỏi tiểu khu, muốn đi tìm một quán cơm ăn chút cơm, lại bị một chiếc xe Lincoln màu đen chặn lại, nhìn một vòng chiếc Lincoln, muốn né qua đi đến quán cơm đối diện, cửa xe đột nhiên mở ra, tích tắc lôi Nguyên Họa vào trong xe.
Lúc đầu Nguyên Họa bị giật mình, sau đó lập tức trấn tĩnh lại, nhìn thoáng qua lão nhân ngồi đối diện, nàng biết đây chính là ông nội của Từ Tử Kỳ - Từ Vạn Hồng. Rất cung kính nói với Từ Vạn Hồng: "Thưa ông nội!"
Từ Vạn Hồng sâu sắc liếc nhìn Nguyên Họa một lúc mới mở miệng chậm rãi nói: "Quả nhiên không hỗ là người của Nguyên gia a, gặp chuyện gì cũng có thể trấn định như vậy."
Nguyên Họa cười nhạt nhìn Từ Vạn Hồng nói "Con nghĩ ông nội tìm con không phải chỉ để nói chuyện phiếm đi?"
Từ Vạn Hồng cười không đáp, chỉ là lẳng lặng nhìn Nguyên Họa. Nguyên Họa cũng không phải người dễ xúc động, đối xử với những người khác nhau nàng sẽ có các cách khác nhau, nàng biết nếu như mình biểu hiện vô cùng yếu thế ở trước mặt của Từ Vạn Hồng, như vậy chỉ có nước bị người chèn ép, làm sao có thể tranh giành Từ Tử Kỳ chứ? Nàng cũng tin tưởng Từ Vạn Hồng tuyệt đối sẽ không thích người yếu thế, cho nên bản thân nhất định phải ổn định khí tràng, nhất định biểu hiện phải cường thế một chút. Khí tràng vốn được ẩn giấu đã đến lúc cần phát huy.
Nhìn thẳng Từ Vạn Hồng, trên mặt cũng mang theo một chút mỉm cười.
Từ Vạn Hồng nhìn Nguyên Họa nửa ngày sau mới thoải mái cười to nói: "Nguyên Họa, hôm nay ông nội tới tìm con chính là có chuyện quan trọng muốn thương lượng với con."
Nguyên Họa hơi cuối đầu trầm từ một chút mới ngẩng đầu lên nói với Từ Vạn Hồng: "Không biết ông nội tìm con có chuyện gì?"
Từ Vạn Hồng cũng không che đậy gì nữa, trực tiếp nói ra mục đích lần này tới tìm Nguyên Họa. Ý vị sâu xa nói với Nguyên Họa: "Nguyên Họa, ông nội biết quan hệ giữa con và Tử Kỳ. Thế nhưng ông nội vẫn khuyên con sớm buông tay đi, con cũng biết Từ gia ta đến thế hệ này chỉ có một đứa con gái là Tử Kỳ. Nàng chính là cháu gái duy nhất của ta, một lão nhân cô độc như ta đến tuổi này rồi cũng không thể chờ được nữa, chỉ hy vọng kiếp này của nàng có thể có cuộc sống theo khuôn phép, kết hôn sinh con, làm mẹ hiền vợ tốt.
Rốt cuộc Nguyên Họa biết Từ Vạn Hồng tìm đến mình là vì cái gì, kêu nàng từ bỏ cái gì cũng được, duy chỉ có Từ Tử Kỳ là không được. Nét mặt không chút thay đổi, cũng không có ý định nói chuyện, chỉ cúi đầu trầm mặc.
Từ Vạn Hồng tưởng mình nói có hiệu quả, khoái mã gia tiên* nói: "Nguyên Họa, con cũng là một đứa nhỏ hiểu chuyện, ta biết chuyện này làm khó con. Con cũng biết tính tình của đứa nhỏ Tử Kỳ kia rất bướng bỉnh, tuyệt đối sẽ không nghe lời ta. Cho nên ông nội muốn con giúp ta khuyên nàng một chút, được không?"
*ngựa nhanh thêm roi: hối thúc, đẩy nhanh tiến độ
Tay của Nguyên Họa đặt ở trong ống tay áo siết thật chặc, cắn răng vẫn không nói thêm câu nào, chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn Từ Vạn Hồng, không biết trong lòng đang tính toán cái gì.
Từ Vạn Hồng bị Nguyên Họa nhìn như vậy, trong lòng có chút giật mình, đây là Nguyên Họa quen với Từ Tử Kỳ sao, lúc vừa mới lên xe, đã cảm thấy đứa nhỏ này không đơn giản như vậy. Chẳng qua không ngờ Nguyên Họa có thể giấu kĩ như vậy, đúng là mình đã đánh giá thấp đứa nhỏ này a! Không ngờ Từ Vạn Hồng hắn sống hơn nửa đời người lại bị con nhóc Nguyên Họa cái này lừa bịp, nếu không phải hôm nay đến tìm nàng nói chuyện, chẳng phải mình vẫn luôn nghĩ nàng là một kẻ vô tích sự như đóa hoa sinh trưởng trong nhà kính sao.
Hồi lâu sau Nguyên Họa mới chậm rãi mở miệng nói: "Ông nội, con gọi ông một tiếng ông nội, là bởi vì ông là ông nội của Tử Kỳ, cũng là người thân duy nhất của Tử Kỳ. Con không muốn Tử Kỳ phải đứng giữa chúng ta, thế nhưng con cũng không cảm thấy ông nội đang vì Tử Kỳ mà suy nghĩ, Tử Kỳ có cuộc sống của mình, có quyền chọn lựa cuộc sống của mình, nếu như cuối cùng điều nàng chọn không phải con, con dứt khoát sẽ không dây dưa với nàng. Nhưng mà hiện tại con tuyệt đối sẽ không buông tay."
Nguyên Họa chỉ dừng lại một chút, thấy sắc mặt Từ Vạn Hồng có chút khó chịu lại tiếp tục nói: "Ông nội, Tử Kỳ nàng có quyền lựa chọn cuộc sống của mình, nàng cũng không phải con rối của bất luận kẻ nào!" Lúc Nguyên Họa nói đến hai từ con rối thì đặc biệt tăng âm lượng, nhấn mạnh một chút. Khí tràng cường đại thẳng tắp ép về phía Từ Vạn Hồng.
Sau khi nói xong lời này, bỏ qua sắc mặt tái nhợt của Từ Vạn Hồng, quay đầu nhìn tài xế nói: "Dừng xe, tôi muốn xuống xe."
Tài xế cũng không để ý tới lời nói của Nguyên Họa, vẫn an phận lái xe. Nói thật ra, hắn cũng bị đứa nhỏ này dọa sợ, có ai dám răn dạy và chất vấn đại đương gia của Từ thị như vậy chứ? Hắn làm tài xế Từ gia lâu như vậy cũng chỉ gặp qua một mình Nguyên Họa dám đối xử với Từ lão gia tử như vậy.
Nguyên Họa thấy lời của mình không có hiệu quả, lại quay đầu nói với Từ Vạn Hồng còn đang trừng mắt nhìn nàng, nói: "Ông nội, mời ông kêu tài xế dừng xe. Những gì con muốn nói cũng đã nói rồi, nếu ông nội cảm thấy còn gì cần nói ngoài chuyện này, vậy cũng phải để con đi ăn gì trước đã chứ?"
Kỳ thực mục đích thật sự Nguyên Họa muốn xuống xe chính là muốn đi ăn chút gì đó, thực sự là nàng quá đói rồi. (ngta trốn lão Từ ko kịp, thím đói quá mới đòi xuống xe =)))
Từ Vạn Hồng kinh ngạc với sự biến đổi khí tràng của Nguyên Họa, thoáng cái lại biến thành bộ dáng lúc trước nhìn thấy nàng như thế. Nếu không phải mình bị chọc tức, cảm giác kia vẫn còn chân chân thật thật quấn lấy bản thân, mình cũng muốn hoài nghi Nguyên Họa cường thế kia có phải do mình tưởng tượng ra hay không. Từ Vạn Hồng đột nhiên cảm thấy mình và Từ Tử Kỳ đều bị Nguyên Họa lừa bịp, thủ đoạn của con bé này quả nhiên là không thể khinh thường, dễ dàng lừa bịp hắn cùng cháu gái hắn.
Từ Vạn Hồng chăm chú nhìn chằm chằm Nguyên Họa, giống như muốn phải tìm ra sơ hở gì của nàng, thế nhưng Nguyên Họa người ta lại không chờ được, sắp đói chết nàng, đâu còn rỗi rãnh để cho người khác nhìn chằm chằm chứ? Hơn nữa, người ta cũng không phải tác phẩm nghệ thuật, muốn xem cũng phải chờ nàng giải quyết vấn đề của cái bụng rồi xem sau.
"Ông nội, con thực sự rất đói, có thể trước hết cho con xuống xe ăn chút gì hay không?" Nguyên Họa bĩu môi nói.
Từ Vạn Hồng nhíu mày một cái, tuy rằng Nguyên Họa trước kia xuất hiện một chút lại biến mất, rất khiến người ta chán ghét. Thế nhưng rõ ràng hắn thích Nguyên Họa tương đối cường thế kia, Nguyên Họa ngốc nghếch như thế chỉ làm Từ Vạn Hồng nhíu máy. Từ Vạn Hồng có chút mất tự nhiên nói với tài xế: "A Phúc, lái xe đến nhà hàng."
Tài xế A Phúc nhận được lệnh lão gia nhà mình, trực tiếp lái xe đến nhà hàng cách đó không xa.
Xe dừng lại, Nguyên Họa liền không kịp chờ mà nhảy xuống xe, chạy về phía nhà hàng, chạy đến phân nửa mới nhớ lại Từ lão gia tử người ta còn ở trên xe, lại quay đầu nhìn chiếc Lincoln siêu dài cùng sang trọng cực kỳ chói mắt kia. Thấy Từ Vạn Hồng đã chống gậy xuống xe, lập tức chạy đến đỡ lấy Từ Vạn Hồng nói: "Ông nội, ông chậm một chút."
Từ Vạn Hồng đầu đầy hắc tuyến, cơ bản đã rơi vào trạng thái không biết nói gì với Nguyên Họa.
Nguyên Họa thấy sắc mặt khó coi của Từ Vạn Hồng cũng không nhận ý tốt của mình, nghĩ đến có phải sức khỏe ông ấy không tốt do mới vừa rồi bị nàng chọc tức hay không. Lại một phen lo lắng, lo lắng nhìn Từ Vạn Hồng, do dự nửa ngày mới ấp úng nói: "Ông nội, có khó chịu ở đâu hay không a? Con thật sự không có cố ý chọc giận ông, chỉ là muốn con từ bỏ Tử Kỳ, còn không bằng muốn mạng của con đi? Điều kiện khác con đều có thể đáp ứng ông."
Từ Vạn Hồng thực sự muốn vung gậy lên đánh Nguyên Họa một cái, tại sao cháu gái hắn lại thích một tên đầu gỗ như vậy chứ? Bây giờ thực sự đang hoài nghi, Nguyên Họa lúc nãy mình nhìn thấy có phải tên này không, cách biệt thật sự quá lớn. Từ Vạn Hồng tự nhiên là không có biểu hiện suy nghĩ trong lòng mình, chỉ là kéo ra một khoảng cách với Nguyên Họa nói: "Không có việc gì, đi thôi, không phải con đói bụng sao?" Tận lực để mình vẫn duy trì dáng vẻ một trưởng bối, lời nói tự nhiên là đặc biệt có uy nghiêm.
Sau khi Nguyên Họa nghe xong Từ Vạn Hồng nói, mới thở dài một hơi, nàng cũng không thể chọc tức ông nội của Từ Tử Kỳ đến phát bệnh a, nếu không vợ mình còn không ồn ào cả ngày mới là lạ.
Từ Vạn Hồng không có để ý tới Nguyên Họa nữa mà tự mình chống gậy dùng tốc độ cực nhanh đi vào nhà hàng.
Nguyên Họa buồn bực nhìn bóng lưng đi xa của Từ Vạn Hồng, âm thầm nghĩ, lão nhân gia bây giờ chống gậy bước đi, tốc độ không phải người bình thường có thể so sánh.
Chí ít Nguyên Họa tự nhận là mình không theo kịp tốc độ của Từ Vạn Hồng, đối với thương nhân mà nói thời gian là vàng bạc a! Phát ngốc một hồi, lập tức chạy theo sau.
Nguyên Họa hí hửng đi theo Từ Vạn Hồng vào nhà hàng, lúc ngồi xuống, mới bắt đầu nhìn thực đơn phục vụ đưa đến, đang muốn gọi vài món thì bị thanh âm của Từ Vạn Hồng cắt đứt.
"Đem những món ngon nhất chỗ này lên hết đi, cành nhanh càng tốt!" Từ Vạn Hồng cũng không muốn lãng phí thời gian của mình cùng Nguyên Họa dùng cơm, ý đồ lần này rất rõ ràng chính là thuyết phục Nguyên Họa từ bỏ Từ Tử Kỳ.
Thế nhưng thái độ của Nguyên Họa cũng vô cùng rõ ràng, chính là không hợp tác, không chia tay với Từ Tử Kỳ, ông muốn làm gì, nếu không thì trước hết đi thuyết phục cháu gái của ông, nếu như cháu gái ông chịu thì con sẽ đồng ý.
Từ Vạn Hồng hắn lại thua trong tay một tên nhóc giả vờ ngu ngốc lừa gạt tình cảm của cháu gái hắn, thật sự là quá mất mặt. Nhưng mà hiện tại mình không thể động thủ với Nguyên Họa, không chỉ cố kỵ Nguyên gia, quan trọng nhất là Nguyên Họa nàng còn có giá trị lợi dụng, cơn giận trong lòng chỉ có thể tự mình nhịn xuống
Nhìn Nguyên Họa còn đang ngơ ngác nhìn hắn, chỉ có thể âm thầm lắc đầu, xem ra cháu gái của hắn thực sự cũng bị Nguyên Họa xơi tái sạch sẽ. Người này giả ngu cũng quá lợi hại.
Về phần tại sao Nguyên Họa biến thành cái dạng bây giờ, cơ bản ai cũng có thể nghĩ ra. Được rồi, chính là giá ở nhà hàng này cũng không rẻ, món tốt nhất đều đem lên, ví tiền của nàng sắp gầy đến cực hạn, sợ là muốn táng gia bại sản. Nàng chỉ là một giám đốc chi nhánh nho nhỏ thôi, cho dù là giám đốc của Tiêu thị đi nữa, cũng không có thể làm càng như vậy, nàng cũng không phải nhà tư bản như Từ Tử Kỳ, làm sao tiêu phí nổi như vậy?
Ý nghĩ quái lạ của Nguyên Họa thật sự là làm cho không ai hiểu nổi, Từ chủ tịch người ta cùng cô ăn cơm chẳng lẽ còn để cho tiểu bình dân như cô trả tiền sao? Thực sự không biết trong đầu đứa nhỏ này chứa cái gì.
Thời gian này trong nhà hàng cũng không có ai, cho nên tốc độ mang món ăn đương nhiên sẽ rất nhanh, không bao lâu tất cả các món đều lên hết.
Nguyên Họa nhìn những món ăn trước mắt, chỉ kém chảy nước bọt. Thế nhưng Từ Vạn Hồng còn chưa động đũa nha, Nguyên Họa vẫn hiểu lễ phép, trưởng bối còn chưa động đũa ăn, làm sao mình có thể ăn trước chứ?
Từ Vạn Hồng thấy Nguyên Họa chăm chú nhìn chằm chằm mình, giống như hy vọng gì đó, cảm thấy mình giống như một miếng thịt mỡ. Suy nghĩ nữa ngày mới biết Nguyên Họa đang suy nghĩ gì, chỉ có thể ho khan nói: "Ông nội ăn rồi, con cứ ăn đi."
Lúc Nguyên Họa nghe được Từ Vạn Hồng nói, mặt mày rạng rỡ nói với Từ Vạn Hồng: "Cảm ơn ông nội! Con sẽ không khách khí."
Chẳng qua hôm nay ở trước mặt nàng là Từ Vạn Hồng chứ không phải Từ Tử Kỳ, lúc ăn còn phải duy trì hình tượng một chút. Thế nhưng tướng ăn như thế vẫn khiến cho Từ Vạn Hồng cảm thấy tương đối không hài lòng, làm sao giống sói đói như thế, chẳng qua trên mặt vẫn từ ái nhìn Nguyên Họa ăn cơm.
==================================
Từ lão rồi cũng sẽ bị Nguyên Họa xơi luôn :)))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.