Chương 17:
Chuẩn Lân
18/09/2024
Đôi môi mềm mại ướt át mang theo mùi rượu trái cây, nóng bỏng lỗ mãng bao trùm lên, áp sát anh.
Môi anh lạnh lẽo, tựa như khối băng quanh năm không có nhiệt độ, sạch sẽ mát lạnh sương tuyết trong vắt, cô không khỏi run rẩy, nhẹ nhàng co rúm lại.
Lần đầu tiên cô nếm thử, hơi thở dồn dập đến choáng váng, gương mặt đỏ bừng, dường như thiếu oxy mà rút lui một chút, thở gấp thật mạnh.
Giữa hai người có khoảnh khắc tạm dừng, không khí dính nhớp đọng lại, ánh đèn trong sân bị phủ một tầng sa mỏng, ánh trăng cũng trở nên mơ hồ.
Thẩm Hòa Ninh càng không thể nhìn rõ phản ứng của Bạc Thời Dư, chỉ biết rằng anh không cử động, vẫn giữ nguyên tư thế trước khi hôn, ngay cả nhịp thở cũng không chút thay đổi.
Cô vốn đang bởi vì e lệ mà kiềm chế lại, giờ phút này cảm xúc đột nhiên vỡ đê, vành tai đỏ bừng nhào về phía Bạc Thời Dư, đỡ lấy bả vai anh, càng hôn sâu hơn.
Thẩm Hòa Ninh không nhìn thấy, những đường gân màu xanh trên cánh tay và cần cổ người đàn ông bị hằn lên bởi sự kích thích mạnh mẽ, đôi mắt nửa rũ tràn ngập tơ máu, yết hầu không ngừng phập phồng trong bóng tối, lồng ngực bị áo sơmi bao trùm, rung động kịch liệt một cách ẩn nhẫn.
Mái tóc dài của Thẩm Hòa Ninh tán loạn, ngây ngô mút khóe môi Bạc Thời Dư, cuối cùng cũng cảm nhận lớp băng của anh bị cô hòa tan, bắt đầu có nhiệt độ không thể che giấu, trái tim cô rung động đến mức đầu gối không thể trụ vững, muốn khóc thật lớn.
Đó là sự mất kiểm soát do rượu, thứ tình cảm chôn giấu quá lâu rốt cuộc cũng bùng phát vào buổi tối ngày hôm nay.
“Thầy giáo Bạc……” Thẩm Hòa Ninh nắm lấy cổ áo nghiêm túc của anh, hai chân mềm nhũn vô lực, mơ hồ lẩm bẩm “Em hôn không tốt chỗ nào, anh dạy em.”
Anh vẫn vững vàng, không nhìn ra bất cứ sự mê loạn nào, tựa như hoàn toàn không hề dao động.
Thẩm Hòa Ninh ôm anh, càng không cam lòng, cô tàn nhẫn cắn xuống khóe miệng anh, nếm được mùi máu tanh nhạt nhòa mới ấm ức buông ra: “Anh cũng không hôn đáp lại, như vậy sao có thể dạy dỗ được, rốt cuộc anh có phải thầy giáo hay không——”
Còn chưa kịp dứt lời, Bạc Thời Dư bỗng nhiên vươn tay vỗ nhẹ lên đầu cô, giọng nói khàn khàn đến mức méo mó: “Đứng dậy, ven tường có thùng rượu, lấy một chai tới đây.”
Môi anh quá gần, thẫm đẫm hương rượu của Thẩm Hòa Ninh, khiến má cô nóng bừng.
Cô rất nghe lời, đầu nặng chân nhẹ lảo đảo đứng dậy, loạng choạng đi tới bức tường cạnh cửa, quả thật ở đó có vài thùng hàng vừa được giao đến, còn chưa kịp dọn vào trong nhà.
Là hiệu trưởng Dương và trưởng khoa Trần đưa tới, Thẩm Hòa Ninh không muốn biết, cô vẫn luôn run rẩy không ngừng, sống lưng như có sóng lớn đuổi theo, cô phải tốn rất nhiều sức lực mới rút được một chai, ôm trở về cho Bạc Thời Dư, rồi ngã lên người anh.
“Có phải anh chê em uống quá ít hay không?” Thẩm Hòa Ninh mở to đôi mắt hoa lệ hỏi anh, biểu cảm khóc không ra nước mắt “Anh thích say hơn sao?”
Bạc Thời Dư không nói chuyện, bàn tay mang theo chút khô nóng mở nắp chai, nhìn chằm chằm đôi mắt ướt đẫm của cô, đưa miệng chai lên môi mình.
Có một số việc, nếu không thể phóng túng khi tỉnh táo, vậy hãy tìm một lý do dối trá nhất, tới lý giải cho việc trật đường ray của anh.
Ngay khi rượu vừa mới làm ướt môi anh, Thẩm Hòa Ninh đã giật lấy chai rượu, cô cũng không thương lượng với anh, quyết đoán nâng lên uống liền mấy ngụm, chỉ trong chớp mắt đã hết non nửa chai.
Thời điểm Bạc Thời Dư giành lại được, ánh mắt cô đã hoàn toàn tan rã, nhìn thẳng vào anh, đôi môi no đủ trong suốt, gần trong gang tấc, mỉm cười nói với anh: “Anh cũng muốn uống rượu sao? Rượu trong chai này rất bình thường, thử của em xem.”
Cô gái xinh đẹp tinh quái dán lên người giữa đêm khuya, khóe miệng rượu còn đọng lại vài giọt rượu.
Cặp kính mà Bạc Thời Dư vừa tháo xuống, hiện tại đã bị anh đập vụn bên người, trong tiếng răng rắc, bàn tay anh chậm rãi xoa cằm cô: “Hoàn toàn say rồi?”
Cô không trả lời, chỉ mỉm cười, nghiêng đầu dùng gương mặt cọ cọ vào lòng bàn tay anh.
Năm ngón tay của Bạc Thời Dư không tự chủ được mà siết chặt, tựa như thầm thì: “Ninh Ninh ngoan, ngày mai không cần nhớ lại.”
Cô mờ mịt chớp mắt, rượu đã hoàn toàn xâm chiếm thần kinh, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói nên lời, chỉ còn lại tiếng làm nũng.
Bạc Thời Dư dùng đầu ngón tay xoa đôi môi mềm mại của cô, trong tiếng gió đêm gào thét, tia lý trí cuối cùng cũng đứt đoạn.
Anh đột nhiên bóp cằm cô kéo người lại gần, duỗi tay che mắt cô, đáp lại bằng nụ hôn mạnh mẽ, trong tiếng dây dưa nhỏ vụn, anh đứt quãng dỗ dành cô: “Không khóc, anh dạy em.”
-
Nồng độ cồn của loại rượu sau khá cao, Thẩm Hòa Ninh đã hoàn toàn say khướt, cơ bản giống như bất tỉnh nhân sự, tay chân cuộn lại ghé vào trong ngực Bạc Thời Dư, chóp mũi đỏ bừng, đôi môi có chút sưng lên, nhuốm màu ánh nước nhàn nhạt.
Bạc Thời Dư ôm cô, nhắm mắt dựa vào vách tường, nghe tiếng tim đập như muốn phá vỡ xương cốt, đau đớn khuấy động niềm vui thích khiến lý trí con người bị tan tác.
Trong những đêm khuya khó lòng chợp mắt, ngay cả nụ hôn cũng không được phép xuất hiện trong giấc mơ của anh.
Gió rất lạnh, trên người anh chỉ có một chiếc áo sơmi, Thẩm Hòa Ninh cuộn mình trong chiếc áo vest của anh, nhưng vẫn co rúm người vì lạnh.
Bạc Thời Dư mở mắt ra, bên trong tích tụ đầy tơ máu, anh ấn lên chân phải đã hoạt động quá độ vào đêm nay, kìm nén cơn đau dữ dội, chống nạng, khó khăn nâng Thẩm Hòa Ninh ngồi dậy.
Chân đã mất sức nhưng vẫn phải chống đỡ anh lên tầng 2, cho dù ngồi thang máy mười mấy giây cũng rất khó chịu đựng. Anh đưa Thẩm Hòa Ninh đến phòng ngủ của mình ở tầng 1, đặt cô trên giường, dùng chăn quấn chặt, để lộ ra bả vai và đôi chân dài, vòng eo nhỏ được chiếc váy ngắn phác hoạ cũng được che kín mít, chỉ dư lại gương mặt đẫm nước mắt ở bên ngoài.
Quả nhiên cô gái nhỏ đã phải chịu ấm ức rất lớn, lúc ngủ vẫn vô thức sụt sịt mũi, lông mi ướt át.
Bạc Thời Dư ngồi bên mép giường, nghiêng nửa người chậm rãi lau mặt cho cô, khi lau đến đôi môi, có lẽ chỗ sưng tấy vẫn còn hơi đau, cô nhíu mày né tránh hai lần, há miệng cắn ngón tay anh, hàm răng không nặng không nhẹ khảm vào da thịt.
Bạc Thời Dư rũ mắt nhìn cô, để mặc cô cắn như vậy, không rút tay ra.
Có đôi khi anh sẽ suy nghĩ, dưới những vỏ bọc thật thật giả giả đó, rốt cuộc mấy năm nay Ninh Ninh đã biến thành dáng vẻ gì, cho tới hôm nay anh mới lĩnh giáo được bao nhiêu, tiểu thiên sứ hồn nhiên được chiều chuộng trước kia, trái lại hiện giờ có thể đứng trên cả anh.
Không có anh, cô đã học được rất nhiều điều, còn có lá gan chạy đi hôn người khác.
Động tác lau mặt cho cô chợt dừng lại, miệng vết thương trên khóe miệng bị cô cắn ra đột nhiên đau đến thấu tim.
Trong chăn lại truyền đến tiếng di động rung lên, Bạc Thời Dư không quan tâm, đáy mắt đen tối không rõ, tiếng rung ngừng một lát, rồi lại tiếp tục vang lên, chứng tỏ quan hệ với Thẩm Hòa Ninh rất không bình thường.
Tiếng “chị dâu nhỏ” kia lại đâm tới tấp vào lỗ tai, Bạc Thời Dư dừng một chút, vén góc chăn móc di động của Thẩm Hòa Ninh ra, phía trên hiển thị người gọi tới là Tần Miên.
Nét thù địch giữa mày anh tan đi một chút, nhưng vẫn cứ chán ghét tất cả mọi sự quấy rầy vào thời điểm này, theo thói quen định chuẩn bị tắt máy.
Tuy nhiên Thẩm Hòa Ninh bị tiếng động đánh thức, thuần thục sờ lung tung hai lần lên màn hình điện thoại, thành công cắt đứt cuộc gọi, khóa vân tay cũng theo đó mà cởi bỏ, ném điện thoại sang một bên, tiếp tục không chút trở ngại chìm vào giấc ngủ.
Trên màn hình tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, hình nền là bóng lưng của anh khi còn niên thiếu.
Bạc Thời Dư lặng lẽ nhìn chằm chằm, một giây trước khi hết thời gian sử dụng màn hình khóa, ánh sáng lờ mờ đột nhiên sáng ngời, một tin nhắn WeChat xuất hiện trên thanh thông báo.
Mười mấy giây kế tiếp, WeChat của Thẩm Hòa Ninh liên tục có thông báo, mắt thấy cô sắp bị đánh thức, ánh mắt Bạc Thời Dư tối sầm lại, nhặt điện thoại lên, click mở tin nhắn mới nhất.
Không phải tên đàn ông hoang dã nào của Ninh Ninh, vẫn là Tần Miên.
Sau khi bị cúp điện thoại, cô ấy lại càng không yên tâm, dùng tin nhắn hỏi thăm tình huống đêm nay, xét cho cùng, cô ấy vẫn quan tâm sau khi hộp đêm bị giải tán, Thẩm Hòa Ninh có đi theo Bạc tiên sinh hay không, có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không, dù sao ——
“Ninh Ninh, cậu đừng uống say mà đi quá giới hạn, đó là anh trai cậu, mấy ngày hôm trước chính cậu cũng nói, hiện tại anh ấy đã hoàn toàn thay đổi thành một con người khác, tình cảm của cậu dành cho anh ấy là sản phẩm lên men qua thời gian, là chấp niệm, là muốn tiến thêm một bước nếm thử kích thích mà thôi, đừng làm chuyện khiến cậu phải hối hận.”
Vào một khoảnh khắc nào đó, thế giới như tĩnh lặng, trống rỗng đến mức âm thanh hay cảnh vật đều biến mất, di động vẫn còn sáng đèn, ánh sáng lại có vẻ lạnh lùng xa cách.
Hàng mi rũ thấp của Bạc Thời Dư khẽ nhúc nhích, đầu ngón tay không chịu khống chế mà trượt lên trên, kéo xuống hoạt động phía trước từng chút một.
Ba ngày trước, khi anh ở lại bệnh viện buổi tối không về nhà, ban đêm Thẩm Hòa Ninh gửi tin nhắn WeChat than vãn với người bạn thân tốt nhất, lời lẽ vẫn còn ở đó, đâm vào mắt khiến sự khô ráp phát tán, mở rộng.
—— “Bởi vì ỷ vào tình cảm sâu đậm của tớ đối với anh ấy, nên anh ấy mới có thể làm tớ khóc như vậy, khiến tớ khó chịu khi phải chạy theo anh ấy mỗi ngày, ngay cả nhìn anh ấy cũng không muốn liếc mắt nhìn tớ một cái.”
—— “Anh ấy căn bản không phải Bạc Thời Dư trước kia, tớ không thể buông bỏ anh ấy, vốn chỉ là chấp niệm mà thôi.”
—— “Tớ muốn lấy lại những gì đã mất một lần nữa, nhìn xem rốt cuộc nó có cảm giác thế nào, nói đến việc đẩy ngã anh trai gì đó, ngẫm lại không phải rất kích thích hay sao, anh ấy càng lạnh nhạt, tớ lại càng không muốn nhận thua!”
Môi anh lạnh lẽo, tựa như khối băng quanh năm không có nhiệt độ, sạch sẽ mát lạnh sương tuyết trong vắt, cô không khỏi run rẩy, nhẹ nhàng co rúm lại.
Lần đầu tiên cô nếm thử, hơi thở dồn dập đến choáng váng, gương mặt đỏ bừng, dường như thiếu oxy mà rút lui một chút, thở gấp thật mạnh.
Giữa hai người có khoảnh khắc tạm dừng, không khí dính nhớp đọng lại, ánh đèn trong sân bị phủ một tầng sa mỏng, ánh trăng cũng trở nên mơ hồ.
Thẩm Hòa Ninh càng không thể nhìn rõ phản ứng của Bạc Thời Dư, chỉ biết rằng anh không cử động, vẫn giữ nguyên tư thế trước khi hôn, ngay cả nhịp thở cũng không chút thay đổi.
Cô vốn đang bởi vì e lệ mà kiềm chế lại, giờ phút này cảm xúc đột nhiên vỡ đê, vành tai đỏ bừng nhào về phía Bạc Thời Dư, đỡ lấy bả vai anh, càng hôn sâu hơn.
Thẩm Hòa Ninh không nhìn thấy, những đường gân màu xanh trên cánh tay và cần cổ người đàn ông bị hằn lên bởi sự kích thích mạnh mẽ, đôi mắt nửa rũ tràn ngập tơ máu, yết hầu không ngừng phập phồng trong bóng tối, lồng ngực bị áo sơmi bao trùm, rung động kịch liệt một cách ẩn nhẫn.
Mái tóc dài của Thẩm Hòa Ninh tán loạn, ngây ngô mút khóe môi Bạc Thời Dư, cuối cùng cũng cảm nhận lớp băng của anh bị cô hòa tan, bắt đầu có nhiệt độ không thể che giấu, trái tim cô rung động đến mức đầu gối không thể trụ vững, muốn khóc thật lớn.
Đó là sự mất kiểm soát do rượu, thứ tình cảm chôn giấu quá lâu rốt cuộc cũng bùng phát vào buổi tối ngày hôm nay.
“Thầy giáo Bạc……” Thẩm Hòa Ninh nắm lấy cổ áo nghiêm túc của anh, hai chân mềm nhũn vô lực, mơ hồ lẩm bẩm “Em hôn không tốt chỗ nào, anh dạy em.”
Anh vẫn vững vàng, không nhìn ra bất cứ sự mê loạn nào, tựa như hoàn toàn không hề dao động.
Thẩm Hòa Ninh ôm anh, càng không cam lòng, cô tàn nhẫn cắn xuống khóe miệng anh, nếm được mùi máu tanh nhạt nhòa mới ấm ức buông ra: “Anh cũng không hôn đáp lại, như vậy sao có thể dạy dỗ được, rốt cuộc anh có phải thầy giáo hay không——”
Còn chưa kịp dứt lời, Bạc Thời Dư bỗng nhiên vươn tay vỗ nhẹ lên đầu cô, giọng nói khàn khàn đến mức méo mó: “Đứng dậy, ven tường có thùng rượu, lấy một chai tới đây.”
Môi anh quá gần, thẫm đẫm hương rượu của Thẩm Hòa Ninh, khiến má cô nóng bừng.
Cô rất nghe lời, đầu nặng chân nhẹ lảo đảo đứng dậy, loạng choạng đi tới bức tường cạnh cửa, quả thật ở đó có vài thùng hàng vừa được giao đến, còn chưa kịp dọn vào trong nhà.
Là hiệu trưởng Dương và trưởng khoa Trần đưa tới, Thẩm Hòa Ninh không muốn biết, cô vẫn luôn run rẩy không ngừng, sống lưng như có sóng lớn đuổi theo, cô phải tốn rất nhiều sức lực mới rút được một chai, ôm trở về cho Bạc Thời Dư, rồi ngã lên người anh.
“Có phải anh chê em uống quá ít hay không?” Thẩm Hòa Ninh mở to đôi mắt hoa lệ hỏi anh, biểu cảm khóc không ra nước mắt “Anh thích say hơn sao?”
Bạc Thời Dư không nói chuyện, bàn tay mang theo chút khô nóng mở nắp chai, nhìn chằm chằm đôi mắt ướt đẫm của cô, đưa miệng chai lên môi mình.
Có một số việc, nếu không thể phóng túng khi tỉnh táo, vậy hãy tìm một lý do dối trá nhất, tới lý giải cho việc trật đường ray của anh.
Ngay khi rượu vừa mới làm ướt môi anh, Thẩm Hòa Ninh đã giật lấy chai rượu, cô cũng không thương lượng với anh, quyết đoán nâng lên uống liền mấy ngụm, chỉ trong chớp mắt đã hết non nửa chai.
Thời điểm Bạc Thời Dư giành lại được, ánh mắt cô đã hoàn toàn tan rã, nhìn thẳng vào anh, đôi môi no đủ trong suốt, gần trong gang tấc, mỉm cười nói với anh: “Anh cũng muốn uống rượu sao? Rượu trong chai này rất bình thường, thử của em xem.”
Cô gái xinh đẹp tinh quái dán lên người giữa đêm khuya, khóe miệng rượu còn đọng lại vài giọt rượu.
Cặp kính mà Bạc Thời Dư vừa tháo xuống, hiện tại đã bị anh đập vụn bên người, trong tiếng răng rắc, bàn tay anh chậm rãi xoa cằm cô: “Hoàn toàn say rồi?”
Cô không trả lời, chỉ mỉm cười, nghiêng đầu dùng gương mặt cọ cọ vào lòng bàn tay anh.
Năm ngón tay của Bạc Thời Dư không tự chủ được mà siết chặt, tựa như thầm thì: “Ninh Ninh ngoan, ngày mai không cần nhớ lại.”
Cô mờ mịt chớp mắt, rượu đã hoàn toàn xâm chiếm thần kinh, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói nên lời, chỉ còn lại tiếng làm nũng.
Bạc Thời Dư dùng đầu ngón tay xoa đôi môi mềm mại của cô, trong tiếng gió đêm gào thét, tia lý trí cuối cùng cũng đứt đoạn.
Anh đột nhiên bóp cằm cô kéo người lại gần, duỗi tay che mắt cô, đáp lại bằng nụ hôn mạnh mẽ, trong tiếng dây dưa nhỏ vụn, anh đứt quãng dỗ dành cô: “Không khóc, anh dạy em.”
-
Nồng độ cồn của loại rượu sau khá cao, Thẩm Hòa Ninh đã hoàn toàn say khướt, cơ bản giống như bất tỉnh nhân sự, tay chân cuộn lại ghé vào trong ngực Bạc Thời Dư, chóp mũi đỏ bừng, đôi môi có chút sưng lên, nhuốm màu ánh nước nhàn nhạt.
Bạc Thời Dư ôm cô, nhắm mắt dựa vào vách tường, nghe tiếng tim đập như muốn phá vỡ xương cốt, đau đớn khuấy động niềm vui thích khiến lý trí con người bị tan tác.
Trong những đêm khuya khó lòng chợp mắt, ngay cả nụ hôn cũng không được phép xuất hiện trong giấc mơ của anh.
Gió rất lạnh, trên người anh chỉ có một chiếc áo sơmi, Thẩm Hòa Ninh cuộn mình trong chiếc áo vest của anh, nhưng vẫn co rúm người vì lạnh.
Bạc Thời Dư mở mắt ra, bên trong tích tụ đầy tơ máu, anh ấn lên chân phải đã hoạt động quá độ vào đêm nay, kìm nén cơn đau dữ dội, chống nạng, khó khăn nâng Thẩm Hòa Ninh ngồi dậy.
Chân đã mất sức nhưng vẫn phải chống đỡ anh lên tầng 2, cho dù ngồi thang máy mười mấy giây cũng rất khó chịu đựng. Anh đưa Thẩm Hòa Ninh đến phòng ngủ của mình ở tầng 1, đặt cô trên giường, dùng chăn quấn chặt, để lộ ra bả vai và đôi chân dài, vòng eo nhỏ được chiếc váy ngắn phác hoạ cũng được che kín mít, chỉ dư lại gương mặt đẫm nước mắt ở bên ngoài.
Quả nhiên cô gái nhỏ đã phải chịu ấm ức rất lớn, lúc ngủ vẫn vô thức sụt sịt mũi, lông mi ướt át.
Bạc Thời Dư ngồi bên mép giường, nghiêng nửa người chậm rãi lau mặt cho cô, khi lau đến đôi môi, có lẽ chỗ sưng tấy vẫn còn hơi đau, cô nhíu mày né tránh hai lần, há miệng cắn ngón tay anh, hàm răng không nặng không nhẹ khảm vào da thịt.
Bạc Thời Dư rũ mắt nhìn cô, để mặc cô cắn như vậy, không rút tay ra.
Có đôi khi anh sẽ suy nghĩ, dưới những vỏ bọc thật thật giả giả đó, rốt cuộc mấy năm nay Ninh Ninh đã biến thành dáng vẻ gì, cho tới hôm nay anh mới lĩnh giáo được bao nhiêu, tiểu thiên sứ hồn nhiên được chiều chuộng trước kia, trái lại hiện giờ có thể đứng trên cả anh.
Không có anh, cô đã học được rất nhiều điều, còn có lá gan chạy đi hôn người khác.
Động tác lau mặt cho cô chợt dừng lại, miệng vết thương trên khóe miệng bị cô cắn ra đột nhiên đau đến thấu tim.
Trong chăn lại truyền đến tiếng di động rung lên, Bạc Thời Dư không quan tâm, đáy mắt đen tối không rõ, tiếng rung ngừng một lát, rồi lại tiếp tục vang lên, chứng tỏ quan hệ với Thẩm Hòa Ninh rất không bình thường.
Tiếng “chị dâu nhỏ” kia lại đâm tới tấp vào lỗ tai, Bạc Thời Dư dừng một chút, vén góc chăn móc di động của Thẩm Hòa Ninh ra, phía trên hiển thị người gọi tới là Tần Miên.
Nét thù địch giữa mày anh tan đi một chút, nhưng vẫn cứ chán ghét tất cả mọi sự quấy rầy vào thời điểm này, theo thói quen định chuẩn bị tắt máy.
Tuy nhiên Thẩm Hòa Ninh bị tiếng động đánh thức, thuần thục sờ lung tung hai lần lên màn hình điện thoại, thành công cắt đứt cuộc gọi, khóa vân tay cũng theo đó mà cởi bỏ, ném điện thoại sang một bên, tiếp tục không chút trở ngại chìm vào giấc ngủ.
Trên màn hình tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, hình nền là bóng lưng của anh khi còn niên thiếu.
Bạc Thời Dư lặng lẽ nhìn chằm chằm, một giây trước khi hết thời gian sử dụng màn hình khóa, ánh sáng lờ mờ đột nhiên sáng ngời, một tin nhắn WeChat xuất hiện trên thanh thông báo.
Mười mấy giây kế tiếp, WeChat của Thẩm Hòa Ninh liên tục có thông báo, mắt thấy cô sắp bị đánh thức, ánh mắt Bạc Thời Dư tối sầm lại, nhặt điện thoại lên, click mở tin nhắn mới nhất.
Không phải tên đàn ông hoang dã nào của Ninh Ninh, vẫn là Tần Miên.
Sau khi bị cúp điện thoại, cô ấy lại càng không yên tâm, dùng tin nhắn hỏi thăm tình huống đêm nay, xét cho cùng, cô ấy vẫn quan tâm sau khi hộp đêm bị giải tán, Thẩm Hòa Ninh có đi theo Bạc tiên sinh hay không, có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không, dù sao ——
“Ninh Ninh, cậu đừng uống say mà đi quá giới hạn, đó là anh trai cậu, mấy ngày hôm trước chính cậu cũng nói, hiện tại anh ấy đã hoàn toàn thay đổi thành một con người khác, tình cảm của cậu dành cho anh ấy là sản phẩm lên men qua thời gian, là chấp niệm, là muốn tiến thêm một bước nếm thử kích thích mà thôi, đừng làm chuyện khiến cậu phải hối hận.”
Vào một khoảnh khắc nào đó, thế giới như tĩnh lặng, trống rỗng đến mức âm thanh hay cảnh vật đều biến mất, di động vẫn còn sáng đèn, ánh sáng lại có vẻ lạnh lùng xa cách.
Hàng mi rũ thấp của Bạc Thời Dư khẽ nhúc nhích, đầu ngón tay không chịu khống chế mà trượt lên trên, kéo xuống hoạt động phía trước từng chút một.
Ba ngày trước, khi anh ở lại bệnh viện buổi tối không về nhà, ban đêm Thẩm Hòa Ninh gửi tin nhắn WeChat than vãn với người bạn thân tốt nhất, lời lẽ vẫn còn ở đó, đâm vào mắt khiến sự khô ráp phát tán, mở rộng.
—— “Bởi vì ỷ vào tình cảm sâu đậm của tớ đối với anh ấy, nên anh ấy mới có thể làm tớ khóc như vậy, khiến tớ khó chịu khi phải chạy theo anh ấy mỗi ngày, ngay cả nhìn anh ấy cũng không muốn liếc mắt nhìn tớ một cái.”
—— “Anh ấy căn bản không phải Bạc Thời Dư trước kia, tớ không thể buông bỏ anh ấy, vốn chỉ là chấp niệm mà thôi.”
—— “Tớ muốn lấy lại những gì đã mất một lần nữa, nhìn xem rốt cuộc nó có cảm giác thế nào, nói đến việc đẩy ngã anh trai gì đó, ngẫm lại không phải rất kích thích hay sao, anh ấy càng lạnh nhạt, tớ lại càng không muốn nhận thua!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.