Chiêu Diêu

Chương 2

Cửu Lộ Phi Hương

23/11/2016

Lại nói đến chuyện của ta sau khi chết.

Khi còn sống, quả thật ta là một nữ ma đầu có tiếng xấu nổi danh, mấy chuyện như đoạt mứt quả của tiểu bằng hữu, ẩu đả với những kẻ lang thang bên đường đều làm không ít, số người hận ta cả trong tiên đồ lẫn ma đạo mà nắm tay nhau thì có thể đứng vây ba trăm vòng quanh núi Trần Tắc.

Ta vốn tưởng rằng sau khi ta chết, nhất định sẽ bị đào mộ móc thi, khó mà toàn thây. Nhưng thật không ngờ, vất vưởng qua vài năm, cỏ xanh đã mọc cao hơn nửa người mà không có một ai, cũng chẳng có kẻ thù nào tìm tới.

Ta đột nhiên cảm thấy có chút tịch mịch, cảm giác mấy chuyện xấu mình làm lúc sống đều là làm không công hết.

Tất cả là do cái bia không có chữ này!

Ta ghi hận kẻ nào đã lập bia mộ cho ta, danh hào đã không làm, danh tự cũng không ghi. Không chỉ khiến cho mấy người sùng bái ta tìm không thấy, mà ngay cả kẻ thù cũng mò không ra. Ý niệm muốn gặp kẻ chết dẫm đã lập bia mộ cho ta càng lúc càng sâu đậm, một năm kia, trong tiết Thanh Minh, mưa phùn không ngớt, rốt cuộc ta cũng đợi được người đến viếng mồ mả cho ta rồi…

Nam tử một thân mặc y, xông mưa mà đến. Khi tới gần, ta thấy diện mạo hắn như ngọc, xinh đẹp khiến ta cảm thấy kinh diễm.

Ta đi vòng quanh hắn nhìn hồi lâu, phút chốc bỗng thấy ngũ quan của người này thoạt nhìn có vài phần quen thuộc. Ta sờ sờ cằm suy tư, cho đến khi hắn bày ra trước mộ ta mấy quả trám nhỏ, ta đột nhiên nhận ra…

A! Người này chẳng phải là tên hề quái dị Mặc Thanh hay sao?

Thì ra sau khi mấy vết sẹo đen như mực khiến người ta sợ hãi kia biến mất, gương mặt của hắn lại xinh đẹp tới nhường này!

Hắn đứng trước mộ phần của ta, những hạt mưa phùn đọng lại trên người hắn như sương, hắn khàn giọng nói: “Biết ngươi thích ăn chua, cho nên trên đường đi ta hái vài quả trám xanh cho ngươi đây.”

Ta thích ăn chua, cả Vạn Lục môn đều biết, trước giờ bày đồ cúng tế chỉ có quả trám xanh hoặc ương ương. Hắn biết rõ người bị vùi dưới nấm mộ này chính là ta, mà ngoại trừ người đã chôn ra thì chắc hẳn không ai biết nằm dưới tấm bia vô tự này là ai.

Lòng ta chợt sáng tỏ, nhất định là sau khi chiếm được Kiếm Vạn Quân ở Kiếm mộ, hắn đã mang thi thể của ta đi chôn. Hiểu ra xong, ta lại khinh thường, Mặc Thanh lợi dụng ta, hại chết ta, hiện tại hoàn hảo sáng chói đến trước mộ phần của ta! Còn mang theo cả Kiếm Vạn Quân, hắn đến là để khoe khoang sao?

Ta trừng mắt nhìn hắn, tức giận muốn đá văng mấy quả trám đi: “Ai thèm quả của ngươi, ta đâu có ăn được, viếng mồ mả mà mấy tờ giấy cũng không thèm đốt, tiểu tử nhà ngươi có hiểu quy củ hay không hả?”

“Quả này rất chua, ở trên đường đi ta đã nếm thử, nhất định ngươi sẽ thích.”

Lại còn nếm qua rồi? Ngươi có bệnh hay không thế, bày đồ cúng cho người ta còn tự mình liếm trước một lần?

Hắn nhìn bia mộ, hoàn toàn không thấy hai mắt đang trợn ngược của ta, nói tiếp, “Hiện giờ, ta giúp ngươi quản lý Vạn Lục môn vô cùng tốt.”

Cái gì? Hắn còn tiếp nhận Vạn Lục môn? Ta kinh hãi. Được lắm tên tiểu tử này! Giết ta xong còn đoạt lấy môn phái mà ta một tay xây dựng! Quá ngoan độc! Tuy nhiên … Tuy nhiên ta đã từng nói nếu có ai có bản lĩnh giết được ta thì cái ghế Môn chủ sẽ cho người đó ngồi… … Nhưng chẳng phải là lúc ấy ta tự tin cho rằng không ai có thể giết chết được mình hay sao?

“Có Kiếm Vạn Quân trong tay, ta dần dần tạo dựng lực lượng cho mình, từng bước thu hồi lại Ma đạo bị phân chia.”

Cái gì? Ta lại kinh hãi! Hắn muốn leo lên ngôi vị Ma vương? Vị trí kia vốn là vật trong túi của ta mà!

“Những thứ ngươi muốn, ta đang từ từ giúp ngươi thực hiện.”

Đúng ha! Những thứ ta muốn đều bị ngươi đoạt đi hết rồi!

Tên vô liêm sỉ, quả nhiên là tới đây để khoe khoang!



Ta tức giận đến mức muốn làm xác chết vùng dậy. Ta đã nằm yên trong đất rồi, hắn còn cố ý tìm đến, nói những lời làm ta thêm phẫn uất! Hắn hận ta đến thế à? Rõ ràng khi hắn còn bé cũng coi như ta đã cứu hắn cơ mà! Tên này đúng là một kẻ lấy oán báo ơn!

Ta bới bới đám cỏ trên mộ, chỉ hận mình không thể đứng lên cắn chết hắn.

Nhưng mà sau khi khoe xong thành tựu đạt được, hắn vẫn không rời đi, đứng một hồi lâu, dường như hắn cực kỳ chua xót nói: “Đáng tiếc, ngươi đã không nhìn thấy nữa rồi.”

Cái gì đây? Ngươi còn muốn cho ta tận mắt nhìn thấy? Nếu hiện tại ta còn sống, chẳng phải mỗi ngày sẽ bị ngươi làm cho tức chết 180 lần à? Tâm địa của tên tiểu tử này quá thâm độc rồi!

Ta giận không kìm chế được, vẫn đứng ở trước bia mộ trừng mắt nhìn hắn, cho đến khi dưới cơn mưa phùn hắn xoay người rời đi. Một thân mặc y hoàn toàn chìm vào bóng đêm, còn tâm trạng phẫn hận của ta thì không có cách nào tiêu tan được.

Ta khi còn sống chưa từng nghĩ tới hắn lại là loại người quái dị vô liêm sỉ thế này.

Ta nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng hận. Cảm thấy không tìm đến hắn báo thù một chút thì quả thực là có lỗi với oán khí đang chậm rãi từ từ tích tụ trong nội tâm ta.

Vật vờ quanh mộ phần vài năm, thỉnh thoảng sẽ có những cô hồn dã quỷ khác đi ngang qua chỗ này của ta. Qua miệng của bọn họ ta biết được, cách mộ phần của ta hai mươi dặm có một chợ quỷ vong hồn, chuyên bán những thứ đồ linh tinh cho cô hồn dã quỷ phiêu đãng trên thế gian.

Khi còn sống, ta nhìn những pháp bảo hiếm có còn nhiều hơn chợ quỷ, vốn dĩ khinh thường nhìn tới. Nhưng lúc này, ta cảm thấy mình phải đến đó một chuyến, tìm một biện pháp có thể hoàn dương. Thời gian không cần quá nhiều, có thể giúp ta trở về chọc cho Mặc Thanh một đao thật mạnh, ta đã thỏa mãn lắm rồi.

Ta hỏi đường một dã quỷ đi ngang qua, trong ngày hôm đó lập tức lên đường, lảo đảo bay đi ba ngày, rốt cục cũng bay được hai mươi dặm…

Lòng ta mệt mỏi.

Đi quá chậm, đây cũng chính là nguyên nhân mà mấy năm qua ta chưa từng rời khỏi mộ phần.

Hai mươi dặm, cái này khác hẳn với ta trước kia, lúc đó chỉ cần bấm tay niệm thần chú, nháy mắt là tới nơi; vậy mà hôm nay, cái hồn phách này không có một chút sức mạnh nào, chỉ có thể dựa vào chính mình mà bay. Buổi tối còn tốt, có thể nhờ vào âm khí ban đêm bay nhanh hơn một chút, nhưng đến ban ngày, đặc biệt là giữa trưa, đừng nói đến chuyện bay đi, ta chỉ hận là không thể vùi hẳn mình vào trong lòng đất.

Thế giới quỷ này chính là như vậy, không cần biết khi còn sống ngươi cường đại như thế nào, sau khi chết cũng chỉ là một đám khí thể. Kỳ thật cũng có nhiều loại khí thể khác nhau, lệ quỷ bay nhanh hơn rất nhiều so với ta, cứ như ở dưới chân có gắn Phong Hỏa Luân (*) vậy, vù một cái đã bay qua rồi. Mà quỷ càng “lệ” thì bay càng nhanh, sức mạnh cũng càng lớn, nhưng lệ quỷ lại bị chuyện khi còn sống trói buộc, không rời khỏi nơi ở một tấc ba phân, bay có nhanh đến mức nào thì cũng chỉ có thể quanh quẩn, mò mẫm đi dạo quanh vòng tròn của chính mình.

(*) Là hai cái “bánh xe” dưới chân của Na Tra

Mà ta sở dĩ không thành lệ quỷ, nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ là bởi ta chết không nóng không lạnh, không đủ thảm thiết đi.

Nhắc tới lại bùi ngùi, Lộ Chiêu Diêu ta phô trương cả đời, cuối cùng lại bị chết quá mức bình thường như vậy.

Ta không phục, ta phải hoàn dương, chết lại một lần nữa. Lần này nhất định phải chết đến kinh thiên động địa!

Tự tìm cho mình một vạn lý do để hoàn dương, rốt cục ta cũng bay tới chợ quỷ vong hồn. Trong chợ quỷ thật yên tĩnh, từng nhóm cô hồn dã quỷ âm khí dày đặc chuyên tâm làm việc buôn bán, ta đi dọc đường tìm thật lâu, cuối cùng cũng thấy ven đường có một cửa hàng mặt tiền tương đối có khí thế. Phía trên cửa hàng treo một cái bảng hiệu, ba chữ trắng thật to trên nền đen, xiêu xiêu vẹo vẹo “Hồi Hồn Phô”. (**)

(**) Cửa hàng hồi hồn

Ta liếc mắt nhìn vào bên trong, tủ bày hàng được phủ một tấm vải đen, trên đó treo mấy tấm bảng gỗ ghi những khoảng thời gian khác nhau, “Hồi hồn nửa canh giờ”, “Hồi hồn một canh giờ”, “Hồi hồn một ngày”. Ta tính toán một chút, hiện tại Mặc Thanh đã tiếp quản Vạn Lục môn, có Kiếm Vạn Quân trong tay, lại còn muốn thống nhất Ma đạo; ta muốn đâm hắn, ít nhất cũng phải mất từ ba đến năm tháng, ở đây chỉ có nửa canh giờ, một canh giờ, chắc đủ để chơi…

Ta tiến vào bên trong để nhìn kỹ hơn, đột nhiên một cây đại đao vụt qua ngăn ở trước thân thể ta. Ta theo lưỡi đao nhìn sang bên cạnh xem thử, liền thấy một trái một phải là hai con quỷ mặt xanh nanh vàng đứng trông coi cửa hàng.

“Tên là gì?”



Hắn hỏi ta. Ta chắp tay sau lưng, nghiêng mặt liếc hắn: “Lộ Chiêu Diêu của núi Trần Tắc.”

Hắn nghe xong danh hào của ta, cũng không sợ hãi, lôi cái gương ra, nhìn vào gương đối thoại một hồi. Sau đó thả cái gương xuống, đại đao trong tay lại nhấc lên: “Ngươi không thể đi vào.”

Ta nhíu mày: “Mở cửa hàng lại không cho người khác đi vào là sao?”

“Ngươi không có tiền Âm phủ!”

Ta chỉ cảm thấy trái tim mình bị trúng một mũi tên, trong nháy mắt gần như muốn nhổ ra máu. Ta chưa từng đến chợ quỷ mua đồ bao giờ, cũng không biết bọn họ mua bán cũng đòi tiền giống như chợ ở trên Dương gian. Ta kiềm chế tính tình, hỏi hắn: “Quỷ lấy tiền ở đâu ra?”

“Bảo người ta đốt cho ngươi ấy.”

Ta trầm mặc.

Ta nhờ ai đốt cho bây giờ? Mấy năm qua chỉ có mỗi một mình Mặc Thanh tới viếng mồ mả. Mà ông lớn nhà hắn lại chỉ mang tới mấy quả trái cây vô dụng hái ở ven đường. Giờ thì hay rồi!

Ta lại nhìn quỷ răng nanh, rồi tự nhìn chính mình, cuối cùng không thể không thở dài một tiếng, chấp nhận xoay người rời đi, để mặc cho tên quỷ răng nanh ở phía sau cười giễu cợt: “Chết 4~5 năm rồi, vậy mà một phân tiền cũng không có, đã là quỷ nghèo kiết xác còn dám tới Hồi Hồn Phô của chúng ta.”

Những lời hắn nói đều là thật, ta có cáu giận cũng chả dám phun ra.

Ta một đường than thở, lắc lắc đu đưa phiêu đãng ba ngày, bất đắc dĩ bay về mộ phần xanh cỏ của mình.

Cũng may là lúc làm quỷ thì không cần ăn cái gì, bằng không không có tiền mua thức ăn, bị đói mà chết mới là trò cười lớn nhất trong cuộc đời của Lộ Chiêu Diêu ta.

Nghĩ đến mà cảm khái, ta họ Lộ, tên Quỳnh, tự là Chiêu Diêu. Khi còn sống thì phô trương, rêu rao y như hai chữ “Chiêu Diêu” này; còn hiện giờ chết lại ứng với một chữ “Quỳnh” kia. Đúng là đáng thương, bình sinh, ta chưa từng chịu khổ nửa phần, bây giờ sẩy chân, té ngã như thế này đây…

Thế sự khó liệu, khó liệu đến cực điểm!

Ta cảm thấy việc báo thù của mình vô vọng rồi. Nhưng tại thời điểm kiếp sống quỷ của ta là một mảnh ảm đạm, thì vào một đêm mưa lớn, ta đang ngồi yên lặng trên mộ phần xem sét giật sấm vang, đột nhiên từ xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập đang lại gần.

Chỉ thấy một con tuấn mã đen nhánh phi như bay tới, trên lưng ngựa là một nữ tử hình như mặc đồ trắng đang liều mạng giãy dụa, cách khá xa mà vẫn nghe thấy tiếng nàng hô khản cả giọng: “Huynh thả ta ra! Ta không muốn đi cùng huynh!”

Nam tử sau lưng nàng chỉ lên tiếng thúc ngựa, không trả lời nàng.

Đợi đến khi tuấn mã bay nhanh qua tấm bia mộ của ta, đột nhiên một tia sét trắng xé ngang bầu trời xoẹt thẳng xuống, sấm rền nổ vang. Không biết nữ tử kia liều mạng giãy dụa thế nào, lại lao đầu từ trên lưng ngựa xuống, đập mạnh vào tấm bia đá.

“Cốp” một tiếng, máu tươi tràn ra tại chỗ, người ngồi xem là ta đây cũng không khỏi “Ơ” một cái ngớ người.

Nữ tử từ tấm bia trượt dần xuống, nằm bẹp trên mặt đất, một thân váy áo màu hồng nhạt đẹp mắt nhất thời dính đầy bùn đất. Nam tử cưỡi Đại hắc mã khẩn cấp ghìm ngựa lại, không chờ ngựa dừng hẳn, hắn lập tức nhảy xuống, đi nhanh vài bước đến trước bia mộ của ta, bế nữ tử mặt đầy bùn đen lên: “Chỉ Yên!” Giọng nói thô kệch của hắn vừa kìm nén vừa đau đớn, “Chỉ Yên!”

Ta liền đứng ở sau lưng nam tử, cùng nhìn thiếu nữ hắn ôm trong ngực.

Hai mắt thiếu nữ nhắm nghiền, bùn trên mặt hòa cùng với máu, chẳng mấy chốc đã được mưa to rửa đi sạch sẽ, lộ ra gương mặt tái nhợt.

“Chà, cú đập đầu này cũng không tiếc sức nhỉ. Muốn chết, muốn chết mà.” Ta chậc chậc cảm khái, cảm khái xong thì đột nhiên linh quang lóe lên. Nàng chết, chết ở trước mộ phần của ta, chẳng lẽ đây là thiên ý, để cho ta làm thử thuật mượn xác hoàn hồn trong truyền thuyết?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chiêu Diêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook