Chương 39
Cửu Lộ Phi Hương
23/11/2016
Ngoài phòng lóe lên ánh sáng vàng chói mắt, ta bay ra bên ngoài nhìn thử, là ngự ma trận (*) trên bầu trời của Cẩm Châu thành bắt đầu
tích tụ linh khí, tạo ra vô số trường kiếm màu vàng, giống như tia chớp
nhằm vào mục tiêu giáng thẳng từ trên trời xuống, không ngừng tấn công
xuống nơi Mặc Thanh đang đứng.
(*) từ ngự ở đây có thể hiểu là phòng ngự
Ngự ma trận này chính là ngự trận pháp của Cẩm Châu thành.
Nhiều năm về trước, ta dẫn binh kéo vào thủ phủ của tiên môn, tới lúc đến được Cẩm Châu thành, có vô số Chú Kiếm Thế Gia ở trong thành tự động dâng lên Tiên kiếm của chính gia tộc mình. Hàng trăm vạn trường kiếm lơ lửng trên bầu trời Cẩm Châu thành, tạo ra trận pháp phòng hộ khổng lồ, bảo vệ Cẩm Châu thành ở bên trong.
Không thể không nói, hành động dâng hiến dứt khoát, không chút vụ lợi của tất cả các Thế Gia năm đó cũng khiến cho ta cảm thấy chấn động một chút.
Ta không thích đám người tu tiên bọn họ, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ tự cho phép mình bị sự “đoàn kết” của những Thế Gia này làm cho cảm động. Ta biết rõ, dưới tình huống như vậy mà cùng đám tiên môn của Cẩm Châu thành cứng đối cứng, thì nhất định đó cũng sẽ là một cuộc thảm chiến đối với Vạn Lục môn ta. Cho dù thắng đi chăng nữa thì chắc chắn sẽ hao tổn nguyên khí rất nhiều.
Vì vậy ta chỉ quấy nhiễu tượng trưng bọn họ một phen, sau đó nghe theo lời của Mã Tư Dung, cam tâm tình nguyện rút binh về.
Sau đó đám người trong Cẩm Châu thành vui mừng khôn xiết, cho rằng đây là một dấu hiệu lớn chứng tỏ bọn họ đã đánh bại Ma đạo. Sau khi thu lại trăm vạn trường kiếm trên bầu trời, hao tốn công phu mấy năm, dựa theo hình dáng trận pháp trăm vạn trường kiếm năm đó tạo ra một ngự ma trận giống như Kim Chung Tráo (**)
(**) chuông vàng úp xuống.
Thường ngày, ngự ma trận này ẩn hình không thấy, nhưng chỉ cần tiếp xúc với ma khí thì trận pháp sẽ tự động khởi động, cấm người bên ngoài xâm phạm, công kích người xâm nhập bên trong. Trận pháp ngưng khí thành kiếm, trút xuống như mưa rơi giữa bầu trời, quyết tâm tiêu diệt ma khí, giống như đang đối phó với Mặc Thanh hiện giờ vậy.
Ta nhíu mày, hôm nay ở đây chỉ có ta và Mặc Thanh, lại phải đối phó với nhiều đồ đệ tiên môn trong ngự ma trận, cho dù Mặc Thanh có lợi hại đến mấy thì cũng khó mà gánh được sự chèn ép như vậy. Huống chi hôm nay Mặc Thanh vẫn còn có vết thương trên người!
Tốt nhất là mang theo Thẩm Thiên Cẩm chạy trước, tìm một chỗ trốn ở trong thành này, phong bế ma khí quanh thân, vừa đánh vừa lui, đợi đến trời sáng thì chạy ra ngoài thành, dùng thuật di chuyển trở về núi Trần Tắc là xong.
Không có thân thể của Chỉ Yên, cũng không có Thẩm Thiên Cẩm, ta không tin bọn họ có thể đi bắt Cầm Thiên Huyền để lấy máu.
Trước tiên phải khiến cho bọn họ không có cách nào cứu Lạc Minh Hiên sống lại, còn việc giết Liễu Nguy và Liễu Tô Nhược thì cần phải trở về bàn bạc kỹ hơn.
Chỉ trong giây lát, trong lòng ta đã có quyết định, kéo tay Thẩm Thiên Cẩm, đưa mắt nhìn gương mặt oán độc của Liễu Tô Nhược, dùng toàn lực vung Lục Hợp kiếm trong tay lên, sét giật một cái bổ xuống. Liễu Tô Nhược dùng hùng kiếm để đỡ, thiên lôi quấn quanh thân kiếm của ả. Bàn tay cầm kiếm của ả tê dại, thân thể ả khẽ run lên, phân tán lực chú ý.
Ta nhân cơ hội vung kiếm lần nữa, lần này, ta đã mang theo Thẩm Thiên Cẩm thoát ra khỏi sương phòng, triệu thiên lôi từ trên trời xuống, nện ở trên xà nhà, thoáng chốc làm cả dãy nhà bốc cháy. Tạm thời giam Liễu Tô Nhược ở trong đó.
Ta muốn dẫn theo Thẩm Thiên Cẩm rời đi, đúng lúc này ánh sáng vàng bất chợt phóng xuống, Thẩm Thiên Cẩm bên cạnh lập tức kéo ta. Ta khó khăn lắm mới né được trường kiếm ánh sáng không bổ vào thân thể.
Ta ngẩng đầu lên nhìn, có lẽ vừa rồi ta sử dụng kiếm đã phát ra ma khí thu hút sự chú ý của ngự ma trận.
“Ta không có thời gian cảm tạ ngươi đâu, chúng ta chạy khỏi đây trước đã.”
Ta lôi nàng chạy về hướng Mặc Thanh, Thẩm Thiên Cẩm cắn răng chịu đựng, liều mạng dùng tay đè chặt vết thương trên cổ. Việc chạy trốn gấp gáp làm cho sắc mặt nàng tái nhợt hơn ban nãy mấy phần.
“Ngươi cố gắng chịu đựng. Chỉ cần qua tối nay, ngày mai sẽ có người trị thương cho ngươi.”
Thẩm Thiên Cẩm chỉ liếc ta một cái, thần sắc đã tỉnh táo: “Đó là Lệ Trần Lan của Vạn Lục môn phải không?”
Thấy nàng hỏi như vậy, trong lòng ta chợt nảy lên một cái: “Ngươi sẽ không vì cái gì mà tiên môn thích sạch sẽ, quyết không để cho ma tu cứu mạng đấy chứ?”
“Không có.”
Nàng nhàn nhạt nói, “Có thể khiến cho một Đại Ma Đầu tới giúp một tay như vậy, Chỉ Yên, trước kia ta không biết ngươi lại có bản lĩnh này.”
Ha ha, trước kia ta cũng không biết tiên cô mặt lạnh như ngươi trong tình huống hiện giờ mà vẫn có tâm trạng đi trêu ghẹo người khác.
Mới nói đến đây, trước mặt có trận gió thổi qua, Liễu Tô Nhược mặc bạch y sam vụt bay tới đột kích, chặn đường của ta và Thẩm Thiên Cẩm. Sắc mặt ả âm trầm, khóe miệng cười càng thêm lạnh lẽo.
“Muốn chạy hả?” Song kiếm trong tay ả rung lên, mà nay ở trong nội viện này, ánh sáng của ngự ma trận trên bầu trời đã chiếu rọi Cẩm Châu thành sáng như ban ngày, lúc này ta mới nhìn rõ trường kiếm trong tay ả, chỉ thấy trong hùng kiếm của ả mơ hồ có huyết sắc lưu chuyển, Liễu Tô Nhược nói, “Kiếm của ta, chưa uống đủ máu tươi đâu.”
Ta đáp lại ả một câu: “Vậy ngươi chấp nhận đi giết tạm con gà đi.”
Nói xong, ta lập tức di chuyển thân thể, trong lòng thầm nghĩ nếu hôm nay không đánh lão yêu bà này không bò dậy nổi thì khẳng định ả sẽ quyết không dừng tay!
Lục Hợp kiếm nhằm thẳng vào trái tim của Liễu Tô Nhược, khó khăn lắm ả mới đỡ lại được chiêu thức của ta, tia sét lóe lên giữa ta và ả. Ta hô to với Thẩm Thiên Cẩm: “Chạy về phía Lệ Trần Lan mau lên!”
Tu vi trong cơ thể ta tích tụ tản ra ma khí lại khuấy động trận pháp trên bầu trời một lần nữa, trường kiếm ánh sáng trút xuống như mưa. Tiên khí sáng rực chưa chạm vào người ta đã cắt rách ống tay áo của ta, đốt đỏ da.
Ta nghiêng người né tránh, nhướng mày, Liễu Tô Nhược đứng đó cười ngông cuồng: “Mới đi Vạn Lục môn tu ma được vài ngày mà đã dám đến Giám Tâm môn chịu chết, ngu ngốc.”
Ta không để ý tới ả, chỉ đưa mắt nhìn ra phía sau ả, trông thấy bóng dáng Mặc Thanh đang đối chọi hàng vạn trường kiếm ánh sáng ở giữa không trung, một vài bóng đen bị gió mạnh cuốn đi, nhưng bóng dáng của hắn lại tựa như núi lớn nguy nga, tựa như 3000 vạn lưỡi đao cũng không thể xuyên thủng.
Lúc trước ta thấy tình hình có chút khó khăn liền trực tiếp gọi Mặc Thanh tới, tuy hắn là đích nhắm của hàng vạn người, nhưng cũng là chỗ duy nhất mà ta có thể trông cậy ở Cẩm Châu thành này.
Nếu hôm nay hắn có thể thoát, ta cũng có thể thoát, còn nếu hắn chết ở chỗ này thì ta cũng phải chết ở chỗ này.
Ta cất giọng hô to: “Mặc Thanh!”
Cái tên đó giống như có ma lực, trực tiếp xuyên thẳng qua những tiếng động ồn ào kịch liệt, xông vào lỗ tai của Mặc Thanh, hắn quay đầu lại, cùng ta bốn mắt đụng nhau.
Á! Không đúng!
Kêu sai tên rồi!
Ta phải gọi hắn là sư phụ, không thì cũng phải gọi là Lệ Trần Lan mới đúng! Quả thực là tình thế cấp bách quá rồi!
Nhưng thôi mặc kệ, trong trường hợp này để ý nhiều như vậy làm gì, chỉ cần làm cho hắn nhìn thấy ta là được rồi, tên gì không quan trọng. Lần này có thể sống mà thoát ra ngoài thì sẽ nghĩ cách giải thích với hắn sau.
“Hừ.” Liễu Tô Nhược cười lạnh, “Ai cũng không cứu được ngươi đâu!”
Liễu Tô Nhược ném thư kiếm lên không trung, biến thành chín chuôi kiếm, không ngừng di chuyển xung quanh ta dưới sự điều khiển của ả, giống như con ruồi tận dụng mọi thời cơ chầu chực đâm vào người ta. Ta cố sức chống đỡ, liếc mắt liền thấy Mặc Thanh muốn đi sang bên này mà lại bị Liễu Nguy và mấy trăm tên đệ tử của Giám Tâm môn cuốn lấy không ngừng.
Chậc, đám người tiên môn này lúc nào cũng lấy nhiều bắt nạt ít, phiền phức!
Ta nổi giận, dứt khoát không trốn không tránh, ngươi đối xử tệ với ta, ta sẽ không để cho ngươi được sống yên ổn. Ta thổi chân khí vào trong kiếm, điện quang trên thân kiếm tăng mạnh, ta cầm kiếm lên, bất kể là thư kiếm của Liễu Tô Nhược hay trường kiếm ánh sáng đang đánh xuống từ bầu trời, xáo trộn toàn bộ, quanh thân nổi lên gió lốc, khiến cho tiếng sấm mãnh liệt, cho đến khi gió lớn tạo ra lốc xoáy như một con rồng khổng lồ, chạm đến đỉnh của ma trận. Tất cả trường kiếm ánh sáng đều bị ta hút vào, ta quát to một tiếng, vung Lục Hợp kiếm trong tay lên.
Tất cả trường kiếm ánh sang và thư kiếm của Liễu Tô Nhược theo sấm sét vang dội cùng với gió mạnh, bị ta hất hết lên bầu trời, “ầm” một tiếng, ánh sáng trên cao vỡ tan tác.
Chỉ nghe thấy ngự ma trận phát ra những tiếng đùng đùng dữ dội, ánh sáng vàng cùng tia chớp màu lam hoà lẫn vào nhau, bên tai không ngừng vang lên những tiếng nổ mãnh liệt.
Vào lúc này, động tác của mọi người có lẽ cũng khựng hết lại bởi vì kinh hãi.
Nhân cơ hội đó, ta khẽ lắc mình di chuyện, muốn đuổi theo Thẩm Thiên Cẩm, cùng nàng chạy đến sau lưng Mặc Thanh. Nhưng Liễu Tô Nhược ở phía sau tựa như âm hồn bất tán rú lên quái dị: “Muốn chạy hả? Đừng có mơ!”
Bên tai “vụt” một tiếng, ả mang theo hùng kiếm đẫm máu đâm nhanh về phía ta. Ta xoay người muốn ngăn lại, hùng kiếm bị Liễu Tô Nhược điều khiển đột nhiên ngoặt sang hướng khác, trực tiếp mang theo sát khí nhằm vào lưng của Thẩm Thiên Cẩm.
Nguy rồi!
Ở góc độ này mũi kiếm có thể xuyên thẳng vào tim của Thẩm Thiên Cẩm! Ta không thể để cho ả lấy máu Thẩm Thiên Cẩm được!
Lúc này, ta điểm mũi chân trên mặt đất, dồn hết toàn lực đánh tới, bắt được chuôi kiếm của ả, hùng kiếm đang tấn công thoáng dừng lại. Dường như Thẩm Thiên Cẩm cũng có dự cảm gì đó, chợt xoay đầu lại, ta còn chưa kịp hô nàng “mau tránh ra” đã thấy Thẩm Thiên Cẩm nhất thời mở to hai mắt.
Trong đôi đồng tử đen nhánh của nàng, ta mơ hồ nhìn thấy Liễu Tô Nhược ở sau lưng cười lạnh, cùng với thư kiếm trên bầu trời phi xuống, xông thẳng vào phía sau lưng của ta.
Tiếp theo, chỉ trong chớp mắt, sự đau đớn dâng lên mãnh liệt, đầu vai của ta bị đâm thủng. Tay phải của ta thoáng chốc trở nên vô lực, hùng kiếm tuột ra khỏi tay, đâm xuyên về phía trước. Cũng may thế tấn công của kiếm đã yếu, cho nên bị Thẩm Thiên Cẩm tung ra một kích liền bay ngược trở lại trong tay Liễu Tô Nhược.
Thẩm Thiên Cẩm dừng bước hô to: “Chỉ Yên.” Nàng xoay người lại muốn tới cứu ta.
Mà ta té xuống đất, hơi ngẩng đầu, nhìn thấy ánh sáng của ngự ma trận trên bầu trời mới nhớ tới Lục Hợp kiếm đã tiêu tan sấm sét, trường kiếm ánh sáng được tạo ra quá nhiều, bí mật ẩn giấu vài thanh thư kiếm của Liễu Tô Nhược, hiện giờ bọn chúng đang lao vun vút về hướng ta như muốn đâm thủng ta thành lưới cá vậy.
Nhìn nụ cười lạnh của Liễu Tô Nhược, ta đột nhiên nhớ tới trước đó từng cam đoan bảo đảm với Chỉ Yên, có lẽ ta phải nuốt lời rồi.
Ngay tại thời khắc vô vọng! Một luồng gió đen thổi tới, mang theo sức mạnh tựa như có thể rung chuyển đất trời, vững vàng đứng chắn trước thân thể ta, một luồng kiếm khí quét tới lão yêu bà đáng ghét đang cười lạnh. Ả ta bị đánh tới nơi nào, bị thương ra sao, đã chết hay chưa, ta hoàn toàn không có tâm tư mà để ý.
Ta chỉ thấy sau khi Kiếm Vạn Quân được vung lên mạnh mẽ, sức mạnh mà nó phát ra đã san bằng một nửa Giám Tâm môn trở thành bình địa. Các tòa nhà giống như cây khô dưới sự càn quét của cuồng phong bạo vũ, tất cả đều gãy lìa xơ xác.
Lửa giận của Mặc Thanh cao ngút trời, người của Giám tâm môn lại bắt đầu tiến dần tới đây. Ta nằm ngửa trên mặt đất, nhìn thấy sắc mặt hắn căng thẳng, sát khí trong mắt hừng hực, khiến cho người ta nhìn mà rét lạnh.
“Sư… Sư phụ…”
Ta gọi hắn một tiếng, rốt cục ánh mắt của hắn cũng di chuyển sang nhìn ta. Trong khoảnh khắc đó, dường như đằng sau cơn thịnh nộ tràn ngập sát ý của hắn toát ra một nỗi khổ riêng từ tận sâu trong nội tâm.
Hắn nhìn ta, giống như thanh kiếm kia vừa đâm vào người hắn vậy, thậm chí… còn đâm sâu hơn cả ta.
Hắn đang đau lòng.
Đau lòng vì ta.
Chính bởi vì đau lòng, cho nên vô cùng căm giận người làm ta bị tổn thương, cũng bởi vì căm giận mà nổi trận lôi đình.
(*) từ ngự ở đây có thể hiểu là phòng ngự
Ngự ma trận này chính là ngự trận pháp của Cẩm Châu thành.
Nhiều năm về trước, ta dẫn binh kéo vào thủ phủ của tiên môn, tới lúc đến được Cẩm Châu thành, có vô số Chú Kiếm Thế Gia ở trong thành tự động dâng lên Tiên kiếm của chính gia tộc mình. Hàng trăm vạn trường kiếm lơ lửng trên bầu trời Cẩm Châu thành, tạo ra trận pháp phòng hộ khổng lồ, bảo vệ Cẩm Châu thành ở bên trong.
Không thể không nói, hành động dâng hiến dứt khoát, không chút vụ lợi của tất cả các Thế Gia năm đó cũng khiến cho ta cảm thấy chấn động một chút.
Ta không thích đám người tu tiên bọn họ, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ tự cho phép mình bị sự “đoàn kết” của những Thế Gia này làm cho cảm động. Ta biết rõ, dưới tình huống như vậy mà cùng đám tiên môn của Cẩm Châu thành cứng đối cứng, thì nhất định đó cũng sẽ là một cuộc thảm chiến đối với Vạn Lục môn ta. Cho dù thắng đi chăng nữa thì chắc chắn sẽ hao tổn nguyên khí rất nhiều.
Vì vậy ta chỉ quấy nhiễu tượng trưng bọn họ một phen, sau đó nghe theo lời của Mã Tư Dung, cam tâm tình nguyện rút binh về.
Sau đó đám người trong Cẩm Châu thành vui mừng khôn xiết, cho rằng đây là một dấu hiệu lớn chứng tỏ bọn họ đã đánh bại Ma đạo. Sau khi thu lại trăm vạn trường kiếm trên bầu trời, hao tốn công phu mấy năm, dựa theo hình dáng trận pháp trăm vạn trường kiếm năm đó tạo ra một ngự ma trận giống như Kim Chung Tráo (**)
(**) chuông vàng úp xuống.
Thường ngày, ngự ma trận này ẩn hình không thấy, nhưng chỉ cần tiếp xúc với ma khí thì trận pháp sẽ tự động khởi động, cấm người bên ngoài xâm phạm, công kích người xâm nhập bên trong. Trận pháp ngưng khí thành kiếm, trút xuống như mưa rơi giữa bầu trời, quyết tâm tiêu diệt ma khí, giống như đang đối phó với Mặc Thanh hiện giờ vậy.
Ta nhíu mày, hôm nay ở đây chỉ có ta và Mặc Thanh, lại phải đối phó với nhiều đồ đệ tiên môn trong ngự ma trận, cho dù Mặc Thanh có lợi hại đến mấy thì cũng khó mà gánh được sự chèn ép như vậy. Huống chi hôm nay Mặc Thanh vẫn còn có vết thương trên người!
Tốt nhất là mang theo Thẩm Thiên Cẩm chạy trước, tìm một chỗ trốn ở trong thành này, phong bế ma khí quanh thân, vừa đánh vừa lui, đợi đến trời sáng thì chạy ra ngoài thành, dùng thuật di chuyển trở về núi Trần Tắc là xong.
Không có thân thể của Chỉ Yên, cũng không có Thẩm Thiên Cẩm, ta không tin bọn họ có thể đi bắt Cầm Thiên Huyền để lấy máu.
Trước tiên phải khiến cho bọn họ không có cách nào cứu Lạc Minh Hiên sống lại, còn việc giết Liễu Nguy và Liễu Tô Nhược thì cần phải trở về bàn bạc kỹ hơn.
Chỉ trong giây lát, trong lòng ta đã có quyết định, kéo tay Thẩm Thiên Cẩm, đưa mắt nhìn gương mặt oán độc của Liễu Tô Nhược, dùng toàn lực vung Lục Hợp kiếm trong tay lên, sét giật một cái bổ xuống. Liễu Tô Nhược dùng hùng kiếm để đỡ, thiên lôi quấn quanh thân kiếm của ả. Bàn tay cầm kiếm của ả tê dại, thân thể ả khẽ run lên, phân tán lực chú ý.
Ta nhân cơ hội vung kiếm lần nữa, lần này, ta đã mang theo Thẩm Thiên Cẩm thoát ra khỏi sương phòng, triệu thiên lôi từ trên trời xuống, nện ở trên xà nhà, thoáng chốc làm cả dãy nhà bốc cháy. Tạm thời giam Liễu Tô Nhược ở trong đó.
Ta muốn dẫn theo Thẩm Thiên Cẩm rời đi, đúng lúc này ánh sáng vàng bất chợt phóng xuống, Thẩm Thiên Cẩm bên cạnh lập tức kéo ta. Ta khó khăn lắm mới né được trường kiếm ánh sáng không bổ vào thân thể.
Ta ngẩng đầu lên nhìn, có lẽ vừa rồi ta sử dụng kiếm đã phát ra ma khí thu hút sự chú ý của ngự ma trận.
“Ta không có thời gian cảm tạ ngươi đâu, chúng ta chạy khỏi đây trước đã.”
Ta lôi nàng chạy về hướng Mặc Thanh, Thẩm Thiên Cẩm cắn răng chịu đựng, liều mạng dùng tay đè chặt vết thương trên cổ. Việc chạy trốn gấp gáp làm cho sắc mặt nàng tái nhợt hơn ban nãy mấy phần.
“Ngươi cố gắng chịu đựng. Chỉ cần qua tối nay, ngày mai sẽ có người trị thương cho ngươi.”
Thẩm Thiên Cẩm chỉ liếc ta một cái, thần sắc đã tỉnh táo: “Đó là Lệ Trần Lan của Vạn Lục môn phải không?”
Thấy nàng hỏi như vậy, trong lòng ta chợt nảy lên một cái: “Ngươi sẽ không vì cái gì mà tiên môn thích sạch sẽ, quyết không để cho ma tu cứu mạng đấy chứ?”
“Không có.”
Nàng nhàn nhạt nói, “Có thể khiến cho một Đại Ma Đầu tới giúp một tay như vậy, Chỉ Yên, trước kia ta không biết ngươi lại có bản lĩnh này.”
Ha ha, trước kia ta cũng không biết tiên cô mặt lạnh như ngươi trong tình huống hiện giờ mà vẫn có tâm trạng đi trêu ghẹo người khác.
Mới nói đến đây, trước mặt có trận gió thổi qua, Liễu Tô Nhược mặc bạch y sam vụt bay tới đột kích, chặn đường của ta và Thẩm Thiên Cẩm. Sắc mặt ả âm trầm, khóe miệng cười càng thêm lạnh lẽo.
“Muốn chạy hả?” Song kiếm trong tay ả rung lên, mà nay ở trong nội viện này, ánh sáng của ngự ma trận trên bầu trời đã chiếu rọi Cẩm Châu thành sáng như ban ngày, lúc này ta mới nhìn rõ trường kiếm trong tay ả, chỉ thấy trong hùng kiếm của ả mơ hồ có huyết sắc lưu chuyển, Liễu Tô Nhược nói, “Kiếm của ta, chưa uống đủ máu tươi đâu.”
Ta đáp lại ả một câu: “Vậy ngươi chấp nhận đi giết tạm con gà đi.”
Nói xong, ta lập tức di chuyển thân thể, trong lòng thầm nghĩ nếu hôm nay không đánh lão yêu bà này không bò dậy nổi thì khẳng định ả sẽ quyết không dừng tay!
Lục Hợp kiếm nhằm thẳng vào trái tim của Liễu Tô Nhược, khó khăn lắm ả mới đỡ lại được chiêu thức của ta, tia sét lóe lên giữa ta và ả. Ta hô to với Thẩm Thiên Cẩm: “Chạy về phía Lệ Trần Lan mau lên!”
Tu vi trong cơ thể ta tích tụ tản ra ma khí lại khuấy động trận pháp trên bầu trời một lần nữa, trường kiếm ánh sáng trút xuống như mưa. Tiên khí sáng rực chưa chạm vào người ta đã cắt rách ống tay áo của ta, đốt đỏ da.
Ta nghiêng người né tránh, nhướng mày, Liễu Tô Nhược đứng đó cười ngông cuồng: “Mới đi Vạn Lục môn tu ma được vài ngày mà đã dám đến Giám Tâm môn chịu chết, ngu ngốc.”
Ta không để ý tới ả, chỉ đưa mắt nhìn ra phía sau ả, trông thấy bóng dáng Mặc Thanh đang đối chọi hàng vạn trường kiếm ánh sáng ở giữa không trung, một vài bóng đen bị gió mạnh cuốn đi, nhưng bóng dáng của hắn lại tựa như núi lớn nguy nga, tựa như 3000 vạn lưỡi đao cũng không thể xuyên thủng.
Lúc trước ta thấy tình hình có chút khó khăn liền trực tiếp gọi Mặc Thanh tới, tuy hắn là đích nhắm của hàng vạn người, nhưng cũng là chỗ duy nhất mà ta có thể trông cậy ở Cẩm Châu thành này.
Nếu hôm nay hắn có thể thoát, ta cũng có thể thoát, còn nếu hắn chết ở chỗ này thì ta cũng phải chết ở chỗ này.
Ta cất giọng hô to: “Mặc Thanh!”
Cái tên đó giống như có ma lực, trực tiếp xuyên thẳng qua những tiếng động ồn ào kịch liệt, xông vào lỗ tai của Mặc Thanh, hắn quay đầu lại, cùng ta bốn mắt đụng nhau.
Á! Không đúng!
Kêu sai tên rồi!
Ta phải gọi hắn là sư phụ, không thì cũng phải gọi là Lệ Trần Lan mới đúng! Quả thực là tình thế cấp bách quá rồi!
Nhưng thôi mặc kệ, trong trường hợp này để ý nhiều như vậy làm gì, chỉ cần làm cho hắn nhìn thấy ta là được rồi, tên gì không quan trọng. Lần này có thể sống mà thoát ra ngoài thì sẽ nghĩ cách giải thích với hắn sau.
“Hừ.” Liễu Tô Nhược cười lạnh, “Ai cũng không cứu được ngươi đâu!”
Liễu Tô Nhược ném thư kiếm lên không trung, biến thành chín chuôi kiếm, không ngừng di chuyển xung quanh ta dưới sự điều khiển của ả, giống như con ruồi tận dụng mọi thời cơ chầu chực đâm vào người ta. Ta cố sức chống đỡ, liếc mắt liền thấy Mặc Thanh muốn đi sang bên này mà lại bị Liễu Nguy và mấy trăm tên đệ tử của Giám Tâm môn cuốn lấy không ngừng.
Chậc, đám người tiên môn này lúc nào cũng lấy nhiều bắt nạt ít, phiền phức!
Ta nổi giận, dứt khoát không trốn không tránh, ngươi đối xử tệ với ta, ta sẽ không để cho ngươi được sống yên ổn. Ta thổi chân khí vào trong kiếm, điện quang trên thân kiếm tăng mạnh, ta cầm kiếm lên, bất kể là thư kiếm của Liễu Tô Nhược hay trường kiếm ánh sáng đang đánh xuống từ bầu trời, xáo trộn toàn bộ, quanh thân nổi lên gió lốc, khiến cho tiếng sấm mãnh liệt, cho đến khi gió lớn tạo ra lốc xoáy như một con rồng khổng lồ, chạm đến đỉnh của ma trận. Tất cả trường kiếm ánh sáng đều bị ta hút vào, ta quát to một tiếng, vung Lục Hợp kiếm trong tay lên.
Tất cả trường kiếm ánh sang và thư kiếm của Liễu Tô Nhược theo sấm sét vang dội cùng với gió mạnh, bị ta hất hết lên bầu trời, “ầm” một tiếng, ánh sáng trên cao vỡ tan tác.
Chỉ nghe thấy ngự ma trận phát ra những tiếng đùng đùng dữ dội, ánh sáng vàng cùng tia chớp màu lam hoà lẫn vào nhau, bên tai không ngừng vang lên những tiếng nổ mãnh liệt.
Vào lúc này, động tác của mọi người có lẽ cũng khựng hết lại bởi vì kinh hãi.
Nhân cơ hội đó, ta khẽ lắc mình di chuyện, muốn đuổi theo Thẩm Thiên Cẩm, cùng nàng chạy đến sau lưng Mặc Thanh. Nhưng Liễu Tô Nhược ở phía sau tựa như âm hồn bất tán rú lên quái dị: “Muốn chạy hả? Đừng có mơ!”
Bên tai “vụt” một tiếng, ả mang theo hùng kiếm đẫm máu đâm nhanh về phía ta. Ta xoay người muốn ngăn lại, hùng kiếm bị Liễu Tô Nhược điều khiển đột nhiên ngoặt sang hướng khác, trực tiếp mang theo sát khí nhằm vào lưng của Thẩm Thiên Cẩm.
Nguy rồi!
Ở góc độ này mũi kiếm có thể xuyên thẳng vào tim của Thẩm Thiên Cẩm! Ta không thể để cho ả lấy máu Thẩm Thiên Cẩm được!
Lúc này, ta điểm mũi chân trên mặt đất, dồn hết toàn lực đánh tới, bắt được chuôi kiếm của ả, hùng kiếm đang tấn công thoáng dừng lại. Dường như Thẩm Thiên Cẩm cũng có dự cảm gì đó, chợt xoay đầu lại, ta còn chưa kịp hô nàng “mau tránh ra” đã thấy Thẩm Thiên Cẩm nhất thời mở to hai mắt.
Trong đôi đồng tử đen nhánh của nàng, ta mơ hồ nhìn thấy Liễu Tô Nhược ở sau lưng cười lạnh, cùng với thư kiếm trên bầu trời phi xuống, xông thẳng vào phía sau lưng của ta.
Tiếp theo, chỉ trong chớp mắt, sự đau đớn dâng lên mãnh liệt, đầu vai của ta bị đâm thủng. Tay phải của ta thoáng chốc trở nên vô lực, hùng kiếm tuột ra khỏi tay, đâm xuyên về phía trước. Cũng may thế tấn công của kiếm đã yếu, cho nên bị Thẩm Thiên Cẩm tung ra một kích liền bay ngược trở lại trong tay Liễu Tô Nhược.
Thẩm Thiên Cẩm dừng bước hô to: “Chỉ Yên.” Nàng xoay người lại muốn tới cứu ta.
Mà ta té xuống đất, hơi ngẩng đầu, nhìn thấy ánh sáng của ngự ma trận trên bầu trời mới nhớ tới Lục Hợp kiếm đã tiêu tan sấm sét, trường kiếm ánh sáng được tạo ra quá nhiều, bí mật ẩn giấu vài thanh thư kiếm của Liễu Tô Nhược, hiện giờ bọn chúng đang lao vun vút về hướng ta như muốn đâm thủng ta thành lưới cá vậy.
Nhìn nụ cười lạnh của Liễu Tô Nhược, ta đột nhiên nhớ tới trước đó từng cam đoan bảo đảm với Chỉ Yên, có lẽ ta phải nuốt lời rồi.
Ngay tại thời khắc vô vọng! Một luồng gió đen thổi tới, mang theo sức mạnh tựa như có thể rung chuyển đất trời, vững vàng đứng chắn trước thân thể ta, một luồng kiếm khí quét tới lão yêu bà đáng ghét đang cười lạnh. Ả ta bị đánh tới nơi nào, bị thương ra sao, đã chết hay chưa, ta hoàn toàn không có tâm tư mà để ý.
Ta chỉ thấy sau khi Kiếm Vạn Quân được vung lên mạnh mẽ, sức mạnh mà nó phát ra đã san bằng một nửa Giám Tâm môn trở thành bình địa. Các tòa nhà giống như cây khô dưới sự càn quét của cuồng phong bạo vũ, tất cả đều gãy lìa xơ xác.
Lửa giận của Mặc Thanh cao ngút trời, người của Giám tâm môn lại bắt đầu tiến dần tới đây. Ta nằm ngửa trên mặt đất, nhìn thấy sắc mặt hắn căng thẳng, sát khí trong mắt hừng hực, khiến cho người ta nhìn mà rét lạnh.
“Sư… Sư phụ…”
Ta gọi hắn một tiếng, rốt cục ánh mắt của hắn cũng di chuyển sang nhìn ta. Trong khoảnh khắc đó, dường như đằng sau cơn thịnh nộ tràn ngập sát ý của hắn toát ra một nỗi khổ riêng từ tận sâu trong nội tâm.
Hắn nhìn ta, giống như thanh kiếm kia vừa đâm vào người hắn vậy, thậm chí… còn đâm sâu hơn cả ta.
Hắn đang đau lòng.
Đau lòng vì ta.
Chính bởi vì đau lòng, cho nên vô cùng căm giận người làm ta bị tổn thương, cũng bởi vì căm giận mà nổi trận lôi đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.