Chiều Cao Tính Cái Gì, Đẩy Ngã Vạn Tuế
Chương 68: Chương 67
Endless Đãi Tục
26/10/2016
Công trình chính phủ như mong muốn bị Từ thị đoạt được, đương nhiên trong việc này chỉ có vài người biết việc đấu thầu lần này bị người động tay động chân.
Nguyên ba là người khôn khéo cỡ nào, muốn làm chuyện này không để lại dấu vết, đối với ông mà nói đương nhiên không phải việc khó gì. Thế nhưng chuyện lần này, khiến trong lòng Nguyên ba luôn luôn mơ hồ cảm thấy bất an, đây là lần đầu tiên ông bị như vậy từ khi làm quan chức đến nay. Đương nhiên ông cũng biết bất cứ việc gì cũng sẽ để lại đầu mối, nếu như bị người có ý đồ biết được thì sẽ hủy đi đường làm quan của mình.
Nếu như có thể, Nguyên ba tuyệt đối sẽ không gian lận trong chuyện này. Thế nhưng riêng chuyện này lại là do con gái bảo bối Nguyên Họa của ông nhờ ông, cho dù là mạo hiểm tánh mạng, ông cũng phải làm xong chuyện này.
Sau khi Nguyên Họa thấy được bản tin về công trình chính phủ, trong lòng nho nhỏ thở phào nhẹ nhõm. Nàng biết Nguyên gia làm việc rất có hiệu suất, nếu ba của nàng đáp ứng nàng thì nhất định sẽ giúp nàng làm được. Lại nghĩ tới việc mấy hôm trước bên ông nội thì liền cau mày, nàng không rõ làm sao Nguyên Hữu Quốc biết được việc nàng bị Từ Vạn Hồng giam lỏng, nhưng sự thật là ông nội của nàng cũng đã biết rồi. Như vậy hiện tại thái độ của ông nội là gì đây? Rốt cuộc là biết hay không biết chuyện giữa nàng và Từ Tử Kỳ đây? Nguyên Họa căn bản không hiểu Nguyên Hữu Quốc, ngay cả đoán bừa cũng đoán không được.
Nguyên Họa cũng là biết ông nội của nàng muốn nàng thừa kế Nguyên gia, nếu như là trước đây, nàng sẽ không chút do dự cự tuyệt, thế nhưng hiện tại nàng lại do dự bất định. Lẽ nào tự do và Từ Tử Kỳ, nàng chỉ có thể chọn lựa một thôi sao? Nguyên Họa có chút buồn rầu lắc đầu, nếu thật là vậy, nàng phải lựa chọn thế nào đây?
Mấy ngày nay Nguyên Họa cũng không có liên hệ với Từ Tử Kỳ, nàng biết người của Nguyên gia đã bắt đầu hoài nghi quan hệ giữa nàng và Từ Tử Kỳ, nếu gần đây còn tiếp xúc nhiều quá, quan hệ của hai người bọn họ sớm muộn sẽ lộ ra ngoài. Nổi nhớ Từ Tử Kỳ cũng chỉ có thể giấu trong lòng, mỗi khi điện thoại của Từ Tử Kỳ gọi tới, Nguyên Họa luôn luôn thở dài từ chối, tim cũng như bị níu chặt, vô cùng đau đớn.
Gần đây Từ Tử Kỳ cũng không khá hơn bao nhiêu, từ lúc nàng biết Nguyên Họa đã bình an về nhà, lại gấp gáp muốn gọi điện thoại cho đối phương, thế nhưng đối phương chậm chạp không nghe điện thoại, gọi lại lần nữa thì bị đối phương tắt máy. Nhìn điện thoại bị ngắt máy, trong lòng không biết là cảm tưởng gì.
Thế nhưng mỗi ngày nàng vẫn kiên trì gọi cho Nguyên Họa, tuy rằng mỗi lần kết quả đều giống nhau. Hoặc là từ chối nghe máy, hoặc là ngoài vùng phủ sóng. Thậm chí Từ Tử Kỳ có xúc động muốn chạy đến nhà Nguyên Họa hỏi Nguyên Họa rốt cuộc là có ý gì, nhưng dù sao nàng cũng không phải người không Lý trí như vậy, mặc dù sự việc như thế này, cũng tình nguyện lựa chọn tin tưởng Nguyên Họa không phải cố ý, nàng làm như vậy nhất định có dụng ý của nàng.
Hơn nữa lúc công trình chính phủ bị công ty của mình thầu được, Từ Tử Kỳ lập tức cảm giác được chuyện này nhất định không đơn giản như vậy. Rõ ràng đấu thầu lần này còn có nhiều công ty thực lực mạnh hơn Từ thị nhiều, trước không nói những công ty khác, chỉ cần Tiêu thị thôi là Từ thị của nàng sẽ không địch nổi rồi. Thế nhưng ngoài dự liệu chính là, công trình này không bị Tiêu thị đoạt được mà lại là Từ thị của nàng.
Lúc trước ông nội rất có lòng tin sẽ thắng thầu lần này, nàng đã cảm thấy kỳ quái. Mà kết quả quả nhiên là Từ thị bọn họ thầu được công trình chính phủ này, việc này khó có thể khiến Từ Tử Kỳ không nghi ngờ.
Huống hồ lúc trước Nguyên Họa biến mất, trước sau Từ Tử Kỳ đều cho rằng không khỏi có liên quan đến Từ lão gia tử. Thế nhưng người nhà Nguyên Họa lại nói Nguyên Họa ở chổ ông nội của nàng, như vậy mới khiến Từ Tử Kỳ bỏ đi nghi ngờ.
Từ Tử Kỳ ngồi trên ghế làm việc, xoa xoa mi tâm đang phát đau. Nghĩ những việc xảy ra từ trước đến này, nhiều việc khiến cho nàng cảm thấy vô cùng bất an. Nhìn trên bàn chất đầy văn kiện, lấy tay quét qua một bên, gục xuống bàn, vùi đầu vào khủy tay. Trong đầu hoảng loạn.
Từ Tử Kỳ chẳng qua là cảm thấy thời gian này bản thân vô cùng mệt mỏi, chuyện của Nguyên Họa, chuyện của công ty, cũng làm cho nàng cảm thấy uể oải không dứt.
Ngẩng đầu nhìn liếc mắt máy vi tính, mở mail vừa mới nhận được. Nhìn nội dung trong mail, nhàn nhạt nở nụ cười. Bấm điện thoại nội tuyến của Tư Mẫn nói: "Tư Mẫn, cô chuẩn bị một chút, chúng ta đi Tiêu thị."
Tư Mẫn ngẩn ra một chút, lập tức đáp: "Được, Từ tổng. Tôi lập tức đi chuẩn bị."
Chỉ chốc lát sau, Từ Tử Kỳ và Tư Mẫn rời khỏi Từ thị, ngồi xe đến Tiêu thị.
Trong khoảng thời gian này Nguyên Họa vẫn đến Tiêu thị làm việc, thế nhưng có chuyện khiến cho nàng khó tin chính là Tiêu Tiểu Dao, hình như nàng không dính lấy mình như trước nữa, hơn nữa hình như mỗi ngày đều rất bận rộn. Ở công ty muốn gặp được nàng so với lên trời còn khó hơn, có loại cảm giác thần long kiến thủ bất kiến vĩ*.
*rồng thần thấy đầu ko thấy đuôi, ám chỉ sự bí ẩn
Trải qua quá trình cẩn thận tỉ mỉ quan sát của Nguyên Họa, còn có các loại biểu hiện của Tiêu Tiểu Dao có thể kết luận chính là, nữ nhân này đang yêu. Nguyên Họa dùng kinh nghiệm vô cùng chính xác của bản thân khẳng định, Tiêu Tiểu Dao tuyệt đối là đang yêu. Ánh mắt của nàng nhìn Tiêu Tiểu Dao cũng trở nên đặc biệt chế nhạo.
Tiêu Tiểu Dao chưa bao giờ biết Nguyên Họa cũng là người nhiều chuyện như vậy, mỗi lần chỉ cần nàng vừa về tới công ty, đều quấn quít lấy nàng, hỏi nàng đang qua lại với ai. Hơn nữa còn là bộ dáng không hỏi được đáp án tuyệt đối sẽ không bỏ qua, khiến cho Tiêu Tiểu Dao nhìn thấy Nguyên Họa giống như là chuột thấy mèo, muốn chạy cũng không kịp. Thế nhưng hôm nay nàng cũng không cần sợ Nguyên Họa, thẳng lưng, trên cao nhìn xuống nói với Nguyên Họa: "Nguyên Họa, chút nữa Từ Tử Kỳ muốn tới công ty chúng ta, cậu nhanh đi chuẩn bị một chút đi."
Tiêu Tiểu Dao đúng thật là rất biết đối phó Nguyên Họa, chỉ có lấy ra Từ Tử Kỳ mới được, Từ Tử Kỳ chính là điểm yếu của Nguyên Họa. Nhìn Nguyên Họa hóa đá sau khi nghe đến ba chữ Từ Tử Kỳ, trong lòng đắc ý không thôi. Cuối cùng cũng để nàng đánh trả lại, lắc lắc eo nhỏ đi làm việc của mình.
Sau khi Nguyên Họa tỉnh hồn lại, đuổi theo Tiêu Tiểu Dao, tươi cười nịnh hót nói: "Tiểu Dao, chuyện là, lát nữa Tử Kỳ tới, cậu tiếp nàng được không? Mình không đi đâu."
Tiêu Tiểu Dao buồn bực nhìn Nguyên Họa, không phải Từ Tử Kỳ là người của nàng sao? Tại sao lại muốn trốn người ta, hai người này gây gỗ gì sao? Suy nghĩ một hồi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của Nguyên Họa vẫn gật đầu đáp ứng.
Nguyên Họa vội vàng chạy về phòng làm việc của mình, đóng cửa thật kỹ mới thở dài một hơi, vẫn không yên lòng, muốn đi ra ngoài cùng Tiêu Tiểu Dao xin nghỉ về nhà. Còn chưa mở cửa đã nghe thấy ngoài cửa có người kêu lên: "Từ tổng mời bên này."
Nguyên Họa không cần nghĩ cũng biết Từ tổng chính là Từ Tử Kỳ, trong lòng run lên một cái. Tâm phiền ý loạn đi qua đi lại trong phòng làm việc của mình. Trong lòng nghĩ muốn ra ngoài gặp Từ Tử Kỳ, lại cố nén nổi nhớ kia lại. Hiện tại cũng không thể sắp thành lại hỏng, dứt khoát khiến bản thân nhịn xuống.
Nghe được thanh âm bàn tán ngoài cửa của Từ Tử Kỳ và Tiêu Tiểu Dao, Nguyên Họa sợ hãi nhìn cửa, nội tâm rối rắm, ra hay không ra, rối rắm một hồi, cuối cùng vẫn chọn không ra.
Từ Tử Kỳ vừa vào Tiêu thị vẫn tìm kiếm bóng dáng của Nguyên Họa, trước sau vẫn không thấy được người nọ. Trong lòng ngược lại cũng không vội, nhìn cửa phòng giám đốc đóng chặt. Trong lòng cười thầm, nàng ngược lại muốn xen tiểu rùa kia muốn trốn Từ Tử Kỳ nàng bao lâu. Đứng nhìn cửa phòng làm việc của Nguyên Họa một lúc lâu mới cười nói với Tiêu Tiểu Dao: "Tiểu Dao, Nguyên Họa đâu? Sao tôi không thấy nàng đâu cả?"
Nguyên Họa trong phòng làm việc cũng nghe được câu hỏi của Từ Tử Kỳ, tim như bị treo lên, vô cùng hốt hoảng. Cầu nguyện Tiêu Tiểu Dao nghìn vạn lần đừng nói ra nàng ở trong công ty a, nếu không nàng sẽ chết thảm.
Tiêu Tiểu Dao thì lại cho rằng vợ chồng son này xích mích, giận dỗi gì đó, không gặp mặt làm sao có thể giải quyết đây? Chỉ vào cửa phòng của Nguyên Họa nói : "Nguyên Họa, nàng làm việc ở bên trong kìa! Tử Kỳ muốn vào xem không?"
Nguyên Họa ai oán, lúc này nàng vô cùng tin tưởng, trên cái thế giới không có thần linh. Nếu không tại sao không nghe được nàng kêu gọi chứ?
Vội vàng đi tới chỗ ngồi, ngồi xuống. Tùy tiện cầm lên một phần văn kiện, làm bộ rất cẩn thận nghiêm túc phê duyệt văn kiện. Chỉ là ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc trộm về phía cửa vài lần.
Từ Tử Kỳ lại nhìn cửa phòng làm việc của Nguyên Họa một lát, mới nói với Tiêu Tiểu Dao: "Không cần, tôi đến thương lượng tiến độ công trình với cô thôi."
Tiêu Tiểu Dao có chút buồn bực, hai người này bị sao thế, lẽ nào không thể nhường đối phương một ít sao? Rõ ràng đều để ý đối phương như vậy. Trong lòng lại nghĩ đến bộ dáng khẩn trương lần trước của người nọ, nụ cười hạnh phúc từ khóe miệng phát ra.
Từ Tử Kỳ cảm thấy Tiêu Tiểu Dao có cái gì không bình thường, cười đến rất không bình thường. Thế nhưng trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết, nụ cười này của Tiêu Tiểu Dao đúng là nụ cười phát ra từ đáy lòng, hạnh phúc? Trong đầu Từ Từ Tử Kỳ nghĩ đến từ này, nhìn Tiêu Tiểu Dao có say mê. Nàng có thể thấy được nụ cười hạnh phúc này của Tiêu Tiểu Dao không phải là vì Nguyên Họa, lần này tới nàng cũng phát hiện Tiêu Tiểu Dao thay đổi rất nhiều. Về phần thay đổi ra sai, lại không nói được. Dù sao cũng không còn là Tiêu Tiểu cùng nàng tranh đoạt Nguyên Họa kia nữa.
Nhưng mà làm sao hiện tại nàng có thể cảm thấy Tiêu Tiểu Dao rất hạnh phúc đây? Ngược lại nàng và Nguyên Họa lại là tình huống này. Đồng thời nàng hoàn toàn không biết nguyên nhân gì dẫn đến các nàng như vậy, căn bản không biết được đáp án của đối phương. Thậm chí Từ Tử Kỳ có loại xúc động muốn bắt Nguyên Họa tới chất vấn cho rõ, rốt cuộc Từ Tử Kỳ nàng làm sai cái gì? Thế nhưng nàng biết lúc này mình phải bình tĩnh, không thể để chút chuyện nhỏ như vậy quấy nhiễu đến tâm thần không yên.
Nguyên Họa không nghe được câu nói kế tiếp của Từ Tử Kỳ, chỉ là nửa ngày cũng không thấy có ai vào phòng, trong lòng buồn bực không thôi. Không phải là nàng không muốn gặp Từ Tử Kỳ, mà là muốn gặp, vô cùng muốn gặp. Nổi nhớ này quấy rầy nàng, vây nàng thật chặt, có chút hít thở không thông. Nguyên Họa rất muốn khống chế bản thân mình, mỗi lần thử đều rước lấy thất bại.
Nguyên Họa có chút mất mác nhìn cửa phòng đóng kín mà ngẩn người, hai mắt có chút vô thần, dáng vẻ ngây ngốc khiến người khác đau lòng.
Tiêu Tiểu Dao cùng Từ Tử Kỳ đến phòng họp, không có kêu Nguyên Họa đến, chỉ là tìm mấy viên chức cao cấp của công ty đến thì bắt đầu hội nghị.
Mà người của Lý thị lại chính là Lý Đông Hải, Lý Đông Hải làm sao sẽ bỏ qua cơ hội tiếp xúc với hai vị mỹ nữ chứ, vừa nghe nói muốn mở cuộc họp thì lập tức lấy xe lao tới. Lý chủ tịch chưa bao giờ thấy con trai mình siêng năng như thế cũng cảm thấy buồn bực, tại sao gần đây con trai mình quan tâm chuyện của công ty như vậy chứ? Mỗi lần họp với Từ thị và Tiêu thị đều chủ động xin đi đánh giặc. Trong lòng còn đang thầm than, tiểu tổ tông nhà mình rốt cuộc cũng biết quay đầu quan tâm chính sự.
Nếu như để Lý chủ tịch biết, căn bản là con hắn để ý hai vị mỹ nữ kia, e rằng đang sống sờ sờ sẽ bị tức chết.
Nguyên Họa ở trong phòng làm việc phát ngốc một hồi, chỉnh sửa lại một chút văn kiện hỗn độn trên bàn, cầm túi xách của mình ra cửa. Thấy Lý Đông Hải vội vàng chạy đến, trong lòng một phen chán ghét, tình địch gặp mặt đặc biệt đỏ mắt.
Lý Đông Hải cũng không nghĩ đến Tiêu thị lại nhìn thấy Nguyên Họa, tuy rằng lúc trước cũng biết hiện tại Nguyên Họa đang làm việc ở Tiêu thị, nhưng là bọn họ cũng chưa bao giờ chạm mặt. Phụ trách nghiệp vụ hợp tác với Từ thị và Lý thị là Tiêu Tiểu Dao, cho nên Nguyên Họa cũng không tham dự vào. Chủ yếu là do chuyện này có quan hệ với Từ Tử Kỳ, Nguyên Họa mới không muốn chen chân vào.
Lúc Lý Đông Hải thấy Nguyên Họa, sửng sốt một hồi. Lại khinh bỉ từ đầu tới chân nhìn Nguyên Họa một lần, mới ghét bỏ quay đầu đi, cao ngạo lướt qua người Nguyên Họa. Lúc đến sát bên người Nguyên Họa, cúi đầu từ trên cao nhìn xuống Nguyên Họa, cố ý nhỏ giọng giễu cợt nói: "Đồng tính ghê tởm."
Nguyên Họa nghe xong cũng không có tức giận, khóe miệng nổi lên một nụ cười như có như không. Cúi đầu, được một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Lý Đông Hải, trong lòng không biết đang tính toán cái gì. Bất quá, dù sao người đắc tội Nguyên Họa nàng sẽ không có kết quả tốt.
Nguyên Họa cũng không ở lại lâu, ra khỏi cửa Tiêu thị, liền đi về đại bản doanh của Nguyên gia...
Nguyên ba là người khôn khéo cỡ nào, muốn làm chuyện này không để lại dấu vết, đối với ông mà nói đương nhiên không phải việc khó gì. Thế nhưng chuyện lần này, khiến trong lòng Nguyên ba luôn luôn mơ hồ cảm thấy bất an, đây là lần đầu tiên ông bị như vậy từ khi làm quan chức đến nay. Đương nhiên ông cũng biết bất cứ việc gì cũng sẽ để lại đầu mối, nếu như bị người có ý đồ biết được thì sẽ hủy đi đường làm quan của mình.
Nếu như có thể, Nguyên ba tuyệt đối sẽ không gian lận trong chuyện này. Thế nhưng riêng chuyện này lại là do con gái bảo bối Nguyên Họa của ông nhờ ông, cho dù là mạo hiểm tánh mạng, ông cũng phải làm xong chuyện này.
Sau khi Nguyên Họa thấy được bản tin về công trình chính phủ, trong lòng nho nhỏ thở phào nhẹ nhõm. Nàng biết Nguyên gia làm việc rất có hiệu suất, nếu ba của nàng đáp ứng nàng thì nhất định sẽ giúp nàng làm được. Lại nghĩ tới việc mấy hôm trước bên ông nội thì liền cau mày, nàng không rõ làm sao Nguyên Hữu Quốc biết được việc nàng bị Từ Vạn Hồng giam lỏng, nhưng sự thật là ông nội của nàng cũng đã biết rồi. Như vậy hiện tại thái độ của ông nội là gì đây? Rốt cuộc là biết hay không biết chuyện giữa nàng và Từ Tử Kỳ đây? Nguyên Họa căn bản không hiểu Nguyên Hữu Quốc, ngay cả đoán bừa cũng đoán không được.
Nguyên Họa cũng là biết ông nội của nàng muốn nàng thừa kế Nguyên gia, nếu như là trước đây, nàng sẽ không chút do dự cự tuyệt, thế nhưng hiện tại nàng lại do dự bất định. Lẽ nào tự do và Từ Tử Kỳ, nàng chỉ có thể chọn lựa một thôi sao? Nguyên Họa có chút buồn rầu lắc đầu, nếu thật là vậy, nàng phải lựa chọn thế nào đây?
Mấy ngày nay Nguyên Họa cũng không có liên hệ với Từ Tử Kỳ, nàng biết người của Nguyên gia đã bắt đầu hoài nghi quan hệ giữa nàng và Từ Tử Kỳ, nếu gần đây còn tiếp xúc nhiều quá, quan hệ của hai người bọn họ sớm muộn sẽ lộ ra ngoài. Nổi nhớ Từ Tử Kỳ cũng chỉ có thể giấu trong lòng, mỗi khi điện thoại của Từ Tử Kỳ gọi tới, Nguyên Họa luôn luôn thở dài từ chối, tim cũng như bị níu chặt, vô cùng đau đớn.
Gần đây Từ Tử Kỳ cũng không khá hơn bao nhiêu, từ lúc nàng biết Nguyên Họa đã bình an về nhà, lại gấp gáp muốn gọi điện thoại cho đối phương, thế nhưng đối phương chậm chạp không nghe điện thoại, gọi lại lần nữa thì bị đối phương tắt máy. Nhìn điện thoại bị ngắt máy, trong lòng không biết là cảm tưởng gì.
Thế nhưng mỗi ngày nàng vẫn kiên trì gọi cho Nguyên Họa, tuy rằng mỗi lần kết quả đều giống nhau. Hoặc là từ chối nghe máy, hoặc là ngoài vùng phủ sóng. Thậm chí Từ Tử Kỳ có xúc động muốn chạy đến nhà Nguyên Họa hỏi Nguyên Họa rốt cuộc là có ý gì, nhưng dù sao nàng cũng không phải người không Lý trí như vậy, mặc dù sự việc như thế này, cũng tình nguyện lựa chọn tin tưởng Nguyên Họa không phải cố ý, nàng làm như vậy nhất định có dụng ý của nàng.
Hơn nữa lúc công trình chính phủ bị công ty của mình thầu được, Từ Tử Kỳ lập tức cảm giác được chuyện này nhất định không đơn giản như vậy. Rõ ràng đấu thầu lần này còn có nhiều công ty thực lực mạnh hơn Từ thị nhiều, trước không nói những công ty khác, chỉ cần Tiêu thị thôi là Từ thị của nàng sẽ không địch nổi rồi. Thế nhưng ngoài dự liệu chính là, công trình này không bị Tiêu thị đoạt được mà lại là Từ thị của nàng.
Lúc trước ông nội rất có lòng tin sẽ thắng thầu lần này, nàng đã cảm thấy kỳ quái. Mà kết quả quả nhiên là Từ thị bọn họ thầu được công trình chính phủ này, việc này khó có thể khiến Từ Tử Kỳ không nghi ngờ.
Huống hồ lúc trước Nguyên Họa biến mất, trước sau Từ Tử Kỳ đều cho rằng không khỏi có liên quan đến Từ lão gia tử. Thế nhưng người nhà Nguyên Họa lại nói Nguyên Họa ở chổ ông nội của nàng, như vậy mới khiến Từ Tử Kỳ bỏ đi nghi ngờ.
Từ Tử Kỳ ngồi trên ghế làm việc, xoa xoa mi tâm đang phát đau. Nghĩ những việc xảy ra từ trước đến này, nhiều việc khiến cho nàng cảm thấy vô cùng bất an. Nhìn trên bàn chất đầy văn kiện, lấy tay quét qua một bên, gục xuống bàn, vùi đầu vào khủy tay. Trong đầu hoảng loạn.
Từ Tử Kỳ chẳng qua là cảm thấy thời gian này bản thân vô cùng mệt mỏi, chuyện của Nguyên Họa, chuyện của công ty, cũng làm cho nàng cảm thấy uể oải không dứt.
Ngẩng đầu nhìn liếc mắt máy vi tính, mở mail vừa mới nhận được. Nhìn nội dung trong mail, nhàn nhạt nở nụ cười. Bấm điện thoại nội tuyến của Tư Mẫn nói: "Tư Mẫn, cô chuẩn bị một chút, chúng ta đi Tiêu thị."
Tư Mẫn ngẩn ra một chút, lập tức đáp: "Được, Từ tổng. Tôi lập tức đi chuẩn bị."
Chỉ chốc lát sau, Từ Tử Kỳ và Tư Mẫn rời khỏi Từ thị, ngồi xe đến Tiêu thị.
Trong khoảng thời gian này Nguyên Họa vẫn đến Tiêu thị làm việc, thế nhưng có chuyện khiến cho nàng khó tin chính là Tiêu Tiểu Dao, hình như nàng không dính lấy mình như trước nữa, hơn nữa hình như mỗi ngày đều rất bận rộn. Ở công ty muốn gặp được nàng so với lên trời còn khó hơn, có loại cảm giác thần long kiến thủ bất kiến vĩ*.
*rồng thần thấy đầu ko thấy đuôi, ám chỉ sự bí ẩn
Trải qua quá trình cẩn thận tỉ mỉ quan sát của Nguyên Họa, còn có các loại biểu hiện của Tiêu Tiểu Dao có thể kết luận chính là, nữ nhân này đang yêu. Nguyên Họa dùng kinh nghiệm vô cùng chính xác của bản thân khẳng định, Tiêu Tiểu Dao tuyệt đối là đang yêu. Ánh mắt của nàng nhìn Tiêu Tiểu Dao cũng trở nên đặc biệt chế nhạo.
Tiêu Tiểu Dao chưa bao giờ biết Nguyên Họa cũng là người nhiều chuyện như vậy, mỗi lần chỉ cần nàng vừa về tới công ty, đều quấn quít lấy nàng, hỏi nàng đang qua lại với ai. Hơn nữa còn là bộ dáng không hỏi được đáp án tuyệt đối sẽ không bỏ qua, khiến cho Tiêu Tiểu Dao nhìn thấy Nguyên Họa giống như là chuột thấy mèo, muốn chạy cũng không kịp. Thế nhưng hôm nay nàng cũng không cần sợ Nguyên Họa, thẳng lưng, trên cao nhìn xuống nói với Nguyên Họa: "Nguyên Họa, chút nữa Từ Tử Kỳ muốn tới công ty chúng ta, cậu nhanh đi chuẩn bị một chút đi."
Tiêu Tiểu Dao đúng thật là rất biết đối phó Nguyên Họa, chỉ có lấy ra Từ Tử Kỳ mới được, Từ Tử Kỳ chính là điểm yếu của Nguyên Họa. Nhìn Nguyên Họa hóa đá sau khi nghe đến ba chữ Từ Tử Kỳ, trong lòng đắc ý không thôi. Cuối cùng cũng để nàng đánh trả lại, lắc lắc eo nhỏ đi làm việc của mình.
Sau khi Nguyên Họa tỉnh hồn lại, đuổi theo Tiêu Tiểu Dao, tươi cười nịnh hót nói: "Tiểu Dao, chuyện là, lát nữa Tử Kỳ tới, cậu tiếp nàng được không? Mình không đi đâu."
Tiêu Tiểu Dao buồn bực nhìn Nguyên Họa, không phải Từ Tử Kỳ là người của nàng sao? Tại sao lại muốn trốn người ta, hai người này gây gỗ gì sao? Suy nghĩ một hồi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của Nguyên Họa vẫn gật đầu đáp ứng.
Nguyên Họa vội vàng chạy về phòng làm việc của mình, đóng cửa thật kỹ mới thở dài một hơi, vẫn không yên lòng, muốn đi ra ngoài cùng Tiêu Tiểu Dao xin nghỉ về nhà. Còn chưa mở cửa đã nghe thấy ngoài cửa có người kêu lên: "Từ tổng mời bên này."
Nguyên Họa không cần nghĩ cũng biết Từ tổng chính là Từ Tử Kỳ, trong lòng run lên một cái. Tâm phiền ý loạn đi qua đi lại trong phòng làm việc của mình. Trong lòng nghĩ muốn ra ngoài gặp Từ Tử Kỳ, lại cố nén nổi nhớ kia lại. Hiện tại cũng không thể sắp thành lại hỏng, dứt khoát khiến bản thân nhịn xuống.
Nghe được thanh âm bàn tán ngoài cửa của Từ Tử Kỳ và Tiêu Tiểu Dao, Nguyên Họa sợ hãi nhìn cửa, nội tâm rối rắm, ra hay không ra, rối rắm một hồi, cuối cùng vẫn chọn không ra.
Từ Tử Kỳ vừa vào Tiêu thị vẫn tìm kiếm bóng dáng của Nguyên Họa, trước sau vẫn không thấy được người nọ. Trong lòng ngược lại cũng không vội, nhìn cửa phòng giám đốc đóng chặt. Trong lòng cười thầm, nàng ngược lại muốn xen tiểu rùa kia muốn trốn Từ Tử Kỳ nàng bao lâu. Đứng nhìn cửa phòng làm việc của Nguyên Họa một lúc lâu mới cười nói với Tiêu Tiểu Dao: "Tiểu Dao, Nguyên Họa đâu? Sao tôi không thấy nàng đâu cả?"
Nguyên Họa trong phòng làm việc cũng nghe được câu hỏi của Từ Tử Kỳ, tim như bị treo lên, vô cùng hốt hoảng. Cầu nguyện Tiêu Tiểu Dao nghìn vạn lần đừng nói ra nàng ở trong công ty a, nếu không nàng sẽ chết thảm.
Tiêu Tiểu Dao thì lại cho rằng vợ chồng son này xích mích, giận dỗi gì đó, không gặp mặt làm sao có thể giải quyết đây? Chỉ vào cửa phòng của Nguyên Họa nói : "Nguyên Họa, nàng làm việc ở bên trong kìa! Tử Kỳ muốn vào xem không?"
Nguyên Họa ai oán, lúc này nàng vô cùng tin tưởng, trên cái thế giới không có thần linh. Nếu không tại sao không nghe được nàng kêu gọi chứ?
Vội vàng đi tới chỗ ngồi, ngồi xuống. Tùy tiện cầm lên một phần văn kiện, làm bộ rất cẩn thận nghiêm túc phê duyệt văn kiện. Chỉ là ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc trộm về phía cửa vài lần.
Từ Tử Kỳ lại nhìn cửa phòng làm việc của Nguyên Họa một lát, mới nói với Tiêu Tiểu Dao: "Không cần, tôi đến thương lượng tiến độ công trình với cô thôi."
Tiêu Tiểu Dao có chút buồn bực, hai người này bị sao thế, lẽ nào không thể nhường đối phương một ít sao? Rõ ràng đều để ý đối phương như vậy. Trong lòng lại nghĩ đến bộ dáng khẩn trương lần trước của người nọ, nụ cười hạnh phúc từ khóe miệng phát ra.
Từ Tử Kỳ cảm thấy Tiêu Tiểu Dao có cái gì không bình thường, cười đến rất không bình thường. Thế nhưng trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết, nụ cười này của Tiêu Tiểu Dao đúng là nụ cười phát ra từ đáy lòng, hạnh phúc? Trong đầu Từ Từ Tử Kỳ nghĩ đến từ này, nhìn Tiêu Tiểu Dao có say mê. Nàng có thể thấy được nụ cười hạnh phúc này của Tiêu Tiểu Dao không phải là vì Nguyên Họa, lần này tới nàng cũng phát hiện Tiêu Tiểu Dao thay đổi rất nhiều. Về phần thay đổi ra sai, lại không nói được. Dù sao cũng không còn là Tiêu Tiểu cùng nàng tranh đoạt Nguyên Họa kia nữa.
Nhưng mà làm sao hiện tại nàng có thể cảm thấy Tiêu Tiểu Dao rất hạnh phúc đây? Ngược lại nàng và Nguyên Họa lại là tình huống này. Đồng thời nàng hoàn toàn không biết nguyên nhân gì dẫn đến các nàng như vậy, căn bản không biết được đáp án của đối phương. Thậm chí Từ Tử Kỳ có loại xúc động muốn bắt Nguyên Họa tới chất vấn cho rõ, rốt cuộc Từ Tử Kỳ nàng làm sai cái gì? Thế nhưng nàng biết lúc này mình phải bình tĩnh, không thể để chút chuyện nhỏ như vậy quấy nhiễu đến tâm thần không yên.
Nguyên Họa không nghe được câu nói kế tiếp của Từ Tử Kỳ, chỉ là nửa ngày cũng không thấy có ai vào phòng, trong lòng buồn bực không thôi. Không phải là nàng không muốn gặp Từ Tử Kỳ, mà là muốn gặp, vô cùng muốn gặp. Nổi nhớ này quấy rầy nàng, vây nàng thật chặt, có chút hít thở không thông. Nguyên Họa rất muốn khống chế bản thân mình, mỗi lần thử đều rước lấy thất bại.
Nguyên Họa có chút mất mác nhìn cửa phòng đóng kín mà ngẩn người, hai mắt có chút vô thần, dáng vẻ ngây ngốc khiến người khác đau lòng.
Tiêu Tiểu Dao cùng Từ Tử Kỳ đến phòng họp, không có kêu Nguyên Họa đến, chỉ là tìm mấy viên chức cao cấp của công ty đến thì bắt đầu hội nghị.
Mà người của Lý thị lại chính là Lý Đông Hải, Lý Đông Hải làm sao sẽ bỏ qua cơ hội tiếp xúc với hai vị mỹ nữ chứ, vừa nghe nói muốn mở cuộc họp thì lập tức lấy xe lao tới. Lý chủ tịch chưa bao giờ thấy con trai mình siêng năng như thế cũng cảm thấy buồn bực, tại sao gần đây con trai mình quan tâm chuyện của công ty như vậy chứ? Mỗi lần họp với Từ thị và Tiêu thị đều chủ động xin đi đánh giặc. Trong lòng còn đang thầm than, tiểu tổ tông nhà mình rốt cuộc cũng biết quay đầu quan tâm chính sự.
Nếu như để Lý chủ tịch biết, căn bản là con hắn để ý hai vị mỹ nữ kia, e rằng đang sống sờ sờ sẽ bị tức chết.
Nguyên Họa ở trong phòng làm việc phát ngốc một hồi, chỉnh sửa lại một chút văn kiện hỗn độn trên bàn, cầm túi xách của mình ra cửa. Thấy Lý Đông Hải vội vàng chạy đến, trong lòng một phen chán ghét, tình địch gặp mặt đặc biệt đỏ mắt.
Lý Đông Hải cũng không nghĩ đến Tiêu thị lại nhìn thấy Nguyên Họa, tuy rằng lúc trước cũng biết hiện tại Nguyên Họa đang làm việc ở Tiêu thị, nhưng là bọn họ cũng chưa bao giờ chạm mặt. Phụ trách nghiệp vụ hợp tác với Từ thị và Lý thị là Tiêu Tiểu Dao, cho nên Nguyên Họa cũng không tham dự vào. Chủ yếu là do chuyện này có quan hệ với Từ Tử Kỳ, Nguyên Họa mới không muốn chen chân vào.
Lúc Lý Đông Hải thấy Nguyên Họa, sửng sốt một hồi. Lại khinh bỉ từ đầu tới chân nhìn Nguyên Họa một lần, mới ghét bỏ quay đầu đi, cao ngạo lướt qua người Nguyên Họa. Lúc đến sát bên người Nguyên Họa, cúi đầu từ trên cao nhìn xuống Nguyên Họa, cố ý nhỏ giọng giễu cợt nói: "Đồng tính ghê tởm."
Nguyên Họa nghe xong cũng không có tức giận, khóe miệng nổi lên một nụ cười như có như không. Cúi đầu, được một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Lý Đông Hải, trong lòng không biết đang tính toán cái gì. Bất quá, dù sao người đắc tội Nguyên Họa nàng sẽ không có kết quả tốt.
Nguyên Họa cũng không ở lại lâu, ra khỏi cửa Tiêu thị, liền đi về đại bản doanh của Nguyên gia...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.